Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu
Chương 194: Nguyện cùng nàng đi tới chân trời góc bể (27)
Ngọc Du
10/01/2021
Đúng như Hạ Phong Linh dự đoán.
Ma giới tấn công Tu Chân giới và Tiên giới chỉ là mở đầu, bọn chúng dường như đã có kế hoạch từ trước khi nhân lúc hỗn loạn mà đi phá phong ấn yêu tộc.
Hạ Phong Linh trước đó bởi vì đã từng lưu lại linh khí trên phong ấn đó nên khi nó có dị động, cô lập tức phát hiện ra ngay.
Lúc cô nói điều này với Lục Tử Hàn, Lục Tử Tuấn ở bên cạnh lập tức thanh minh.
\- chủ nhân, tiểu vương phi, trước đó ta và thượng thần Hạ Hồ đã củng cố lại phong ấn rồi, hơn nữa trước khi trở về đây chúng ta đã kiểm tra lại rất kỹ, tuyệt đối không có sơ hở gì.
\- thế ngươi hay Hạ Hồ là người cuối cùng rời đi?
Lục Tử Hàn hỏi rất đúng trọng tâm, Lục Tử Tuấn một tay bế Minh Vũ, một tay gãi gãi đầu nói.
\- là thượng thần, chủ nhân, không lẽ người nghi ngờ là thượng thần Hạ Hồ cố ý...
Lục Tử Tuấn nói tới đây liền ngừng lại.
Hắn đột nhiên nhớ ra, từ lúc phát hiện ra linh khí của tiểu vương phi ở trên phong ấn, thái độ của Hạ Hồ liền bắt đầu trở nên khác thường, lẽ nào từ lúc đó hắn đã nghi ngờ tiểu vương phi rồi.
Nếu là Hạ Hồ thì mọi nghi vấn trước đó đều sáng tỏ rồi.
Có một điểm người ở Thần giới nói rất đúng.
Lục Tử Hàn đúng là mang ơn Hạ Kiệt nên chỉ cần là người họ Hạ hắn đều sẽ giúp đỡ, mà Hạ Hồ là một trong số đó.
Hơn nữa Hạ Hồ trước giờ đều rất kiệm lời, cũng rất có chính kiến, khác xa với đám Thần giới ở đây nên Lục Tử Hàn cũng không quá xa cách với hắn, ngược lại còn hay chỉ điểm cho hắn để hắn sớm ngày phi thăng thành thượng thần.
Thế nên ở Thần giới này, người duy nhất có thể khiến Lục Tử Hàn cho mượn người đi củng cố phong ấn yêu tộc chỉ có mình Hạ Hồ mà thôi.
Trước đó khi bị người ta ám toán ở nhân giới, Lục Tử Hàn đã từng nghi ngờ qua Hạ Hồ nhưng vì không đủ chứng cứ nên chỉ có thể bỏ qua, lại thêm khi đó người của Thần giới cũng đang ráo riết tìm linh hồn Hạ Phong Linh nên hắn nghiêng về phía người ở bên Thần giới giở trò nhiều hơn.
Như vậy, người dở trò khiến Lục Tử Hàn mất trí nhớ khi lịch kiếp và người phá hủy kết giới ở Tàng Kiếm sơn trang và người ngăn cản Tử Tuấn đi cứu người rất có khả năng đều là do Hạ Hồ làm.
Chỉ có hắn mới có thể vô thanh vô thức ẩn đi sự tồn tại của mình khiến Tử Tuấn lâu như vậy cũng không dò ra lai lịch của hắn.
Chả trách đám người kia lại phát hiện ra thân phận của Hạ Phong Linh sớm như thế, vậy mà trước đó hắn lại tưởng lão già Vũ Ly tọc mạch kể cho đám người ở Thần giới biết chứ, làm hại hắn đi dạy dỗ oan ông ta một trận.
Nhưng mà hắn đường đường là chiến thần, đi xin lỗi lão già kia là điều không thể nào hắn vẫn còn cần mặt mũi của mình lắm.
\- chủ nhân vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?
Lục Tử Tuấn lo lắng không thôi.
Yêu tộc bị phong ấn lâu như thế, nếu bọn chúng phá phong ấn mà ra, vậy chẳng phải lục giới đều lâm nguy hay sao?
\- ngồi chơi thôi.
Hạ Phong Linh thản nhiên nói, thi thoảng lại chọt chọt vào hai cái má phúng phính của Minh Vũ một cái, thấy nó cười cười thì lại thích thú chọc thêm hai cái nữa.
Lục Tử Tuấn nhìn tiểu vương phi trầm mê với hai cái má bánh bao của Minh Vũ thì vô vọng nhìn Lục Tử Hàn cầu cứu.
