Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show
Chương 32:
Lục Vọng
03/08/2024
An Ngu cho rằng mình đang nằm mơ, suy cho cùng đây không phải lần đầu cô mơ thấy giấc mơ với cảnh tượng thay đổi nhanh và ly kỳ như thế này, nhưng giấc mơ này lại có gì đó rất chân thật, nước mưa tạt vào mặt khiến tầm mắt của cô mờ đi, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
Cho dù vậy, thông qua ánh sáng mờ ảo và tầm mắt lờ mờ, An Ngu vẫn nhìn rõ người trước mặt.
Không ngờ là Mộ Lệ Hành.
Ở góc này chỉ có thể thấy được góc mặt nghiêng và hàm dưới góc cạnh của anh.
Nước mưa làm tóc anh ướt nhẹp, chảy xuống mặt và chiếc cổ thon dài, khiến anh trông có hơi chật vật. Nhưng ánh mắt lại có sự nghiêm túc kiên định đến lạ.
Áo của anh ướt đẫm, dính sát vào người, lộ rõ đường nét cơ bắp săn chắc.
Hóa ra tên khốn nạn này lại có dáng người đẹp đến vậy!
An Ngu nghĩ thầm trong lòng.
Bảo sao vừa nãy khi đụng vào lại khiến mặt cô đau như vậy.
Không phải, hình như đây không phải là trọng điểm mà cô nên chú ý?
An Ngu lập tức tỉnh táo lại.
Đây không phải là mơ.
Mộ Lệ Hành không thể nào xuất hiện trong giấc mơ của cô được.
“Anh Lệ Hành, hai người vẫn ổn chứ?”
Điền Lập Quần dẫn theo vài nhân viên nhanh chóng chạy tới từ dưới chân núi, từ xa đã thấy bóng dáng của Mộ Lệ Hành, nhìn thấy anh còn ôm một người khác, vội vàng cầm ô bước lại gần.
Trên đầu được che ô, nước mưa tạt vào mặt đỡ đau hơn rất nhiều.
Mộ Lệ Hành nói không sao.
Một nhân viên nhìn qua An Ngu đang được Mộ Lệ Hành ôm trong lòng, nghi ngờ phải chăng mình đang bị nhét đầy một miệng cơm chó.
Ảnh đế yêu vợ mình đến vậy sao? Trời mưa to như vậy đi một mình còn thấy khó khăn, không ngờ anh còn ẵm vợ kiểu công chúa.
Là anh không muốn để cho vợ tự đi bộ.
Nhân viên không thể hiểu được suy nghĩ của người đã kết hôn.
Ngay cả Điền Lập Quần cũng hơi ngạc nhiên.
Trước khi chuyển ngành làm đạo diễn của chương trình giải trí, Điền Lập Quần đã từng quay phim điện ảnh, có giao tiếp với Mộ Lệ Hành vài lần, cũng coi như có chút quen biết.
Lúc trước anh Đỗ đích thân đến giải thích với ông ấy về những bình luận trên mạng liên quan đến việc Mộ Lệ Hành đã kết hôn sinh con, ông ấy còn không tin, cảm thấy một người lạnh lùng như Mộ Lệ Hành làm sao có vợ được.
Mặc kệ lời đồn bên ngoài như thế nào, những người từng tiếp xúc với Mộ Lệ Hành đều biết, đây là một người chỉ tập trung vào việc diễn xuất, không hề quan tâm đến những việc khác.
Điền Lập Quần không thể tưởng tượng được dáng vẻ của Mộ Lệ Hành khi yêu đương trông như thế nào.
Hiện tại, có thể thấy được tên này cũng là một kẻ yêu đương mù quáng.
Trong cơn mưa, đoàn người nhanh chóng di chuyển đến biệt thự số ba. Trên đường đi, cuối cùng An Ngu cũng hiểu được tình huống hiện tại. Hóa ra là trời đột nhiên mưa to, nhà của bọn họ bị dột, bây giờ đang đổi chỗ ở khác.
Mà sở dĩ cô được Mộ Lệ Hành ôm trong lòng, chắc là do cô ngủ quá say.
