Chương 19: Gặp Cha Mẹ Chồng
Đào Hoa Lộ
01/10/2022
nhóm dịch: bánh bao
Nếu như không phải cô quấn chặt lấy nhau, lấy cái chết bức bách để anh cưới cô, thì nhìn cô như vậy anh thật sự không đành lòng.
Anh hừ lạnh, diễn xuất này mà không đi đoàn văn công đúng là thiệt thật!
Sau đó một đường thuận lợi, chờ tới khi đến nhà họ Tạ, là vừa lúc ăn cơm trưa.
Lúc này đám cưới trên dưới cả nước tương đối đơn giản, người mới cúi chào vĩ nhân, sau đó kính trà cho bố mẹ chồng, cả nhà ăn một bữa cơm là được.
Mà hôn nhân của Lâm Khê và Tạ Khải Minh không quá vui vẻ, nhà họ Tạ đương nhiên sẽ không nghiêm túc tổ chức tiệc rượu đốt pháo nháo động phòng linh tinh, cũng không thể mời người thân đến chê cười.
Vốn dựa theo kế hoạch, chỉ cần nộp đơn kết hôn thì mặc kệ, hôn lễ cũng tuyệt đối không có, về phần Lâm Khê ở đâu thì tùy cô.
Tạ Khải Minh không lên tiếng, nhà họ Tạ cũng tuyệt đối sẽ không chủ động thu dọn, dù sao cũng cảm thấy như đang ăn ruồi nhặng.
Nhưng bây giờ Tạ Khải Minh tự mình đi đón cô, chứng tỏ anh miễn cưỡng tán thành người vợ này, nhà họ Tạ dù mất hứng cũng phải đi qua.
Bọn họ phải nể mặt Tạ Khải Minh, cả nhà ăn một bữa cơm.
Đột nhiên đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ, một phòng nam nữ già trẻ đều nhìn cô, nói không xấu hổ là giả.
Suy cho cùng thì đây là nhà của người khác!
Lâm Khê lấy ra khí thế như học sinh chuyển trường vào lớp mới, thẳng lưng, cằm hơi thu mắt nhìn về phía trước, bình tĩnh mỉm cười.
Nhưng khẩn trương vẫn khẩn trương, đến mức không đợi Tạ Khải Minh lên tiếng, cô liền cúi đầu về phía bác gai, cười tủm tỉm kêu một tiếng “Bác Tạ, bác gái.”
Tạ Khải Minh: “...” Bác Tạ, bác gái?
Ha ha, cô được quá nhỉ, mau thể hiện diễn xuất trụ cột đoàn văn công của cô ra đi.
Cha mẹ Tô vốn đối cảm thấy bất mãn với mối hôn sự này của con trai thứ hai, nếu không phải chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện nói đúng, sợ làm chậm trễ tiền đồ của Tạ Khải Minh, thì bọn họ tuyệt đối không nhận.
Thừa dịp con trai mình sinh bệnh nằm trên giường, cô con gái như kia lại chạy tới chui vào chăn?
Có mất mặt hay không! Có xấu hổ hay không chứ!
Đương nhiên, lời này không thể nhắc lại, còn phải làm bộ không có chuyện lúc này, chỉ coi như là tới bệnh viện quen biết sau đó xem mắt kết hôn, nếu không sẽ không dứt được người nọ.
Nhưng lúc này cô lại không gọi cha mẹ, há mồm liền gọi là bác trai bác gái, cha Tạ còn có hàm dưỡng, mẹ Tạ liền hừ một tiếng.
Nếu như không phải cô quấn chặt lấy nhau, lấy cái chết bức bách để anh cưới cô, thì nhìn cô như vậy anh thật sự không đành lòng.
Anh hừ lạnh, diễn xuất này mà không đi đoàn văn công đúng là thiệt thật!
Sau đó một đường thuận lợi, chờ tới khi đến nhà họ Tạ, là vừa lúc ăn cơm trưa.
Lúc này đám cưới trên dưới cả nước tương đối đơn giản, người mới cúi chào vĩ nhân, sau đó kính trà cho bố mẹ chồng, cả nhà ăn một bữa cơm là được.
Mà hôn nhân của Lâm Khê và Tạ Khải Minh không quá vui vẻ, nhà họ Tạ đương nhiên sẽ không nghiêm túc tổ chức tiệc rượu đốt pháo nháo động phòng linh tinh, cũng không thể mời người thân đến chê cười.
Vốn dựa theo kế hoạch, chỉ cần nộp đơn kết hôn thì mặc kệ, hôn lễ cũng tuyệt đối không có, về phần Lâm Khê ở đâu thì tùy cô.
Tạ Khải Minh không lên tiếng, nhà họ Tạ cũng tuyệt đối sẽ không chủ động thu dọn, dù sao cũng cảm thấy như đang ăn ruồi nhặng.
Nhưng bây giờ Tạ Khải Minh tự mình đi đón cô, chứng tỏ anh miễn cưỡng tán thành người vợ này, nhà họ Tạ dù mất hứng cũng phải đi qua.
Bọn họ phải nể mặt Tạ Khải Minh, cả nhà ăn một bữa cơm.
Đột nhiên đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ, một phòng nam nữ già trẻ đều nhìn cô, nói không xấu hổ là giả.
Suy cho cùng thì đây là nhà của người khác!
Lâm Khê lấy ra khí thế như học sinh chuyển trường vào lớp mới, thẳng lưng, cằm hơi thu mắt nhìn về phía trước, bình tĩnh mỉm cười.
Nhưng khẩn trương vẫn khẩn trương, đến mức không đợi Tạ Khải Minh lên tiếng, cô liền cúi đầu về phía bác gai, cười tủm tỉm kêu một tiếng “Bác Tạ, bác gái.”
Tạ Khải Minh: “...” Bác Tạ, bác gái?
Ha ha, cô được quá nhỉ, mau thể hiện diễn xuất trụ cột đoàn văn công của cô ra đi.
Cha mẹ Tô vốn đối cảm thấy bất mãn với mối hôn sự này của con trai thứ hai, nếu không phải chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện nói đúng, sợ làm chậm trễ tiền đồ của Tạ Khải Minh, thì bọn họ tuyệt đối không nhận.
Thừa dịp con trai mình sinh bệnh nằm trên giường, cô con gái như kia lại chạy tới chui vào chăn?
Có mất mặt hay không! Có xấu hổ hay không chứ!
Đương nhiên, lời này không thể nhắc lại, còn phải làm bộ không có chuyện lúc này, chỉ coi như là tới bệnh viện quen biết sau đó xem mắt kết hôn, nếu không sẽ không dứt được người nọ.
Nhưng lúc này cô lại không gọi cha mẹ, há mồm liền gọi là bác trai bác gái, cha Tạ còn có hàm dưỡng, mẹ Tạ liền hừ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.