Xuyên Nhanh: Khi Nam Chủ Hắc Hóa
Chương 27:
Thịnh Hạ Đích Tiểu Phiến
01/11/2022
Nói xong, Phong Tử Sân cẩn thận nhìn cô, cái ô cầm trong tay đều che hết về phía cô, phần lớn cơ thể anh đã ở bên ngoài chiếc ô và bị ướt gần hết do mưa quá lớn.
Kiều Niệm nhất thời im lặng, sắc mặt vẫn không vui.
Phong Tử Sân nhận thấy được cảm xúc thay đổi của cô, nhịn không được lại nhìn nghiêng sang một bên, cúi đầu, trầm mặc, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì mắt sáng ngời: "Nếu như cô không thể về nhà, không bằng cô tới nhà của tôi đi?"
Kiều Niệm: ".......?"
Đối diện với ánh mắt của cô, Phong Tử Sân ho nhẹ một tiếng, có chút giấu đầu hở đuôi giải thích:"Ý của tôi là ba mẹ nhà tôi không có con gái nên rất thích con gái, với lại bọn họ rất thích cô, bọn họ chắc chắn sẽ rất mừng khi cô tới, trò chuyện với bọn họ, nhất định bọn họ sẽ rất vui."
Tâm tình Kiều Niệm một lời khó nói nhìn Phong Tử Sân, cho dù cô không tự hiểu, cũng biết bản thân có hình tượng xấu xa như thế nào trong mắt tất cả mọi người.
Phong Tử Sân muốn cô tới nhà anh ta ở, không nghĩ đến cái cảnh mà cô tới ở có thể khiến gia đình anh ta bị đảo lộn hay sao?
Điều này thực sự là thái quá lắm rồi.
Kiều Niệm dường như là đang nhìn chằm chằm Phong Tử Sân, "Anh không nên như vậy...."
Là muốn giúp Tần Ninh đuổi cô ra khỏi nhà Tần gia mới đến đây giả vờ giúp cô sao?
Không trách cô nghĩ như vậy, dù sao Phong Tử Sân cũng là đang có ý với Tần Ninh.
Nhưng không đợi cô hỏi, Phong Tử Sân không biết suy nghĩ cái gì bỗng nhiên mặt có chút ửng đỏ, có thể là do xấu hổ hoặc bối rối ngắt lời cô:"Tôi không có ý này ! Tôi.....ba mẹ tôi thực sự rất thích cô, cô muốn....." tới nhà của tôi không?
Lời Phong Tử Sân còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị tiếng xe phía trước cắt ngang.
Tiếng xe phanh gấp ở sau vang lên, Kiều Niệm có chút hoảng sợ.
Chú ý đến người tới phía sau là ai.
Phản ứng đầu tiên của cô là an tâm, quả nhiên cô nhìn thấy người bước xuống xe là Lục Trầm, người mà cô mong nhất lúc này.
Tài xế lái chậm, bước xuống xe, mở cửa sau bung dù đưa cho Lục Trầm.
Lục Trầm bước xuống xe, tay cầm dù bước tới cô, ánh mắt rơi vào người đang ở bên cạnh cô lúc này Phong Tử Sân, ánh mắt có chút âm trầm lạnh lẽo.
Chính bản thân cô cũng chưa ý thức được tình hình hiện tại, khoảng cách cô và Phong Tử Sân gần nhau như hai người đang yêu.
Lục Trầm nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, không hiện lên cảm xúc gì.
Kiều Niệm cảm nhận được ánh mắt có chút oán giận, làm cho cô chột dạ, lúc này tay của cô đã bị Lục Trầm kéo ra đến bên cạnh anh.
Lục Trầm nghiêng dù về phía cô, đồng thời ánh mắt thản nhiên, khuôn mặt lạnh lùng lại dịu đi mà nhìn cô, âm thanh trầm thấp phát ra: "Anh xin lỗi, anh tới trễ."
Khi nói chuyện, anh buông lỏng tay cô ra, làm cho cô muốn phát hỏa đều không tìm thấy cớ mà nổi trận.
