Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu
Chương 193: Nguyện cùng nàng đi tới chân trời góc bể (26)
Ngọc Du
10/01/2021
\- tiểu vương phi cô mau tới xem xem đứa trẻ này còn cứu được không?
Thời gian Lục Tử Tuấn xuống Tu Chân giới vốn rất sớm, nhưng mà giữa đường bị người cản lại, thế nên khi hắn xuống đến nơi, Tàng Kiếm sơn trang đã bị diệt sạch chỉ còn sót lại đứa bé này mà thôi.
Hơn nữa lúc tìm thấy đứa bé, nó đang được một vị để tử ôm chặt trong lòng, là vị đệ tử kia đã liều mạng bảo vệ đứa bé này...nhưng mà đứa bé lúc đó bị ôm quá chặt nên lúc này hơi thở vô cùng yếu ớt.
Hạ Phong Linh vội vã truyền linh khí cho đứa bé này, lúc cảm nhận được luồng linh khí quen thuộc của Ngọc Vy trên người đứa bé, hai mắt cô đột nhiên mất đi tiêu cự, cứ ngẩn người nhìn đứa bé kia, mãi một lúc sau mới giở sổ ghi chép bị mình bỏ quên từ lâu ra...
Trên đó quả nhiên đã xuất hiện một trang giấy mới mà tên của khách hàng là...Dương Ngọc Vy.
Điều kiện giao dịch vẫn là theo quy tắc cũ, dùng toàn bộ tuổi thọ còn sót lại của tỷ ấy ở nhân giới để làm điều kiện giao dịch với cô.
Bên trong cuốn sổ còn kẹp một mảnh giấy nhỏ chỉ vẻn vẹn vài dòng chữ.
"Ngọc Trúc, thật tiếc vì không thể gặp muội lần cuối cùng, ta phải đi đây. Minh Vũ... nhờ cả vào muội nhé."
Hạ Phong Linh nhìn dòng chữ trên mảnh giấy hồi lâu, tuy cô không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng Lục Tử Tuấn vẫn bất giác lùi ra sau vài bước.
Vì sao hắn lại cảm thấy tiểu vương phi đột nhiên trở nên rất đáng sợ chứ?
Còn cả cuốn sổ trên tay cô nữa, nó sắp bị cô vò nát rồi kìa.
Run rẩy.
"Chủ nhân, ta là vì cảm nhận được khí tức của ngài trên người cô nương đó nên mới chịu sự khống chế của nàng ta mà."
Cuốn sổ nhỏ thấy Hạ Phong Linh tức giận thì cũng rất oan ức, nó chỉ là một cuốn sổ thôi mà, nó có thể làm gì chứ.
Khí tức của cô?
Hạ Phong Linh nghi hoặc một lúc rồi bừng tỉnh, bởi vì cô từng truyền linh khí cho Ngọc Vy nên trên người Ngọc Vy có chứa linh khí của cô.
Thế nên cuốn sổ nhỏ vì vậy mà nhận nhầm Ngọc Vy thành cô nên mới đồng ý thực hiện giao dịch với tỷ ấy.
Cũng có nghĩa là lúc Ngọc Vy chết tỷ ấy vẫn còn linh lực tồn tại trong người?
Nghĩ đến đây hai mắt Hạ Phong Linh hơi sáng lên.
Ngọc Vy có khả năng cao vẫn chưa có tan biến, cũng chưa có tiến vào vòng luân hồi.
Bởi vì những người làm giao dịch với cô dù là người hay tiên thì lúc xuống Âm giới đều chẳng khác gì người bình thường cả, thế cho nên bọn họ mới phải nhờ tới sự giúp đỡ của cô.
Vì vậy những linh hồn còn tiên pháp đều không thể xuất hiện ở Âm giới được.
Nói cách khác bởi vì chấp niệm muốn gặp cô quá lớn nên Ngọc Vy mới có thể xuống được Âm giới mà thôi.
\- tiểu vương phi, có phải đứa trẻ này đói rồi không?