An Ngu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đã bảo có nằm mơ cô cũng không thể mơ thấy Mộ Lệ Hành được mà, thật đen đủi.
An Ngu hé miệng muốn nhắc nhở Mộ Lệ Hành thả cô xuống để cô tự đi bộ, nhưng cô suy nghĩ, có máy đi bộ hình người miễn phí, sao cô phải làm điều dư thừa chứ.
Thế là, vừa rồi An Ngu còn cảm thấy hơi gượng gạo lập tức thoải mái nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ, để Mộ Lệ Hành ôm cô đi.
Phải nói lực tay của tên đàn ông khốn nạn này cũng rất tốt, đường núi lầy lội, lại còn mưa to, anh ôm một người lớn như mình đi bộ quãng đường dài như vậy, không ngờ vẫn rất ổn định.
Rất nhanh, bọn họ đã đến biệt thự, Văn Thiệu đang đứng trước cửa gập dù lại, xem ra họ mới từ nhà bên đó qua đây không lâu.
Hai bên chào hỏi, Mộ Lệ Hành đang tính đánh thức An Ngu, lại thấy cô gái này chớp mắt, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lòng anh.
“Em…”
Mộ Lệ Hành hơi ngẩn người.
Lúc này anh mới nhận ra đã bị cô lừa.
Tiểu Lệ Hành bỗng nhiên nhớ tới điều gì: “Bố, cặp sách của con vẫn còn ở trong nhà.”
“Mất rồi thì thôi vậy.” Mộ Lệ Hành đang tức An Ngu, khi nói chuyện với Tiểu Lệ Hành tông giọng không kìm được trở nên nặng nề: “Về nhà bố sẽ mua cái mới cho con.”
“Nhưng mà…” Tiểu Lệ Hành cụp mắt xuống, trong đó có chuồn chuồn tre mà chị Tiểu Ngư đã làm cho cậu bé.
Nhưng Tiểu Lệ Hành không có nói ra những lời này, bởi vì cậu bé biết trời đang mưa to, họ không thể quay lại vào lúc này được. Cậu bé không muốn gây phiền phức cho mọi người.
Đêm đó, một nhà ba người Mộ Lệ Hành và bố con Văn Thiệu ngủ ở biệt thự. Bởi vì đi vội nên họ không kịp mang theo hành lý, do đó hai người đàn ông đều mặc quần áo của Lục Văn Bân, An Ngu cũng mặc đồ ngủ của vợ Lục Văn Bân.
Hai bé trai có hơi phiền phức, chỉ đành mặc tạm quần áo của Lục Vãn Vãn, cả người bị dính nước mưa nếu không kịp thời thay quần áo sạch sẽ rất dễ bị cảm.
Cũng may mẹ của Lục Vãn Vãn chuẩn bị cho cô bé nhiều quần áo, ngoại trừ những chiếc váy công chúa xinh đẹp còn có một ít áo phông và quần đùi.
Nhưng Mộ Lệ Hành vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kì quái, tuy rằng người mặc quần áo của bé gái là Tiểu Lệ Hành, hơn nữa là chuyện bất đắc dĩ, nhưng Tiểu Lệ Hành và anh đều cùng một người.
Nói cách khác, Tiểu Lệ Hành mặc quần áo bé gái cũng giống như anh đang mặc đồ nữ…
Mộ Lệ Hành xoa huyệt thái dương, có hơi đau đầu.
Anh lại nảy sinh cảm giác bản thân lúc nhỏ xuyên tới đây là để gây phiền phức cho mình. Vốn dĩ anh đã nằm xuống chuẩn bị ngủ, nhưng lại xoay người xuống giường, lấy quần áo đã được giặt sạch sẽ đang phơi ở ban công của Tiểu Lệ Hành mang vào để trước cái quạt trong phòng.
Nhỡ đâu ngày mai vẫn còn mưa, quần áo không khô thì sao. Anh đâu thể để Tiểu Lệ Hành tiếp tục mặc đồ bé gái xuất hiện trước mặt mọi người.
Sáng sớm hôm sau, mưa đã ngừng, trời quang mây tạnh.
Sau một đêm mưa như trút nước, cả thôn An Hà dường như được phủ lên một lớp bộ lọc với độ nét cao, nhìn xa xa, bầu trời như được gột rửa, trong vắt như ngọc bích. Lá cây xanh ngắt, trong không khí tràn ngập hương đất thơm mát.
Quần áo được thổi cả đêm trước quạt cũng đã khô.
Buổi sáng, mọi người vây quanh bàn ăn dùng bữa sáng, nhân viên quay lại ngôi nhà số bốn kiểm tra rồi lấy hành lý của Mộ Lệ Hành và An Ngu đi, đồng thời báo cho họ biết rằng, nhà số bốn đã bị sập trong trận mưa lớn đêm qua.
Nói đúng hơn, sau khi họ rời đi không lâu, vì không chịu được mưa to nên nóc nhà đã sập xuống.
Khi An Ngu nghe đến đây thì cảm thấy sợ hãi.
Tối hôm qua cô ngủ như chết, nếu không phải Mộ Lệ Hành kịp thời ôm cô ra ngoài, có lẽ cô đã ngỏm mất tiêu.
Lúc này, bỗng nhiên An Ngu thấy biết ơn Mộ Lệ Hành.
Từ trước đến nay cô là người biết phân rõ đúng sai, để thể hiện lòng cảm ơn của mình, cô yên lặng bóc vỏ trứng, rồi bỏ vào trong bát trước mặt Mộ Lệ Hành.
Tay đang cầm đũa của Mộ Lệ Hành khựng lại.
Anh ngẩng đầu thì đối diện với đôi mắt đang cười của đối phương, nó cong xuống giống hai vầng trăng non.
Người phụ nữ này lại định giở trò gì đây.
Mộ Lệ Hành trừng mắt cảnh cáo cô, ý bảo cô không được vượt quá giới hạn.
Văn Thiệu bên cạnh nhìn hành động nhỏ của hai người, lại cảm thán tình cảm đôi vợ chồng son này thật tốt, ăn sáng thôi cũng ngọt ngào đến vậy.
Ông ấy lại nhớ đến vợ mình rồi.
Cho dù vậy, thông qua ánh sáng mờ ảo và tầm mắt lờ mờ, An Ngu vẫn nhìn rõ người trước mặt.
Không ngờ là Mộ Lệ Hành.
Ở góc này chỉ có thể thấy được góc mặt nghiêng và hàm dưới góc cạnh của anh.
Nước mưa làm tóc anh ướt nhẹp, chảy xuống mặt và chiếc cổ thon dài, khiến anh trông có hơi chật vật. Nhưng ánh mắt lại có sự nghiêm túc kiên định đến lạ.
Áo của anh ướt đẫm, dính sát vào người, lộ rõ đường nét cơ bắp săn chắc.
Hóa ra tên khốn nạn này lại có dáng người đẹp đến vậy!
An Ngu nghĩ thầm trong lòng.
Bảo sao vừa nãy khi đụng vào lại khiến mặt cô đau như vậy.
Không phải, hình như đây không phải là trọng điểm mà cô nên chú ý?
An Ngu lập tức tỉnh táo lại.
Đây không phải là mơ.
Mộ Lệ Hành không thể nào xuất hiện trong giấc mơ của cô được.
“Anh Lệ Hành, hai người vẫn ổn chứ?”
Điền Lập Quần dẫn theo vài nhân viên nhanh chóng chạy tới từ dưới chân núi, từ xa đã thấy bóng dáng của Mộ Lệ Hành, nhìn thấy anh còn ôm một người khác, vội vàng cầm ô bước lại gần.
Trên đầu được che ô, nước mưa tạt vào mặt đỡ đau hơn rất nhiều.
Mộ Lệ Hành nói không sao.
Một nhân viên nhìn qua An Ngu đang được Mộ Lệ Hành ôm trong lòng, nghi ngờ phải chăng mình đang bị nhét đầy một miệng cơm chó.
Ảnh đế yêu vợ mình đến vậy sao? Trời mưa to như vậy đi một mình còn thấy khó khăn, không ngờ anh còn ẵm vợ kiểu công chúa.
Là anh không muốn để cho vợ tự đi bộ.
Nhân viên không thể hiểu được suy nghĩ của người đã kết hôn.
Ngay cả Điền Lập Quần cũng hơi ngạc nhiên.
Trước khi chuyển ngành làm đạo diễn của chương trình giải trí, Điền Lập Quần đã từng quay phim điện ảnh, có giao tiếp với Mộ Lệ Hành vài lần, cũng coi như có chút quen biết.
Lúc trước anh Đỗ đích thân đến giải thích với ông ấy về những bình luận trên mạng liên quan đến việc Mộ Lệ Hành đã kết hôn sinh con, ông ấy còn không tin, cảm thấy một người lạnh lùng như Mộ Lệ Hành làm sao có vợ được.
Mặc kệ lời đồn bên ngoài như thế nào, những người từng tiếp xúc với Mộ Lệ Hành đều biết, đây là một người chỉ tập trung vào việc diễn xuất, không hề quan tâm đến những việc khác.
Điền Lập Quần không thể tưởng tượng được dáng vẻ của Mộ Lệ Hành khi yêu đương trông như thế nào.
Hiện tại, có thể thấy được tên này cũng là một kẻ yêu đương mù quáng.
Trong cơn mưa, đoàn người nhanh chóng di chuyển đến biệt thự số ba. Trên đường đi, cuối cùng An Ngu cũng hiểu được tình huống hiện tại. Hóa ra là trời đột nhiên mưa to, nhà của bọn họ bị dột, bây giờ đang đổi chỗ ở khác.
Mà sở dĩ cô được Mộ Lệ Hành ôm trong lòng, chắc là do cô ngủ quá say.
An Ngu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đã bảo có nằm mơ cô cũng không thể mơ thấy Mộ Lệ Hành được mà, thật đen đủi.
An Ngu hé miệng muốn nhắc nhở Mộ Lệ Hành thả cô xuống để cô tự đi bộ, nhưng cô suy nghĩ, có máy đi bộ hình người miễn phí, sao cô phải làm điều dư thừa chứ.
Thế là, vừa rồi An Ngu còn cảm thấy hơi gượng gạo lập tức thoải mái nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ, để Mộ Lệ Hành ôm cô đi.
Phải nói lực tay của tên đàn ông khốn nạn này cũng rất tốt, đường núi lầy lội, lại còn mưa to, anh ôm một người lớn như mình đi bộ quãng đường dài như vậy, không ngờ vẫn rất ổn định.
Rất nhanh, bọn họ đã đến biệt thự, Văn Thiệu đang đứng trước cửa gập dù lại, xem ra họ mới từ nhà bên đó qua đây không lâu.
Hai bên chào hỏi, Mộ Lệ Hành đang tính đánh thức An Ngu, lại thấy cô gái này chớp mắt, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lòng anh.
“Em…”
Mộ Lệ Hành hơi ngẩn người.
Lúc này anh mới nhận ra đã bị cô lừa.
Tiểu Lệ Hành bỗng nhiên nhớ tới điều gì: “Bố, cặp sách của con vẫn còn ở trong nhà.”
“Mất rồi thì thôi vậy.” Mộ Lệ Hành đang tức An Ngu, khi nói chuyện với Tiểu Lệ Hành tông giọng không kìm được trở nên nặng nề: “Về nhà bố sẽ mua cái mới cho con.”
“Nhưng mà…” Tiểu Lệ Hành cụp mắt xuống, trong đó có chuồn chuồn tre mà chị Tiểu Ngư đã làm cho cậu bé.
Nhưng Tiểu Lệ Hành không có nói ra những lời này, bởi vì cậu bé biết trời đang mưa to, họ không thể quay lại vào lúc này được. Cậu bé không muốn gây phiền phức cho mọi người.
