Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Yêu Thầm
Chương 17: Nam Phụ Khổ Tình Sửa Kịch Bản (16)
Phong Lưu Thư Ngốc
12/10/2024
Tần Thanh liếc nhìn mèo béo , cười mỉa : "Cốt truyện tiếp theo là mua biệt thự cao cấp?"
"Đúng vậy, ngươi định tiếp tục thực hiện cốt truyện đó chứ?" 996 đầy mong đợi hỏi.
Tần Thanh quay đầu nhìn về phía căn nhà từng thuộc về cậu, càng lúc càng xa dần. Đôi mắt cậu chất chứa một nỗi buồn vô hạn.
Cơ Minh Đường lập tức nắm chặt tay cháu ngoại, sợ cậu đau lòng.
Hơn một phút sau, khi căn nhà quen thuộc biến mất khỏi tầm nhìn, Tần Thanh mới quay đầu lại, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau khóe mắt đỏ hoe
"Lưu luyến à?" Cơ Minh Đường lo lắng hỏi.
Tần Thanh lặng lẽ gật đầu, đôi mắt đen nhánh dâng lên những giọt nước mắt, khẽ nói với đầy khao khát: "Ban đầu con đã nghĩ rằng khi 25 tuổi, mình sẽ tích cóp đủ tiền để mua một căn nhà mới cho mẹ. Nhưng giờ thì…"
Tiếng nói khàn khàn nghẹn lại trong cổ họng, không thể tiếp tục.
Cơ Minh Đường và Tần Quảng Nguyên, mỗi người vỗ nhẹ vai cậu từ hai bên, than thở nói: "Con đúng là một đứa trẻ hiếu thảo, dù Thẩm Minh Thục đã đối xử với con như vậy, con vẫn muốn hiếu thuận với bà ấy."
Tần Tử Thật vô cùng xấu hổ, dịch mông sang bên. Anh như thế nào lại cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
Đúng lúc này, Tần Thanh ngẩng đầu nhìn anh, buồn bã nói: "Bà ấy hẳn rất ghét tôi. Không biết liệu sau này còn có thể xuất hiện trước mặt bà ấy hay không. Về sau nhờ anh chăm sóc mẹ và Bảo Nhi nhiều hơn. Nếu có thể giúp được họ, mong anh hãy giúp hết sức. Nhà ở đã cũ kỹ, nhà bếp thường xuyên bị dột nước, cách âm cũng không tốt, Bảo Nhi thường than phiền không thể tập trung học hành. Hiện tại tài khoản của tôi còn hơn hai mươi vạn, có thể dùng để đặt cọc, để tôi sẽ chuyển cho anh, anh hãy lấy danh nghĩa của mình mà…"
Người thông minh sẽ không để Tần Thanh nói hết lời.
Tần Tử Thật vội vàng xua tay: "Không cần! Tiền mua nhà anh sẽ tự lo!"
Tần Hoài Xuyên, người vẫn im lặng từ nãy giờ, bỗng nhiên nhìn anh bằng ánh mắt âm u.
Tần Tử Thật lập tức bổ sung: "Anh sẽ dùng tiền của chính mình để mua nhà cho họ. Những năm gần đây anh làm việc tại Khoa học kỹ thuật Lam Vũ, lương bổng đều có tiết kiệm được."
Lúc này, Tần Hoài Xuyên mới thu lại ánh mắt lạnh lùng. Tần Thanh muốn mua nhà cho Thẩm Minh Thục, điều đó là hiếu thuận và tình nghĩa của cậu. Một người con như vậy nuôi dưỡng cũng yên tâm.
Nhưng nếu Tần Tử Thật dùng tiền của Tần gia để mua nhà cho họ, điều đó lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác — đó chính là lấy tiền của gia tộc để trợ cấp cho kẻ thù của họ.
Tần Quảng Nguyên gật đầu, không phản đối gì.
Cơ Minh Đường lại cười lạnh, nói: “Cháu ngoại của tôi vì Thẩm Minh Thục mà làm trâu làm ngựa mười mấy năm, chưa bao giờ nếm được chút ngọt ngào nào, toàn chịu khổ! Giờ vừa mới được nhận lại, con trai bà ta đã bỏ tiền ra mua nhà cho bà ta. Thương vụ này có lời cho bà ta quá rồi!”