\- cứ ngồi ở đây đi, họa do bọn chúng gây ra để cho bọn chúng tự xử.
Lục Tử Hàn cũng vô cùng bình tĩnh mà nói.
Trước đó hắn cho là đám người ở Thần giới đều cùng một giuộc nên coi nhẹ bọn họ.
Nhưng giờ xem ra là phải thay đổi cách nhìn rồi.
Thần giới và Hạ Hồ rõ ràng là hai phe khác nhau.
Tuy hai phe này đều muốn bắt Hạ Phong Linh, nhưng mục đích của bọn chúng lại khác nhau hoàn toàn.
Người ở Thần giới chỉ đơn giản là muốn đưa hồn Hạ Phong Linh trở lại tháp Trời để hồi sinh lại nơi này mà thôi.
Còn Hạ Hồ...người này quá âm hiểm, cho tới hiện tại cả Lục Tử Hàn lẫn Hạ Phong Linh đều không nhìn ra mục đích thật sự của hắn là gì.
Vì vậy bọn họ chỉ có thể ngồi đây chờ đợi.
Tình hình bây giờ chính là bên nào mất kiên nhẫn trước bên đó sẽ thua.
Mà Hạ Hồ rõ ràng là đánh giá quá cao Hạ Phong Linh rồi.
Hắn cứ nghĩ giết hết những người thân yêu ở bên cạnh Hạ Phong Linh thì cô sẽ mất bình tĩnh mà rơi vào bẫy của hắn.
Kết quả hắn lại quên mất bên cạnh Hạ Phong Linh còn có Lục Tử Hàn, lại càng không ngờ tới cô dù biết hết tất cả mọi chuyện đều do mình mà ra nhưng vẫn có thể bình tĩnh ngồi đây chơi đùa với Minh Vũ như vậy.
Thậm chí dù khi bị cả Nhân giới, Tu Chân giới lẫn Tiên giới mắng mỏ cô ép cô ra mặt khi biết cô chính là nguyên nhân chính gây ra thảm kịch này của bọn họ, Hạ Phong Linh vẫn cứ bình chân như vại.
Không hề hốt hoảng hay lo lắng, cũng không có đau buồn hay tức giận.
Bình tĩnh đến đáng sợ.
Không phải là máu lạnh mới đúng.
Mà người máu lạnh như thế...thật sự rất khó đối phó.
Ma giới tấn công Tu Chân giới và Tiên giới chỉ là mở đầu, bọn chúng dường như đã có kế hoạch từ trước khi nhân lúc hỗn loạn mà đi phá phong ấn yêu tộc.
Hạ Phong Linh trước đó bởi vì đã từng lưu lại linh khí trên phong ấn đó nên khi nó có dị động, cô lập tức phát hiện ra ngay.
Lúc cô nói điều này với Lục Tử Hàn, Lục Tử Tuấn ở bên cạnh lập tức thanh minh.
\- chủ nhân, tiểu vương phi, trước đó ta và thượng thần Hạ Hồ đã củng cố lại phong ấn rồi, hơn nữa trước khi trở về đây chúng ta đã kiểm tra lại rất kỹ, tuyệt đối không có sơ hở gì.
\- thế ngươi hay Hạ Hồ là người cuối cùng rời đi?
Lục Tử Hàn hỏi rất đúng trọng tâm, Lục Tử Tuấn một tay bế Minh Vũ, một tay gãi gãi đầu nói.
\- là thượng thần, chủ nhân, không lẽ người nghi ngờ là thượng thần Hạ Hồ cố ý...
Lục Tử Tuấn nói tới đây liền ngừng lại.
Hắn đột nhiên nhớ ra, từ lúc phát hiện ra linh khí của tiểu vương phi ở trên phong ấn, thái độ của Hạ Hồ liền bắt đầu trở nên khác thường, lẽ nào từ lúc đó hắn đã nghi ngờ tiểu vương phi rồi.
Nếu là Hạ Hồ thì mọi nghi vấn trước đó đều sáng tỏ rồi.
Có một điểm người ở Thần giới nói rất đúng.
Lục Tử Hàn đúng là mang ơn Hạ Kiệt nên chỉ cần là người họ Hạ hắn đều sẽ giúp đỡ, mà Hạ Hồ là một trong số đó.
Hơn nữa Hạ Hồ trước giờ đều rất kiệm lời, cũng rất có chính kiến, khác xa với đám Thần giới ở đây nên Lục Tử Hàn cũng không quá xa cách với hắn, ngược lại còn hay chỉ điểm cho hắn để hắn sớm ngày phi thăng thành thượng thần.
