Xuyên Nhanh: Chỉ Ngủ Với Nhân Vật Phản Diện
Chương 8: Xuất Long Tinh
Thanh Hoan
14/06/2022
Giường rồng rất rộng, nhưng Trầm Niệm chỉ quan tâm bản thân thoải mái, cứ như vậy đẩy một đại nam nhân đang ngủ mê vào vị trí trong cùng, chiếm gần hết chỗ.
Biết Vương Thủ Đức đang canh giữ trước đại sảnh, không ai dám tùy tiện đi vào, cho nên Trầm Niệm thỉnh thoảng chỉ xỏ giày, nằm trên chăn tằm mềm mại đọc sách hoặc chợp mắt, rất kiêu ngạo không để ai vào mắt.
Nghĩ đến hôm nay là lần cuối cùng hút Long khí, Trầm Niệm thè lưỡi khuấy đảo xung quanh trong miệng nam nhân này, liếm từ đầu lưỡi đến răng sau, hút lấy đôi môi vốn đã nhợt nhạt của nam nhân này trở nên đỏ hồng, mãi sau đó nàng mới tiếc nuối đứng dậy liếm sạch nước miếng giữa môi hai người, vỗ vỗ vụn đồ ăn vặt trên người, chuẩn bị rời khỏi cung.
Trước khi đi, nàng liếc nhìn chiếc giường bừa bộn rồi vỗ đầu một cái.
Suýt nữa quên mất.
Trầm Niệm cúi xuống ôm nam nhân bị nàng ép vào góc tường lên, đặt trở lại chính giữa.
Bấy giờ nàng đã luyện công pháp, từ lâu thân hình đã thay đổi từ phù phiếm trở nên mảnh mai nhưng mạnh mẽ, ôm một nam nhân không thành vấn đề gì lớn.
Kéo chiếc long bào từ cổ xuống, Trầm Niệm loại bỏ chứng cứ 'phạm tội' như thường lệ.
Sau khi nằm gần nửa tháng, thân thể vốn cao lớn vững chãi của Tấn Nhân Đế đã trở nên gầy đi một chút, cơ bắp trên ngực cũng đã biến mất từ lâu, xương sườn cũng bị đè xuống. Tuy rằng eo và bụng vẫn còn gầy, nhưng cơ bụng lại biến mất, Trầm Niệm tặc lưỡi hai cái, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Trong mấy ngày đầu, nàng còn thỉnh thoảng chạm vào nó, nhưng bây giờ đến dục vọng chấm mút cũng không còn.
Nàng tiếp tục làm phẳng chiếc áo bào, nhưng Trầm Niệm vô tình đụng phải một chỗ phồng mà không thể bỏ qua.
Xem ra chất độc đã gần hết rồi, tinh khí dư thừa đã lộ ra dục vọng.
Trầm Niệm chớp mắt, ngón tay nàng chậm rãi vòng quanh quần lót nam nhân theo đường vòng cong lên.
Hình dáng thẳng tắp, kích thước dày dài, xem ra thân thể gầy yếu không có nghĩa là cái đó cũng gầy.
Nàng liếm môi.
"Hoàng huynh?"
Trầm Niệm chọc gậy.
"Trầm Kình Thương?" Không ai trả lời.
Người nam nhân trên giường vẫn nhắm nghiền mắt, chữ "xuyên" đan xen giữa hai hàng lông mày, chưa từng thả lỏng. Sắc hồng mà nàng nhấp vào trên đôi môi mỏng của hắn vẫn chưa tan biến, cả khuôn mặt tuấn tú lại có chút quyến rũ.
"Ôi, phải làm gì với cái này đây?"
Trầm Niệm tiếp tục chọc gậy đẩy long bào ra khỏi một cái lều nhỏ nào đó, vừa chọc vừa tự nói: "Có cần Vương Thủ Đức vào hậu cung gọi mỹ nhân không?" Ngón tay trên mép giường khẽ nhúc nhích.
"Chà…" Nàng tự phủ định: "Không được, thánh thể chưa khỏi bệnh, mỹ nhân khó trút được long tinh, không phải hoàng huynh sẽ bị thiệt thòi sao? Chuyện này truyền ra ngoài… thật mất mặt."
Đôi mắt của nam nhân dường như giật giật một chút.
"Vậy thì…"
Trầm Niệm cười cong môi, bàn tay nàng đặt lên trên long căn đang gắng gượng, sau khi vuốt ve từ đầu đến cuối hai lượt, nàng cảm thấy thứ đó nảy lên vài lần trong lòng bàn tay, cuối cùng thì thỏa mãn khép tay lại.
"Vì thân phận của hoàng huynh… đành phải chịu đựng vậy."
