Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng
Chương 36: Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 14
Công Tử Vĩnh An
11/08/2024
Lúc này, Lâm Lang khoanh tay, nhìn chằm chằm vào tên đầu sỏ chắn đường. Sau khi buổi diễn kết thúc, theo kế hoạch ban đầu, cô được các đàn em khóa dưới mời đến sân thi đấu xem trận đấu, xem xong thì đã đủ mãn nhãn, nhưng lại không thể rời đi.
Các đàn em khóa dưới bị khí thế của Phó Hi dọa cho sợ hú hồn, từng người một như mấy con vật nhỏ cụp đuôi, chào hỏi xong là nhanh chóng chuồn đi mất.
Trong sân vận động chỉ còn một chùm sáng ở trung tâm, bốn phía tối mờ.
"Phó Hi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Giọng nói trầm thấp của anh trở nên khàn khàn, như một tên huyết tộc đi săn trong đêm, đang cân nhắc xem máu tươi ở đâu ngon hơn: "Tôi đã nói rồi, muốn trao đổi với em về quá khứ, rồi bàn về tương lai. Trước mặt người khác em không muốn nghe, tôi chỉ có thể dùng cách của mình để buộc em phải lắng nghe một chút."
Lâm Lang tỏ vẻ không hứng thú, định bước sang hướng khác.
"Vút…"
Phó Hi đưa tay rút cây trâm bảo thạch hình nhện và sợi dây đỏ khỏi tóc cô, mái tóc dài đen tuyền xõa xuống, khiến cho thân hình chỉ cao đến cằm anh của cô trở nên yếu ớt và bất lực.
Như thể chỉ cần bóp nhẹ là vỡ tan.
"Anh... đúng là không thể hiểu nổi!"
Cô sờ lên mái tóc xõa tung, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Còn đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Hi dần dần nhuốm màu u tối đáng sợ, lột bỏ lớp da người này, như một con dã thú sắp cắn đứt mạch máu của cô.
"Kế Lâm Lang, em nên vui mừng, vì em đã thành công."
Anh thở dài, nhẹ đến mức không thể nghe thấy, đã thành công khiến anh điên rồi.
Sau đó, một câu nói của anh làm cả đất bằng dậy sóng.
"Chúng ta quay lại đi."
"… Gì cơ?"
"Quay lại." Anh lặp lại một cách rõ ràng, ngắn gọn: "Chúng ta quay lại, cùng hành hạ lẫn nhau, và lại dẫm lên vết xe đổ."
Sau đó, máu chảy đầu rơi, tan xương nát thịt.
"Xin lỗi, chúng ta không hợp, tôi từ chối."
Phó Hi im lặng.
Lâm Lang cảm thấy một cơn đau nhói nơi môi, hương vị rỉ sét lan tỏa.
Tên điên này!
Kiếp trước là chó sao?
Trong lúc giằng co, Lâm Lang thấy một bóng người đứng ở lối vào hội trường, nhìn dáng hình, có vẻ là một cô gái.
"Cứu tôi với! Có người muốn phi lễ… ưm!"
Lâm Lang bị chiếc khăn tay bịt miệng, tầm nhìn đột nhiên trở nên mờ mịt.
"Bạn học đứng ở cửa kia, có chuyện gì sao?"
Trong không gian tĩnh mịch, giọng nói lạnh lùng của thanh niên tựa như giọt nước đọng trên băng giá, rét lạnh thấu xương.
Dương Lộ rùng mình, lòng can đảm tựa như quả bóng bị xì hơi, ngay lập tức mất đi dũng khí để nói chuyện. Người đó không phải là sư phụ của cô ta, xa lạ đến mức đáng sợ. Đầu óc Dương Lộ mơ hồ, đến khi tỉnh táo lại thì đã chạy ra đến cổng trường rồi.
Phó Hi cúi đầu nhìn người trong lòng, cô đã mất đi cảm giác.
"Hừ... không sao, chúng ta còn cả một tương lai dài phía trước, em có đủ thời gian để suy nghĩ về tương lai của chúng ta…"
Vẻ đẹp lạnh lùng thoát tục của anh như bức họa thần tiên, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy kia lại khiến người khác cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng.