Tần Tử Thật không dám đáp lời, còn Tần Thanh chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Cơ Minh Đường, nhẹ giọng nói: “Con đã gọi bà ấy là mẹ suốt 25 năm.”
Chỉ hai chữ “mẹ” đã đủ để biểu đạt rằng, dù bị bán đứng, phản bội hay hy sinh, nguyên chủ vẫn không hề oán trách.
Cơ Minh Đường tuy phẫn nộ nhưng lại cảm thấy an ủi vô cùng, mắt đỏ hoe, vỗ lưng cháu ngoại mà thở dài: “Đứa trẻ ngoan, thật là một đứa trẻ ngoan.”
Tần Thanh ôm chặt bờ vai gầy gò của ông, cánh tay siết chặt.
Từ đây, việc mua nhà cho Thẩm Minh Thục được tất cả mọi người ngầm chấp nhận, chỉ có điều người bỏ tiền ra sẽ là Tần Tử Thật.
“Mua nhà thì anh nhớ cùng bà ấy bàn bạc, để bà tự chọn. Bà ấy luôn muốn tự tay trang trí một căn nhà, đáng tiếc tôi không thể thực hiện giấc mơ đó cho bà.” Tần Thanh nói với giọng chua xót, thể hiện sự tiếc nuối sâu sắc.
Với tính cách tham lam của Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi, một căn hộ chung cư chắc chắn sẽ không làm họ thỏa mãn. Tần Tử Thật không thể tránh khỏi việc phải chi ra vài trăm vạn, thậm chí cả ngàn vạn để mua biệt thự cho họ. Mua xong biệt thự còn phải trang hoàng, rồi vì biệt thự xa xôi, có cần mua xe không? Sau khi mua xe, còn phải lo xăng xe, phí sinh hoạt, chi phí ăn mặc…
Những phiền toái vẫn còn ở phía trước!
Tần Tử Thật đã hiểu rõ phần nào tính cách của mẹ và em gái, ngoài phẫn nộ và khó chịu, chỉ có thể gật đầu cứng nhắc. Còn có thể như thế nào được?
996 đứng bên nhìn xem mà choáng váng không thể meow tiếng nào.
Tần Thanh hạ mắt, liếc nhìn nó, cười khẽ rồi nhẹ giọng hỏi: “Cốt truyện mua nhà cho Thẩm Minh Thục, ta đã hoàn thành chưa?”
996 nhìn vào danh sách nhiệm vụ, nghẹn ngào đáp: “Đã hoàn thành.”
“Sau này, nếu có bất kỳ cốt truyện nào liên quan đến họ, ngươi hãy nói cho ta, rồi ta sẽ bảo Tần Tử Thật lo liệu.” Tần Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lười biếng.
Lúc này, cậu không giống một nhân vật phụ đầy bi kịch nữa, đảo lại càng giống BOSS phản diện.
996 : “Meow… Coi như ngươi lợi hại!”
Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi, những kẻ từng không ngừng hút máu Tần Thanh khiến cậu đau khổ không chịu nổi, giờ đây lại trở thành đỉa đói trên lưng Tần Tử Thật! Kịch bản không viết như thế này đâu!
Tần Thanh chớp mắt, đôi mắt ánh lên tia sáng, hỏi: “Tần Tử Thật có phải là một trong cặp tình nhân định mệnh không?”
996 uể oải gật đầu, trả lời yếu ớt: “Đúng vậy, hắn là thụ.”
“Hắn là gì?” Tần Thanh nhíu mày.
“Hắn là thụ! Công thụ, công thụ, ngươi không hiểu sao?” 996 tức giận mà trợn trắng mắt.
Tần Thanh lục lại ký ức của nguyên chủ, rồi mới hiểu ra gật đầu: “Công và thụ, hai nam nhân à? Thú vị đấy.” Đôi tay thon dài của cậu gõ nhẹ lên ghế, tiếp tục hỏi: “Vậy, có phải Tần Tử Thật mắc bệnh nan y rồi chế.t, khiến cho thế giới liên tục khởi động lại?”
996 gật đầu lần nữa, giọng điệu uể oải: “Đúng vậy, mỗi lần chết đều là hắn.”