Lục Tử Tuấn lại một lần nữa lên tiếng kéo sự chú ý của Hạ Phong Linh trở về, cô nhìn bé con trước mặt hơi thở hắt ra.
Khách hàng lần này...khó nuôi quá.
\- oa...oa..
Đứa bé con ban nãy vẫn còn yếu ớt, sau khi được Hạ Phong Linh truyền cho ít linh khí sắc mặt liền hồng hào trở lại, chỉ là từ lúc tỉnh lại đến giờ nó cứ khóc không ngừng thôi.
Hạ Phong Linh nào biết cách chăm sóc trẻ con, nghe hỏi vậy thì hàm hồ gật đầu một cái.
\- chắc vậy.
\- vậy chúng ta lấy cái gì cho nó ăn đây, nó còn chưa mọc răng nữa?
Cái này...
Đám người Tử Tuấn, Phong Linh đều là hấp thu linh khí của đất trời mà lớn lên, ai biết trẻ con mới sinh ở nhân giới phải ăn cái gì chứ?
\- ta thấy trẻ con mới sinh đều bú sữa mẹ... đừng có nhìn ta như thế.
Hạ Phong Linh lập tức lùi ra sau rồi trừng mắt nhìn Lục Tử Tuấn một cái.
Từ ngày lên Thần giới này, ngoại trừ tu vi tăng lên chóng mặt thì ngoại hình của cô cũng đã bắt đầu thay đổi.
Cô của hiện tại đã lớn hơn, khuôn mặt bánh bao ngày trước cũng thon gọn lại, các nét trên khuôn mặt ngày càng rõ ràng, tuy chưa thật sự hoàn thiện nhưng thực sự so với ngày trước thì đây chính là bước tiến vượt bậc.
Ngực đương nhiên cũng phát triển hơn so với ngày trước.
Nếu vài năm trước cô chỉ là một tiểu cô nương 15, 16 tuổi thì giờ đã là một thiếu nữ tròn 18 tuổi rồi.
Nghĩ đến cũng hơi khó tin, trước đó ở Âm giới nuôi thế nào cũng không lớn, lên Thần giới nuôi có vài tháng đã phát triển vượt bậc.
Thế mới nói nơi này chăm cô tốt thế nào!
\- tiểu vương phi, hay là...
Chúng ta xuống tìm một bà vú về cho đứa trẻ này nhé.
Nhưng mà Lục Tử Tuấn chưa kịp nói xong thì một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng hắn.
\- Lục Tử Tuấn.
Lục Tử Tuấn quay người lại, thấy ánh mắt chủ nhân nhìn mình âm u đến lạ thường thì bất giác run rẩy.
\- chủ...chủ nhân...
Lục Tử Hàn liếc nhìn bộ ngực phẳng của Tử Tuấn nhàn nhạt nói.
\- không phải ngươi cũng có sao?
Lục Tử Tuấn: "..."
Chủ nhân, ngài hiểu lầm ta rồi, ta làm sao dám có ý đồ với tiểu vương phi chứ?
Nhưng mà Lục Tử Tuấn phản kháng vô hiệu, vì thế trinh bạch gìn giữ bao năm của hắn cứ thế bị một đứa trẻ sơ sinh cướp mất.
\- hì hì..
Minh Vũ dù chẳng mút được tý sữa nào vẫn cực kỳ vui vẻ cười, thi thoảng còn gặm gặm mấy cái khiến Lục Tử Tuấn đen cả mặt.
Hắn đường đường là nam tử hán...
\- oa oa...
Không biết có phải Minh Vũ cảm nhận được Tử Tuấn ghét bỏ mình hay không mà đột nhiên nhíu mày lại rồi khóc òa lên...
Luc Tử Tuấn chịu thua.
Được rồi, nhóc thích mút thì cứ mút thoải mái đi...
Minh Vũ giống như cảm ứng được lại cười.
Lục Tử Tuấn: "..." hắn khổ quá mà.
Mà chủ mưu của mọi chuyện lại dùng đồ ăn dụ dỗ tiểu vương phi đi mất, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt hắn đã sắp khóc đến nơi rồi.
