Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng
Chương 37: Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 15
Công Tử Vĩnh An
11/08/2024
Lúc này, trong văn phòng đột nhiên có một vị khách thanh tú xông vào.
"Chát…"
Cô gái đưa tay tát vào mặt người đàn ông.
Nói đánh là đánh, thật sự quá kích thích.
Anh bị tát đến mức quay đầu đi, mớ tóc rối che khuất đôi mắt đen láy.
"Sao thế, cậu cả nhà họ Hàn đã nói rõ ràng với em rồi à?" Phó Hi chẳng mảy may để tâm, chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn của anh như một ngọn núi nhỏ đang dần dần áp sát Lâm Lang.
Cô không nhịn được hét lên: "Phó Hi!"
"Ừ, anh đây."
Áo sơ mi trắng trên người anh vẫn sạch sẽ không một vết bẩn, mấy cúc áo thường ngày luôn được cài kín giờ lại được tháo ra vài hạt, mang theo chút hờ hững lười nhác.
"Xem ra em thật sự không biết nghe lời nhỉ, bây giờ vẫn còn dám một mình chạy vào văn phòng của anh, thích đánh vào mặt anh lắm đúng không, hửm?" Phó Hi nâng ngón tay, quấn lấy một lọn tóc bên má của cô.
Anh nhìn cô gái đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong mắt lại không thể che giấu được sự sợ hãi, cuối cùng còn run rẩy nhắm mắt lại.
Một cảm giác hối hận và kỳ lạ dần dần xâm chiếm trái tim anh.
Nếu việc trở thành ác quỷ mới có thể chiếm hữu được cô, khiến đôi mắt cô chỉ chứa đựng duy nhất hình bóng của mình...
Thì, có gì quan trọng đâu chứ?
Phó Hi kéo cô vào lòng mình.
Cô gái hoảng hốt bám chặt lấy cánh tay anh, trong đôi mắt lan tỏa một nỗi van xin mãnh liệt, như chú chim sắp chết đuối bên bờ sông.
Anh gạt đi chiếc khuyên tai bên cạnh cô, để mặc cho mớ tóc rối vương vấn lấy ngón tay mình.
Chú chim sắp chết đuối bị những dây tảo cuốn lấy đôi cánh, bị kéo xuống lớp bùn nặng nề của đáy sông, chẳng còn thấy được bầu trời và ánh sáng.
Một lát sau, hai người tựa trán vào nhau, Phó Hi chăm chú nhìn vào mắt cô, khẽ nói: "Lâm Lang, em phải hiểu rõ, Hàn Thuật chỉ đối xử tốt với em trên bề mặt mà thôi. Anh ta một mặt lấy lòng em, nhưng mặt khác lại mập mờ với những tình nhân của anh ta. Loại cậu ấm đào hoa này là người dễ bị người khác cám dỗ nhất."
"Em thấy đấy, anh chỉ cần đưa cho mối tình đầu của anh ta một khoản tiền, diễn một vở kịch, là anh ta đã đá em ra khỏi cuộc đời mình rồi. Người như anh ta, anh giúp em nhìn thấu sớm chẳng phải là điều tốt sao?"
"Nhưng mà…"
Đối phương định phản bác, nhưng khi mở miệng lại chẳng tìm được lý do nào, vẻ mặt đột nhiên trở nên ủ rũ.
"Nhưng mà gì?"
Phó Hi hỏi, rồi giúp cô vén lọn tóc rối bên má.
Lâm Lang cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.
Hừm, nam chính đã xấu xa tận đáy rồi, nếu cô không tung chiêu một chút thì hình như có vẻ không ổn lắm nhỉ?
"Cốc cốc cốc…"
Cửa bị gõ mạnh.
"Mời vào."
"Sư phụ ơi, tối nay bộ phận chúng ta định đi... ơ?"
Nụ cười của Dương Lộ lập tức đông cứng lại trên môi.
Người đàn ông cao to điển trai đang chỉnh lại nếp nhăn trên cổ áo của cô gái, khẽ nói: "Tí nữa tan làm thì xuống bãi xe chờ anh, mang theo những thứ cần thiết nhé."
Lâm Lang miễn cưỡng gật đầu.
Khi người ấy khuất khỏi tầm mắt, Dương Lộ giả vờ ngây thơ hỏi: "Sư phụ ơi, đây có phải là sư mẫu mà sư phụ đã tìm cho em không ạ?"
Một lần khi mang tài liệu đến, Dương Lộ vô tình nhìn thấy màn hình máy tính của Phó Hi. Người ngốc nghếch như cô ta cứ thế bại lộ thân phận của mình. Mặc dù Phó Hi không nói gì, nhưng cô ta có thể cảm nhận được rằng, anh đang bảo vệ cô ta, dù là trên mạng hay ngoài đời thực.
Sau khi về, Dương Lộ cũng không còn phải rối rắm nữa. Cô ta thích sư phụ của mình trong game, cũng cảm thấy có một cảm giác lạ lùng với Boss.
Hóa ra, họ lại là một người!
Đây chẳng phải là duyên số từ kiếp trước sao?
Niềm vui sướng quá lớn khiến Dương Lộ ngây ngất, dưới sự cổ vũ của bạn thân, cô ta quyết định tỏ tình vào ngày kỷ niệm thành lập trường, chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ, ai ngờ giữa chừng anh lại rời đi, không tài nào tìm được người! Sau đó, mặc dù Dương Lộ gặp lại anh ở sân thi đấu, nhưng cô ta lại có chút sợ hãi trước Phó Hi lúc đó, không dám đối diện mà bỏ chạy.