Hôm sau Lâm Lang tỉnh dậy trong trạng thái mê mang, ngoại trừ đầu hơi đau, cơ thể không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Phó Hi đẩy cửa bước vào, cười với cô: "Dậy rồi à?"
Lâm Lang không nói gì, đợi anh đến gần, lập tức cầm chiếc đèn bàn trên bàn, đập về phía đầu anh.
Anh nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô: "Sao vậy, muốn giết anh à?"
"Anh đã làm gì tôi?" Cô lạnh lùng nhìn anh.
Phó Hi mỉm cười: "Em nghĩ anh có thể làm gì với người bạn gái hiện tại mà anh yêu thương nhất đây? Anh chỉ đơn giản là đưa em về căn hộ của anh, sau đó khiến tin đồn sống chung của chúng ta thành sự thật mà thôi."
"Ai là bạn gái hiện tại của anh? Anh đang nói nhảm…"
Anh nhẹ nhàng bóp, cổ tay Lâm Lang đau nhói, chiếc đèn bàn bị anh nhanh chóng giật lấy, ném xuống đất.
"Hừm, hình như em vẫn chưa hiểu rõ tình hình cho lắm nhỉ."
Ngón tay thon dài của Phó Hi nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc mềm mại của cô gái. Nhìn cô quật cường quay đầu đi, anh cũng không tức giận, chỉ lặng lẽ quan sát con mồi bị anh nuôi nhốt, say mê chạm vào gương mặt cô: "Thật đẹp."
Không thể trốn thoát rồi.
Anh đột nhiên bật cười, cúi đầu định hôn cô.
Lần này, Lâm Lang không né tránh.
Bàn tay to lớn của anh đã âm thầm bóp chặt lấy cổ cô, chỉ cần hơi mạnh tay một chút, xương cổ sẽ bị nghiền nát. Mà lần này, anh hôn cô một cách hết sức dịu dàng và đắm đuối.
"Ngoan lắm."
Anh lại vuốt ve đôi mắt, đôi mày của Lâm Lang, kéo cô vào trong lòng.
Lâm Lang bị ép dựa vào vai anh, nhưng lại khẽ mỉm cười.
Nhiệm vụ tiến triển còn thuận lợi hơn cô tưởng.
Sau bữa sáng, Lâm Lang đề nghị về trường, Phó Hi vui vẻ đồng ý, khiến cô bất ngờ nhìn anh.
"Anh có thể bắt được em một lần, thì có thể bắt được em cả đời."
Anh khẽ vuốt lọn tóc rối bên tai cô.
Lâm Lang nghĩ, chuyện đó chưa chắc.
Có lẽ người duy nhất hiện tại có thể đối đầu với Phó Hi… Hàn Thuật là một trong số đó.
Lấy hình tượng người bị hại xuất hiện, Lâm Lang đã thành công nhận được sự bảo vệ của cậu cả đây, anh ta thề rằng sẽ khiến tên cầm thú đội lốt người là Phó Hi kia phải trả giá xứng đáng.
Có điều, dường như cô đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Phó Hi rồi.
Mối tình đầu của Hàn Thuật đã trở về, là một thiếu niên người Anh cực kỳ xinh đẹp, hai người được cho là phải chia tay vì sự can thiệp của gia đình. Cậu cả Hàn lại đang lưỡng lự giữa hai người.
Mà mối tình đầu ấy đột nhiên nói rằng mình mắc bệnh tim, thời gian chẳng còn bao lâu, hy vọng Lâm Lang sẽ nhường người cho cậu ta. Hàn Thuật lập tức suy sụp, ôm chặt cậu ta khóc lớn, rồi quay sang Lâm Lang, nói lời xin lỗi.
Lâm Lang rõ ràng nhìn thấy trong mắt thiếu niên kia là nụ cười đắc thắng.
Cô gái giả vờ hoảng hốt làm đổ cốc trà, nhưng trong lòng vẫn rất bình tĩnh.
Ôi trời, thật xin lỗi, con mồi của cô, chưa bao giờ là Hàn Thuật cả.
Hơn nữa, cô cũng không cần bia đỡ đạn để thu hút hỏa lực từ nam chính nữa.
