Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng
Chương 34: Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 12
Công Tử Vĩnh An
11/08/2024
Đôi mắt của Phó Hi vẫn bình thản, nhưng ánh nhìn của anh lại lướt qua dáng người yêu kiều ấy.
Cô mặc một chiếc áo tứ thân màu xanh lam nhạt, trên áo thêu họa tiết chim nước cành sen, tay cầm quạt tròn, tua rua màu trắng bên dưới chiếc ngọc bội lắc lư theo từng bước chân, vừa quyến rũ lại vừa đa tình.
Lớp lụa mỏng trên cánh tay tựa như quấn lấy ánh trăng, chiếc vòng tay vàng mờ ảo, làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.
Ánh mắt của chàng thanh niên càng lúc càng tối tăm.
Trang điểm lộng lẫy thế này, để cho ai xem đây?
Buổi biểu diễn của lễ kỷ niệm bắt đầu lúc tám giờ tối, Lâm Lang với tư cách tình nguyện viên, đáng lẽ phải ngồi ở hàng ghế phía sau, nhưng cậu bé Allen cứ đòi cô bế, người lớn đều nói không sao, nên cô đành ngồi ở hàng ghế đầu.
Người ngồi bên phải cô là Phó Hi.
Anh hất mái tóc qua, để lộ vầng trán bóng mịn, trưởng thành và quyến rũ, tỏa ra sức hút chết người.
Các đàn em khóa dưới cố tình đi vòng qua trước mặt anh không ai là không lén nhìn vài lần. Mà khi ánh mắt họ chuyển sang Lâm Lang ngồi bên cạnh, thì lại lộ vẻ thất vọng, trái tim tan vỡ.
Không chỉ có các cô gái ấy, ngay cả những khách mời nước ngoài cũng ngầm hiểu, ghép hai người thành một đôi.
Bằng không thì tại sao Lâm Lang lại ngồi cạnh anh chứ?
Sau một tiết mục múa sôi động, Dương Lộ nở nụ cười e thẹn bước lên sân khấu, như một cô em gái nhà bên.
Khi cô ta cất tiếng hát, giọng ca ngọt ngào của cô ta lập tức thu hút một lượng lớn fan nam, làm cho không khí trở nên vô cùng sôi nổi.
Có người chạy lên tặng hoa tươi, làm Dương Lộ giật mình suýt nữa thì trẹo chân.
Mọi người đều bật cười đầy thiện ý.
Điều làm Lâm Lang bất ngờ là trang phục gợi cảm của cô gái kia, chiếc váy đỏ mỏng manh ôm sát cơ thể, phía trước ngực chỉ có một lớp vải mỏng, mờ mờ ảo ảo che đi những đường nét tinh tế.
Một cô gái trong sáng khi bước vào con đường trưởng thành, thường sẽ mang đến một cảm giác mê ly mơ màng.
Phải công nhận rằng, chiêu này của Dương Lộ, ngay cả Phó Hi cũng phải bất ngờ.
Lâm Lang để ý thấy ánh mắt của hai người họ chạm nhau.
Về phản ứng, Dương Lộ tỏ ra xấu hổ né tránh, như một cô gái nhỏ đang yêu, còn Phó Hi… tạm thời cô chưa nhìn ra được.
Đường nét gương mặt tinh tế của anh dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, vẫn không có biểu cảm gì.
Anh chàng này mới một tháng không gặp, càng khiến người ta khó hiểu hơn.
"Chị tiên nữ ơi, chị hát cho em nghe được không ạ?" Cậu bé Allen đang được cô ôm trong lòng chớp chớp đôi mắt to tròn, một cậu nhóc hay nghịch ngợm như cậu mà lại ngồi yên tĩnh suốt nửa tiếng đồng hồ, quả thật là đã nể mặt Lâm Lang rất nhiều rồi.
"Hát à…" Lâm Lang giả vờ trầm ngâm, nhưng thật ra đã có sẵn kế hoạch.
