Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Yêu Thầm
Chương 18: Nam Phụ Khổ Tình Sửa Kịch Bản (17)
Phong Lưu Thư Ngốc
12/10/2024
Thời gian trôi qua như gió thổi, đã hơn nửa năm kể từ ngày tay phải của Tần Thanh bị chém thương . Sau khi tháo thạch cao, ngón tay của cậu vẫn chưa thể hoạt động linh hoạt, thậm chí vào những ngày trời mưa, vết thương còn trở nên đau đớn dữ dội.
“Hôm nay trời mưa, tay con còn đau không?” Tần Hoài Xuyên vừa lật văn kiện, vừa hỏi nhỏ.
Ngồi đối diện, Tần Thanh lắc đầu: “Không đau lắm, con đã quen rồi.”
Tần Hoài Xuyên gật đầu, không nói gì thêm. Mặc dù ông không thật sự cảm thấy gần gũi với đứa con trai mới nhận lại không lâu này, nhưng không thể phủ nhận rằng Tần Thanh rất thông minh, học gì cũng nhanh, EQ cao, và đặc biệt là ngoại hình hoàn hảo, khí chất tự tin. Tần Tử Thật dù cố gắng thế nào, cũng khó mà sánh bằng.
Tần Thanh im lặng, tay đan trên đầu gối, mắt chăm chú nhìn vào chiếc chặn giấy bằng ngọc trên bàn làm việc.
Hiện tại, cậu đang ngồi trong thư phòng của Tần gia, chờ Tần Hoài Xuyên kiểm tra bài tập quản lý mà cậu đã làm. Suốt nửa năm qua, Tần Thanh theo học các giáo sư chuyên nghiệp về cách quản lý công ty niêm yết. Kết quả học tập của cậu sẽ quyết định việc cậu có thể bước chân vào sản nghiệp của Tần Gia và trở thành người thừa kế hợp cách hay không.
“Tốt lắm.” Tần Hoài Xuyên buông tập tài liệu, gật đầu hài lòng: “Theo đánh giá của ba, con đã đủ tư cách. Ngày mai là sinh nhật của con và Tử Thật, ba sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn, mời tất cả bạn bè, người thân tham dự. Tại buổi tiệc, ba sẽ chính thức công bố thân phận của con. Sau đó, con sẽ vào làm việc tại Tần thị.”
Đưa Tần Thanh về nhà, tổ chức tiệc lớn, công khai với toàn thể giới thượng lưu—đây mới là chính thức nhận tổ quy tông.
Tần Thanh gật đầu, ôn tồn nói: “Cảm ơn ba, con sẽ không làm ba thất vọng.” Sau khi rời khỏi thư phòng, Tần Thanh thong thả đi dọc theo hành lang, trên tường treo đầy tranh sơn dầu, cậu hỏi: “Mèo béo, mi đã nửa năm không tuyên bố nhiệm vụ. Cốt truyện tiếp theo là gì?”
Bữa tiệc sinh nhật công bố thân phận này chắc chắn là một sự kiện lớn. Một sự kiện quan trọng như vậy không thể không có trong cốt truyện.
“Có nhiệm vụ, nhưng mèo ta sẽ không nói cho ngươi đâu!” 996 béo ra hẳn một vòng, giận dỗi.
Bữa tiệc này, Tần Thanh không cần làm gì cả, chỉ cần chờ bị làm nhục. Chỉ cần tưởng tượng đến khung cảnh đó, 996 đã phấn khích không kiềm chế được, đuôi nó vẫy vẫy không ngừng.
Nhìn con mèo phì nộn đang phấn khích tăng động quá mức, Tần Thanh hơi nhướng mày, cậu đã bắt đầu có một vài suy đoán.
Khi Tần Thanh và 996 đến trước cầu thang xoắn ốc trên tầng hai, chuẩn bị đi xuống, thì nhìn thấy Tần Tử Thật một tay cầm điện thoại, một tay đẩy cửa lớn bước vào. Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ bực bội, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng.
“Bảo Nhi, anh đang bận, lát nữa em gọi lại được không?”
Tần Thanh ẩn mình vào chỗ khuất trên hành lang, lưng dựa vào tường, nghiêng tai lắng nghe. 996 cũng trốn dưới chân cậu, nhô đầu ra hóng chuyện.