Nói cách khác… cậu cả Hàn đã không còn giá trị lợi dụng rồi.
Cô cúi đầu, hàng mi dài giấu đi sự toan tính trong đáy mắt.
Các đàn em khóa dưới bị khí thế của Phó Hi dọa cho sợ hú hồn, từng người một như mấy con vật nhỏ cụp đuôi, chào hỏi xong là nhanh chóng chuồn đi mất.
Trong sân vận động chỉ còn một chùm sáng ở trung tâm, bốn phía tối mờ.
"Phó Hi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Giọng nói trầm thấp của anh trở nên khàn khàn, như một tên huyết tộc đi săn trong đêm, đang cân nhắc xem máu tươi ở đâu ngon hơn: "Tôi đã nói rồi, muốn trao đổi với em về quá khứ, rồi bàn về tương lai. Trước mặt người khác em không muốn nghe, tôi chỉ có thể dùng cách của mình để buộc em phải lắng nghe một chút."
Lâm Lang tỏ vẻ không hứng thú, định bước sang hướng khác.
"Vút…"
Phó Hi đưa tay rút cây trâm bảo thạch hình nhện và sợi dây đỏ khỏi tóc cô, mái tóc dài đen tuyền xõa xuống, khiến cho thân hình chỉ cao đến cằm anh của cô trở nên yếu ớt và bất lực.
Như thể chỉ cần bóp nhẹ là vỡ tan.
"Anh... đúng là không thể hiểu nổi!"
Cô sờ lên mái tóc xõa tung, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Còn đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Hi dần dần nhuốm màu u tối đáng sợ, lột bỏ lớp da người này, như một con dã thú sắp cắn đứt mạch máu của cô.
"Kế Lâm Lang, em nên vui mừng, vì em đã thành công."
Anh thở dài, nhẹ đến mức không thể nghe thấy, đã thành công khiến anh điên rồi.
Sau đó, một câu nói của anh làm cả đất bằng dậy sóng.
"Chúng ta quay lại đi."
"… Gì cơ?"
"Quay lại." Anh lặp lại một cách rõ ràng, ngắn gọn: "Chúng ta quay lại, cùng hành hạ lẫn nhau, và lại dẫm lên vết xe đổ."
Sau đó, máu chảy đầu rơi, tan xương nát thịt.
"Xin lỗi, chúng ta không hợp, tôi từ chối."
Phó Hi im lặng.
Lâm Lang cảm thấy một cơn đau nhói nơi môi, hương vị rỉ sét lan tỏa.
Tên điên này!
Kiếp trước là chó sao?
Trong lúc giằng co, Lâm Lang thấy một bóng người đứng ở lối vào hội trường, nhìn dáng hình, có vẻ là một cô gái.
"Cứu tôi với! Có người muốn phi lễ… ưm!"
Lâm Lang bị chiếc khăn tay bịt miệng, tầm nhìn đột nhiên trở nên mờ mịt.
"Bạn học đứng ở cửa kia, có chuyện gì sao?"
Trong không gian tĩnh mịch, giọng nói lạnh lùng của thanh niên tựa như giọt nước đọng trên băng giá, rét lạnh thấu xương.
Dương Lộ rùng mình, lòng can đảm tựa như quả bóng bị xì hơi, ngay lập tức mất đi dũng khí để nói chuyện. Người đó không phải là sư phụ của cô ta, xa lạ đến mức đáng sợ. Đầu óc Dương Lộ mơ hồ, đến khi tỉnh táo lại thì đã chạy ra đến cổng trường rồi.
Phó Hi cúi đầu nhìn người trong lòng, cô đã mất đi cảm giác.
"Hừ... không sao, chúng ta còn cả một tương lai dài phía trước, em có đủ thời gian để suy nghĩ về tương lai của chúng ta…"
Vẻ đẹp lạnh lùng thoát tục của anh như bức họa thần tiên, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy kia lại khiến người khác cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng.
Hôm sau Lâm Lang tỉnh dậy trong trạng thái mê mang, ngoại trừ đầu hơi đau, cơ thể không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Phó Hi đẩy cửa bước vào, cười với cô: "Dậy rồi à?"