Giọng hát trong trẻo và dịu dàng vang lên.
Ngón tay Phó Hi đan chặt vào nhau.
"Anh từng là cả bầu trời của em, chỉ trách tuổi trẻ dễ lầm lỡ…"
Giọng hát của cô có chút khàn khàn, nhưng lại đầy thâm tình, lưu luyến đến mức khiến người ta mê mẩn.
Đồ dối trá.
Đúng là một kẻ dối trá.
Người bên cạnh đột nhiên đứng lên, không nói lời nào mà rời đi.
Trên sân khấu, Dương Lộ có chút bối rối, nhưng cô ta vẫn cố gắng hát hết cả bài. Vừa bước xuống, cô ta đã nhanh chóng chạy theo hướng Phó Hi vừa rời đi.
Lâm Lang nhẹ nhàng vuốt mái tóc của bé Allen, khẽ mỉm cười.
Có những chuyện, càng chủ động càng dễ thất bại.
Càng vội vàng, lại càng dễ mất phương hướng.
Vào lúc cuối của buổi lễ kỷ niệm, Lâm Lang không ngờ lại có người tỏ tình ngay tại chỗ, cậu trai trẻ này quả thật rất gan dạ.
"Em biết bây giờ em chưa đủ xuất sắc, chưa đủ chín chắn, nhưng xin chị hãy tin tưởng em, suốt quãng đời còn lại em sẽ cố gắng hết mình để yêu thương và bảo vệ chị, không để chị chịu bất cứ thiệt thòi nào!"
Nam sinh bước xuống sân khấu, đột nhiên đứng trước mặt Lâm Lang, dường như đã phải dồn hết can đảm cả đời mới nói lên được lời tỏ tình ấy.
"Đàn chị Kế Lâm Lang, em... em thích chị!"
"Ồ…"
Giây phút đó, cả khán phòng bùng nổ.
Lâm Lang khẽ nâng má mỉm cười. Nếu lúc này nam chính không hành động, thì còn đợi đến khi nào nữa đây?
Cô mặc một chiếc áo tứ thân màu xanh lam nhạt, trên áo thêu họa tiết chim nước cành sen, tay cầm quạt tròn, tua rua màu trắng bên dưới chiếc ngọc bội lắc lư theo từng bước chân, vừa quyến rũ lại vừa đa tình.
Lớp lụa mỏng trên cánh tay tựa như quấn lấy ánh trăng, chiếc vòng tay vàng mờ ảo, làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.
Ánh mắt của chàng thanh niên càng lúc càng tối tăm.
Trang điểm lộng lẫy thế này, để cho ai xem đây?
Buổi biểu diễn của lễ kỷ niệm bắt đầu lúc tám giờ tối, Lâm Lang với tư cách tình nguyện viên, đáng lẽ phải ngồi ở hàng ghế phía sau, nhưng cậu bé Allen cứ đòi cô bế, người lớn đều nói không sao, nên cô đành ngồi ở hàng ghế đầu.
Người ngồi bên phải cô là Phó Hi.
Anh hất mái tóc qua, để lộ vầng trán bóng mịn, trưởng thành và quyến rũ, tỏa ra sức hút chết người.
Các đàn em khóa dưới cố tình đi vòng qua trước mặt anh không ai là không lén nhìn vài lần. Mà khi ánh mắt họ chuyển sang Lâm Lang ngồi bên cạnh, thì lại lộ vẻ thất vọng, trái tim tan vỡ.
Không chỉ có các cô gái ấy, ngay cả những khách mời nước ngoài cũng ngầm hiểu, ghép hai người thành một đôi.
Bằng không thì tại sao Lâm Lang lại ngồi cạnh anh chứ?
Sau một tiết mục múa sôi động, Dương Lộ nở nụ cười e thẹn bước lên sân khấu, như một cô em gái nhà bên.