Tần Tử Thật chậm rãi bước lên cầu thang, giọng nói bắt đầu lớn dần: “Em đang uy hiếp anh sao? Anh đã mua cho em một chiếc xe thể thao, còn tìm cho em một công việc tốt, thế mà em vẫn chưa hài lòng à? Một tháng năm vạn em còn chê ít? Rốt cuộc em muốn bao nhiêu? Mười vạn? Tần Bảo Nhi, em thật dám mơ mộng đấy!”
Tần Thanh khẽ nhếch môi, cười thầm.
Tần Tử Thật đã lên đến tầng hai, chỉ cách Tần Thanh đang trốn tránh trong hành lang đúng một bước. Chỉ cần tiến thêm một bước quay đầu lại, anh ta sẽ thấy Tần Thanh ngay lập tức. Nhưng Tần Thanh không chút hoảng loạn bối rối, vẫn đứng đó mỉm cười, lặng lẽ quan sát.
Tần Tử Thật đứng yên tại chỗ, lửa giận bùng cháy trong lồng ngực. Trong điện thoại, giọng nói sắc bén của Tần Bảo Nhi vẫn vang lên, ngay cả chiếc microphone cũng không thể ngăn lại.
"Anh có cho hay không? Nếu không, em sẽ gọi cho Tần Thanh nói cho anh ta biết , anh và mẹ đã sớm biết rõ nhau từ mười mấy năm trước nhưng vẫn giấu diếm mọi người. Hai người luôn bí mật âm mưu cướp tài sản của Tần gia!" Tần Bảo Nhi đe dọa.
"Em biết đó không phải sự thật!" Tần Tử Thật căng thẳng.
"Nhưng chỉ cần em nói ra, sẽ có người tin." Tần Bảo Nhi cười lạnh.
Tần Tử Thật rơi vào trầm mặc. Nửa năm qua, tuy Tần Hoài Xuyên không thay đổi thái độ với anh , nhưng Tần Quảng Nguyên và Cơ Minh Đường đã bắt đầu liên hệ với luật sư để sửa đổi di chúc. Nếu lúc này có thêm tin đồn không tốt, tài sản mà Tần Tử Thật nhận được chắc chắn sẽ càng ít ỏi hơn nữa.
“Được rồi! Anh sẽ cho em mười vạn!” Tần Tử Thật nghiến răng.
“Mẹ có biết em đang tống tiền anh không?” Anh ta cố uy hiếp.
“Nếu anh nói cho bà ấy, em sẽ gọi ngay cho Tần Thanh. Miệng mọc trên mặt em, em nói gì mà chẳng được. Còn người khác tin hay không, em đâu quản được." Tần Bảo Nhi không chịu lép vế.
“Nhớ kỹ, mỗi tháng là mười vạn!” Tần Bảo Nhi nhấn mạnh.
“Anh biết, cúp máy đi, anh còn có việc.” Giọng Tần Tử Thật trở nên lạnh lùng và nặng nề.
Cùng lúc đó, Tần Thanh hỏi 996: “Cốt truyện của Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi, Tần Tử Thật đã hoàn thành chưa?”
996 giơ móng vuốt béo mập lên kiểm tra trí não, nói với giọng bất mãn: “Hoàn thành hơn phân nửa rồi.”
“Tất cả những cốt truyện này?” Tần Thanh nhếch môi cười hỏi.
996 cuối cùng cũng hiểu rõ tâm trạng của Tần Tử Thật. Thật nghẹn khuất! Cái quái gì đang sảy ra thế này?
“Giúp Thẩm Minh Thục mua biệt thự, hoàn thành rồi, được 10 điểm. Giúp Thẩm Minh Thục trang hoàng biệt thự, hoàn thành, được 10 điểm. Mua Mercedes-Benz, hoàn thành, được 10 điểm. Giúp Tần Bảo Nhi mua xe thể thao, hoàn thành, được 10 điểm. Tìm việc cho Tần Bảo Nhi, hoàn thành, được 10 điểm. Chuyển cho Tần Bảo Nhi mỗi tháng mười vạn phí sinh hoạt, hoàn thành, được 10 điểm. Tổng cộng là 60 điểm.”
996 buông móng vuốt, lo lắng không nhịn được chổng mông mèo cào cào sàn nhà.
