Xuyên Nhanh: Khi Nam Chủ Hắc Hóa
Chương 26:
Thịnh Hạ Đích Tiểu Phiến
01/11/2022
Kiều Niệm rời khỏi Kiều gia vào một buổi tối mưa giông.
Mà nhà của Kiều gia là ngôi biệt thự nằm ở xa khu dân cư vì thế không thuê được xe taxi, Kiều Niệm đi rất lâu bị cơn mưa làm cho ướt từ trên xuống dưới lạnh thấu xương.
Cô đang mặc một cái váy dạ hội, lại bị dính mưa, lạnh đến nỗi rất muốn khóc.
Nhưng cô buộc phải đi, thoạt nhìn thì rất thê thảm, đau khổ, như vậy mới có thể làm người khác nhìn vào cảm thấy cô rất đáng thương.
Song người cô mong thấy được lúc này lại tới trễ, mưa càng lúc càng lớn, bỗng từ xa thấy một người đàn ông đang đi về phía mình, nhìn thấy rõ khuôn mặt người này cô bỏ qua những buồn bực trong lòng mà có thêm một chút hảo cảm đối với người đàn ông này.
Một chút hảo cảm này làm gia tăng thêm sự sợ hãi cùng hoang mang giấu kín trong lòng bộc phát ra, người đàn ông này tới là để cứu mạng cô, và dùng thế lực của người này để duy trì địa vị bản thân, tiếp tục làm thiên kim đại tiểu thư tự cao tự đại.
Thậm chí là được cưng chiều, cho là người này có thể tùy ý điều khiển và làm cho đối thủ một mất một còn.
Người đàn ông này đến đây đã chết tâm, bị đả kích rất nặng khi nhìn hình dạng cô lúc này, ôn nhu mà chăm sóc cô ở bên cạnh, anh mới tìm được sinh mệnh đích thực của mình.
Cô lúc này đây như người sắp chết.
Tính nói, trong vòng ba tháng có thể đối phó với những gì bọn họ đã đối xử tệ bạc với cô không.
Kiều Niệm nghĩ tới điều đó liền phấn chấn trở lại, cũng không cảm thấy lạnh, từ thời trung học đến bây giờ cũng đã nhiều năm cô cũng muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Chỉ là không biết vì điều gì mà cô bị đuổi ra khỏi nhà.
Kiều Niệm có chút lo lắng, sẽ không xảy ra việc khác nữa chứ.
Ngay tại thời điểm cô lo lắng, bỗng nhiên nghe thấy được tiếng bước chân xuống xe, cô nhẹ nhàng thở ra, làm bộ không phát hiện tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó chợt nghe thấy có người gọi tên cô.
Cơn mưa này rất lớn, tiếng mưa rơi ầm ĩ như để những âm thanh khác phảng phất trở nên mông lung mơ hồ giữa cơn giông.
Bởi vậy, Kiều Niệm không nghe được Lục Trầm đang gọi tên cô, khi quay đầu lại, thấy từ trên xe xuống, dưới bóng cây dù anh đã cứng ngắc đứng lại rồi.
......Phong Tử Sân?
Tại sao lại là anh ta?
Đến lúc Phong Tử Sân đi đến che mưa cho cô, Kiều Niệm thấy khuôn mặt Phong Tử Sân tuấn tú nhưng lại không có phản ứng.
Phong Tử Sân đến đây chỉ là bia đỡ đạn giữa mối quan hệ cô và nhà họ Phong, vào đoàn phim hung ác giành lấy vai nam chính.
Điểm mấu chốt chính là… Lục Trầm vì cái gì mà còn chưa xuất hiện!
Anh không phải là đang rất quan tâm đến sinh nhật cô hay sao?
Tình hình không thể diễn ra như vậy được!
Phong Tử Sân hiển nhiên không quan tâm đến tiếng lòng đang sụp đổ của cô, xem cả người cô không còn chút sức lực nào, đau lòng không biết nên làm cái gì bây giờ, trong giọng nói mang theo vài phần lo lắng: "Cô...không sao chứ?"
Kiều Niệm có chút lạnh lùng, giống như không nghĩ bị người khác đang thấy hình dáng chật vật của mình:"Chuyện không liên quan đến anh."
Theo lý mà nói thì cô cùng với Phong Tử Sân cũng có không ít giao tình, thấy cô đáng thương mới xuống xe đi tới quan tâm, không ngờ lại bị nói lạnh nhạt như vậy.
Cũng không phải tất cả mọi người đều bao dung vô hạn cô như Lục Trầm.
Không nghĩ tới, Phong Tử Sân chẳng những không tức giận mà còn rất sợ làm cô mất hứng không vui, cẩn thận nói:"Vậy cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi?"
Kiều Niệm hung dữ trừng mắt nhìn, giống như là con nhím dựng hết tất cả cái gai trên người lên:"Tôi nói rồi không cần anh quản, anh còn hỏi, anh đây là đang thườn hại tôi sao?"
Khuôn mặt Phong Tử Sân lạnh lùng, anh tuấn, khí chất mạnh mẽ, đã bị làm cho choáng váng: "Tôi không có ý này! Thực sự, tôi...tôi đang lo cho cô, cô...tin tưởng tôi một lần có được không?"