Khi cô ta cất tiếng hát, giọng ca ngọt ngào của cô ta lập tức thu hút một lượng lớn fan nam, làm cho không khí trở nên vô cùng sôi nổi.
Có người chạy lên tặng hoa tươi, làm Dương Lộ giật mình suýt nữa thì trẹo chân.
Mọi người đều bật cười đầy thiện ý.
Điều làm Lâm Lang bất ngờ là trang phục gợi cảm của cô gái kia, chiếc váy đỏ mỏng manh ôm sát cơ thể, phía trước ngực chỉ có một lớp vải mỏng, mờ mờ ảo ảo che đi những đường nét tinh tế.
Một cô gái trong sáng khi bước vào con đường trưởng thành, thường sẽ mang đến một cảm giác mê ly mơ màng.
Phải công nhận rằng, chiêu này của Dương Lộ, ngay cả Phó Hi cũng phải bất ngờ.
Lâm Lang để ý thấy ánh mắt của hai người họ chạm nhau.
Về phản ứng, Dương Lộ tỏ ra xấu hổ né tránh, như một cô gái nhỏ đang yêu, còn Phó Hi… tạm thời cô chưa nhìn ra được.
Đường nét gương mặt tinh tế của anh dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, vẫn không có biểu cảm gì.
Anh chàng này mới một tháng không gặp, càng khiến người ta khó hiểu hơn.
"Chị tiên nữ ơi, chị hát cho em nghe được không ạ?" Cậu bé Allen đang được cô ôm trong lòng chớp chớp đôi mắt to tròn, một cậu nhóc hay nghịch ngợm như cậu mà lại ngồi yên tĩnh suốt nửa tiếng đồng hồ, quả thật là đã nể mặt Lâm Lang rất nhiều rồi.
"Hát à…" Lâm Lang giả vờ trầm ngâm, nhưng thật ra đã có sẵn kế hoạch.
Giọng hát trong trẻo và dịu dàng vang lên.
Ngón tay Phó Hi đan chặt vào nhau.
"Anh từng là cả bầu trời của em, chỉ trách tuổi trẻ dễ lầm lỡ…"
Giọng hát của cô có chút khàn khàn, nhưng lại đầy thâm tình, lưu luyến đến mức khiến người ta mê mẩn.
Đồ dối trá.
Đúng là một kẻ dối trá.
Người bên cạnh đột nhiên đứng lên, không nói lời nào mà rời đi.
Trên sân khấu, Dương Lộ có chút bối rối, nhưng cô ta vẫn cố gắng hát hết cả bài. Vừa bước xuống, cô ta đã nhanh chóng chạy theo hướng Phó Hi vừa rời đi.
Lâm Lang nhẹ nhàng vuốt mái tóc của bé Allen, khẽ mỉm cười.
Có những chuyện, càng chủ động càng dễ thất bại.
Càng vội vàng, lại càng dễ mất phương hướng.
Vào lúc cuối của buổi lễ kỷ niệm, Lâm Lang không ngờ lại có người tỏ tình ngay tại chỗ, cậu trai trẻ này quả thật rất gan dạ.
"Em biết bây giờ em chưa đủ xuất sắc, chưa đủ chín chắn, nhưng xin chị hãy tin tưởng em, suốt quãng đời còn lại em sẽ cố gắng hết mình để yêu thương và bảo vệ chị, không để chị chịu bất cứ thiệt thòi nào!"
Nam sinh bước xuống sân khấu, đột nhiên đứng trước mặt Lâm Lang, dường như đã phải dồn hết can đảm cả đời mới nói lên được lời tỏ tình ấy.
"Đàn chị Kế Lâm Lang, em... em thích chị!"
"Ồ…"
Giây phút đó, cả khán phòng bùng nổ.
Lâm Lang khẽ nâng má mỉm cười. Nếu lúc này nam chính không hành động, thì còn đợi đến khi nào nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.