Xuyên Nhanh: Cách Cứu Rỗi Nam Phụ Đúng Đắn
Chương 32: Quái vật" bạch tạng
Tam Nhật Thành Tinh
23/06/2024
Cho nên chân y giẫm trên mặt đất, vừa đứng lên y lập tức ngã xuống đất...
Cố Mật Như đã đoán trước từ lâu. Cô tựa vào đó nhìn như sắp ngủ, Tư Hiến Xuân nghiêng người xuống đất, Cố Mật Như nhanh chóng đứng dậy đón lấy y.
Cô ôm cả y lẫn chăn vào lòng mình.
Giọng nói của Cố Mật chậm rãi như đàn violin vang lên bên tai Tư Hiến Xuân: "Đừng sợ, chờ anh khỏe lại, chúng ta sẽ ngủ riêng.”
Cố Mật Như đỡ Tư Hiến Xuân, một tay ôm y, một tay cầm lấy ngọn nến trên bàn.
Cố Mật Như cảm giác y vẫn cứng ngắc như một khúc gỗ khô.
Suy nghĩ một chút, cô qua loa an ủi y: "Yên tâm đi. Tôi luôn nhắm mắt lại lúc thay quần áo cho anh." Mới là lạ.
Cố Mật Như đỡ Tư Hiến Xuân đi vệ sinh, đi đến bên cạnh bô rồi đặt Tư Hiến Xuân xuống. Sau đó cô ôm chăn, xoay người đi ra khỏi phòng vệ sinh cá nhân.
Cô đứng ở bên ngoài nói với y: “Nếu thấy không đứng vững được thì gọi tôi.”
Cô đứng ngay trước cửa, Tư Hiến Xuân thậm chí có thể nhìn thấy quần áo của cô qua khe cửa.
Y cũng không phải kiểu người già mồm cãi láo, mà là y hoàn toàn không có cách nào để bỏ qua sự tồn tại của cô... Y không tiểu ra được.
Tư Hiến Xuân nhịn hết nổi rồi, lúc này y mới lên tiếng bảo với Cố Mật Như: "Cô, đi xa một chút.”
Sau khi Cố Mật Như nghe xong, vốn dĩ cô định nói lát nữa y quỳ rạp trên mặt đất rồi ai đỡ.
Nhưng Cố Mật Như vẫn đi xa, hoàn toàn rời khỏi phòng rửa mặt.
Quả nhiên không bao lâu sau cô chợt nghe thấy bên trong truyền đến một trận tiếng bóng bàn va chạm lung tung lộp bộp vang lên.
Cố Mật Như đen mặt đi qua, trước khi mở cửa cô đã nghĩ nếu Tư Hiến Xuân dám làm đổ bô, khiến cho cả người bẩn thỉu. Sau này Cố Mật Như sẽ không nuông chiều y, sẽ trừng mắt nhìn y.
Kết quả sau khi đi vào, Cố Mật Như phát hiện thứ bị đổ không phải bô, mà là giá rửa mặt trong phòng rửa mặt.
“Sao anh muốn rửa mặt mà không gọi tôi?" Cố Mật Như thấy Tư Hiến Xuân miễn cưỡng đỡ lấy mép bồn tắm. Vội vàng tiến lên đặt cánh tay y lên vai mình, đỡ y dậy.
“Anh về phòng trước đi, tôi chuẩn bị đồ rửa mặt cho anh." Cố Mật Như đỡ Tư Hiến Xuân về bên giường, lúc này cô mới xoay người vào phòng rửa mặt.
Không bao lâu sau cô mang theo một đống đồ dùng vệ sinh cá nhân đi ra, đặt ở bên giường cho Tư Hiến Xuân.
Nói với y: "Vốn dĩ tôi muốn cho anh ngủ thêm một lát, nếu anh có tinh thần thì rửa mặt đi. Ăn xong nếu có sức thì có thể đi dạo trong sân một chút.”
Cố Mật Như nói: “Tôi đuổi gần hết người hầu đi rồi, ngoại trừ tôi và anh, toàn bộ người trong viện chỉ có ba người.”
“Có hai tên người hầu, tên là Chương Tiền và Từ Tứ." Cố Mật Như nói: “Có một nha hoàn tên là Thúy Liên.”