Ánh mắt không vui liếc nhìn anh: "Anh đã làm cái gì rồi?"
Một câu hỏi tự nhiên và rất thô lỗ nhưng lại bộc lộ sự quen thuộc và ỷ lại mà người ngoài không thể can thiệp.
Phong Tử Sân sửng sốt, trong đầu có chút khó chịu, cái này sao lại đối đãi phân biệt khác nhau như vậy chứ.
Nghĩ đến đó, Phong Tử Sân lén trừng mắt nhìn Lục Trầm với vẻ khó chịu, nếu anh ta không đến quá nhanh, có lẽ anh đã thuyết phục được Kiều Niệm về nhà mình.
Ban đầu Lục Trầm nhìn Phong Tử Sân, nhưng lúc sau hoàn toàn xem anh như là không khí, trong mắt chỉ có Kiều Niệm, chỉ nghe tiếng của Kiều Niệm, âm thanh trầm thấp vang lên "Lên xe rồi nói?"
Phong Tử Sân nhìn Kiều Niệm bị mang đi, nhất thời không nhịn được, lớn tiếng nói:"Từ từ ! Anh không thể...." Mang cô ấy đi!
Lời còn chưa nói xong, Lục Trầm người đã phớt lờ anh như không khí, đột nhiên quay mặt lại và liếc nhìn anh một cái.
Ánh mắt như dao, như thay lời cảnh cáo và đe dọa đến Phong Tử Sân.
Những lời của Phong Tử Sân vẫn chưa nói xong đã nghẹn lại trong cổ họng. Từ nhỏ Phong Tử Sân được gia đình cưng chiều, không có kinh nghiệm chiến đấu, đột nhiên gặp phải chuyện như vậy nên có chút sợ hãi và thậm chí lùi lại về phía sau trong tiềm thức.
Lúc này Lục Trầm đã thu hồi tầm mắt, những đường nét lạnh lùng và sắc nét trên khuôn mặt, như có một sự chế giễu mờ nhạt khiến anh không nghiêm túc.
Phong Tử Sân: "......."
Phong Tử Sân tức giận mà không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe dần dần lái đi xa.
Rõ ràng, rõ ràng là anh tới trước hắn ta mà.
Kiều Niệm nhất thời im lặng, sắc mặt vẫn không vui.
Phong Tử Sân nhận thấy được cảm xúc thay đổi của cô, nhịn không được lại nhìn nghiêng sang một bên, cúi đầu, trầm mặc, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì mắt sáng ngời: "Nếu như cô không thể về nhà, không bằng cô tới nhà của tôi đi?"
Kiều Niệm: ".......?"
Đối diện với ánh mắt của cô, Phong Tử Sân ho nhẹ một tiếng, có chút giấu đầu hở đuôi giải thích:"Ý của tôi là ba mẹ nhà tôi không có con gái nên rất thích con gái, với lại bọn họ rất thích cô, bọn họ chắc chắn sẽ rất mừng khi cô tới, trò chuyện với bọn họ, nhất định bọn họ sẽ rất vui."
Tâm tình Kiều Niệm một lời khó nói nhìn Phong Tử Sân, cho dù cô không tự hiểu, cũng biết bản thân có hình tượng xấu xa như thế nào trong mắt tất cả mọi người.
Phong Tử Sân muốn cô tới nhà anh ta ở, không nghĩ đến cái cảnh mà cô tới ở có thể khiến gia đình anh ta bị đảo lộn hay sao?
Điều này thực sự là thái quá lắm rồi.
Kiều Niệm dường như là đang nhìn chằm chằm Phong Tử Sân, "Anh không nên như vậy...."
Là muốn giúp Tần Ninh đuổi cô ra khỏi nhà Tần gia mới đến đây giả vờ giúp cô sao?
Không trách cô nghĩ như vậy, dù sao Phong Tử Sân cũng là đang có ý với Tần Ninh.