Tần Thanh cười hỏi tiếp: “Điểm tích lũy đều được cộng vào tài khoản của ta phải không?”
996 thở hắt: “Đúng vậy, đều được cộng rồi.”
“Còn những cốt truyện nào của bọn họ chưa hoàn thành?” Tần Thanh hỏi tiếp.
“Còn cốt truyện giới thiệu cho Tần Bảo Nhi một bạn trai phú nhị đại. Và Tần Bảo Nhi chưa kết hôn đã có thai, cần nhà ngươi giúp cô ta ép cưới. Còn cả việc cô ta bị bạo hành gia đình, nhờ ngươi giúp đỡ đánh nhau với người ta—”
Tần Thanh lập tức giơ tay ngăn lại, giọng điệu không mấy để tâm: “Thôi, mấy cốt truyện đó không cần phải nói với ta làm gì. Điểm tích lũy vào tài khoản, thì ngươi nhắc ta một chút là được.”
Nghe lời này, 996 gần như phát điên. Người hỏi cũng là ngươi, không muốn biết cũng là ngươi! Chọc mèo vui lắm sao?
Cốt truyện mà Tần Thanh đáng lẽ phải thực hiện đã hoàn toàn trở thành gánh nặng của Tần Tử Thật. Nửa năm ngắn ngủi, Tần Tử Thật không chỉ bị rút cạn số tiền tiết kiệm, mà còn lén lút chiếm dụng tài sản của Tần gia, khiến Tần Hoài Xuyên ngày càng bất mãn với đứa con nuôi này.
996 tức giận cào cào mặt đất, càng nghĩ càng thấy dường như Tần Thanh không đi theo con đường của một nhân vật nam phụ đáng thương, mà lại đang bắt đầu thò chân tiến bước lên con đường nam chính!
"Chờ đó, đến khi mọi chuyện lộ ra, ngươi sẽ phải trả giá đắt!" 996 phẫn nộ đến ré lên.
Tần Thanh khẽ mỉm cười, thong thả nói: "Ta thực sự rất mong chờ." Nói rồi, cậu đi ra khỏi chỗ trốn một cách tự nhiên, thoải mái.
Tần Tử Thật đang đứng âm thầm nén cơn tức giận trên hành lang , sững sờ khi nhìn thấy Tần Thanh, sau đó ngay lập tức nở một nụ cười thân thiện.
"Tần Thanh, hôm nay cậu không có giờ học sao?" Tần Tử Thật thầm đánh giá Tần Thanh, cố gắng đoán xem cậu ta có nghe được cuộc điện thoại vừa rồi hay không.
Tần Thanh vẫn giữ nụ cười hoàn hảo, giọng điệu không chút khác thường: "Hôm nay tôi đã học xong rồi. Đúng rồi, anh gần đây có gặp mẹ và em gái không? Tôi rất nhớ họ, nhưng không dám gọi điện."
Tần Tử Thật nhanh chóng trấn tĩnh lại nói: "Họ vẫn khỏe. Nếu cậu nhớ họ, có thể về thăm. Tôi đã nói chuyện với mẹ rồi, bà nói bà không hận cậu, lúc trước chỉ là xúc động nhất thời, cậu không cần để tâm."
Tần Thanh cười chua xót: "Tôi sao có thể để trong lòng được, dù sao bà cũng là người đã nuôi dưỡng tôi. Anh có ảnh hoặc video gần đây của họ không? Có thể cho tôi xem được không?"
Tần Tử Thật, dĩ nhiên, không muốn giữ lại bất kỳ hình ảnh hay video nào về Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi trong điện thoại. Anh còn mong hai người đó vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời mình. Nhưng trước mặt Tần Thanh, anh không thể không đóng vai người con hiếu thảo. Sau khi suy nghĩ một chút, anh lục tìm trong lịch sử trò chuyện WeChat để gửi cho Tần Thanh một đoạn video.
Tần Thanh cúi đầu xem video, trên khuôn mặt hiện lên vẻ quyến luyến, nhưng trong lòng lại không ngừng cười thầm.
