Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Yêu Thầm
Chương 15: Nam Phụ Khổ Tình Sửa Kịch Bản (14)
Phong Lưu Thư Ngốc
12/10/2024
"Mẹ sẽ không hại anh ấy, nên mẹ mới hại con ? Chính con mới là người đã gọi mẹ là mẹ suốt 25 năm..."
Ngôi nhà lạnh lẽo này, chưa bao giờ là nơi thuộc về cậu. Bi ai hơn cả là đến tận bây giờ cậu mới nhận ra sự thật đó.
Hai giọt nước mắt chua xót lăn xuống khóe mắt rơi xuống sàn, cánh cửa đóng sầm lại.
996 xem kịch mà ngây người. Meow, nó đến bây giờ mới nhận ra, Tần Thanh thực sự là một diễn viên tài năng!
996 vội vàng nhảy qua cửa sổ, leo xuống theo ống dẫn nước, chặn Tần Thanh lại trong sảnh lớn ở tầng một.
Khi Tần Thanh bước ra khỏi thang máy, khuôn mặt cậu không còn vương chút nước mắt, đôi mắt chỉ hơi phiếm hồng nhưng đáy mắt đã trở nên sáng tỏ rõ ràng.
Cậu cắm tay trái vào túi, thong thả bước dọc theo đường phố ngập tràn ánh hoàng hôn, đôi môi mỏng khẽ nâng lên, trong lòng than thở: "Nuôi họ cả đời? Hừ?"
996: "… Meow, xem như ngươi lợi hại!"
Tần Thanh: "Cốt truyện nhận tổ quy tông này, ta có lấy điểm được không?"
996 nhìn vào kịch bản, rồi lại nhìn danh sách nhiệm vụ, không tình nguyện đáp : "Nắm được, nhưng kịch bản không viết như vậy. Ngươi cố tình phá hỏng cốt truyện phải không?"
Nó không nhận được lời thành khẩn xin lỗi từ Tần Thanh, ngược lại chỉ nghe thấy một tiếng cười nhẹ nhàng, không mấy bận tâm.
Đến lúc này, nó cuối cùng cũng hiểu ra rằng Tần Thanh chỉ phụ trách đi theo cốt truyện chính, mà hoàn toàn không quan tâm đến việc dùng đúng phương thức!
Phương thức chính xác là gì? 996 lật lại kịch bản, cảm thấy mình sắp khóc òa. Hai gia đình hợp lại thành một, từ đó sống hạnh phúc bên nhau, vậy mà kịch bản này lại bị một con bướm nho nhỏ vỗ cánh , vỗ bay luôn!
"Tần Thanh, nếu cốt truyện bảo ngươi phải chịu ch•ết, ngươi có ch•ết không?" 996 ngẩng đầu dò hỏi, câu sau còn cố ý còn nhấn mạnh thêm: "Ngươi cũng thấy rồi đấy? Vận mệnh là không thể chống lại, những gì phải xảy ra sẽ xảy ra, dù sớm hay muộn."
Ánh mắt Tần Thanh khẽ sáng lên, cậu cười nhẹ đáp: "Ta biết vận mệnh không thể thay đổi. Nếu số mệnh bắt ta phải ch•ết, ta tất nhiên sẽ chấp nhận, nhưng ta sẽ lựa chọn cho mình con đường dễ chịu nhất."
Vì vậy, dù làm bất cứ điều gì, thậm chí cả cái ch•ết, cậu cũng muốn được thoải mái lựa chọn.
996 hít sâu một hơi, thề : "Tần Thanh, ngươi chờ đấy, ta sẽ tìm ra cách trị ngươi!"
Tần gia rơi vào hỗn loạn.
Chu Lâm Lâm chạy ra ngoài đuổi theo, tìm thấy Tần Thanh bên cạnh hồ nhân tạo trong khu chung cư. Cậu đứng dưới ánh hoàng hôn , mặt nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh, rực rỡ mà huy hoàng, phảng phất như muốn thiêu đốt trong chớp mắt.