Nàng đứng dậy phủi tay, bước ra ngoài mà không nhìn lại: "Đức công công, phái người đưa bổn cung trở về phủ công chúa."
"Đúng rồi, hoàng huynh vừa mới uống thuốc, nửa canh giờ nữa ngươi hẵng đi vào, đừng quấy rầy hắn nghỉ ngơi."
…
Các thế lực ngầm trong Kinh thành gần đây bắt đầu lan truyền những lời bàn tán riêng tư, tất cả đều là về Tấn Nhân Đế, người cuối cùng cũng lên triều sau nửa tháng.
Có người cho rằng Hoàng đế bị phi tần trong hậu cung sát hại, lâm trọng bệnh, nôn ra máu, khi trở về triều thì gầy yếu đến mức gió có thể thổi ngã xuống.
Có người nói rằng Hoàng thượng bị người trong cung ép dùng hình, nguyên nhân gốc rễ là bị hạ thuốc độc, cung nữ của toàn bộ điện Tử Thần đều bị liên lụy, tất cả đều bị đưa vào Dịch Đình.
Lại có người khác nói là Hoàng thượng cải trang vi hành rồi, quay về còn đem theo một tuyệt sắc dân gian. hai người chỉ ở trong điện Tử Thần ngày ngày tuyên dâm, Hoàng đế bị quấn lấy suốt nửa tháng, không chịu nổi mới lên triều lại.
Khi Trầm Niệm nghe những lời đồn thổi như vẹt của những hạ nhân trong phủ công chúa, nàng suýt phun ra một ngụm nước.
Khụ, tên đại ma vương phản diện này thật sự là quá thảm rồi, không biết là ai lại tạt nước bẩn, những lời đồn đại nửa đùa nửa thật này là quá dấy lên lòng hiếu kỳ của nhân dân bách tính.
Cũng không biết Trầm Kình Thương khi nghe những lời đàm tiếu về mình liệu có thật sự nôn ra máu không?
…
"Hoàng thượng, có cần phái quân ngự lâm bắt những tên ăn nói xằng bậy lại không?"
Vương Thủ Đức đứng ở bên cạnh chủ tử của mình, hắn liếc mắt nhìn quyển sách thánh nhân dùng sức ném trên bàn, chủ động cùng phân ưu: "Những kẻ ngu dân này thật đáng bị ngàn nhát chém!"
"Đề phòng miệng của người dân còn khó hơn phòng vệ non sông, khi sông bị chặn, bị sập, sẽ khiến rất nhiều người bị thương, dân chúng cũng vậy. Không thể.”
Biết Vương Thủ Đức đang canh giữ trước đại sảnh, không ai dám tùy tiện đi vào, cho nên Trầm Niệm thỉnh thoảng chỉ xỏ giày, nằm trên chăn tằm mềm mại đọc sách hoặc chợp mắt, rất kiêu ngạo không để ai vào mắt.
Nghĩ đến hôm nay là lần cuối cùng hút Long khí, Trầm Niệm thè lưỡi khuấy đảo xung quanh trong miệng nam nhân này, liếm từ đầu lưỡi đến răng sau, hút lấy đôi môi vốn đã nhợt nhạt của nam nhân này trở nên đỏ hồng, mãi sau đó nàng mới tiếc nuối đứng dậy liếm sạch nước miếng giữa môi hai người, vỗ vỗ vụn đồ ăn vặt trên người, chuẩn bị rời khỏi cung.
Trước khi đi, nàng liếc nhìn chiếc giường bừa bộn rồi vỗ đầu một cái.
Suýt nữa quên mất.
Trầm Niệm cúi xuống ôm nam nhân bị nàng ép vào góc tường lên, đặt trở lại chính giữa.
Bấy giờ nàng đã luyện công pháp, từ lâu thân hình đã thay đổi từ phù phiếm trở nên mảnh mai nhưng mạnh mẽ, ôm một nam nhân không thành vấn đề gì lớn.
Kéo chiếc long bào từ cổ xuống, Trầm Niệm loại bỏ chứng cứ 'phạm tội' như thường lệ.
Sau khi nằm gần nửa tháng, thân thể vốn cao lớn vững chãi của Tấn Nhân Đế đã trở nên gầy đi một chút, cơ bắp trên ngực cũng đã biến mất từ lâu, xương sườn cũng bị đè xuống. Tuy rằng eo và bụng vẫn còn gầy, nhưng cơ bụng lại biến mất, Trầm Niệm tặc lưỡi hai cái, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Trong mấy ngày đầu, nàng còn thỉnh thoảng chạm vào nó, nhưng bây giờ đến dục vọng chấm mút cũng không còn.