“Đợi lát nữa Thúy Liên sẽ đưa thuốc và cháo tới cho anh." Cố Mật Như vừa dặn dò Tư Hiến Xuân, vừa mặc quần áo của mình.
Chờ Cố Mật Như mặc quần áo của mình xong, cô quay đầu nhìn Tư Hiến Xuân nói: "Lát nữa tôi phải đi ra phố một chuyến, hẳn là tôi sẽ không ở nhà vào ban ngày. Anh có chuyện gì cứ sai bảo Thúy Liên.”
Cố Mật Như thấy y rửa mặt rất vất vả, trên người y không có sức, ngồi ở bên giường đã là miễn cưỡng.
Vốn cô đã đi tới cạnh cửa nhưng khi nhìn thấy y vắt khăn vài cái, nước trên khăn hoàn toàn không được vắt sạch sẽ, cô mím môi quay lại.
Nhận lấy khăn trong tay y, cô chà xát vài cái rồi vắt khô, nhưng cô không có đưa cho y mà để hẳn lên trên mặt của y.
Không dịu dàng và không thô bạo, nhanh chóng lau sạch mặt cho y. Cứ như thế lặp đi lặp lại vài lần, tay và cổ y đều được lau sạch sẽ, còn rất kỳ diệu tránh được những vết thương kia.
Tư Hiến Xuân hơi ngẩn người. Tầm mắt y đảo lung tung.
Cố Mật Như làm rất quen thuộc, lúc trước cô nói mình chăm sóc cho y, Tư Hiến Xuân không tin.
Một người phụ nữ đã tra tấn y ra nông nỗi này thì sao phải tự tay chăm sóc cho y chứ? Coi như là cô muốn y về Tư gia đòi tiền cũng không cần phải làm đến mức như thế.
Nhưng động tác Cố Mật Như lau mặt cho y thật sự rất lưu loát.
Thậm chí cô còn hết sức thuận tay rửa sạch khoang miệng, dùng lông nâu của thú làm bàn chải mềm, lúc nhét vào miệng y, Tư Hiến Xuân mới ý thức được lời cô nói là thật.
Nhưng tại sao?
Cằm Tư Hiến Xuân bị Cố Mật Như lấy tay nâng lên, Cố Mật Như nhẹ nhàng nắm hai má y để cho y há miệng ra rồi dùng bàn chải nhỏ làm sạch răng cho y.
Cố Mật Như đã đoán trước từ lâu. Cô tựa vào đó nhìn như sắp ngủ, Tư Hiến Xuân nghiêng người xuống đất, Cố Mật Như nhanh chóng đứng dậy đón lấy y.
Cô ôm cả y lẫn chăn vào lòng mình.
Giọng nói của Cố Mật chậm rãi như đàn violin vang lên bên tai Tư Hiến Xuân: "Đừng sợ, chờ anh khỏe lại, chúng ta sẽ ngủ riêng.”
Cố Mật Như đỡ Tư Hiến Xuân, một tay ôm y, một tay cầm lấy ngọn nến trên bàn.
Cố Mật Như cảm giác y vẫn cứng ngắc như một khúc gỗ khô.
Suy nghĩ một chút, cô qua loa an ủi y: "Yên tâm đi. Tôi luôn nhắm mắt lại lúc thay quần áo cho anh." Mới là lạ.
Cố Mật Như đỡ Tư Hiến Xuân đi vệ sinh, đi đến bên cạnh bô rồi đặt Tư Hiến Xuân xuống. Sau đó cô ôm chăn, xoay người đi ra khỏi phòng vệ sinh cá nhân.
Cô đứng ở bên ngoài nói với y: “Nếu thấy không đứng vững được thì gọi tôi.”
Cô đứng ngay trước cửa, Tư Hiến Xuân thậm chí có thể nhìn thấy quần áo của cô qua khe cửa.
Y cũng không phải kiểu người già mồm cãi láo, mà là y hoàn toàn không có cách nào để bỏ qua sự tồn tại của cô... Y không tiểu ra được.
Tư Hiến Xuân nhịn hết nổi rồi, lúc này y mới lên tiếng bảo với Cố Mật Như: "Cô, đi xa một chút.”
Sau khi Cố Mật Như nghe xong, vốn dĩ cô định nói lát nữa y quỳ rạp trên mặt đất rồi ai đỡ.
