Xuyên Nhanh: Chỉ Ngủ Với Nhân Vật Phản Diện
Chương 9: Xuất Long Tinh - tiếp
Thanh Hoan
14/06/2022
Trầm Kình Thương cảm thấy đè nặng trong lòng, vốn là do bệnh nặng ban đầu, giờ đây lại càng có huyết khí vọt lên.
Hắn bưng chén trà lên nhấp một ngụm trà, nuốt xuống mùi tanh tưởi trong cổ họng, xua tay nói: "Để Án Tra Ty bí mật điều tra ngọn nguồn tin đồn, hẳn là có người chỉ thị chuyện này..."
Lúc này, ánh mắt của hắn tối sầm lại: "Phái thêm hai thám tử theo dõi phía An Hoà."
"Vâng."
Vương Thủ Đức tiếp chỉ, thở dài trong lòng: công chúa An Hoà khiến Hoàng thượng thất vọng rồi.
"Hoàng thượng, đã đến lúc ngài cần uống thuốc rồi."
Triệu thái y vẫn ở trong cung để chẩn bệnh, ngay cả khi Hoàng thượng tỉnh dậy, ông ta vẫn tự tay sắc thuốc và làm theo lời dặn trước đó của công chúa An Ninh, không để người khác nhúng tay vào, hôm nay đứng bên ngoài cung điện tự tay đưa cho Vương Thủ Đức.
Vương Thủ Đức vững vàng dâng bát thuốc cho Thánh thượng, cúi đầu nhăn nhó trong lòng.
Người nam nhân ngồi trên long ỷ nhìn chằm chằm vào thứ thuốc nước đen sì, không nhận lấy ngay.
Quả nhiên, hôm nay Thánh thượng lại không muốn uống thuốc…
Qua một lúc, Trầm Kình Thương mới lấy tay nhận lấy bát thuốc, ngẩng cao đầu uống cạn.
"Hoàng thượng, mời dùng mứt kẹo." Vương Thủ Đức lấy kẹo đã được chuẩn bị sẵn từ tay cung nữ rồi nhận bát thuốc cạn lại.
Cũng không biết Thánh thượng bị làm sao, lúc trước không hề thích ăn mứt kẹo.
Sau khi tỉnh lại uống hết thuốc lại hỏi hắn tại sao không có mứt kẹo?
Lúc đó Vương Thủ Đức vội ra lệnh cho người mang đến nhưng nào ngờ Hoàng thượng ăn một viên xong, nhấm nháp một ít rồi lại nhổ ra.
"Ngọt như vậy, sao nàng có thể nuốt xuống được?"
Nàng?
Ai?
Vương Thủ Đức nghĩ rằng không lẽ là công chúa An Ninh? Nhưng suy nghĩ không nên có này đã bị hắn bỏ ra sau đầu ngay.
Thánh thượng nhất định không biết có chuyện gì xảy ra khi hôn mê, làm sao có thể biết công chúa An Ninh thích mứt kẹo nhất?
Nhưng từ lần này, mỗi lần Thánh thượng uống thuốc xong đều lạnh mặt nuốt xuống một viên mứt kẹo.
Biểu cảm này dường như nuốt mứt kẹo xuống còn khó hơn uống thuốc.
"Tiểu Đức Tử."
Tiếng gọi của chủ tử đã khơi lại ý thức bay bổng của Vương Thủ Đức, hắn nghe thấy câu hỏi sâu kín của vị vua trẻ tuổi mà mình đã nhìn từng bước trưởng thành:
"Huynh đệ trở mặt với nhau, cha con trở thành kẻ thù, đó có phải là số mệnh vĩnh hằng của hoàng tộc?"
Vương Thủ Đức làm sao dám trả lời một câu hỏi như vậy, may là Tấn Nhân Đế cũng không mong chờ câu trả lời của hắn, chỉ cười lạnh một tiếng.
"Cũng phải… Thân trong hoàng gia, quyền lợi đặt lên hàng đầu, quan hệ cha con, huynh đệ, huynh muội lấy đây ra tình thân?"
"Lúc trước trẫm đã quá mềm lòng rồi."
Vương Thủ Đức biết rằng chủ nhân của mình đang nói về công chúa An Hoà.
Công chúa An Hoà được sinh ra với thân phận giống như chủ nhân của mình, đồng bệnh tương liên, hai người họ đã phải chịu đựng sự tủi nhục và đấu tranh để tồn tại trong cung điện ăn thịt người này. Hoàng thượng thật sự coi nàng ta như muội muội ruột, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi đăng cơ là phong nàng ta làm công chúa, sau đó liên tiếp ban thưởng.