"Chát…"
Cô gái đưa tay tát vào mặt người đàn ông.
Nói đánh là đánh, thật sự quá kích thích.
Anh bị tát đến mức quay đầu đi, mớ tóc rối che khuất đôi mắt đen láy.
"Sao thế, cậu cả nhà họ Hàn đã nói rõ ràng với em rồi à?" Phó Hi chẳng mảy may để tâm, chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn của anh như một ngọn núi nhỏ đang dần dần áp sát Lâm Lang.
Cô không nhịn được hét lên: "Phó Hi!"
"Ừ, anh đây."
Áo sơ mi trắng trên người anh vẫn sạch sẽ không một vết bẩn, mấy cúc áo thường ngày luôn được cài kín giờ lại được tháo ra vài hạt, mang theo chút hờ hững lười nhác.
"Xem ra em thật sự không biết nghe lời nhỉ, bây giờ vẫn còn dám một mình chạy vào văn phòng của anh, thích đánh vào mặt anh lắm đúng không, hửm?" Phó Hi nâng ngón tay, quấn lấy một lọn tóc bên má của cô.
Anh nhìn cô gái đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong mắt lại không thể che giấu được sự sợ hãi, cuối cùng còn run rẩy nhắm mắt lại.
Một cảm giác hối hận và kỳ lạ dần dần xâm chiếm trái tim anh.
Nếu việc trở thành ác quỷ mới có thể chiếm hữu được cô, khiến đôi mắt cô chỉ chứa đựng duy nhất hình bóng của mình...
Thì, có gì quan trọng đâu chứ?
Phó Hi kéo cô vào lòng mình.
Cô gái hoảng hốt bám chặt lấy cánh tay anh, trong đôi mắt lan tỏa một nỗi van xin mãnh liệt, như chú chim sắp chết đuối bên bờ sông.
Anh gạt đi chiếc khuyên tai bên cạnh cô, để mặc cho mớ tóc rối vương vấn lấy ngón tay mình.
Chú chim sắp chết đuối bị những dây tảo cuốn lấy đôi cánh, bị kéo xuống lớp bùn nặng nề của đáy sông, chẳng còn thấy được bầu trời và ánh sáng.
Một lát sau, hai người tựa trán vào nhau, Phó Hi chăm chú nhìn vào mắt cô, khẽ nói: "Lâm Lang, em phải hiểu rõ, Hàn Thuật chỉ đối xử tốt với em trên bề mặt mà thôi. Anh ta một mặt lấy lòng em, nhưng mặt khác lại mập mờ với những tình nhân của anh ta. Loại cậu ấm đào hoa này là người dễ bị người khác cám dỗ nhất."
"Em thấy đấy, anh chỉ cần đưa cho mối tình đầu của anh ta một khoản tiền, diễn một vở kịch, là anh ta đã đá em ra khỏi cuộc đời mình rồi. Người như anh ta, anh giúp em nhìn thấu sớm chẳng phải là điều tốt sao?"
"Nhưng mà…"
Đối phương định phản bác, nhưng khi mở miệng lại chẳng tìm được lý do nào, vẻ mặt đột nhiên trở nên ủ rũ.
"Nhưng mà gì?"
Phó Hi hỏi, rồi giúp cô vén lọn tóc rối bên má.
Lâm Lang cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.
Hừm, nam chính đã xấu xa tận đáy rồi, nếu cô không tung chiêu một chút thì hình như có vẻ không ổn lắm nhỉ?
"Cốc cốc cốc…"
Cửa bị gõ mạnh.
"Mời vào."
"Sư phụ ơi, tối nay bộ phận chúng ta định đi... ơ?"
Nụ cười của Dương Lộ lập tức đông cứng lại trên môi.
Người đàn ông cao to điển trai đang chỉnh lại nếp nhăn trên cổ áo của cô gái, khẽ nói: "Tí nữa tan làm thì xuống bãi xe chờ anh, mang theo những thứ cần thiết nhé."
Lâm Lang miễn cưỡng gật đầu.
Khi người ấy khuất khỏi tầm mắt, Dương Lộ giả vờ ngây thơ hỏi: "Sư phụ ơi, đây có phải là sư mẫu mà sư phụ đã tìm cho em không ạ?"
Một lần khi mang tài liệu đến, Dương Lộ vô tình nhìn thấy màn hình máy tính của Phó Hi. Người ngốc nghếch như cô ta cứ thế bại lộ thân phận của mình. Mặc dù Phó Hi không nói gì, nhưng cô ta có thể cảm nhận được rằng, anh đang bảo vệ cô ta, dù là trên mạng hay ngoài đời thực.
Sau khi về, Dương Lộ cũng không còn phải rối rắm nữa. Cô ta thích sư phụ của mình trong game, cũng cảm thấy có một cảm giác lạ lùng với Boss.
Hóa ra, họ lại là một người!
Đây chẳng phải là duyên số từ kiếp trước sao?
Niềm vui sướng quá lớn khiến Dương Lộ ngây ngất, dưới sự cổ vũ của bạn thân, cô ta quyết định tỏ tình vào ngày kỷ niệm thành lập trường, chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ, ai ngờ giữa chừng anh lại rời đi, không tài nào tìm được người! Sau đó, mặc dù Dương Lộ gặp lại anh ở sân thi đấu, nhưng cô ta lại có chút sợ hãi trước Phó Hi lúc đó, không dám đối diện mà bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.