Chương 18: Thân Mật Ái Muội!
Đào Hoa Lộ
01/10/2022
nhóm dịch: bánh bao
Tạ Khải Minh nghe thấy rõ, cảm thấy kinh ngạc với tiếng cảm ơn này, loại chuyện này thuận miệng nói cảm ơn ở nông thôn tuyệt đối không có, cho dù ở trong thành cũng không được tự nhiên như vậy, huống chi Lâm Khê trước kia thô lỗ cỡ nào.
Cho nên, Lâm Khê này...
Tạ Khải Minh kiềm chế chút khác thường trong lòng, cố gắng xem nhẹ mùi thơm u ám xông vào từ chóp mũi, bất động thanh sắc kéo dài một chút khoảng cách với cô, không trêu chọc cô nữa.
Hai thanh niên phía trước còn đang vừa hát vừa rống, không hiểu sao Lâm Khê cảm thấy có lẽ Tạ Khải Minh không lạnh như vẻ bề ngoài, có lẽ anh cũng rất được, ít nhất hai thanh niên kia dám ở bên cạnh anh khàn giọng gào thét.
Đương nhiên, cô không biết người ta cũng có thể là bình thường quá áp lực, nhân lúc hôn lễ kia mới dám thổ lộ ra.
Đi đến một ngã ba, bên kia đường rẽ tới cái xe lừa, bởi vì lên dốc, lão nông “giá giá”, trong tay quất roi vội vàng tăng tốc.
Giao lộ kia cũng không rộng rãi lắm, con lừa kia liền nhe răng trợn mắt xông về phía bọn họ. Cũng trùng hợp, đầu đụng phải cánh tay trái của Tạ Khải Minh, khuôn mặt con lừa dựng thẳng phía Lâm Khê.
Lâm Khê chưa từng thấy qua trận chiến này, sợ tới mức “Á” một tiếng đâm đầu vào cánh tay phải Tạ Khải Minh.
Tạ Khải Minh lại không loạn chút nào, dưới chân dùng sức đạp xe đạp chạy ra ngoài, chỉ là tình hình giao thông ở ngã ba càng kém, lốp xe trượt vào trong một con đường thật sâu, xe đạp nghiêng sang bên phải.
Người khác chân cao dài, chân rất tự nhiên chống đất, người và xe đương nhiên không có việc gì. Nhưng Lâm Khê không có kinh nghiệm, cô ngồi ở trên thanh giống như đang ngồi xà đơn, đau mông không nói, còn ngồi không vững, lúc này lại trực tiếp nghiêng một cái, cô theo đà ngã về phía sau bên phải.
Cô sợ tới mức kêu lên một tiếng kinh hãi, đau đớn trong dự kiến lại đổi thành một cái ôm rắn chắc nóng bỏng, nhưng cánh tay Tạ Khải Minh vừa đỡ lên đã kéo cô vào khuỷu tay, không để cô té ngã.
Lần này, hai người chính là tư thế vô cùng thân mật ái muội.
Cô ngã về phía sau, còn liều mạng ôm cánh tay anh dán vào anh, chuyện này đúng là xấu hổ!
Tạ Khải Minh không lập tức đỡ cô dậy, ngược lại dừng một chút, sau đó mới không nhanh không chậm đỡ cô và xe đạp, để cô ngồi lại.
Anh thấy chẳng những khuôn mặt Lâm Khê nhỏ nhắn đỏ bừng, mà ngay cả vành mắt đều có chút đỏ, lông mi cô rất dài rất dày, lúc này đều ướt sũng.
Tạ Khải Minh nghe thấy rõ, cảm thấy kinh ngạc với tiếng cảm ơn này, loại chuyện này thuận miệng nói cảm ơn ở nông thôn tuyệt đối không có, cho dù ở trong thành cũng không được tự nhiên như vậy, huống chi Lâm Khê trước kia thô lỗ cỡ nào.
Cho nên, Lâm Khê này...
Tạ Khải Minh kiềm chế chút khác thường trong lòng, cố gắng xem nhẹ mùi thơm u ám xông vào từ chóp mũi, bất động thanh sắc kéo dài một chút khoảng cách với cô, không trêu chọc cô nữa.
Hai thanh niên phía trước còn đang vừa hát vừa rống, không hiểu sao Lâm Khê cảm thấy có lẽ Tạ Khải Minh không lạnh như vẻ bề ngoài, có lẽ anh cũng rất được, ít nhất hai thanh niên kia dám ở bên cạnh anh khàn giọng gào thét.
Đương nhiên, cô không biết người ta cũng có thể là bình thường quá áp lực, nhân lúc hôn lễ kia mới dám thổ lộ ra.
Đi đến một ngã ba, bên kia đường rẽ tới cái xe lừa, bởi vì lên dốc, lão nông “giá giá”, trong tay quất roi vội vàng tăng tốc.
Giao lộ kia cũng không rộng rãi lắm, con lừa kia liền nhe răng trợn mắt xông về phía bọn họ. Cũng trùng hợp, đầu đụng phải cánh tay trái của Tạ Khải Minh, khuôn mặt con lừa dựng thẳng phía Lâm Khê.
Lâm Khê chưa từng thấy qua trận chiến này, sợ tới mức “Á” một tiếng đâm đầu vào cánh tay phải Tạ Khải Minh.
Tạ Khải Minh lại không loạn chút nào, dưới chân dùng sức đạp xe đạp chạy ra ngoài, chỉ là tình hình giao thông ở ngã ba càng kém, lốp xe trượt vào trong một con đường thật sâu, xe đạp nghiêng sang bên phải.
Người khác chân cao dài, chân rất tự nhiên chống đất, người và xe đương nhiên không có việc gì. Nhưng Lâm Khê không có kinh nghiệm, cô ngồi ở trên thanh giống như đang ngồi xà đơn, đau mông không nói, còn ngồi không vững, lúc này lại trực tiếp nghiêng một cái, cô theo đà ngã về phía sau bên phải.
Cô sợ tới mức kêu lên một tiếng kinh hãi, đau đớn trong dự kiến lại đổi thành một cái ôm rắn chắc nóng bỏng, nhưng cánh tay Tạ Khải Minh vừa đỡ lên đã kéo cô vào khuỷu tay, không để cô té ngã.
Lần này, hai người chính là tư thế vô cùng thân mật ái muội.
Cô ngã về phía sau, còn liều mạng ôm cánh tay anh dán vào anh, chuyện này đúng là xấu hổ!
Tạ Khải Minh không lập tức đỡ cô dậy, ngược lại dừng một chút, sau đó mới không nhanh không chậm đỡ cô và xe đạp, để cô ngồi lại.
Anh thấy chẳng những khuôn mặt Lâm Khê nhỏ nhắn đỏ bừng, mà ngay cả vành mắt đều có chút đỏ, lông mi cô rất dài rất dày, lúc này đều ướt sũng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.