Tần Thanh trầm ngâm một lúc, ánh mắt sáng lên, rồi cười đầy hứng thú.
"Đúng vậy, ngươi định tiếp tục thực hiện cốt truyện đó chứ?" 996 đầy mong đợi hỏi.
Tần Thanh quay đầu nhìn về phía căn nhà từng thuộc về cậu, càng lúc càng xa dần. Đôi mắt cậu chất chứa một nỗi buồn vô hạn.
Cơ Minh Đường lập tức nắm chặt tay cháu ngoại, sợ cậu đau lòng.
Hơn một phút sau, khi căn nhà quen thuộc biến mất khỏi tầm nhìn, Tần Thanh mới quay đầu lại, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau khóe mắt đỏ hoe
"Lưu luyến à?" Cơ Minh Đường lo lắng hỏi.
Tần Thanh lặng lẽ gật đầu, đôi mắt đen nhánh dâng lên những giọt nước mắt, khẽ nói với đầy khao khát: "Ban đầu con đã nghĩ rằng khi 25 tuổi, mình sẽ tích cóp đủ tiền để mua một căn nhà mới cho mẹ. Nhưng giờ thì…"
Tiếng nói khàn khàn nghẹn lại trong cổ họng, không thể tiếp tục.
Cơ Minh Đường và Tần Quảng Nguyên, mỗi người vỗ nhẹ vai cậu từ hai bên, than thở nói: "Con đúng là một đứa trẻ hiếu thảo, dù Thẩm Minh Thục đã đối xử với con như vậy, con vẫn muốn hiếu thuận với bà ấy."
Tần Tử Thật vô cùng xấu hổ, dịch mông sang bên. Anh như thế nào lại cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
Đúng lúc này, Tần Thanh ngẩng đầu nhìn anh, buồn bã nói: "Bà ấy hẳn rất ghét tôi. Không biết liệu sau này còn có thể xuất hiện trước mặt bà ấy hay không. Về sau nhờ anh chăm sóc mẹ và Bảo Nhi nhiều hơn. Nếu có thể giúp được họ, mong anh hãy giúp hết sức. Nhà ở đã cũ kỹ, nhà bếp thường xuyên bị dột nước, cách âm cũng không tốt, Bảo Nhi thường than phiền không thể tập trung học hành. Hiện tại tài khoản của tôi còn hơn hai mươi vạn, có thể dùng để đặt cọc, để tôi sẽ chuyển cho anh, anh hãy lấy danh nghĩa của mình mà…"
Người thông minh sẽ không để Tần Thanh nói hết lời.
Tần Tử Thật vội vàng xua tay: "Không cần! Tiền mua nhà anh sẽ tự lo!"
Tần Hoài Xuyên, người vẫn im lặng từ nãy giờ, bỗng nhiên nhìn anh bằng ánh mắt âm u.
Tần Tử Thật lập tức bổ sung: "Anh sẽ dùng tiền của chính mình để mua nhà cho họ. Những năm gần đây anh làm việc tại Khoa học kỹ thuật Lam Vũ, lương bổng đều có tiết kiệm được."
Lúc này, Tần Hoài Xuyên mới thu lại ánh mắt lạnh lùng. Tần Thanh muốn mua nhà cho Thẩm Minh Thục, điều đó là hiếu thuận và tình nghĩa của cậu. Một người con như vậy nuôi dưỡng cũng yên tâm.
Nhưng nếu Tần Tử Thật dùng tiền của Tần gia để mua nhà cho họ, điều đó lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác — đó chính là lấy tiền của gia tộc để trợ cấp cho kẻ thù của họ.
Tần Quảng Nguyên gật đầu, không phản đối gì.
Cơ Minh Đường lại cười lạnh, nói: “Cháu ngoại của tôi vì Thẩm Minh Thục mà làm trâu làm ngựa mười mấy năm, chưa bao giờ nếm được chút ngọt ngào nào, toàn chịu khổ! Giờ vừa mới được nhận lại, con trai bà ta đã bỏ tiền ra mua nhà cho bà ta. Thương vụ này có lời cho bà ta quá rồi!”