Đoạn video này hẳn là cảnh Thẩm Minh Thục quay lại ngôi biệt thự mới mua nửa năm trước. Khi đó, căn biệt thự vẫn chỉ là một khung thô, chưa có gì cả. Bà ta cầm gậy selfie, tỉ mỉ giải thích về ý tưởng trang trí của mình: chỗ này sẽ lát gạch men loại nào, chỗ kia sẽ đặt đồ nội thất ra sao, trên trần nhà sẽ treo loại đèn pha lê nào...
“Hôm nay trời mưa, tay con còn đau không?” Tần Hoài Xuyên vừa lật văn kiện, vừa hỏi nhỏ.
Ngồi đối diện, Tần Thanh lắc đầu: “Không đau lắm, con đã quen rồi.”
Tần Hoài Xuyên gật đầu, không nói gì thêm. Mặc dù ông không thật sự cảm thấy gần gũi với đứa con trai mới nhận lại không lâu này, nhưng không thể phủ nhận rằng Tần Thanh rất thông minh, học gì cũng nhanh, EQ cao, và đặc biệt là ngoại hình hoàn hảo, khí chất tự tin. Tần Tử Thật dù cố gắng thế nào, cũng khó mà sánh bằng.
Tần Thanh im lặng, tay đan trên đầu gối, mắt chăm chú nhìn vào chiếc chặn giấy bằng ngọc trên bàn làm việc.
Hiện tại, cậu đang ngồi trong thư phòng của Tần gia, chờ Tần Hoài Xuyên kiểm tra bài tập quản lý mà cậu đã làm. Suốt nửa năm qua, Tần Thanh theo học các giáo sư chuyên nghiệp về cách quản lý công ty niêm yết. Kết quả học tập của cậu sẽ quyết định việc cậu có thể bước chân vào sản nghiệp của Tần Gia và trở thành người thừa kế hợp cách hay không.
“Tốt lắm.” Tần Hoài Xuyên buông tập tài liệu, gật đầu hài lòng: “Theo đánh giá của ba, con đã đủ tư cách. Ngày mai là sinh nhật của con và Tử Thật, ba sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn, mời tất cả bạn bè, người thân tham dự. Tại buổi tiệc, ba sẽ chính thức công bố thân phận của con. Sau đó, con sẽ vào làm việc tại Tần thị.”
Đưa Tần Thanh về nhà, tổ chức tiệc lớn, công khai với toàn thể giới thượng lưu—đây mới là chính thức nhận tổ quy tông.
Tần Thanh gật đầu, ôn tồn nói: “Cảm ơn ba, con sẽ không làm ba thất vọng.” Sau khi rời khỏi thư phòng, Tần Thanh thong thả đi dọc theo hành lang, trên tường treo đầy tranh sơn dầu, cậu hỏi: “Mèo béo, mi đã nửa năm không tuyên bố nhiệm vụ. Cốt truyện tiếp theo là gì?”
Bữa tiệc sinh nhật công bố thân phận này chắc chắn là một sự kiện lớn. Một sự kiện quan trọng như vậy không thể không có trong cốt truyện.
“Có nhiệm vụ, nhưng mèo ta sẽ không nói cho ngươi đâu!” 996 béo ra hẳn một vòng, giận dỗi.
Bữa tiệc này, Tần Thanh không cần làm gì cả, chỉ cần chờ bị làm nhục. Chỉ cần tưởng tượng đến khung cảnh đó, 996 đã phấn khích không kiềm chế được, đuôi nó vẫy vẫy không ngừng.
Nhìn con mèo phì nộn đang phấn khích tăng động quá mức, Tần Thanh hơi nhướng mày, cậu đã bắt đầu có một vài suy đoán.
Khi Tần Thanh và 996 đến trước cầu thang xoắn ốc trên tầng hai, chuẩn bị đi xuống, thì nhìn thấy Tần Tử Thật một tay cầm điện thoại, một tay đẩy cửa lớn bước vào. Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ bực bội, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng.
“Bảo Nhi, anh đang bận, lát nữa em gọi lại được không?”
Tần Thanh ẩn mình vào chỗ khuất trên hành lang, lưng dựa vào tường, nghiêng tai lắng nghe. 996 cũng trốn dưới chân cậu, nhô đầu ra hóng chuyện.
Tần Tử Thật chậm rãi bước lên cầu thang, giọng nói bắt đầu lớn dần: “Em đang uy hiếp anh sao? Anh đã mua cho em một chiếc xe thể thao, còn tìm cho em một công việc tốt, thế mà em vẫn chưa hài lòng à? Một tháng năm vạn em còn chê ít? Rốt cuộc em muốn bao nhiêu? Mười vạn? Tần Bảo Nhi, em thật dám mơ mộng đấy!”