Cảnh sắc đẹp đến cực điểm, càng làm nổi bật bóng dáng cô đơn của Tần Thanh.
Chu Lâm Lâm nhẹ nhàng tiến lại gần, còn tưởng tượng rằng Tần Thanh có lẽ đang lặng lẽ khóc thút thít. Nhưng khi bóng lưng cậu đưa về phía cô, khuôn mặt Tần Thanh chỉ hiện lên một nụ cười lười biếng và thoải mái.
996 nằm cạnh hồ, dùng móng vuốt mũm mĩm câu cá, nước miếng tí tách nhỏ giọt từ khóe miệng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tần Thanh quay đầu lại. Khuôn mặt cậu trong khoảnh khắc trở nên u buồn, đôi mắt thoáng có chút đỏ, ngập đầy nỗi niềm đau thương.
Nhìn thấy cậu như vậy, hốc mắt Chu Lâm Lâm cũng đỏ lên.
"Anh đỡ hơn chưa?" Cô cẩn thận hỏi.
"Tại sao em lại muốn giúp anh?" Giọng Tần Thanh khàn đặc.
"Bởi vì anh rất giống em, nỗi đau của anh, em có thể đồng cảm, như thể chính bản thân mình cũng đang chịu đựng." Chu Lâm Lâm cười buồn đáp.
"Tự mình đã từng trải qua mưa bão, nên muốn nâng dù che chở cho người khác?" Tần Thanh cười khẽ, môi cong lên. Cô gái này thực sự rất hợp ý cậu.
Chu Lâm Lâm mặt đỏ bừng, khẽ gật đầu rất nhẹ.
"Cảm ơn em." Tần Thanh thở dài nói nhỏ.
Chu Lâm Lâm vội vàng xua tay: "Không cần cảm ơn! Thật ra em còn muốn cảm ơn anh đấy! Bởi vì anh quá đẹp trai, nên khi tay anh bị thương, có người đã quay video lại và đăng lên mạng. Chu Vũ Nhu cũng bị kéo vào ."
Tần Thanh thoáng suy nghĩ rồi hiểu ngay: "Tao hôm nay đ•ánh ch•ết mày, đại bá của tao cũng dọn dẹp được! Là câu này phải không?"
"Đúng rồi, là câu đó. Cư dân mạng rất phẫn nộ, lập tức tấn công Chu Vũ Nhu và ba em . Ba em nhận ra tình hình nghiêm trọng, liền nhanh chóng gỡ bỏ video, còn để nhị thúc của em đưa Chu Vũ Nhu về. Nghe nói khi cô ta vừa về đến nhà, cảnh sát đã tới bắt giữ ."
Chu Lâm Lâm che miệng cười trộm: "Em trở về đã hơn một năm, ngày nào cũng nghĩ cách đuổi cô ta đi, nhưng lần nào cũng bị cô ta ám hại. Anh gần đây đã giúp em giải quyết việc này, còn khiến ba mẹ của em thấy rõ bộ mặt thật của Chu Vũ Nhu, nên em phải cảm ơn anh."
Tần Thanh mỉm cười, xua tay nói: "Không cần cảm ơn."
"Anh cười rồi." Chu Lâm Lâm vui vẻ nói: "Anh cười lên là đẹp nhất."
Nụ cười của Tần Thanh trở nên dịu dàng hơn, cậu lắc đầu, thở dài: "Trở về thôi. Có những chuyện cuối cùng vẫn phải đối mặt."
Đúng lúc đó, 996 bỗng nhiên câu lên một con cá lớn nặng khoảng hai cân.
Nó vội vàng dùng móng vuốt đè chặt con cá đang nhảy tưng tưng, hưng phấn kêu lớn: “Tần Thanh, ngươi thấy không? Ta bắt được một con cá thật to! Meow meow, to thật đấy! Ta rất lợi hại phải không?”
Vừa mới đây nó còn oán giận mặt sầm xuống, giờ lại vui vẻ như vậy, đúng là một con mèo béo ngốc nghếch...
