Xuyên Nhanh: Khi Nam Chủ Hắc Hóa
Chương 25:
Thịnh Hạ Đích Tiểu Phiến
01/11/2022
Tần Ninh yếu ớt giải thích rằng cô đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ với anh cả và biết được sự việc bị bế nhầm năm xưa. Nhưng lại che dấu việc cô đã biết anh cả đã thay đổi nhóm máu của Kiều Niệm .
Cô biết rằng cha mẹ là muốn cô cùng Kiều Niệm chung sống hoà thuận mới không nói ra chân tướng. Vì vậy cũng không có ý định nói cho người khác biết về điều đó. Cô cũng không ngờ rằng tờ kết quả giám định mà cô lén lút làm lại bị cô bạn tốt Lâm Ý nhìn thấy.
Cô khóc rất nhiều, lời lẽ cũng khẩn thiết, đối với việc Kiều Niệm rời đi còn tỏ ra đau buồn hơn so với cha mẹ. Mẹ cô chỉ thoáng cái đã bị những biểu hiện này làm cho hoàn toàn tin tưởng.
Cha cô chỉ hơi nhíu mày, không biết có tin hay không, nhưng ông quả thực không có ý truy cứu. Đến cùng thì Tần Ninh mới là huyết mạch thật sự của nhà họ Kiều, lâu nay bọn họ quả thực nợ cô rất nhiều.
Chỉ có anh cả Kiều Hứa Thâm không nói lời nào, chỉ đứng xem như người ngoài cuộc. Anh còn mang dáng vẻ giễu cợt cười như không cười, khiến cô cảm thấy bản thân như một gã hề đang múa rìu qua mắt thợ.
Tần Ninh không nói chuyện với anh ta, nhưng đối với phản ứng của anh cô cảm thấy như có chút ứ nghẹn ở cổ họng, bất bình cùng oán giận trong đáy lòng càng sâu đậm thêm.
Bởi vậy, sau khi lên lầu, cô nhịn không được liền cất tiếng gọi Kiều Hứa Thâm đang quay về phòng.
“Anh”
Kiều Hứa Thâm dừng bước, không quay người lại chỉ hơi nghiêng qua một chút nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm và lạnh lùng đó như thể cô chẳng liên quan gì đến anh.
Tần Ninh thấy trong lòng như bị rễ cây đâm, hít sâu một hơi mới ổn định lại vẻ mặt.
So với cha mẹ cô thì những người không thường xuyên lộ diện ở bên ngoài, cô công nhận cô đã hiểu Kiều Hứa Thâm hơn trước đây.
Bởi vì cô khi vừa ra mắt đã được biết đến với cái tên “Tiểu Kiều Niệm”, cô đương nhiên không thể không tìm hiểu mọi thứ liên quan đến Kiều Niệm, và đương nhiên cũng biết chủ tịch Kiều Thị chính là anh trai Kiều Niệm.
Vì có sự tồn tại của Kiều Hứa Thâm, Kiều Niệm ở trong giới giải trí phức tạp và hỗn loạn như vực sâu này vẫn giữ được nét ngây thơ hồn nhiên, không ai dám khi dễ bắt nạt cô, cũng không ai dám tấn công cô.
Cô muốn cái gì, không muốn cái gì đều có thể dễ dàng thoả mãn.
Tần Ninh lúc đó hết sức ngưỡng mộ cô vì có một người anh trai như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là có chút đố kị, cảm thấy Kiều Niệm vô dụng như vậy dựa vào đâu lại có người đối với cô tốt đến thế.
Vì vậy, sau khi được Kiều gia tìm thấy, người mà cô mong đợi nhất chính là Kiều Hứa Thâm, anh ấy giờ đã trở thành anh trai của cô, cảm giác như điều ước của cô đã được thần linh nghe thấy và trở thành hiện thực.
Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Kiều Hứa Thâm, mọi kỳ vọng đều bị chính tay anh phá vỡ.
Anh ta không phải một người anh đối tốt với cô như đối với Kiều Niệm, mà là…. một kẻ đồng loã cho phép Kiều Niệm chiếm đoạt cuộc sống của cô.
“... Tại sao?” Tần Ninh dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm anh. Trong lòng cố gắng kìm chế oán hận và vài phần mong đợi còn sót lại. “Tại sao anh rõ ràng biết em mới là em gái ruột của anh, mà lại đối tốt với một người ngoài như vậy?”
Không khó để nghe ra sự phẫn uất trong lời nói của cô, Kiều Hứa Thâm nhận thức sâu sắc rằng cô đã biết về việc anh đã sửa đổi nhóm máu của Kiều Niệm , nhưng vẻ mặt của anh không có nửa phần tội lỗi, đôi mắt vẫn nhìn cô một cách thờ ơ và bình tĩnh.
