Xuyên Nhanh: Cách Cứu Rỗi Nam Phụ Đúng Đắn

Chương 31: Quái vật" bạch tạng

Tam Nhật Thành Tinh

23/06/2024

Cố Mật Như không bảo y đừng sợ mà nói: "Bởi vì nửa đêm anh sẽ bị sốt cao, lúc sốt cao cần uống thuốc."

Y nhắm mắt lại, giọng nói róc rách như nước: "Tôi không thuê nổi nhiều nha hoàn nên phải tự mình chăm sóc cho anh. Chờ anh quay về Tư gia đòi tiền thì phải báo đáp tôi cho tốt đấy.”

Cố Mật Như nói: "Nếu anh không nghỉ ngơi thì còn lâu mới khỏi bệnh. Anh bệnh lâu hơn thì tôi sẽ không có tiền khám bệnh cho anh.”

“Nằm xuống ngủ đi." Cố Mật Như nói xong cũng không lên tiếng nữa.

Cô trở mình đưa lưng về phía Tư Hiến Xuân, bản thân chiếm một phần trên giường, để lại cho y một không gian vô cùng lớn.

Thật ra Cố Mật Như cũng có thể sang phòng bên ngủ, nhưng cô sợ Tư Hiến Xuân chạy mất.

Trạng thái tinh thần hiện tại của Tư Hiến Xuân không ổn định, xiềng xích đã tháo ra, y mất đi tâm lý bệnh hoạn và ỷ lại này. Cơ thể của y đã có sức lực trở lại... rất có thể y sẽ chạy ra ngoài.

Ngày đông giá rét, cơ thể của y đã hoàn toàn ấm lại, tất cả chứng bệnh đều bộc phát ra. Y thở một hơi, y đã không còn tinh thần nắm lấy mọi cơ hội sống sót. Lúc này còn chạy trong mùa đông khắc nghiệt thì y sẽ chết cóng ở bên ngoài.

Cố Mật Như nằm ở trên giường như một kết giới vô hình. Tư Hiến Xuân không có dũng khí vượt qua người cô để chạy trốn.

Y cuộn tròn thật lâu ở cuối giường, nhìn chằm chằm vào lưng Cố Mật Như trong bóng tối.

Một lúc lâu sau y mới nhìn sang chỗ khác, dưới ánh sáng yếu ớt, đôi con ngươi của y lộ ra màu xám trắng, ai cũng không nhìn ra được y đang suy nghĩ cái gì.

Tuy nhiên thể lực của y đúng là có hạn. Bệnh nặng chưa khỏi, y chống đỡ không được bao lâu đã lập tức vùi vào góc giường ngủ thiếp đi.

Cũng may trên người y có ôm chăn, trong chăn còn có Thang bà tử. Than lửa trong phòng cũng rất ấm áp. Cho dù tư thế không được tự nhiên cũng không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.



Tư Hiến Xuân ngủ ngon đến mức không mơ thấy gì cả.

Chỉ là lúc y tỉnh lại trời còn chưa sáng, lần này y thật sự muốn đi tiểu.

Cố Mật Như nằm ở bên giường, tuy rằng vô cùng an tĩnh, nhìn qua cũng vô hại. Nhưng Tư Hiến Xuân không có dũng khí vượt qua cô để đi xuống đất.

Y đấu tranh với bản thân ở trong bóng tối, phân cao thấp với bản năng. Sau đó cuối cùng y thật sự không thể chịu đựng được nữa, lúc này y mới dịch về phía Cố Mật Như một chút.

Y động vào chăn hai cái, Cố Mật Như lập tức mở mắt.

Tư Hiến Xuân lại trở về chỗ cũ ngay, kéo chăn trùm kín đầu.

Y cuộn tròn trong chăn rồi run rẩy, Cố Mật Như ngồi dậy, xoa xoa mi tâm của mình.

Cô luôn luôn ngủ rất nông, thậm chí cô hoàn toàn không ngủ ở thế giới tu tiên trước. Bởi vậy Tư Hiến Xuân vừa cử động là Cố Mật Như lập tức tỉnh lại.

Giọng cô còn mang theo một chút lười nhác: "Có cần đi tiểu không? Tôi đỡ anh đi…”

Sau đó cô chạm vào chăn, phát hiện Tư Hiến Xuân đang run rẩy.

Tư Hiến Xuân sợ mình đánh thức Cố Mật Như rồi cô sẽ đánh mình.

Nhưng chờ tới chờ lui, chờ đến khi Cố Mật Như thò tay vào trong chăn nắm lấy tay Tư Hiến Xuân.

Ngón cái Cố Mật Như xoa xoa cổ tay Tư Hiến Xuân, nói: "Nếu anh có sức thì tự đi đi, tôi né ra cho anh đi.”

Sau đó cô rút tay lại, ngồi ở bên giường chờ Tư Hiến Xuân tự mình đi.



Chờ đợi là một quá trình rất dài.

Cố Mật Như nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, đầu hơi tựa vào giường, vô cùng kiên nhẫn.

Đợi đến khi sắc trời bên ngoài đều sáng lên, Tư Hiến Xuân mới giật mình, y không run nữa. Y từ dưới chăn quan sát Cố Mật Như, phát hiện cô thật sự đang chờ mình đi.

Tư Hiến Xuân lấy chăn xuống, di chuyển về phía giường.

Cố Mật Như nhẹ giọng nói: "Phòng rửa mặt ở trong phòng nhỏ tận cùng bên trong.”

Tư Hiến Xuân rúc tới bên giường, khuỷu tay đặt ở trên giường, trên người còn quấn chăn.

Y không đứng dậy ngay lập tức, y cần một cái quần.

Y nhìn về phía Cố Mật Như.

Cố Mật Như híp mắt nhìn y, có thể là bởi vì dậy sớm nên cô hơi lười.

Tối hôm qua Cố Mật Như cũng ngủ khá ngon cho nên cô vui vẻ trêu Tư Hiến Xuân một câu: "Đi xong còn về đây ngủ nữa nên không cần mặc đâu, sợ tôi xem à? Tôi là người thay đồ cho anh đấy.”

Tư Hiến Xuân nghe vậy thì cứng ngắc một chút, sau đó y đứng lên từ trên giường. Trên người còn quấn chăn.

Y muốn xông vào phòng rửa mặt ngay lập tức.

Y đánh giá quá cao sức lực của mình. Y đã nằm trên giường nhiều ngày như vậy, dựa vào nước canh để sống. Cho dù không bị bệnh thì lúc y bị trói cũng đã mấy tháng rồi y không đi lại đàng hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Cách Cứu Rỗi Nam Phụ Đúng Đắn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook