Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show
Chương 33:
Lục Vọng
03/08/2024
Lúc này Tiểu Lệ Hành cất tiếng hỏi: “Chú ơi, chú có thấy cặp sách của cháu không ạ?”
Nhân viên khó hiểu: “Cặp sách nào cơ?”
“Là cái balo nhỏ màu bạc hình Ultraman ấy ạ.”
“À, chú không thấy nó.” Nhân viên gãi đầu, tỏ ý không thấy cặp sách mà cậu bé đang nói đến.
Tiểu Lệ Hành vâng một tiếng, ánh mắt trở nên buồn bã, tiếp tục ăn sáng.
An Ngu thấy cậu bé tụt cảm xúc, bèn xoa đầu bé: “Không sao, không phải bố đã nói rồi sao, sau khi về nhà sẽ mua cho con cái mới, cũ không đi mới sẽ không tới mà.”
Tiểu Lệ Hành vẫn tiếp tục ăn cơm, không nói gì nữa.
Mộ Lệ Hành thấy thế khẽ cau mày.
Cư dân mạng nghe thấy ngôi nhà số bốn bị sập, sáng sớm đã nổ bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp.
[Đã nói rồi mà, căn nhà kia ở không an toàn, nhà cũ như vậy, tường nhà cũng đã nứt ra, lại còn là nhà tranh, mấy người vẫn dám để khách mời ở trong đấy, đúng là muốn nổi tiếng đến điên rồi!]
[Đúng vậy, đúng vậy, cũng may anh Lệ kịp thời tránh đi, nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để xem tổ chương trình mấy người chịu trách nhiệm như thế nào!]
[Cầu xin mấy người đừng quay chương trình kiểu này nữa. Trận chiến dưới ruộng ngày hôm qua đã khiến tôi muốn bóc phốt rồi, để bọn trẻ xuống dưới ruộng như vậy, cũng may bọn trẻ không nhõng nhẽo nên mới để mấy người giày vò như thế.]
Bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp đang nổi lên mạnh mẽ, gây nên một trận xôn xao dư luận.
Điền Lập Quần thấy vậy, lau mồ hôi trên trán.
Vốn dĩ hôm nay ông ấy định cho các khách mời lên núi để tìm kiếm một loại nấm quý hiếm của địa phương, coi như nhiệm vụ ngày hôm nay. Nhưng do áp lực lớn từ dư luận và việc thôn An Hà vừa mới trải qua một trận mưa lớn, tuy lúc này thời tiết rất đẹp, nhưng mùa hè thời tiết thất thường, không nên mạo hiểm, cho nên Điền Lập Quần quyết định từ bỏ ý tưởng lên núi tìm nấm, chỉ để mọi người làm nhiệm vụ đơn giản trong thôn.
Chuyến hành trình tại thôn An Hà kết thúc tại đây.
Buổi chiều, lúc mọi người thu dọn hành lý rời đi, còn có chút không nỡ.
Những đứa trẻ vẫy tay chào tạm biệt người dân ở thôn An Hà. Đối với chúng mà nói, hai ngày nay tuy rất mệt, nơi ở cũng rất gian khổ, nhưng lại là một chuyến đi đáng nhớ khắc sâu vào tâm trí của chúng. Và cũng tại đây mà bọn trẻ đã quen biết thêm những người bạn mới.
Nhưng trong lúc mọi người đang cảm thấy buồn thì Văn Thiệu phát hiện có chỗ không đúng.
“Sao ở đây lại có con đường rộng như vậy, không phải chúng ta phải đi qua cầu treo ư?”
Vẫn là chiếc xe buýt đó, chỉ là xe đang đỗ trên con đường rộng trước cửa thôn An Hà, mà con đường này nối thẳng tới đường núi ngoằn ngoèo.
Điền Lập Quần chột dạ cười nói: “Thật ra thôn An Hà đã có đường liên thông từ lâu, cầu treo kia là con đường đi lại trước đây của họ. Tôi cũng là muốn cho mọi người có trải nghiệm mới mẻ thôi.”
[Hóa ra là thế, tổ chương trình thật đáng ghét!]
Cư dân mạng ở phòng phát sóng trực tiếp chợt nhận ra.
[Tôi nói mà, nam thần Lệ Hành bị lừa rồi, anh ấy tham gia chương trình giống như đang đi chịu tội vậy, mất mặt ở cầu treo đã đành, lại còn bị rắn cắn.]
[Ha ha ha, xin bà đến trước mặt anh Lệ nói, thật muốn nhìn bộ dáng mất mặt của trai đẹp lần nữa.]
[Nhưng mà tổ chương trình chết tiệt thì đúng thật, vẫn có chút không nỡ, mỗi ngày đều ngồi đợi phát sóng trực tiếp, đột nhiên lại không có nữa cảm thấy rất khó chịu.]
[Không sao đâu chị em, đã không còn phát sóng trực tiếp thì chúng ta có thể ngồi cắt ghép video mà, hẹn gặp lại ở buổi phát sóng chính vào tối thứ sáu nha~]
Sau khi ổn định trong xe, mọi người thắt đai an toàn.
Tiểu Lệ Hành nhìn khung cảnh xa dần ngoài cửa sổ, tâm trạng có hơi sa sút.
Mộ Lệ Hành móc ra một thứ từ trong chiếc túi to rộng, đưa đến trước mặt cậu bé.
Cậu bé thấy rõ đồ vật trong tay anh, ánh mắt lập tức sáng lên.
“Bố, bố tìm thấy nó ở đâu thế?”
Khuôn mặt Mộ Lệ Hành vẫn không hề bộc lộ cảm xúc gì như trước, giọng nói cũng rất bình thản: “Ờ…tùy tiện tìm một chút thì thấy.”
Tiểu Lệ Hành cầm chuồn chuồn tre, nhìn ba chữ “Tiểu Tiểu Hành” được khắc bên trên lại càng thêm vui vẻ.
An Ngu khó hiểu: “Không phải chỉ là một con chuồn chuồn tre thôi sao, mất rồi để mẹ làm lại cho con một con khác.”
Nhưng chỉ có Lệ Hành lớn và Tiểu Lệ Hành biết.
Đây không chỉ là một con chuồn chuồn tre bình thường, mà là quà tặng đầu tiên cậu bé nhận được, tên của cậu bé còn được khắc trên đó.
Lúc đầu khi Mộ Lệ Hành thấy Tiểu Lệ Hành coi nó như bảo bối mà cất đi, anh cũng không thể hiểu được.
Sau đó anh mới nhận ra, bản thân anh chẳng phải cũng cất giấu một số món đồ mà mọi người không coi ra gì nơi đáy lòng hay sao.
Xe buýt đi vài vòng, rất nhanh đã về đến nội thành. Lúc chia tay, Kỳ Tư Dữ chạy đến trước mặt Tiểu Lệ Hành, hất cằm tuyên bố: “Trận chiến ở ruộng nước ngày hôm qua chúng ta còn chưa phân thắng bại, lần sau gặp chúng ta đấu lại.”
Tiểu Lệ Hành ngạc nhiên trước lời tuyên chiến bất ngờ này, nhưng vẫn đón nhận ánh mắt của cậu bé, gật đầu không chút lo sợ: “Được.”
Văn Nhất Lâm cũng vẫy tay với Tiểu Lệ Hành: “Tạm biệt anh Thiếu Hành, lần sau gặp mặt, em sẽ mang đồ ăn ngon mẹ em làm tới cho anh.”
Tiểu Lệ Hành sờ đầu cậu bé mũm mĩm: “Anh cảm ơn em trước nhé.”
Nhóm người tạm biệt nhau ở sân bay, từng người lên chuyến bay bay về thành phố mình đang sống.
Tiểu Lệ Hành ngồi trên máy bay hỏi An Ngu và Mộ Lệ Hành: “Bố, mẹ, chuyến đi tiếp theo là khi nào, chúng ta sẽ được đi tới đâu?”
An Ngu chống cằm như đang suy nghĩ: “Cái này sao, mẹ cũng không biết, chờ tổ chương trình bên kia sắp xếp, chỉ hi vọng đừng đến những nơi hẻo lánh như này là được.”
Máy bay bay trên bầu trời hơn ba tiếng, cuối cùng họ cũng đã về đến thành phố A.
Từ thôn An Hà với những dãy núi bao quanh đến những tòa nhà cao tầng san sát nhau trong thành phố, thật đúng là làm người ta có hơi choáng váng.
Chuyện đầu tiên khi An Ngu về đến nhà là đi tắm rửa thoải mái, sau đó ngủ một giấc thật ngon lành.
Dì Lưu về quê thăm người thân cũng đã trở lại, nấu cho bọn họ một bàn đầy đồ ăn.
Dì Lưu không ngờ rằng mình chỉ về quê có mấy hôm, sau khi trở lại thì cậu Mộ mà mình đã chăm sóc nhiều năm bỗng nhiên có một đứa con trai, hơn nữa mẹ đứa trẻ lại chính là người vợ cũ vừa mới ly hôn sau hai năm kết hôn này.
Cho nên cậu Mộ bình thường nhìn rất đứng đắn này, thực ra lại không hề đứng đắn chút nào, làm con gái nhà người ta lớn bụng lâu như vậy rồi mới kết hôn, xong việc lại chờ đến khi đứa trẻ năm tuổi mới đón về.
Dì Lưu thật không hiểu nổi suy nghĩ vòng vo của những người giàu có.
Mộ Lệ Hành cũng không biết hình tượng của anh trong mắt dì Lưu đã sụp đổ.
Anh chỉ cảm thấy nhiều ngày như vậy, cuối cùng anh đã có thể được ăn một bữa ngon, không có máy quay, không có đoàn quay phim, cuối cùng đã có thể ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng khi nước canh vừa mới đưa đến bên miệng, Mộ Lệ Hành nhận được một cuộc điện thoại.
Là quản gia chăm sóc cho ông nội nhiều năm ở nhà tổ gọi đến.
“Cậu chủ Lệ Hành, ông chủ về rồi, cậu và cô chủ mau quay về nhà tổ. Đưa cả… đứa trẻ năm tuổi về cùng.”
“Còn nữa…” Quản gia ở đâu dây bên kia ho nhẹ một tiếng: “Có vẻ như ông chủ không được vui vì mọi người tham gia chương trình thực tế kia.
Nhân viên khó hiểu: “Cặp sách nào cơ?”
“Là cái balo nhỏ màu bạc hình Ultraman ấy ạ.”
“À, chú không thấy nó.” Nhân viên gãi đầu, tỏ ý không thấy cặp sách mà cậu bé đang nói đến.
Tiểu Lệ Hành vâng một tiếng, ánh mắt trở nên buồn bã, tiếp tục ăn sáng.
An Ngu thấy cậu bé tụt cảm xúc, bèn xoa đầu bé: “Không sao, không phải bố đã nói rồi sao, sau khi về nhà sẽ mua cho con cái mới, cũ không đi mới sẽ không tới mà.”
Tiểu Lệ Hành vẫn tiếp tục ăn cơm, không nói gì nữa.
Mộ Lệ Hành thấy thế khẽ cau mày.
Cư dân mạng nghe thấy ngôi nhà số bốn bị sập, sáng sớm đã nổ bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp.
[Đã nói rồi mà, căn nhà kia ở không an toàn, nhà cũ như vậy, tường nhà cũng đã nứt ra, lại còn là nhà tranh, mấy người vẫn dám để khách mời ở trong đấy, đúng là muốn nổi tiếng đến điên rồi!]
[Đúng vậy, đúng vậy, cũng may anh Lệ kịp thời tránh đi, nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để xem tổ chương trình mấy người chịu trách nhiệm như thế nào!]
[Cầu xin mấy người đừng quay chương trình kiểu này nữa. Trận chiến dưới ruộng ngày hôm qua đã khiến tôi muốn bóc phốt rồi, để bọn trẻ xuống dưới ruộng như vậy, cũng may bọn trẻ không nhõng nhẽo nên mới để mấy người giày vò như thế.]
Bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp đang nổi lên mạnh mẽ, gây nên một trận xôn xao dư luận.
Điền Lập Quần thấy vậy, lau mồ hôi trên trán.
Vốn dĩ hôm nay ông ấy định cho các khách mời lên núi để tìm kiếm một loại nấm quý hiếm của địa phương, coi như nhiệm vụ ngày hôm nay. Nhưng do áp lực lớn từ dư luận và việc thôn An Hà vừa mới trải qua một trận mưa lớn, tuy lúc này thời tiết rất đẹp, nhưng mùa hè thời tiết thất thường, không nên mạo hiểm, cho nên Điền Lập Quần quyết định từ bỏ ý tưởng lên núi tìm nấm, chỉ để mọi người làm nhiệm vụ đơn giản trong thôn.
Chuyến hành trình tại thôn An Hà kết thúc tại đây.
Buổi chiều, lúc mọi người thu dọn hành lý rời đi, còn có chút không nỡ.
Những đứa trẻ vẫy tay chào tạm biệt người dân ở thôn An Hà. Đối với chúng mà nói, hai ngày nay tuy rất mệt, nơi ở cũng rất gian khổ, nhưng lại là một chuyến đi đáng nhớ khắc sâu vào tâm trí của chúng. Và cũng tại đây mà bọn trẻ đã quen biết thêm những người bạn mới.
Nhưng trong lúc mọi người đang cảm thấy buồn thì Văn Thiệu phát hiện có chỗ không đúng.
“Sao ở đây lại có con đường rộng như vậy, không phải chúng ta phải đi qua cầu treo ư?”
Vẫn là chiếc xe buýt đó, chỉ là xe đang đỗ trên con đường rộng trước cửa thôn An Hà, mà con đường này nối thẳng tới đường núi ngoằn ngoèo.
Điền Lập Quần chột dạ cười nói: “Thật ra thôn An Hà đã có đường liên thông từ lâu, cầu treo kia là con đường đi lại trước đây của họ. Tôi cũng là muốn cho mọi người có trải nghiệm mới mẻ thôi.”
[Hóa ra là thế, tổ chương trình thật đáng ghét!]
Cư dân mạng ở phòng phát sóng trực tiếp chợt nhận ra.
[Tôi nói mà, nam thần Lệ Hành bị lừa rồi, anh ấy tham gia chương trình giống như đang đi chịu tội vậy, mất mặt ở cầu treo đã đành, lại còn bị rắn cắn.]
[Ha ha ha, xin bà đến trước mặt anh Lệ nói, thật muốn nhìn bộ dáng mất mặt của trai đẹp lần nữa.]
[Nhưng mà tổ chương trình chết tiệt thì đúng thật, vẫn có chút không nỡ, mỗi ngày đều ngồi đợi phát sóng trực tiếp, đột nhiên lại không có nữa cảm thấy rất khó chịu.]
[Không sao đâu chị em, đã không còn phát sóng trực tiếp thì chúng ta có thể ngồi cắt ghép video mà, hẹn gặp lại ở buổi phát sóng chính vào tối thứ sáu nha~]
Sau khi ổn định trong xe, mọi người thắt đai an toàn.
Tiểu Lệ Hành nhìn khung cảnh xa dần ngoài cửa sổ, tâm trạng có hơi sa sút.
Mộ Lệ Hành móc ra một thứ từ trong chiếc túi to rộng, đưa đến trước mặt cậu bé.
Cậu bé thấy rõ đồ vật trong tay anh, ánh mắt lập tức sáng lên.
“Bố, bố tìm thấy nó ở đâu thế?”
Khuôn mặt Mộ Lệ Hành vẫn không hề bộc lộ cảm xúc gì như trước, giọng nói cũng rất bình thản: “Ờ…tùy tiện tìm một chút thì thấy.”
Tiểu Lệ Hành cầm chuồn chuồn tre, nhìn ba chữ “Tiểu Tiểu Hành” được khắc bên trên lại càng thêm vui vẻ.
An Ngu khó hiểu: “Không phải chỉ là một con chuồn chuồn tre thôi sao, mất rồi để mẹ làm lại cho con một con khác.”
Nhưng chỉ có Lệ Hành lớn và Tiểu Lệ Hành biết.
Đây không chỉ là một con chuồn chuồn tre bình thường, mà là quà tặng đầu tiên cậu bé nhận được, tên của cậu bé còn được khắc trên đó.
Lúc đầu khi Mộ Lệ Hành thấy Tiểu Lệ Hành coi nó như bảo bối mà cất đi, anh cũng không thể hiểu được.
Sau đó anh mới nhận ra, bản thân anh chẳng phải cũng cất giấu một số món đồ mà mọi người không coi ra gì nơi đáy lòng hay sao.
Xe buýt đi vài vòng, rất nhanh đã về đến nội thành. Lúc chia tay, Kỳ Tư Dữ chạy đến trước mặt Tiểu Lệ Hành, hất cằm tuyên bố: “Trận chiến ở ruộng nước ngày hôm qua chúng ta còn chưa phân thắng bại, lần sau gặp chúng ta đấu lại.”
Tiểu Lệ Hành ngạc nhiên trước lời tuyên chiến bất ngờ này, nhưng vẫn đón nhận ánh mắt của cậu bé, gật đầu không chút lo sợ: “Được.”
Văn Nhất Lâm cũng vẫy tay với Tiểu Lệ Hành: “Tạm biệt anh Thiếu Hành, lần sau gặp mặt, em sẽ mang đồ ăn ngon mẹ em làm tới cho anh.”
Tiểu Lệ Hành sờ đầu cậu bé mũm mĩm: “Anh cảm ơn em trước nhé.”
Nhóm người tạm biệt nhau ở sân bay, từng người lên chuyến bay bay về thành phố mình đang sống.
Tiểu Lệ Hành ngồi trên máy bay hỏi An Ngu và Mộ Lệ Hành: “Bố, mẹ, chuyến đi tiếp theo là khi nào, chúng ta sẽ được đi tới đâu?”
An Ngu chống cằm như đang suy nghĩ: “Cái này sao, mẹ cũng không biết, chờ tổ chương trình bên kia sắp xếp, chỉ hi vọng đừng đến những nơi hẻo lánh như này là được.”
Máy bay bay trên bầu trời hơn ba tiếng, cuối cùng họ cũng đã về đến thành phố A.
Từ thôn An Hà với những dãy núi bao quanh đến những tòa nhà cao tầng san sát nhau trong thành phố, thật đúng là làm người ta có hơi choáng váng.
Chuyện đầu tiên khi An Ngu về đến nhà là đi tắm rửa thoải mái, sau đó ngủ một giấc thật ngon lành.
Dì Lưu về quê thăm người thân cũng đã trở lại, nấu cho bọn họ một bàn đầy đồ ăn.
Dì Lưu không ngờ rằng mình chỉ về quê có mấy hôm, sau khi trở lại thì cậu Mộ mà mình đã chăm sóc nhiều năm bỗng nhiên có một đứa con trai, hơn nữa mẹ đứa trẻ lại chính là người vợ cũ vừa mới ly hôn sau hai năm kết hôn này.
Cho nên cậu Mộ bình thường nhìn rất đứng đắn này, thực ra lại không hề đứng đắn chút nào, làm con gái nhà người ta lớn bụng lâu như vậy rồi mới kết hôn, xong việc lại chờ đến khi đứa trẻ năm tuổi mới đón về.
Dì Lưu thật không hiểu nổi suy nghĩ vòng vo của những người giàu có.
Mộ Lệ Hành cũng không biết hình tượng của anh trong mắt dì Lưu đã sụp đổ.
Anh chỉ cảm thấy nhiều ngày như vậy, cuối cùng anh đã có thể được ăn một bữa ngon, không có máy quay, không có đoàn quay phim, cuối cùng đã có thể ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng khi nước canh vừa mới đưa đến bên miệng, Mộ Lệ Hành nhận được một cuộc điện thoại.
Là quản gia chăm sóc cho ông nội nhiều năm ở nhà tổ gọi đến.
“Cậu chủ Lệ Hành, ông chủ về rồi, cậu và cô chủ mau quay về nhà tổ. Đưa cả… đứa trẻ năm tuổi về cùng.”
“Còn nữa…” Quản gia ở đâu dây bên kia ho nhẹ một tiếng: “Có vẻ như ông chủ không được vui vì mọi người tham gia chương trình thực tế kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.