Tần Tử Thật không dám đáp lời, còn Tần Thanh chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Cơ Minh Đường, nhẹ giọng nói: “Con đã gọi bà ấy là mẹ suốt 25 năm.”
Chỉ hai chữ “mẹ” đã đủ để biểu đạt rằng, dù bị bán đứng, phản bội hay hy sinh, nguyên chủ vẫn không hề oán trách.
Cơ Minh Đường tuy phẫn nộ nhưng lại cảm thấy an ủi vô cùng, mắt đỏ hoe, vỗ lưng cháu ngoại mà thở dài: “Đứa trẻ ngoan, thật là một đứa trẻ ngoan.”
Tần Thanh ôm chặt bờ vai gầy gò của ông, cánh tay siết chặt.
Từ đây, việc mua nhà cho Thẩm Minh Thục được tất cả mọi người ngầm chấp nhận, chỉ có điều người bỏ tiền ra sẽ là Tần Tử Thật.
“Mua nhà thì anh nhớ cùng bà ấy bàn bạc, để bà tự chọn. Bà ấy luôn muốn tự tay trang trí một căn nhà, đáng tiếc tôi không thể thực hiện giấc mơ đó cho bà.” Tần Thanh nói với giọng chua xót, thể hiện sự tiếc nuối sâu sắc.
Với tính cách tham lam của Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi, một căn hộ chung cư chắc chắn sẽ không làm họ thỏa mãn. Tần Tử Thật không thể tránh khỏi việc phải chi ra vài trăm vạn, thậm chí cả ngàn vạn để mua biệt thự cho họ. Mua xong biệt thự còn phải trang hoàng, rồi vì biệt thự xa xôi, có cần mua xe không? Sau khi mua xe, còn phải lo xăng xe, phí sinh hoạt, chi phí ăn mặc…
Những phiền toái vẫn còn ở phía trước!
Tần Tử Thật đã hiểu rõ phần nào tính cách của mẹ và em gái, ngoài phẫn nộ và khó chịu, chỉ có thể gật đầu cứng nhắc. Còn có thể như thế nào được?
996 đứng bên nhìn xem mà choáng váng không thể meow tiếng nào.
Tần Thanh hạ mắt, liếc nhìn nó, cười khẽ rồi nhẹ giọng hỏi: “Cốt truyện mua nhà cho Thẩm Minh Thục, ta đã hoàn thành chưa?”
996 nhìn vào danh sách nhiệm vụ, nghẹn ngào đáp: “Đã hoàn thành.”
“Sau này, nếu có bất kỳ cốt truyện nào liên quan đến họ, ngươi hãy nói cho ta, rồi ta sẽ bảo Tần Tử Thật lo liệu.” Tần Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lười biếng.
Lúc này, cậu không giống một nhân vật phụ đầy bi kịch nữa, đảo lại càng giống BOSS phản diện.
996 : “Meow… Coi như ngươi lợi hại!”
Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi, những kẻ từng không ngừng hút máu Tần Thanh khiến cậu đau khổ không chịu nổi, giờ đây lại trở thành đỉa đói trên lưng Tần Tử Thật! Kịch bản không viết như thế này đâu!
Tần Thanh chớp mắt, đôi mắt ánh lên tia sáng, hỏi: “Tần Tử Thật có phải là một trong cặp tình nhân định mệnh không?”
996 uể oải gật đầu, trả lời yếu ớt: “Đúng vậy, hắn là thụ.”
“Hắn là gì?” Tần Thanh nhíu mày.
“Hắn là thụ! Công thụ, công thụ, ngươi không hiểu sao?” 996 tức giận mà trợn trắng mắt.
Tần Thanh lục lại ký ức của nguyên chủ, rồi mới hiểu ra gật đầu: “Công và thụ, hai nam nhân à? Thú vị đấy.” Đôi tay thon dài của cậu gõ nhẹ lên ghế, tiếp tục hỏi: “Vậy, có phải Tần Tử Thật mắc bệnh nan y rồi chế.t, khiến cho thế giới liên tục khởi động lại?”
996 gật đầu lần nữa, giọng điệu uể oải: “Đúng vậy, mỗi lần chết đều là hắn.”
Tần Thanh trầm ngâm một lúc, ánh mắt sáng lên, rồi cười đầy hứng thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.