Chủ tử có cánh tay mạnh mẽ, tại vị được hai năm, đã rút gần hết đinh trong nội cung, người hầu đã điều tra ba đời, về lý thì không thể xảy ra tình huống âm mưu ám sát mình, nhưng hắn vẫn bị ám toán, những ai có thể ra tay đều có thể đếm ra năm đầu ngón tay.
Ngoài ra, thuốc giải nguyên bản của chủ tử đã thêm rất nhiều loại hoa đó, không khó để suy đoán ai là người đã hạ độc.
Nếu không phải là của công chúa An Ninh phát hiện ra, nói không chừng lúc này chủ tử còn không thể tỉnh lại!
Nghĩ đến đây, Vương Thủ Đức không khỏi an ủi chủ tử: "Hoàng thượng, sao lại không có chứ! Người không biết lúc người hôn mê, công chúa An Ninh đã chăm sóc người cả hơn chục ngày, nàng thực sự coi người như huynh trưởng của mình."
Chủ tử của mình trở nên tốt hơn rồi, Vương Thủ Đức không ngại bán một cái tốt công chúa An Ninh.
"Ha."
Người ngồi đó khi nghe đến tên này, cười lạnh nhạt.
"Không, mang, y, phục…"
Vương Thủ Đức kín đáo liếc nhìn Thánh thượng, sau khi người tỉnh lại hỉ nộ khó lường, hắn luôn cảm thấy bốn chữ này nghe có mùi vị nghiến răng nghiến lợi.
"Ta không nghĩ nàng ta thật sự coi ta như huynh trưởng… mà là muốn tạo phản!"
Tấn Nhân đế —— một bạo quân được đánh thức bởi vì quá giận.
Trầm Niệm —— một công chúa không muốn tạo phản không phải là một hồ ly tốt.
Ghi chú:
*Phòng miệng dân còn hơn phòng vệ non sông, khi sông bị chặn, bị sập sẽ khiến nhiều người bị thương, dân chúng cũng vậy." lấy từ 《Quốc Ngữ·trên Chu Ngữ》, có nghĩa là chặn miệng người ta còn khó hơn chặn sông. Việc trấn áp dư luận một cách mù quáng sẽ chỉ làm trầm trọng thêm mâu thuẫn và dẫn đến bạo loạn.
*"Án Tra Ty" là tên của tổ chức trong triều đại nhà Minh và nhà Thanh, chịu trách nhiệm quản lý tư pháp, chẳng hạn như thúc đẩy đạo đức, làm rõ quản lý quan chức, thống kê và xem xét các phạm nhân ở các tỉnh khác nhau, yêu cầu nhận tội và kiến nghị.
Hắn bưng chén trà lên nhấp một ngụm trà, nuốt xuống mùi tanh tưởi trong cổ họng, xua tay nói: "Để Án Tra Ty bí mật điều tra ngọn nguồn tin đồn, hẳn là có người chỉ thị chuyện này..."
Lúc này, ánh mắt của hắn tối sầm lại: "Phái thêm hai thám tử theo dõi phía An Hoà."
"Vâng."
Vương Thủ Đức tiếp chỉ, thở dài trong lòng: công chúa An Hoà khiến Hoàng thượng thất vọng rồi.
"Hoàng thượng, đã đến lúc ngài cần uống thuốc rồi."
Triệu thái y vẫn ở trong cung để chẩn bệnh, ngay cả khi Hoàng thượng tỉnh dậy, ông ta vẫn tự tay sắc thuốc và làm theo lời dặn trước đó của công chúa An Ninh, không để người khác nhúng tay vào, hôm nay đứng bên ngoài cung điện tự tay đưa cho Vương Thủ Đức.
Vương Thủ Đức vững vàng dâng bát thuốc cho Thánh thượng, cúi đầu nhăn nhó trong lòng.
Người nam nhân ngồi trên long ỷ nhìn chằm chằm vào thứ thuốc nước đen sì, không nhận lấy ngay.
Quả nhiên, hôm nay Thánh thượng lại không muốn uống thuốc…
Qua một lúc, Trầm Kình Thương mới lấy tay nhận lấy bát thuốc, ngẩng cao đầu uống cạn.
"Hoàng thượng, mời dùng mứt kẹo." Vương Thủ Đức lấy kẹo đã được chuẩn bị sẵn từ tay cung nữ rồi nhận bát thuốc cạn lại.
Cũng không biết Thánh thượng bị làm sao, lúc trước không hề thích ăn mứt kẹo.
Sau khi tỉnh lại uống hết thuốc lại hỏi hắn tại sao không có mứt kẹo?
Lúc đó Vương Thủ Đức vội ra lệnh cho người mang đến nhưng nào ngờ Hoàng thượng ăn một viên xong, nhấm nháp một ít rồi lại nhổ ra.