Tần Thanh lắc đầu cười khẽ, khen ngợi: “Ngươi rất lợi hại! Ta đoán ngươi chắc chắn là thần sứ lợi hại nhất !”
Vuốt mông ngựa lập tức gãi ngứa tâm can của 996, nó dùng cái đuôi quấn quanh mắt cá chân Tần Thanh một cách thân mật, rồi há miệng nuốt chửng con cá hai cân, sau hai giây lại phun ra bộ xương cá nguyên vẹn.
Tần Thanh: “... Thật là lợi hại!”
Tần Thanh về nhà thu dọn hành lý.
Cậu lặng lẽ đi ra ban công, nhét quần Jean và áo thun vào ba lô.
Cơ Minh Đường chống gậy bước vài bước ngoài ban công, cố gắng kìm nén tức giận nói: “Trước giờ con vẫn ngủ ở đây?”
Tần Thanh yên lặng gật đầu.
Chu Lâm Lâm thêm dầu vào lửa: “Từ hồi cấp hai, anh ấy đã ngủ ở đây rồi.”
Cơ Lan thương tiếc sờ nhẹ đầu con trai , sau đó quay lại hưng tợn nhìn Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi. Thẩm Minh Thục vội vàng kéo con gái nấp sau Tần Tử Thật, khiến Tần Tử Thật cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Một người mẹ như thế sẽ khiến tình cảnh của anh ở Tần gia trở nên vô cùng khó xử.
“Thôi, chúng ta đi thôi.” Tần Thanh kéo khóa ba lô.
“Chỉ thu dọn thế thôi à?” Cơ Lan không tin tưởng hỏi.
Tần Thanh cười khổ: “Tất cả đồ đạc của con đều đã ở đây.”
Cơ Lan nhìn vào chiếc ba lô còn trống, rồi nhìn quanh phòng khách đầy những bộ quần áo xa hoa của Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi, gân xanh nổi trên mu bàn tay bà khi bà siết chặt nắm tay. Con trai bà sống trong ngôi nhà của Thẩm Minh Thục đã phải sống thiệt thòi như vậy ư?
Ngôi nhà lạnh lẽo này, chưa bao giờ là nơi thuộc về cậu. Bi ai hơn cả là đến tận bây giờ cậu mới nhận ra sự thật đó.
Hai giọt nước mắt chua xót lăn xuống khóe mắt rơi xuống sàn, cánh cửa đóng sầm lại.
996 xem kịch mà ngây người. Meow, nó đến bây giờ mới nhận ra, Tần Thanh thực sự là một diễn viên tài năng!
996 vội vàng nhảy qua cửa sổ, leo xuống theo ống dẫn nước, chặn Tần Thanh lại trong sảnh lớn ở tầng một.
Khi Tần Thanh bước ra khỏi thang máy, khuôn mặt cậu không còn vương chút nước mắt, đôi mắt chỉ hơi phiếm hồng nhưng đáy mắt đã trở nên sáng tỏ rõ ràng.
Cậu cắm tay trái vào túi, thong thả bước dọc theo đường phố ngập tràn ánh hoàng hôn, đôi môi mỏng khẽ nâng lên, trong lòng than thở: "Nuôi họ cả đời? Hừ?"
996: "… Meow, xem như ngươi lợi hại!"
Tần Thanh: "Cốt truyện nhận tổ quy tông này, ta có lấy điểm được không?"
996 nhìn vào kịch bản, rồi lại nhìn danh sách nhiệm vụ, không tình nguyện đáp : "Nắm được, nhưng kịch bản không viết như vậy. Ngươi cố tình phá hỏng cốt truyện phải không?"
Nó không nhận được lời thành khẩn xin lỗi từ Tần Thanh, ngược lại chỉ nghe thấy một tiếng cười nhẹ nhàng, không mấy bận tâm.