Tần Thanh khẽ nhếch môi, cười thầm.
Tần Tử Thật đã lên đến tầng hai, chỉ cách Tần Thanh đang trốn tránh trong hành lang đúng một bước. Chỉ cần tiến thêm một bước quay đầu lại, anh ta sẽ thấy Tần Thanh ngay lập tức. Nhưng Tần Thanh không chút hoảng loạn bối rối, vẫn đứng đó mỉm cười, lặng lẽ quan sát.
Tần Tử Thật đứng yên tại chỗ, lửa giận bùng cháy trong lồng ngực. Trong điện thoại, giọng nói sắc bén của Tần Bảo Nhi vẫn vang lên, ngay cả chiếc microphone cũng không thể ngăn lại.
"Anh có cho hay không? Nếu không, em sẽ gọi cho Tần Thanh nói cho anh ta biết , anh và mẹ đã sớm biết rõ nhau từ mười mấy năm trước nhưng vẫn giấu diếm mọi người. Hai người luôn bí mật âm mưu cướp tài sản của Tần gia!" Tần Bảo Nhi đe dọa.
"Em biết đó không phải sự thật!" Tần Tử Thật căng thẳng.
"Nhưng chỉ cần em nói ra, sẽ có người tin." Tần Bảo Nhi cười lạnh.
Tần Tử Thật rơi vào trầm mặc. Nửa năm qua, tuy Tần Hoài Xuyên không thay đổi thái độ với anh , nhưng Tần Quảng Nguyên và Cơ Minh Đường đã bắt đầu liên hệ với luật sư để sửa đổi di chúc. Nếu lúc này có thêm tin đồn không tốt, tài sản mà Tần Tử Thật nhận được chắc chắn sẽ càng ít ỏi hơn nữa.
“Được rồi! Anh sẽ cho em mười vạn!” Tần Tử Thật nghiến răng.
“Mẹ có biết em đang tống tiền anh không?” Anh ta cố uy hiếp.
“Nếu anh nói cho bà ấy, em sẽ gọi ngay cho Tần Thanh. Miệng mọc trên mặt em, em nói gì mà chẳng được. Còn người khác tin hay không, em đâu quản được." Tần Bảo Nhi không chịu lép vế.
“Nhớ kỹ, mỗi tháng là mười vạn!” Tần Bảo Nhi nhấn mạnh.
“Anh biết, cúp máy đi, anh còn có việc.” Giọng Tần Tử Thật trở nên lạnh lùng và nặng nề.
Cùng lúc đó, Tần Thanh hỏi 996: “Cốt truyện của Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi, Tần Tử Thật đã hoàn thành chưa?”
996 giơ móng vuốt béo mập lên kiểm tra trí não, nói với giọng bất mãn: “Hoàn thành hơn phân nửa rồi.”
“Tất cả những cốt truyện này?” Tần Thanh nhếch môi cười hỏi.
996 cuối cùng cũng hiểu rõ tâm trạng của Tần Tử Thật. Thật nghẹn khuất! Cái quái gì đang sảy ra thế này?
“Giúp Thẩm Minh Thục mua biệt thự, hoàn thành rồi, được 10 điểm. Giúp Thẩm Minh Thục trang hoàng biệt thự, hoàn thành, được 10 điểm. Mua Mercedes-Benz, hoàn thành, được 10 điểm. Giúp Tần Bảo Nhi mua xe thể thao, hoàn thành, được 10 điểm. Tìm việc cho Tần Bảo Nhi, hoàn thành, được 10 điểm. Chuyển cho Tần Bảo Nhi mỗi tháng mười vạn phí sinh hoạt, hoàn thành, được 10 điểm. Tổng cộng là 60 điểm.”
996 buông móng vuốt, lo lắng không nhịn được chổng mông mèo cào cào sàn nhà.
Tần Thanh cười hỏi tiếp: “Điểm tích lũy đều được cộng vào tài khoản của ta phải không?”
996 thở hắt: “Đúng vậy, đều được cộng rồi.”
“Còn những cốt truyện nào của bọn họ chưa hoàn thành?” Tần Thanh hỏi tiếp.