Thế nên ở Thần giới này, người duy nhất có thể khiến Lục Tử Hàn cho mượn người đi củng cố phong ấn yêu tộc chỉ có mình Hạ Hồ mà thôi.
Trước đó khi bị người ta ám toán ở nhân giới, Lục Tử Hàn đã từng nghi ngờ qua Hạ Hồ nhưng vì không đủ chứng cứ nên chỉ có thể bỏ qua, lại thêm khi đó người của Thần giới cũng đang ráo riết tìm linh hồn Hạ Phong Linh nên hắn nghiêng về phía người ở bên Thần giới giở trò nhiều hơn.
Như vậy, người dở trò khiến Lục Tử Hàn mất trí nhớ khi lịch kiếp và người phá hủy kết giới ở Tàng Kiếm sơn trang và người ngăn cản Tử Tuấn đi cứu người rất có khả năng đều là do Hạ Hồ làm.
Chỉ có hắn mới có thể vô thanh vô thức ẩn đi sự tồn tại của mình khiến Tử Tuấn lâu như vậy cũng không dò ra lai lịch của hắn.
Chả trách đám người kia lại phát hiện ra thân phận của Hạ Phong Linh sớm như thế, vậy mà trước đó hắn lại tưởng lão già Vũ Ly tọc mạch kể cho đám người ở Thần giới biết chứ, làm hại hắn đi dạy dỗ oan ông ta một trận.
Nhưng mà hắn đường đường là chiến thần, đi xin lỗi lão già kia là điều không thể nào hắn vẫn còn cần mặt mũi của mình lắm.
\- chủ nhân vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?
Lục Tử Tuấn lo lắng không thôi.
Yêu tộc bị phong ấn lâu như thế, nếu bọn chúng phá phong ấn mà ra, vậy chẳng phải lục giới đều lâm nguy hay sao?
\- ngồi chơi thôi.
Hạ Phong Linh thản nhiên nói, thi thoảng lại chọt chọt vào hai cái má phúng phính của Minh Vũ một cái, thấy nó cười cười thì lại thích thú chọc thêm hai cái nữa.
Lục Tử Tuấn nhìn tiểu vương phi trầm mê với hai cái má bánh bao của Minh Vũ thì vô vọng nhìn Lục Tử Hàn cầu cứu.
\- cứ ngồi ở đây đi, họa do bọn chúng gây ra để cho bọn chúng tự xử.
Lục Tử Hàn cũng vô cùng bình tĩnh mà nói.
Trước đó hắn cho là đám người ở Thần giới đều cùng một giuộc nên coi nhẹ bọn họ.
Nhưng giờ xem ra là phải thay đổi cách nhìn rồi.
Thần giới và Hạ Hồ rõ ràng là hai phe khác nhau.
Tuy hai phe này đều muốn bắt Hạ Phong Linh, nhưng mục đích của bọn chúng lại khác nhau hoàn toàn.
Người ở Thần giới chỉ đơn giản là muốn đưa hồn Hạ Phong Linh trở lại tháp Trời để hồi sinh lại nơi này mà thôi.
Còn Hạ Hồ...người này quá âm hiểm, cho tới hiện tại cả Lục Tử Hàn lẫn Hạ Phong Linh đều không nhìn ra mục đích thật sự của hắn là gì.
Vì vậy bọn họ chỉ có thể ngồi đây chờ đợi.
Tình hình bây giờ chính là bên nào mất kiên nhẫn trước bên đó sẽ thua.
Mà Hạ Hồ rõ ràng là đánh giá quá cao Hạ Phong Linh rồi.
Hắn cứ nghĩ giết hết những người thân yêu ở bên cạnh Hạ Phong Linh thì cô sẽ mất bình tĩnh mà rơi vào bẫy của hắn.
Kết quả hắn lại quên mất bên cạnh Hạ Phong Linh còn có Lục Tử Hàn, lại càng không ngờ tới cô dù biết hết tất cả mọi chuyện đều do mình mà ra nhưng vẫn có thể bình tĩnh ngồi đây chơi đùa với Minh Vũ như vậy.
Thậm chí dù khi bị cả Nhân giới, Tu Chân giới lẫn Tiên giới mắng mỏ cô ép cô ra mặt khi biết cô chính là nguyên nhân chính gây ra thảm kịch này của bọn họ, Hạ Phong Linh vẫn cứ bình chân như vại.
Không hề hốt hoảng hay lo lắng, cũng không có đau buồn hay tức giận.
Bình tĩnh đến đáng sợ.
Không phải là máu lạnh mới đúng.
Mà người máu lạnh như thế...thật sự rất khó đối phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.