Đến lúc này, nó cuối cùng cũng hiểu ra rằng Tần Thanh chỉ phụ trách đi theo cốt truyện chính, mà hoàn toàn không quan tâm đến việc dùng đúng phương thức!
Phương thức chính xác là gì? 996 lật lại kịch bản, cảm thấy mình sắp khóc òa. Hai gia đình hợp lại thành một, từ đó sống hạnh phúc bên nhau, vậy mà kịch bản này lại bị một con bướm nho nhỏ vỗ cánh , vỗ bay luôn!
"Tần Thanh, nếu cốt truyện bảo ngươi phải chịu ch•ết, ngươi có ch•ết không?" 996 ngẩng đầu dò hỏi, câu sau còn cố ý còn nhấn mạnh thêm: "Ngươi cũng thấy rồi đấy? Vận mệnh là không thể chống lại, những gì phải xảy ra sẽ xảy ra, dù sớm hay muộn."
Ánh mắt Tần Thanh khẽ sáng lên, cậu cười nhẹ đáp: "Ta biết vận mệnh không thể thay đổi. Nếu số mệnh bắt ta phải ch•ết, ta tất nhiên sẽ chấp nhận, nhưng ta sẽ lựa chọn cho mình con đường dễ chịu nhất."
Vì vậy, dù làm bất cứ điều gì, thậm chí cả cái ch•ết, cậu cũng muốn được thoải mái lựa chọn.
996 hít sâu một hơi, thề : "Tần Thanh, ngươi chờ đấy, ta sẽ tìm ra cách trị ngươi!"
Tần gia rơi vào hỗn loạn.
Chu Lâm Lâm chạy ra ngoài đuổi theo, tìm thấy Tần Thanh bên cạnh hồ nhân tạo trong khu chung cư. Cậu đứng dưới ánh hoàng hôn , mặt nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh, rực rỡ mà huy hoàng, phảng phất như muốn thiêu đốt trong chớp mắt.
Cảnh sắc đẹp đến cực điểm, càng làm nổi bật bóng dáng cô đơn của Tần Thanh.
Chu Lâm Lâm nhẹ nhàng tiến lại gần, còn tưởng tượng rằng Tần Thanh có lẽ đang lặng lẽ khóc thút thít. Nhưng khi bóng lưng cậu đưa về phía cô, khuôn mặt Tần Thanh chỉ hiện lên một nụ cười lười biếng và thoải mái.
996 nằm cạnh hồ, dùng móng vuốt mũm mĩm câu cá, nước miếng tí tách nhỏ giọt từ khóe miệng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tần Thanh quay đầu lại. Khuôn mặt cậu trong khoảnh khắc trở nên u buồn, đôi mắt thoáng có chút đỏ, ngập đầy nỗi niềm đau thương.
Nhìn thấy cậu như vậy, hốc mắt Chu Lâm Lâm cũng đỏ lên.
"Anh đỡ hơn chưa?" Cô cẩn thận hỏi.
"Tại sao em lại muốn giúp anh?" Giọng Tần Thanh khàn đặc.
"Bởi vì anh rất giống em, nỗi đau của anh, em có thể đồng cảm, như thể chính bản thân mình cũng đang chịu đựng." Chu Lâm Lâm cười buồn đáp.
"Tự mình đã từng trải qua mưa bão, nên muốn nâng dù che chở cho người khác?" Tần Thanh cười khẽ, môi cong lên. Cô gái này thực sự rất hợp ý cậu.
Chu Lâm Lâm mặt đỏ bừng, khẽ gật đầu rất nhẹ.
"Cảm ơn em." Tần Thanh thở dài nói nhỏ.
Chu Lâm Lâm vội vàng xua tay: "Không cần cảm ơn! Thật ra em còn muốn cảm ơn anh đấy! Bởi vì anh quá đẹp trai, nên khi tay anh bị thương, có người đã quay video lại và đăng lên mạng. Chu Vũ Nhu cũng bị kéo vào ."