"Ngọt như vậy, sao nàng có thể nuốt xuống được?"
Nàng?
Ai?
Vương Thủ Đức nghĩ rằng không lẽ là công chúa An Ninh? Nhưng suy nghĩ không nên có này đã bị hắn bỏ ra sau đầu ngay.
Thánh thượng nhất định không biết có chuyện gì xảy ra khi hôn mê, làm sao có thể biết công chúa An Ninh thích mứt kẹo nhất?
Nhưng từ lần này, mỗi lần Thánh thượng uống thuốc xong đều lạnh mặt nuốt xuống một viên mứt kẹo.
Biểu cảm này dường như nuốt mứt kẹo xuống còn khó hơn uống thuốc.
"Tiểu Đức Tử."
Tiếng gọi của chủ tử đã khơi lại ý thức bay bổng của Vương Thủ Đức, hắn nghe thấy câu hỏi sâu kín của vị vua trẻ tuổi mà mình đã nhìn từng bước trưởng thành:
"Huynh đệ trở mặt với nhau, cha con trở thành kẻ thù, đó có phải là số mệnh vĩnh hằng của hoàng tộc?"
Vương Thủ Đức làm sao dám trả lời một câu hỏi như vậy, may là Tấn Nhân Đế cũng không mong chờ câu trả lời của hắn, chỉ cười lạnh một tiếng.
"Cũng phải… Thân trong hoàng gia, quyền lợi đặt lên hàng đầu, quan hệ cha con, huynh đệ, huynh muội lấy đây ra tình thân?"
"Lúc trước trẫm đã quá mềm lòng rồi."
Vương Thủ Đức biết rằng chủ nhân của mình đang nói về công chúa An Hoà.
Công chúa An Hoà được sinh ra với thân phận giống như chủ nhân của mình, đồng bệnh tương liên, hai người họ đã phải chịu đựng sự tủi nhục và đấu tranh để tồn tại trong cung điện ăn thịt người này. Hoàng thượng thật sự coi nàng ta như muội muội ruột, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi đăng cơ là phong nàng ta làm công chúa, sau đó liên tiếp ban thưởng.
Chủ tử có cánh tay mạnh mẽ, tại vị được hai năm, đã rút gần hết đinh trong nội cung, người hầu đã điều tra ba đời, về lý thì không thể xảy ra tình huống âm mưu ám sát mình, nhưng hắn vẫn bị ám toán, những ai có thể ra tay đều có thể đếm ra năm đầu ngón tay.
Ngoài ra, thuốc giải nguyên bản của chủ tử đã thêm rất nhiều loại hoa đó, không khó để suy đoán ai là người đã hạ độc.
Nếu không phải là của công chúa An Ninh phát hiện ra, nói không chừng lúc này chủ tử còn không thể tỉnh lại!
Nghĩ đến đây, Vương Thủ Đức không khỏi an ủi chủ tử: "Hoàng thượng, sao lại không có chứ! Người không biết lúc người hôn mê, công chúa An Ninh đã chăm sóc người cả hơn chục ngày, nàng thực sự coi người như huynh trưởng của mình."
Chủ tử của mình trở nên tốt hơn rồi, Vương Thủ Đức không ngại bán một cái tốt công chúa An Ninh.
"Ha."
Người ngồi đó khi nghe đến tên này, cười lạnh nhạt.
"Không, mang, y, phục…"
Vương Thủ Đức kín đáo liếc nhìn Thánh thượng, sau khi người tỉnh lại hỉ nộ khó lường, hắn luôn cảm thấy bốn chữ này nghe có mùi vị nghiến răng nghiến lợi.
"Ta không nghĩ nàng ta thật sự coi ta như huynh trưởng… mà là muốn tạo phản!"
Tấn Nhân đế —— một bạo quân được đánh thức bởi vì quá giận.
Trầm Niệm —— một công chúa không muốn tạo phản không phải là một hồ ly tốt.
Ghi chú:
*Phòng miệng dân còn hơn phòng vệ non sông, khi sông bị chặn, bị sập sẽ khiến nhiều người bị thương, dân chúng cũng vậy." lấy từ 《Quốc Ngữ·trên Chu Ngữ》, có nghĩa là chặn miệng người ta còn khó hơn chặn sông. Việc trấn áp dư luận một cách mù quáng sẽ chỉ làm trầm trọng thêm mâu thuẫn và dẫn đến bạo loạn.
*"Án Tra Ty" là tên của tổ chức trong triều đại nhà Minh và nhà Thanh, chịu trách nhiệm quản lý tư pháp, chẳng hạn như thúc đẩy đạo đức, làm rõ quản lý quan chức, thống kê và xem xét các phạm nhân ở các tỉnh khác nhau, yêu cầu nhận tội và kiến nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.