Nàng tiếp tục làm phẳng chiếc áo bào, nhưng Trầm Niệm vô tình đụng phải một chỗ phồng mà không thể bỏ qua.
Xem ra chất độc đã gần hết rồi, tinh khí dư thừa đã lộ ra dục vọng.
Trầm Niệm chớp mắt, ngón tay nàng chậm rãi vòng quanh quần lót nam nhân theo đường vòng cong lên.
Hình dáng thẳng tắp, kích thước dày dài, xem ra thân thể gầy yếu không có nghĩa là cái đó cũng gầy.
Nàng liếm môi.
"Hoàng huynh?"
Trầm Niệm chọc gậy.
"Trầm Kình Thương?" Không ai trả lời.
Người nam nhân trên giường vẫn nhắm nghiền mắt, chữ "xuyên" đan xen giữa hai hàng lông mày, chưa từng thả lỏng. Sắc hồng mà nàng nhấp vào trên đôi môi mỏng của hắn vẫn chưa tan biến, cả khuôn mặt tuấn tú lại có chút quyến rũ.
"Ôi, phải làm gì với cái này đây?"
Trầm Niệm tiếp tục chọc gậy đẩy long bào ra khỏi một cái lều nhỏ nào đó, vừa chọc vừa tự nói: "Có cần Vương Thủ Đức vào hậu cung gọi mỹ nhân không?" Ngón tay trên mép giường khẽ nhúc nhích.
"Chà…" Nàng tự phủ định: "Không được, thánh thể chưa khỏi bệnh, mỹ nhân khó trút được long tinh, không phải hoàng huynh sẽ bị thiệt thòi sao? Chuyện này truyền ra ngoài… thật mất mặt."
Đôi mắt của nam nhân dường như giật giật một chút.
"Vậy thì…"
Trầm Niệm cười cong môi, bàn tay nàng đặt lên trên long căn đang gắng gượng, sau khi vuốt ve từ đầu đến cuối hai lượt, nàng cảm thấy thứ đó nảy lên vài lần trong lòng bàn tay, cuối cùng thì thỏa mãn khép tay lại.
"Vì thân phận của hoàng huynh… đành phải chịu đựng vậy."
Nàng đứng dậy phủi tay, bước ra ngoài mà không nhìn lại: "Đức công công, phái người đưa bổn cung trở về phủ công chúa."
"Đúng rồi, hoàng huynh vừa mới uống thuốc, nửa canh giờ nữa ngươi hẵng đi vào, đừng quấy rầy hắn nghỉ ngơi."
…
Các thế lực ngầm trong Kinh thành gần đây bắt đầu lan truyền những lời bàn tán riêng tư, tất cả đều là về Tấn Nhân Đế, người cuối cùng cũng lên triều sau nửa tháng.
Có người cho rằng Hoàng đế bị phi tần trong hậu cung sát hại, lâm trọng bệnh, nôn ra máu, khi trở về triều thì gầy yếu đến mức gió có thể thổi ngã xuống.
Có người nói rằng Hoàng thượng bị người trong cung ép dùng hình, nguyên nhân gốc rễ là bị hạ thuốc độc, cung nữ của toàn bộ điện Tử Thần đều bị liên lụy, tất cả đều bị đưa vào Dịch Đình.
Lại có người khác nói là Hoàng thượng cải trang vi hành rồi, quay về còn đem theo một tuyệt sắc dân gian. hai người chỉ ở trong điện Tử Thần ngày ngày tuyên dâm, Hoàng đế bị quấn lấy suốt nửa tháng, không chịu nổi mới lên triều lại.
Khi Trầm Niệm nghe những lời đồn thổi như vẹt của những hạ nhân trong phủ công chúa, nàng suýt phun ra một ngụm nước.
Khụ, tên đại ma vương phản diện này thật sự là quá thảm rồi, không biết là ai lại tạt nước bẩn, những lời đồn đại nửa đùa nửa thật này là quá dấy lên lòng hiếu kỳ của nhân dân bách tính.
Cũng không biết Trầm Kình Thương khi nghe những lời đàm tiếu về mình liệu có thật sự nôn ra máu không?
…
"Hoàng thượng, có cần phái quân ngự lâm bắt những tên ăn nói xằng bậy lại không?"
Vương Thủ Đức đứng ở bên cạnh chủ tử của mình, hắn liếc mắt nhìn quyển sách thánh nhân dùng sức ném trên bàn, chủ động cùng phân ưu: "Những kẻ ngu dân này thật đáng bị ngàn nhát chém!"
"Đề phòng miệng của người dân còn khó hơn phòng vệ non sông, khi sông bị chặn, bị sập, sẽ khiến rất nhiều người bị thương, dân chúng cũng vậy. Không thể.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.