Lâm Lang không nói gì, đợi anh đến gần, lập tức cầm chiếc đèn bàn trên bàn, đập về phía đầu anh.
Anh nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô: "Sao vậy, muốn giết anh à?"
"Anh đã làm gì tôi?" Cô lạnh lùng nhìn anh.
Phó Hi mỉm cười: "Em nghĩ anh có thể làm gì với người bạn gái hiện tại mà anh yêu thương nhất đây? Anh chỉ đơn giản là đưa em về căn hộ của anh, sau đó khiến tin đồn sống chung của chúng ta thành sự thật mà thôi."
"Ai là bạn gái hiện tại của anh? Anh đang nói nhảm…"
Anh nhẹ nhàng bóp, cổ tay Lâm Lang đau nhói, chiếc đèn bàn bị anh nhanh chóng giật lấy, ném xuống đất.
"Hừm, hình như em vẫn chưa hiểu rõ tình hình cho lắm nhỉ."
Ngón tay thon dài của Phó Hi nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc mềm mại của cô gái. Nhìn cô quật cường quay đầu đi, anh cũng không tức giận, chỉ lặng lẽ quan sát con mồi bị anh nuôi nhốt, say mê chạm vào gương mặt cô: "Thật đẹp."
Không thể trốn thoát rồi.
Anh đột nhiên bật cười, cúi đầu định hôn cô.
Lần này, Lâm Lang không né tránh.
Bàn tay to lớn của anh đã âm thầm bóp chặt lấy cổ cô, chỉ cần hơi mạnh tay một chút, xương cổ sẽ bị nghiền nát. Mà lần này, anh hôn cô một cách hết sức dịu dàng và đắm đuối.
"Ngoan lắm."
Anh lại vuốt ve đôi mắt, đôi mày của Lâm Lang, kéo cô vào trong lòng.
Lâm Lang bị ép dựa vào vai anh, nhưng lại khẽ mỉm cười.
Nhiệm vụ tiến triển còn thuận lợi hơn cô tưởng.
Sau bữa sáng, Lâm Lang đề nghị về trường, Phó Hi vui vẻ đồng ý, khiến cô bất ngờ nhìn anh.
"Anh có thể bắt được em một lần, thì có thể bắt được em cả đời."
Anh khẽ vuốt lọn tóc rối bên tai cô.
Lâm Lang nghĩ, chuyện đó chưa chắc.
Có lẽ người duy nhất hiện tại có thể đối đầu với Phó Hi… Hàn Thuật là một trong số đó.
Lấy hình tượng người bị hại xuất hiện, Lâm Lang đã thành công nhận được sự bảo vệ của cậu cả đây, anh ta thề rằng sẽ khiến tên cầm thú đội lốt người là Phó Hi kia phải trả giá xứng đáng.
Có điều, dường như cô đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Phó Hi rồi.
Mối tình đầu của Hàn Thuật đã trở về, là một thiếu niên người Anh cực kỳ xinh đẹp, hai người được cho là phải chia tay vì sự can thiệp của gia đình. Cậu cả Hàn lại đang lưỡng lự giữa hai người.
Mà mối tình đầu ấy đột nhiên nói rằng mình mắc bệnh tim, thời gian chẳng còn bao lâu, hy vọng Lâm Lang sẽ nhường người cho cậu ta. Hàn Thuật lập tức suy sụp, ôm chặt cậu ta khóc lớn, rồi quay sang Lâm Lang, nói lời xin lỗi.
Lâm Lang rõ ràng nhìn thấy trong mắt thiếu niên kia là nụ cười đắc thắng.
Cô gái giả vờ hoảng hốt làm đổ cốc trà, nhưng trong lòng vẫn rất bình tĩnh.
Ôi trời, thật xin lỗi, con mồi của cô, chưa bao giờ là Hàn Thuật cả.
Hơn nữa, cô cũng không cần bia đỡ đạn để thu hút hỏa lực từ nam chính nữa.
Nói cách khác… cậu cả Hàn đã không còn giá trị lợi dụng rồi.
Cô cúi đầu, hàng mi dài giấu đi sự toan tính trong đáy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.