Đêm đó, một nhà ba người Mộ Lệ Hành và bố con Văn Thiệu ngủ ở biệt thự. Bởi vì đi vội nên họ không kịp mang theo hành lý, do đó hai người đàn ông đều mặc quần áo của Lục Văn Bân, An Ngu cũng mặc đồ ngủ của vợ Lục Văn Bân.
Hai bé trai có hơi phiền phức, chỉ đành mặc tạm quần áo của Lục Vãn Vãn, cả người bị dính nước mưa nếu không kịp thời thay quần áo sạch sẽ rất dễ bị cảm.
Cũng may mẹ của Lục Vãn Vãn chuẩn bị cho cô bé nhiều quần áo, ngoại trừ những chiếc váy công chúa xinh đẹp còn có một ít áo phông và quần đùi.
Nhưng Mộ Lệ Hành vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kì quái, tuy rằng người mặc quần áo của bé gái là Tiểu Lệ Hành, hơn nữa là chuyện bất đắc dĩ, nhưng Tiểu Lệ Hành và anh đều cùng một người.
Nói cách khác, Tiểu Lệ Hành mặc quần áo bé gái cũng giống như anh đang mặc đồ nữ…
Mộ Lệ Hành xoa huyệt thái dương, có hơi đau đầu.
Anh lại nảy sinh cảm giác bản thân lúc nhỏ xuyên tới đây là để gây phiền phức cho mình. Vốn dĩ anh đã nằm xuống chuẩn bị ngủ, nhưng lại xoay người xuống giường, lấy quần áo đã được giặt sạch sẽ đang phơi ở ban công của Tiểu Lệ Hành mang vào để trước cái quạt trong phòng.
Nhỡ đâu ngày mai vẫn còn mưa, quần áo không khô thì sao. Anh đâu thể để Tiểu Lệ Hành tiếp tục mặc đồ bé gái xuất hiện trước mặt mọi người.
Sáng sớm hôm sau, mưa đã ngừng, trời quang mây tạnh.
Sau một đêm mưa như trút nước, cả thôn An Hà dường như được phủ lên một lớp bộ lọc với độ nét cao, nhìn xa xa, bầu trời như được gột rửa, trong vắt như ngọc bích. Lá cây xanh ngắt, trong không khí tràn ngập hương đất thơm mát.
Quần áo được thổi cả đêm trước quạt cũng đã khô.
Buổi sáng, mọi người vây quanh bàn ăn dùng bữa sáng, nhân viên quay lại ngôi nhà số bốn kiểm tra rồi lấy hành lý của Mộ Lệ Hành và An Ngu đi, đồng thời báo cho họ biết rằng, nhà số bốn đã bị sập trong trận mưa lớn đêm qua.
Nói đúng hơn, sau khi họ rời đi không lâu, vì không chịu được mưa to nên nóc nhà đã sập xuống.
Khi An Ngu nghe đến đây thì cảm thấy sợ hãi.
Tối hôm qua cô ngủ như chết, nếu không phải Mộ Lệ Hành kịp thời ôm cô ra ngoài, có lẽ cô đã ngỏm mất tiêu.
Lúc này, bỗng nhiên An Ngu thấy biết ơn Mộ Lệ Hành.
Từ trước đến nay cô là người biết phân rõ đúng sai, để thể hiện lòng cảm ơn của mình, cô yên lặng bóc vỏ trứng, rồi bỏ vào trong bát trước mặt Mộ Lệ Hành.
Tay đang cầm đũa của Mộ Lệ Hành khựng lại.
Anh ngẩng đầu thì đối diện với đôi mắt đang cười của đối phương, nó cong xuống giống hai vầng trăng non.
Người phụ nữ này lại định giở trò gì đây.
Mộ Lệ Hành trừng mắt cảnh cáo cô, ý bảo cô không được vượt quá giới hạn.
Văn Thiệu bên cạnh nhìn hành động nhỏ của hai người, lại cảm thán tình cảm đôi vợ chồng son này thật tốt, ăn sáng thôi cũng ngọt ngào đến vậy.
Ông ấy lại nhớ đến vợ mình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.