Nhưng không đợi cô hỏi, Phong Tử Sân không biết suy nghĩ cái gì bỗng nhiên mặt có chút ửng đỏ, có thể là do xấu hổ hoặc bối rối ngắt lời cô:"Tôi không có ý này ! Tôi.....ba mẹ tôi thực sự rất thích cô, cô muốn....." tới nhà của tôi không?
Lời Phong Tử Sân còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị tiếng xe phía trước cắt ngang.
Tiếng xe phanh gấp ở sau vang lên, Kiều Niệm có chút hoảng sợ.
Chú ý đến người tới phía sau là ai.
Phản ứng đầu tiên của cô là an tâm, quả nhiên cô nhìn thấy người bước xuống xe là Lục Trầm, người mà cô mong nhất lúc này.
Tài xế lái chậm, bước xuống xe, mở cửa sau bung dù đưa cho Lục Trầm.
Lục Trầm bước xuống xe, tay cầm dù bước tới cô, ánh mắt rơi vào người đang ở bên cạnh cô lúc này Phong Tử Sân, ánh mắt có chút âm trầm lạnh lẽo.
Chính bản thân cô cũng chưa ý thức được tình hình hiện tại, khoảng cách cô và Phong Tử Sân gần nhau như hai người đang yêu.
Lục Trầm nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, không hiện lên cảm xúc gì.
Kiều Niệm cảm nhận được ánh mắt có chút oán giận, làm cho cô chột dạ, lúc này tay của cô đã bị Lục Trầm kéo ra đến bên cạnh anh.
Lục Trầm nghiêng dù về phía cô, đồng thời ánh mắt thản nhiên, khuôn mặt lạnh lùng lại dịu đi mà nhìn cô, âm thanh trầm thấp phát ra: "Anh xin lỗi, anh tới trễ."
Khi nói chuyện, anh buông lỏng tay cô ra, làm cho cô muốn phát hỏa đều không tìm thấy cớ mà nổi trận.
Ánh mắt không vui liếc nhìn anh: "Anh đã làm cái gì rồi?"
Một câu hỏi tự nhiên và rất thô lỗ nhưng lại bộc lộ sự quen thuộc và ỷ lại mà người ngoài không thể can thiệp.
Phong Tử Sân sửng sốt, trong đầu có chút khó chịu, cái này sao lại đối đãi phân biệt khác nhau như vậy chứ.
Nghĩ đến đó, Phong Tử Sân lén trừng mắt nhìn Lục Trầm với vẻ khó chịu, nếu anh ta không đến quá nhanh, có lẽ anh đã thuyết phục được Kiều Niệm về nhà mình.
Ban đầu Lục Trầm nhìn Phong Tử Sân, nhưng lúc sau hoàn toàn xem anh như là không khí, trong mắt chỉ có Kiều Niệm, chỉ nghe tiếng của Kiều Niệm, âm thanh trầm thấp vang lên "Lên xe rồi nói?"
Phong Tử Sân nhìn Kiều Niệm bị mang đi, nhất thời không nhịn được, lớn tiếng nói:"Từ từ ! Anh không thể...." Mang cô ấy đi!
Lời còn chưa nói xong, Lục Trầm người đã phớt lờ anh như không khí, đột nhiên quay mặt lại và liếc nhìn anh một cái.
Ánh mắt như dao, như thay lời cảnh cáo và đe dọa đến Phong Tử Sân.
Những lời của Phong Tử Sân vẫn chưa nói xong đã nghẹn lại trong cổ họng. Từ nhỏ Phong Tử Sân được gia đình cưng chiều, không có kinh nghiệm chiến đấu, đột nhiên gặp phải chuyện như vậy nên có chút sợ hãi và thậm chí lùi lại về phía sau trong tiềm thức.
Lúc này Lục Trầm đã thu hồi tầm mắt, những đường nét lạnh lùng và sắc nét trên khuôn mặt, như có một sự chế giễu mờ nhạt khiến anh không nghiêm túc.
Phong Tử Sân: "......."
Phong Tử Sân tức giận mà không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe dần dần lái đi xa.
Rõ ràng, rõ ràng là anh tới trước hắn ta mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.