“Còn cốt truyện giới thiệu cho Tần Bảo Nhi một bạn trai phú nhị đại. Và Tần Bảo Nhi chưa kết hôn đã có thai, cần nhà ngươi giúp cô ta ép cưới. Còn cả việc cô ta bị bạo hành gia đình, nhờ ngươi giúp đỡ đánh nhau với người ta—”
Tần Thanh lập tức giơ tay ngăn lại, giọng điệu không mấy để tâm: “Thôi, mấy cốt truyện đó không cần phải nói với ta làm gì. Điểm tích lũy vào tài khoản, thì ngươi nhắc ta một chút là được.”
Nghe lời này, 996 gần như phát điên. Người hỏi cũng là ngươi, không muốn biết cũng là ngươi! Chọc mèo vui lắm sao?
Cốt truyện mà Tần Thanh đáng lẽ phải thực hiện đã hoàn toàn trở thành gánh nặng của Tần Tử Thật. Nửa năm ngắn ngủi, Tần Tử Thật không chỉ bị rút cạn số tiền tiết kiệm, mà còn lén lút chiếm dụng tài sản của Tần gia, khiến Tần Hoài Xuyên ngày càng bất mãn với đứa con nuôi này.
996 tức giận cào cào mặt đất, càng nghĩ càng thấy dường như Tần Thanh không đi theo con đường của một nhân vật nam phụ đáng thương, mà lại đang bắt đầu thò chân tiến bước lên con đường nam chính!
"Chờ đó, đến khi mọi chuyện lộ ra, ngươi sẽ phải trả giá đắt!" 996 phẫn nộ đến ré lên.
Tần Thanh khẽ mỉm cười, thong thả nói: "Ta thực sự rất mong chờ." Nói rồi, cậu đi ra khỏi chỗ trốn một cách tự nhiên, thoải mái.
Tần Tử Thật đang đứng âm thầm nén cơn tức giận trên hành lang , sững sờ khi nhìn thấy Tần Thanh, sau đó ngay lập tức nở một nụ cười thân thiện.
"Tần Thanh, hôm nay cậu không có giờ học sao?" Tần Tử Thật thầm đánh giá Tần Thanh, cố gắng đoán xem cậu ta có nghe được cuộc điện thoại vừa rồi hay không.
Tần Thanh vẫn giữ nụ cười hoàn hảo, giọng điệu không chút khác thường: "Hôm nay tôi đã học xong rồi. Đúng rồi, anh gần đây có gặp mẹ và em gái không? Tôi rất nhớ họ, nhưng không dám gọi điện."
Tần Tử Thật nhanh chóng trấn tĩnh lại nói: "Họ vẫn khỏe. Nếu cậu nhớ họ, có thể về thăm. Tôi đã nói chuyện với mẹ rồi, bà nói bà không hận cậu, lúc trước chỉ là xúc động nhất thời, cậu không cần để tâm."
Tần Thanh cười chua xót: "Tôi sao có thể để trong lòng được, dù sao bà cũng là người đã nuôi dưỡng tôi. Anh có ảnh hoặc video gần đây của họ không? Có thể cho tôi xem được không?"
Tần Tử Thật, dĩ nhiên, không muốn giữ lại bất kỳ hình ảnh hay video nào về Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi trong điện thoại. Anh còn mong hai người đó vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời mình. Nhưng trước mặt Tần Thanh, anh không thể không đóng vai người con hiếu thảo. Sau khi suy nghĩ một chút, anh lục tìm trong lịch sử trò chuyện WeChat để gửi cho Tần Thanh một đoạn video.
Tần Thanh cúi đầu xem video, trên khuôn mặt hiện lên vẻ quyến luyến, nhưng trong lòng lại không ngừng cười thầm.
Đoạn video này hẳn là cảnh Thẩm Minh Thục quay lại ngôi biệt thự mới mua nửa năm trước. Khi đó, căn biệt thự vẫn chỉ là một khung thô, chưa có gì cả. Bà ta cầm gậy selfie, tỉ mỉ giải thích về ý tưởng trang trí của mình: chỗ này sẽ lát gạch men loại nào, chỗ kia sẽ đặt đồ nội thất ra sao, trên trần nhà sẽ treo loại đèn pha lê nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.