Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng
Chương 39: Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 17
Công Tử Vĩnh An
11/08/2024
Lâm Lang quay người chạy ngay.
Người đàn ông cao một mét tám sáu có thân hình cường tráng, tựa như một kẻ săn mồi bẩm sinh, chỉ sau vài bước, cô đã bị anh vòng tay ôm chặt từ phía sau, không thể nào kháng cự.
Tạ Diêu Hoa đứng trơ mắt nhìn, cậu kinh ngạc đến nỗi không thể thốt lên lời.
Không đúng, hình như tình huống này hơi khác so với những gì cậu tưởng tượng?
Chẳng phải đại ca rất ghét Kế Lâm Lang sao?
"Phó Hi, anh thả tôi ra! Đồ khốn! Hức!"
Cô bị anh thô bạo đẩy vào trong xe, người đàn ông như một con báo săn dũng mãnh, hung hãn lao đến. Đầu cô va mạnh vào cửa kính, đau đến nỗi phải hít ngược một hơi.
"Phó Hi, xin anh, đừng như thế này, tôi sợ lắm! Thà anh giết tôi đi!"
Cô gào khóc cầu xin, vị mặn đắng của nước mắt thấm vào miệng anh.
Động tác của anh đột ngột dừng lại, đôi mắt sâu thẳm như đêm đen lướt qua từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Sợ hãi, sụp đổ, tuyệt vọng, vẻ đẹp rực rỡ ấy giờ đây như phủ một lớp u tối, khiến tim anh nhói lên đau đớn.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Anh muốn mở miệng nói "Em đừng khóc được không?", nhưng cổ họng khô khốc, không phát ra nổi một âm thanh nào.
Ý nghĩ chiếm đoạt cô trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Anh sợ rằng chỉ cần lơ là, cô sẽ như trước đây, không chút do dự mà rời bỏ anh.
"Em đến chỗ anh ở đi."
Anh cố gắng che giấu cảm xúc, giả vờ lạnh lùng, cứng rắn nói.
Cô gái co ro trong góc, không nói lời nào.
Phó Hi lại thấy tim mình quặn đau.
"Những gì em thích, anh sẽ mua lại cho em. Muốn gì anh cũng sẽ mua."
Anh nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hãy còn vương nước mắt của cô. Cô khẽ run rẩy, nhưng cũng không dám tránh né, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
"Chỉ cần em ngoan ngoãn, không nghĩ đến chuyện chạy trốn, anh sẽ không làm tổn thương em."
Anh thở ra một hơi dài, cố gắng giữ cho giọng nói của mình trở nên dịu dàng và bình tĩnh.
"Thật... thật chứ?"
Cô gái bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo như suối nguồn mùa xuân, vừa thuần khiết lại như một tấm lưới tinh xảo, khiến bất cứ ai sa vào cũng không thể thoát ra, mà chỉ cam tâm tình nguyện chờ chết.
Xong rồi.
Anh thật sự xong rồi.
Tim Phó Hi thắt lại.
Bên trong có một con thú nhỏ đang ra sức cào xé.
"Thật, anh đảm bảo."
Hóa ra, thật sự có một người, có thể khiến mọi nguyên tắc của anh sụp đổ hoàn toàn.
Anh cúi xuống hôn lên trán Lâm Lang, tràn đầy yêu thương, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng như thể đang ôm lấy một báu vật quý giá, sợ rằng chỉ cần lơ là một chút sẽ mất đi mãi mãi: "Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không ép buộc em."
Phải làm sao đây, chỉ cần cô vừa khóc, tim anh lại thoáng chốc loạn nhịp.
Vị tướng quân từng cởi áo giáp vì mỹ nhân, giờ đây lại có thêm một điểm yếu chết người, trong mắt Lâm Lang, đâu đâu cũng là những sơ hở.
Đối phương có chút do dự, một lúc lâu sau mới chầm chậm đặt tay lên lưng anh, mềm mại không xương, loáng thoáng mùi hương nhè nhẹ của thiếu nữ.
Phó Hi sững sờ, gần như mừng đến phát cuồng, không dám tin vào sự tiếp cận chủ động của cô.
Anh cố gắng kìm nén cảm xúc phấn khích, cẩn thận ôm lấy cô, sợ rằng sẽ làm tan biến khoảnh khắc ấm áp này.
Sắc đẹp và sự yếu thế, quả nhiên rất hiệu quả.
Lâm Lang ngoan ngoãn tựa đầu lên vai anh, hàng mi còn vương giọt lệ khẽ chớp, khóe môi nở một nụ cười mờ nhạt như đóa hoa.
Hây da, vai trò của kẻ bạo hành và nạn nhân trong cốt truyện đã hoàn toàn đổi chỗ rồi.
Giờ đây, cô mới là phe chủ động tấn công.