Chủ nhân, ngài có cần phải phũ phàng như thế không?
Thời gian Lục Tử Tuấn xuống Tu Chân giới vốn rất sớm, nhưng mà giữa đường bị người cản lại, thế nên khi hắn xuống đến nơi, Tàng Kiếm sơn trang đã bị diệt sạch chỉ còn sót lại đứa bé này mà thôi.
Hơn nữa lúc tìm thấy đứa bé, nó đang được một vị để tử ôm chặt trong lòng, là vị đệ tử kia đã liều mạng bảo vệ đứa bé này...nhưng mà đứa bé lúc đó bị ôm quá chặt nên lúc này hơi thở vô cùng yếu ớt.
Hạ Phong Linh vội vã truyền linh khí cho đứa bé này, lúc cảm nhận được luồng linh khí quen thuộc của Ngọc Vy trên người đứa bé, hai mắt cô đột nhiên mất đi tiêu cự, cứ ngẩn người nhìn đứa bé kia, mãi một lúc sau mới giở sổ ghi chép bị mình bỏ quên từ lâu ra...
Trên đó quả nhiên đã xuất hiện một trang giấy mới mà tên của khách hàng là...Dương Ngọc Vy.
Điều kiện giao dịch vẫn là theo quy tắc cũ, dùng toàn bộ tuổi thọ còn sót lại của tỷ ấy ở nhân giới để làm điều kiện giao dịch với cô.
Bên trong cuốn sổ còn kẹp một mảnh giấy nhỏ chỉ vẻn vẹn vài dòng chữ.
"Ngọc Trúc, thật tiếc vì không thể gặp muội lần cuối cùng, ta phải đi đây. Minh Vũ... nhờ cả vào muội nhé."
Hạ Phong Linh nhìn dòng chữ trên mảnh giấy hồi lâu, tuy cô không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng Lục Tử Tuấn vẫn bất giác lùi ra sau vài bước.
Vì sao hắn lại cảm thấy tiểu vương phi đột nhiên trở nên rất đáng sợ chứ?
Còn cả cuốn sổ trên tay cô nữa, nó sắp bị cô vò nát rồi kìa.
Run rẩy.
"Chủ nhân, ta là vì cảm nhận được khí tức của ngài trên người cô nương đó nên mới chịu sự khống chế của nàng ta mà."
Cuốn sổ nhỏ thấy Hạ Phong Linh tức giận thì cũng rất oan ức, nó chỉ là một cuốn sổ thôi mà, nó có thể làm gì chứ.
Khí tức của cô?
Hạ Phong Linh nghi hoặc một lúc rồi bừng tỉnh, bởi vì cô từng truyền linh khí cho Ngọc Vy nên trên người Ngọc Vy có chứa linh khí của cô.
Thế nên cuốn sổ nhỏ vì vậy mà nhận nhầm Ngọc Vy thành cô nên mới đồng ý thực hiện giao dịch với tỷ ấy.
Cũng có nghĩa là lúc Ngọc Vy chết tỷ ấy vẫn còn linh lực tồn tại trong người?
Nghĩ đến đây hai mắt Hạ Phong Linh hơi sáng lên.
Ngọc Vy có khả năng cao vẫn chưa có tan biến, cũng chưa có tiến vào vòng luân hồi.
Bởi vì những người làm giao dịch với cô dù là người hay tiên thì lúc xuống Âm giới đều chẳng khác gì người bình thường cả, thế cho nên bọn họ mới phải nhờ tới sự giúp đỡ của cô.
Vì vậy những linh hồn còn tiên pháp đều không thể xuất hiện ở Âm giới được.
Nói cách khác bởi vì chấp niệm muốn gặp cô quá lớn nên Ngọc Vy mới có thể xuống được Âm giới mà thôi.
\- tiểu vương phi, có phải đứa trẻ này đói rồi không?
Lục Tử Tuấn lại một lần nữa lên tiếng kéo sự chú ý của Hạ Phong Linh trở về, cô nhìn bé con trước mặt hơi thở hắt ra.