Ở nhà, anh ta ăn mặc giản dị và thoải mái hơn, đeo kính gọng vàng, khí chất cũng tương đối ôn hoà, hướng nội. Như thể là một thiếu gia nhà giàu lại hiền lành dễ hòa đồng.
Nhưng ngay sau khi nghe được lời nói của cô, nụ cười anh nở ra đã làm biến mất khí chất dịu dàng này, nụ cười kia không phải người hiền lành sẽ có , thậm chí giọng nói của anh còn mang theo sự mỉa mai lạnh lùng: "Cô không phải do tôi sinh ra, tại sao tôi phải làm như vậy. Tốt với cô? Cô nghĩ tôi giống người quan tâm đến mối quan hệ huyết thống sao?”
Tần Ninh sững sờ, cô đã nghĩ đến rất nhiều lý do, nhưng lại không nghĩ ra cái này, cô vậy mà lại đang mong đợi một người anh trai bản tính lạnh lùng, không màng đến máu mủ ruột thịt sẽ dành tình cảm cho cô.
Kiều Hứa Thâm tuy rằng tướng mạo không giống loại người này, nhưng cho dù là cư sĩ cũng biết trong giới giàu có có rất nhiều người như vậy, đừng nói đến anh em, thậm chí là vợ chồng, cha con còn có thể trở mặt thành thù.
Suy nghĩ kỹ mới thấy Kiều Hứa Thâm không quá thân thiết với cha mẹ, sự xa lánh và thờ ơ ẩn dưới nụ cười hiền lành và đàng hoàng ấy thật khó phát hiện.
Nhưng nếu anh ta đối với tất cả mọi người đều như vậy, cô sẽ yên tâm, nhưng còn Kiều Niệm thì sao?
Anh ta đối tốt với Kiều Niệm chỉ là làm bộ làm tịch sao?
Như biết cô đang nghĩ gì, không đợi cô mở miệng, Kiều Hứa Thâm đã nhẹ giọng cảnh cáo: “Thu lại hết những tâm tư đó của cô đi, nhà họ Kiều không phải nơi cho cô làm mưa làm gió.”
Vẻ mặt của Tần Ninh hơi sững lại, sau đó lạnh xuống, giọng điệu có vẻ bình tĩnh, nói: “Em không hiểu ý của anh.”
Kiều Hứa Thâm nhìn chằm chằm cô: “Tôi thấy là cô cố ý ngã xuống, giấy giám định quan hệ huyết thống cũng là cô cố ý sắp xếp, đúng không?”
Nghe xong lời này, trong đầu Tần Ninh lại hiện lên nụ cười như đã nhìn thấu tất cả của anh ta lúc ở phòng khách. Cô bỗng có một cảm giác xấu hổ khó tả, trên mặt cũng mơ hồ có chút phiếm hồng.
“Đúng!” Đầu ngón tay của Tần Ninh cắm vào lòng bàn tay cô, cơn đau khiến cô bình tĩnh lại một chút, nhưng cơn tức giận của cô lại càng dữ dội hơn, "Tôi cố ý đấy thì sao? Kiều Niệm đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi, anh nghĩ rằng tôi sẽ hào phóng như vậy, trở thành chị em tốt với cô ta sao? "
Anh mắt Kiều Hứa Thâm hoàn toàn trở nên lạnh lùng: “Nếu như cô muốn đối đầu với tôi, bất cứ lúc nào cũng sẵn lòng tiếp đón cô.”
Nhắm vào Kiều Niệm chính là đối nghịch với anh ta sao?
Tần Ninh ánh mắt cũng lạnh xuống, nhưng trong đáy mắt lại có vẻ tức giận cùng ác ý, cô cười: “ Được thôi, tôi rất mong chờ. Anh sẽ vì một đứa con hoang không biết từ đâu đến mà làm hại em gái ruột của mình như thế nào?”
“Tần Ninh” Giọng Kiều Hứa Thâm lộ ra nhẫn nại, ánh mắt vô cùng đáng sợ, như thể bị hai từ “con hoang” này đâm vào vảy.
Tần Ninh lại càng cười sâu hơn, giống như phát tiết ra được khoái cảm: “Nếu như anh thật sự muốn bảo vệ cô ta, vậy thì đừng tỏ ra quan tâm, bởi vì tôi vừa thấy dáng vẻ huynh muội tình thâm của hai người liền…. muốn nôn.”