Tần Thanh thoáng suy nghĩ rồi hiểu ngay: "Tao hôm nay đ•ánh ch•ết mày, đại bá của tao cũng dọn dẹp được! Là câu này phải không?"
"Đúng rồi, là câu đó. Cư dân mạng rất phẫn nộ, lập tức tấn công Chu Vũ Nhu và ba em . Ba em nhận ra tình hình nghiêm trọng, liền nhanh chóng gỡ bỏ video, còn để nhị thúc của em đưa Chu Vũ Nhu về. Nghe nói khi cô ta vừa về đến nhà, cảnh sát đã tới bắt giữ ."
Chu Lâm Lâm che miệng cười trộm: "Em trở về đã hơn một năm, ngày nào cũng nghĩ cách đuổi cô ta đi, nhưng lần nào cũng bị cô ta ám hại. Anh gần đây đã giúp em giải quyết việc này, còn khiến ba mẹ của em thấy rõ bộ mặt thật của Chu Vũ Nhu, nên em phải cảm ơn anh."
Tần Thanh mỉm cười, xua tay nói: "Không cần cảm ơn."
"Anh cười rồi." Chu Lâm Lâm vui vẻ nói: "Anh cười lên là đẹp nhất."
Nụ cười của Tần Thanh trở nên dịu dàng hơn, cậu lắc đầu, thở dài: "Trở về thôi. Có những chuyện cuối cùng vẫn phải đối mặt."
Đúng lúc đó, 996 bỗng nhiên câu lên một con cá lớn nặng khoảng hai cân.
Nó vội vàng dùng móng vuốt đè chặt con cá đang nhảy tưng tưng, hưng phấn kêu lớn: “Tần Thanh, ngươi thấy không? Ta bắt được một con cá thật to! Meow meow, to thật đấy! Ta rất lợi hại phải không?”
Vừa mới đây nó còn oán giận mặt sầm xuống, giờ lại vui vẻ như vậy, đúng là một con mèo béo ngốc nghếch...
Tần Thanh lắc đầu cười khẽ, khen ngợi: “Ngươi rất lợi hại! Ta đoán ngươi chắc chắn là thần sứ lợi hại nhất !”
Vuốt mông ngựa lập tức gãi ngứa tâm can của 996, nó dùng cái đuôi quấn quanh mắt cá chân Tần Thanh một cách thân mật, rồi há miệng nuốt chửng con cá hai cân, sau hai giây lại phun ra bộ xương cá nguyên vẹn.
Tần Thanh: “... Thật là lợi hại!”
Tần Thanh về nhà thu dọn hành lý.
Cậu lặng lẽ đi ra ban công, nhét quần Jean và áo thun vào ba lô.
Cơ Minh Đường chống gậy bước vài bước ngoài ban công, cố gắng kìm nén tức giận nói: “Trước giờ con vẫn ngủ ở đây?”
Tần Thanh yên lặng gật đầu.
Chu Lâm Lâm thêm dầu vào lửa: “Từ hồi cấp hai, anh ấy đã ngủ ở đây rồi.”
Cơ Lan thương tiếc sờ nhẹ đầu con trai , sau đó quay lại hưng tợn nhìn Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi. Thẩm Minh Thục vội vàng kéo con gái nấp sau Tần Tử Thật, khiến Tần Tử Thật cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Một người mẹ như thế sẽ khiến tình cảnh của anh ở Tần gia trở nên vô cùng khó xử.
“Thôi, chúng ta đi thôi.” Tần Thanh kéo khóa ba lô.
“Chỉ thu dọn thế thôi à?” Cơ Lan không tin tưởng hỏi.
Tần Thanh cười khổ: “Tất cả đồ đạc của con đều đã ở đây.”
Cơ Lan nhìn vào chiếc ba lô còn trống, rồi nhìn quanh phòng khách đầy những bộ quần áo xa hoa của Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi, gân xanh nổi trên mu bàn tay bà khi bà siết chặt nắm tay. Con trai bà sống trong ngôi nhà của Thẩm Minh Thục đã phải sống thiệt thòi như vậy ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.