Khách hàng lần này...khó nuôi quá.
\- oa...oa..
Đứa bé con ban nãy vẫn còn yếu ớt, sau khi được Hạ Phong Linh truyền cho ít linh khí sắc mặt liền hồng hào trở lại, chỉ là từ lúc tỉnh lại đến giờ nó cứ khóc không ngừng thôi.
Hạ Phong Linh nào biết cách chăm sóc trẻ con, nghe hỏi vậy thì hàm hồ gật đầu một cái.
\- chắc vậy.
\- vậy chúng ta lấy cái gì cho nó ăn đây, nó còn chưa mọc răng nữa?
Cái này...
Đám người Tử Tuấn, Phong Linh đều là hấp thu linh khí của đất trời mà lớn lên, ai biết trẻ con mới sinh ở nhân giới phải ăn cái gì chứ?
\- ta thấy trẻ con mới sinh đều bú sữa mẹ... đừng có nhìn ta như thế.
Hạ Phong Linh lập tức lùi ra sau rồi trừng mắt nhìn Lục Tử Tuấn một cái.
Từ ngày lên Thần giới này, ngoại trừ tu vi tăng lên chóng mặt thì ngoại hình của cô cũng đã bắt đầu thay đổi.
Cô của hiện tại đã lớn hơn, khuôn mặt bánh bao ngày trước cũng thon gọn lại, các nét trên khuôn mặt ngày càng rõ ràng, tuy chưa thật sự hoàn thiện nhưng thực sự so với ngày trước thì đây chính là bước tiến vượt bậc.
Ngực đương nhiên cũng phát triển hơn so với ngày trước.
Nếu vài năm trước cô chỉ là một tiểu cô nương 15, 16 tuổi thì giờ đã là một thiếu nữ tròn 18 tuổi rồi.
Nghĩ đến cũng hơi khó tin, trước đó ở Âm giới nuôi thế nào cũng không lớn, lên Thần giới nuôi có vài tháng đã phát triển vượt bậc.
Thế mới nói nơi này chăm cô tốt thế nào!
\- tiểu vương phi, hay là...
Chúng ta xuống tìm một bà vú về cho đứa trẻ này nhé.
Nhưng mà Lục Tử Tuấn chưa kịp nói xong thì một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng hắn.
\- Lục Tử Tuấn.
Lục Tử Tuấn quay người lại, thấy ánh mắt chủ nhân nhìn mình âm u đến lạ thường thì bất giác run rẩy.
\- chủ...chủ nhân...
Lục Tử Hàn liếc nhìn bộ ngực phẳng của Tử Tuấn nhàn nhạt nói.
\- không phải ngươi cũng có sao?
Lục Tử Tuấn: "..."
Chủ nhân, ngài hiểu lầm ta rồi, ta làm sao dám có ý đồ với tiểu vương phi chứ?
Nhưng mà Lục Tử Tuấn phản kháng vô hiệu, vì thế trinh bạch gìn giữ bao năm của hắn cứ thế bị một đứa trẻ sơ sinh cướp mất.
\- hì hì..
Minh Vũ dù chẳng mút được tý sữa nào vẫn cực kỳ vui vẻ cười, thi thoảng còn gặm gặm mấy cái khiến Lục Tử Tuấn đen cả mặt.
Hắn đường đường là nam tử hán...
\- oa oa...
Không biết có phải Minh Vũ cảm nhận được Tử Tuấn ghét bỏ mình hay không mà đột nhiên nhíu mày lại rồi khóc òa lên...
Luc Tử Tuấn chịu thua.
Được rồi, nhóc thích mút thì cứ mút thoải mái đi...
Minh Vũ giống như cảm ứng được lại cười.
Lục Tử Tuấn: "..." hắn khổ quá mà.
Mà chủ mưu của mọi chuyện lại dùng đồ ăn dụ dỗ tiểu vương phi đi mất, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt hắn đã sắp khóc đến nơi rồi.
Chủ nhân, ngài có cần phải phũ phàng như thế không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.