Ánh mắt của hai người chạm nhau trên không trung, trong bầu không khí đối chọi gay gắt, không khoan nhượng. Biểu hiện của họ giống hệt nhau, sắc bén lại lạnh lùng, tràn đầy địch ý.
Cô biết rằng cha mẹ là muốn cô cùng Kiều Niệm chung sống hoà thuận mới không nói ra chân tướng. Vì vậy cũng không có ý định nói cho người khác biết về điều đó. Cô cũng không ngờ rằng tờ kết quả giám định mà cô lén lút làm lại bị cô bạn tốt Lâm Ý nhìn thấy.
Cô khóc rất nhiều, lời lẽ cũng khẩn thiết, đối với việc Kiều Niệm rời đi còn tỏ ra đau buồn hơn so với cha mẹ. Mẹ cô chỉ thoáng cái đã bị những biểu hiện này làm cho hoàn toàn tin tưởng.
Cha cô chỉ hơi nhíu mày, không biết có tin hay không, nhưng ông quả thực không có ý truy cứu. Đến cùng thì Tần Ninh mới là huyết mạch thật sự của nhà họ Kiều, lâu nay bọn họ quả thực nợ cô rất nhiều.
Chỉ có anh cả Kiều Hứa Thâm không nói lời nào, chỉ đứng xem như người ngoài cuộc. Anh còn mang dáng vẻ giễu cợt cười như không cười, khiến cô cảm thấy bản thân như một gã hề đang múa rìu qua mắt thợ.
Tần Ninh không nói chuyện với anh ta, nhưng đối với phản ứng của anh cô cảm thấy như có chút ứ nghẹn ở cổ họng, bất bình cùng oán giận trong đáy lòng càng sâu đậm thêm.
Bởi vậy, sau khi lên lầu, cô nhịn không được liền cất tiếng gọi Kiều Hứa Thâm đang quay về phòng.
“Anh”
Kiều Hứa Thâm dừng bước, không quay người lại chỉ hơi nghiêng qua một chút nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm và lạnh lùng đó như thể cô chẳng liên quan gì đến anh.
Tần Ninh thấy trong lòng như bị rễ cây đâm, hít sâu một hơi mới ổn định lại vẻ mặt.
So với cha mẹ cô thì những người không thường xuyên lộ diện ở bên ngoài, cô công nhận cô đã hiểu Kiều Hứa Thâm hơn trước đây.
Bởi vì cô khi vừa ra mắt đã được biết đến với cái tên “Tiểu Kiều Niệm”, cô đương nhiên không thể không tìm hiểu mọi thứ liên quan đến Kiều Niệm, và đương nhiên cũng biết chủ tịch Kiều Thị chính là anh trai Kiều Niệm.
Vì có sự tồn tại của Kiều Hứa Thâm, Kiều Niệm ở trong giới giải trí phức tạp và hỗn loạn như vực sâu này vẫn giữ được nét ngây thơ hồn nhiên, không ai dám khi dễ bắt nạt cô, cũng không ai dám tấn công cô.
Cô muốn cái gì, không muốn cái gì đều có thể dễ dàng thoả mãn.
Tần Ninh lúc đó hết sức ngưỡng mộ cô vì có một người anh trai như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là có chút đố kị, cảm thấy Kiều Niệm vô dụng như vậy dựa vào đâu lại có người đối với cô tốt đến thế.
Vì vậy, sau khi được Kiều gia tìm thấy, người mà cô mong đợi nhất chính là Kiều Hứa Thâm, anh ấy giờ đã trở thành anh trai của cô, cảm giác như điều ước của cô đã được thần linh nghe thấy và trở thành hiện thực.
Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Kiều Hứa Thâm, mọi kỳ vọng đều bị chính tay anh phá vỡ.
Anh ta không phải một người anh đối tốt với cô như đối với Kiều Niệm, mà là…. một kẻ đồng loã cho phép Kiều Niệm chiếm đoạt cuộc sống của cô.
“... Tại sao?” Tần Ninh dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm anh. Trong lòng cố gắng kìm chế oán hận và vài phần mong đợi còn sót lại. “Tại sao anh rõ ràng biết em mới là em gái ruột của anh, mà lại đối tốt với một người ngoài như vậy?”
Không khó để nghe ra sự phẫn uất trong lời nói của cô, Kiều Hứa Thâm nhận thức sâu sắc rằng cô đã biết về việc anh đã sửa đổi nhóm máu của Kiều Niệm , nhưng vẻ mặt của anh không có nửa phần tội lỗi, đôi mắt vẫn nhìn cô một cách thờ ơ và bình tĩnh.