Mà nhà của Kiều gia là ngôi biệt thự nằm ở xa khu dân cư vì thế không thuê được xe taxi, Kiều Niệm đi rất lâu bị cơn mưa làm cho ướt từ trên xuống dưới lạnh thấu xương.
Cô đang mặc một cái váy dạ hội, lại bị dính mưa, lạnh đến nỗi rất muốn khóc.
Nhưng cô buộc phải đi, thoạt nhìn thì rất thê thảm, đau khổ, như vậy mới có thể làm người khác nhìn vào cảm thấy cô rất đáng thương.
Song người cô mong thấy được lúc này lại tới trễ, mưa càng lúc càng lớn, bỗng từ xa thấy một người đàn ông đang đi về phía mình, nhìn thấy rõ khuôn mặt người này cô bỏ qua những buồn bực trong lòng mà có thêm một chút hảo cảm đối với người đàn ông này.
Một chút hảo cảm này làm gia tăng thêm sự sợ hãi cùng hoang mang giấu kín trong lòng bộc phát ra, người đàn ông này tới là để cứu mạng cô, và dùng thế lực của người này để duy trì địa vị bản thân, tiếp tục làm thiên kim đại tiểu thư tự cao tự đại.
Thậm chí là được cưng chiều, cho là người này có thể tùy ý điều khiển và làm cho đối thủ một mất một còn.
Người đàn ông này đến đây đã chết tâm, bị đả kích rất nặng khi nhìn hình dạng cô lúc này, ôn nhu mà chăm sóc cô ở bên cạnh, anh mới tìm được sinh mệnh đích thực của mình.
Cô lúc này đây như người sắp chết.
Tính nói, trong vòng ba tháng có thể đối phó với những gì bọn họ đã đối xử tệ bạc với cô không.
Kiều Niệm nghĩ tới điều đó liền phấn chấn trở lại, cũng không cảm thấy lạnh, từ thời trung học đến bây giờ cũng đã nhiều năm cô cũng muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Chỉ là không biết vì điều gì mà cô bị đuổi ra khỏi nhà.
Kiều Niệm có chút lo lắng, sẽ không xảy ra việc khác nữa chứ.
Ngay tại thời điểm cô lo lắng, bỗng nhiên nghe thấy được tiếng bước chân xuống xe, cô nhẹ nhàng thở ra, làm bộ không phát hiện tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó chợt nghe thấy có người gọi tên cô.
Cơn mưa này rất lớn, tiếng mưa rơi ầm ĩ như để những âm thanh khác phảng phất trở nên mông lung mơ hồ giữa cơn giông.
Bởi vậy, Kiều Niệm không nghe được Lục Trầm đang gọi tên cô, khi quay đầu lại, thấy từ trên xe xuống, dưới bóng cây dù anh đã cứng ngắc đứng lại rồi.
......Phong Tử Sân?
Tại sao lại là anh ta?
Đến lúc Phong Tử Sân đi đến che mưa cho cô, Kiều Niệm thấy khuôn mặt Phong Tử Sân tuấn tú nhưng lại không có phản ứng.
Phong Tử Sân đến đây chỉ là bia đỡ đạn giữa mối quan hệ cô và nhà họ Phong, vào đoàn phim hung ác giành lấy vai nam chính.
Điểm mấu chốt chính là… Lục Trầm vì cái gì mà còn chưa xuất hiện!
Anh không phải là đang rất quan tâm đến sinh nhật cô hay sao?
Tình hình không thể diễn ra như vậy được!
Phong Tử Sân hiển nhiên không quan tâm đến tiếng lòng đang sụp đổ của cô, xem cả người cô không còn chút sức lực nào, đau lòng không biết nên làm cái gì bây giờ, trong giọng nói mang theo vài phần lo lắng: "Cô...không sao chứ?"
Kiều Niệm có chút lạnh lùng, giống như không nghĩ bị người khác đang thấy hình dáng chật vật của mình:"Chuyện không liên quan đến anh."
Theo lý mà nói thì cô cùng với Phong Tử Sân cũng có không ít giao tình, thấy cô đáng thương mới xuống xe đi tới quan tâm, không ngờ lại bị nói lạnh nhạt như vậy.
Cũng không phải tất cả mọi người đều bao dung vô hạn cô như Lục Trầm.
Không nghĩ tới, Phong Tử Sân chẳng những không tức giận mà còn rất sợ làm cô mất hứng không vui, cẩn thận nói:"Vậy cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi?"
Kiều Niệm hung dữ trừng mắt nhìn, giống như là con nhím dựng hết tất cả cái gai trên người lên:"Tôi nói rồi không cần anh quản, anh còn hỏi, anh đây là đang thườn hại tôi sao?"
Khuôn mặt Phong Tử Sân lạnh lùng, anh tuấn, khí chất mạnh mẽ, đã bị làm cho choáng váng: "Tôi không có ý này! Thực sự, tôi...tôi đang lo cho cô, cô...tin tưởng tôi một lần có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.