Nhưng Cố Mật Như vẫn đi xa, hoàn toàn rời khỏi phòng rửa mặt.
Quả nhiên không bao lâu sau cô chợt nghe thấy bên trong truyền đến một trận tiếng bóng bàn va chạm lung tung lộp bộp vang lên.
Cố Mật Như đen mặt đi qua, trước khi mở cửa cô đã nghĩ nếu Tư Hiến Xuân dám làm đổ bô, khiến cho cả người bẩn thỉu. Sau này Cố Mật Như sẽ không nuông chiều y, sẽ trừng mắt nhìn y.
Kết quả sau khi đi vào, Cố Mật Như phát hiện thứ bị đổ không phải bô, mà là giá rửa mặt trong phòng rửa mặt.
“Sao anh muốn rửa mặt mà không gọi tôi?" Cố Mật Như thấy Tư Hiến Xuân miễn cưỡng đỡ lấy mép bồn tắm. Vội vàng tiến lên đặt cánh tay y lên vai mình, đỡ y dậy.
“Anh về phòng trước đi, tôi chuẩn bị đồ rửa mặt cho anh." Cố Mật Như đỡ Tư Hiến Xuân về bên giường, lúc này cô mới xoay người vào phòng rửa mặt.
Không bao lâu sau cô mang theo một đống đồ dùng vệ sinh cá nhân đi ra, đặt ở bên giường cho Tư Hiến Xuân.
Nói với y: "Vốn dĩ tôi muốn cho anh ngủ thêm một lát, nếu anh có tinh thần thì rửa mặt đi. Ăn xong nếu có sức thì có thể đi dạo trong sân một chút.”
Cố Mật Như nói: “Tôi đuổi gần hết người hầu đi rồi, ngoại trừ tôi và anh, toàn bộ người trong viện chỉ có ba người.”
“Có hai tên người hầu, tên là Chương Tiền và Từ Tứ." Cố Mật Như nói: “Có một nha hoàn tên là Thúy Liên.”
“Đợi lát nữa Thúy Liên sẽ đưa thuốc và cháo tới cho anh." Cố Mật Như vừa dặn dò Tư Hiến Xuân, vừa mặc quần áo của mình.
Chờ Cố Mật Như mặc quần áo của mình xong, cô quay đầu nhìn Tư Hiến Xuân nói: "Lát nữa tôi phải đi ra phố một chuyến, hẳn là tôi sẽ không ở nhà vào ban ngày. Anh có chuyện gì cứ sai bảo Thúy Liên.”
Cố Mật Như thấy y rửa mặt rất vất vả, trên người y không có sức, ngồi ở bên giường đã là miễn cưỡng.
Vốn cô đã đi tới cạnh cửa nhưng khi nhìn thấy y vắt khăn vài cái, nước trên khăn hoàn toàn không được vắt sạch sẽ, cô mím môi quay lại.
Nhận lấy khăn trong tay y, cô chà xát vài cái rồi vắt khô, nhưng cô không có đưa cho y mà để hẳn lên trên mặt của y.
Không dịu dàng và không thô bạo, nhanh chóng lau sạch mặt cho y. Cứ như thế lặp đi lặp lại vài lần, tay và cổ y đều được lau sạch sẽ, còn rất kỳ diệu tránh được những vết thương kia.
Tư Hiến Xuân hơi ngẩn người. Tầm mắt y đảo lung tung.
Cố Mật Như làm rất quen thuộc, lúc trước cô nói mình chăm sóc cho y, Tư Hiến Xuân không tin.
Một người phụ nữ đã tra tấn y ra nông nỗi này thì sao phải tự tay chăm sóc cho y chứ? Coi như là cô muốn y về Tư gia đòi tiền cũng không cần phải làm đến mức như thế.
Nhưng động tác Cố Mật Như lau mặt cho y thật sự rất lưu loát.
Thậm chí cô còn hết sức thuận tay rửa sạch khoang miệng, dùng lông nâu của thú làm bàn chải mềm, lúc nhét vào miệng y, Tư Hiến Xuân mới ý thức được lời cô nói là thật.
Nhưng tại sao?
Cằm Tư Hiến Xuân bị Cố Mật Như lấy tay nâng lên, Cố Mật Như nhẹ nhàng nắm hai má y để cho y há miệng ra rồi dùng bàn chải nhỏ làm sạch răng cho y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.