Ở nhà, anh ta ăn mặc giản dị và thoải mái hơn, đeo kính gọng vàng, khí chất cũng tương đối ôn hoà, hướng nội. Như thể là một thiếu gia nhà giàu lại hiền lành dễ hòa đồng.
Nhưng ngay sau khi nghe được lời nói của cô, nụ cười anh nở ra đã làm biến mất khí chất dịu dàng này, nụ cười kia không phải người hiền lành sẽ có , thậm chí giọng nói của anh còn mang theo sự mỉa mai lạnh lùng: "Cô không phải do tôi sinh ra, tại sao tôi phải làm như vậy. Tốt với cô? Cô nghĩ tôi giống người quan tâm đến mối quan hệ huyết thống sao?”
Tần Ninh sững sờ, cô đã nghĩ đến rất nhiều lý do, nhưng lại không nghĩ ra cái này, cô vậy mà lại đang mong đợi một người anh trai bản tính lạnh lùng, không màng đến máu mủ ruột thịt sẽ dành tình cảm cho cô.
Kiều Hứa Thâm tuy rằng tướng mạo không giống loại người này, nhưng cho dù là cư sĩ cũng biết trong giới giàu có có rất nhiều người như vậy, đừng nói đến anh em, thậm chí là vợ chồng, cha con còn có thể trở mặt thành thù.
Suy nghĩ kỹ mới thấy Kiều Hứa Thâm không quá thân thiết với cha mẹ, sự xa lánh và thờ ơ ẩn dưới nụ cười hiền lành và đàng hoàng ấy thật khó phát hiện.
Nhưng nếu anh ta đối với tất cả mọi người đều như vậy, cô sẽ yên tâm, nhưng còn Kiều Niệm thì sao?
Anh ta đối tốt với Kiều Niệm chỉ là làm bộ làm tịch sao?
Như biết cô đang nghĩ gì, không đợi cô mở miệng, Kiều Hứa Thâm đã nhẹ giọng cảnh cáo: “Thu lại hết những tâm tư đó của cô đi, nhà họ Kiều không phải nơi cho cô làm mưa làm gió.”
Vẻ mặt của Tần Ninh hơi sững lại, sau đó lạnh xuống, giọng điệu có vẻ bình tĩnh, nói: “Em không hiểu ý của anh.”
Kiều Hứa Thâm nhìn chằm chằm cô: “Tôi thấy là cô cố ý ngã xuống, giấy giám định quan hệ huyết thống cũng là cô cố ý sắp xếp, đúng không?”
Nghe xong lời này, trong đầu Tần Ninh lại hiện lên nụ cười như đã nhìn thấu tất cả của anh ta lúc ở phòng khách. Cô bỗng có một cảm giác xấu hổ khó tả, trên mặt cũng mơ hồ có chút phiếm hồng.
“Đúng!” Đầu ngón tay của Tần Ninh cắm vào lòng bàn tay cô, cơn đau khiến cô bình tĩnh lại một chút, nhưng cơn tức giận của cô lại càng dữ dội hơn, "Tôi cố ý đấy thì sao? Kiều Niệm đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi, anh nghĩ rằng tôi sẽ hào phóng như vậy, trở thành chị em tốt với cô ta sao? "
Anh mắt Kiều Hứa Thâm hoàn toàn trở nên lạnh lùng: “Nếu như cô muốn đối đầu với tôi, bất cứ lúc nào cũng sẵn lòng tiếp đón cô.”
Nhắm vào Kiều Niệm chính là đối nghịch với anh ta sao?
Tần Ninh ánh mắt cũng lạnh xuống, nhưng trong đáy mắt lại có vẻ tức giận cùng ác ý, cô cười: “ Được thôi, tôi rất mong chờ. Anh sẽ vì một đứa con hoang không biết từ đâu đến mà làm hại em gái ruột của mình như thế nào?”
“Tần Ninh” Giọng Kiều Hứa Thâm lộ ra nhẫn nại, ánh mắt vô cùng đáng sợ, như thể bị hai từ “con hoang” này đâm vào vảy.
Tần Ninh lại càng cười sâu hơn, giống như phát tiết ra được khoái cảm: “Nếu như anh thật sự muốn bảo vệ cô ta, vậy thì đừng tỏ ra quan tâm, bởi vì tôi vừa thấy dáng vẻ huynh muội tình thâm của hai người liền…. muốn nôn.”
Ánh mắt của hai người chạm nhau trên không trung, trong bầu không khí đối chọi gay gắt, không khoan nhượng. Biểu hiện của họ giống hệt nhau, sắc bén lại lạnh lùng, tràn đầy địch ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.