Phó Hi, anh cũng nên cẩn thận đấy.
Dù bề ngoài cô có vẻ yếu đuối như một bông hoa trắng nhỏ.
Nhưng bên trong lại là một đóa hoa ăn thịt người.
Khi trở nên hung bạo, cô có thể nuốt chửng người ta, đến cả xương cốt cũng không chừa.
Sáng hôm sau, Phó Hi dẫn cô đến công ty, tay trong tay một cách đầy tự nhiên, không hề ngần ngại ánh mắt của mọi người. Dương Lộ đang nói cười vui vẻ với đồng nghiệp, quay đầu lại nhìn về phía nơi đang gây xôn xao, vô tình làm rơi chiếc cốc mà cô ta yêu thích nhất.
"Từ nay, Lâm Lang chính là bà chủ của mọi người."
Người đàn ông lạnh lùng hiếm khi lộ ra nụ cười ấm áp, từng nét mặt, từng ánh mắt đều tràn ngập tình cảm dịu dàng như nước, anh nhẹ nhàng vén mái tóc bên tai Lâm Lang.
Tạ Diêu Hoa nuốt lại lời phản đối đang trào dâng trong bụng.
Nhìn dáng vẻ của đại ca, rõ ràng là đã rễ tình đâm sâu.
Lâm Lang chẳng cần làm gì thêm, ánh mắt thù hận của nữ chính đã dõi theo cô không rời.
Đương nhiên, không hận cô cũng không bình thường.
Đến giờ, cô đã lật ngược hoàn toàn thế cờ, chiếm trọn vai trò người tình duy nhất trong trái tim nam chính. Vì đoạn tình cảm chia xa trước đây, Phó Hi vẫn còn bị ám ảnh bởi cảm giác lo được lo mất, giữ cô rất chặt, thậm chí đến mức không dám để cô rời khỏi tầm mắt dù chỉ một chút.
Nữ chính ngây thơ đơn thuần trong cốt truyện sẽ phải làm sao để giành lại nam chính đây?
Cô rất mong chờ đấy!
Theo tình hình hiện tại, nếu nữ chính nhảy vào, chẳng phải sẽ trở thành "kẻ thứ ba" sao?
Nhìn xem, cô nàng nữ phụ xấu xa cô đây đã ép nữ chính chính thức đến mức nào rồi?
Lâm Lang cảm thấy mình rất có năng khiếu trong việc làm chuyện xấu, sau này nhất định phải tận dụng triệt để.
Lâm Lang nghĩ thôi đã không nhịn được bật cười, phía sau có người ôm lấy eo cô, cắn nhẹ vào vành tai, giọng nói hãy còn khàn khàn đầy gợi cảm vì chưa tỉnh ngủ: "Cười vui thế, em đang nghĩ gì đấy?"
"Tất nhiên là… nghĩ về anh rồi." Lâm Lang lanh lảnh đáp.
Đôi mắt Phó Hi trầm xuống, anh định hôn cô.
" y da, đừng mà! Chưa đánh răng đâu, anh là đồ sói háo sắc!"
Cô cười khúc khích đẩy anh ra, chân trần chạy trên sàn nhà, quay đầu lại làm một cái mặt quỷ nghịch ngợm.
"Đàn ông tham lam thật là đáng sợ!"
Phó Hi cưng chiều đáp: "Được rồi, được rồi, anh là sói háo sắc, sói háo sắc tham lam, tổ tông à, lại đây mang giày vào, kẻo bị lạnh." Anh bước tới ôm cô vào lòng, khẽ vỗ lên lòng bàn chân trắng nõn, cúi đầu định mang giày cho cô.
Đôi mắt như lưu ly khẽ chớp, bàn chân nhỏ đột ngột thoát ra, đạp một phát lên mặt anh, Phó Hi bị cô làm cho ngồi bệt xuống sàn, còn Lâm Lang thì nhanh chóng nhảy khỏi giường, định chạy trốn.
Bị cô chọc vừa tức vừa buồn cười, Phó Hi chỉ biết đỡ trám cười rộ lên.
Sao trước đây anh không biết cô lại có tính cách nghịch ngợm như vậy nhỉ?
Nhưng biết làm sao được, dường như, anh đã chìm sâu hơn những gì mình tưởng tượng.
Quãng thời gian trước đây, anh từng tự sát, trầm cảm, thậm chí căm hận đến mức muốn băm vằm cô thành từng mảnh.
Nhưng giờ đây, ngay cả hôn cô anh cũng không dám dùng sức quá nhiều.
Rốt cuộc con người cô có ma lực gì, khiến anh điên đảo thần hồn, như hoàn toàn không còn là mình nữa thế này?
Người đàn ông cao một mét tám sáu có thân hình cường tráng, tựa như một kẻ săn mồi bẩm sinh, chỉ sau vài bước, cô đã bị anh vòng tay ôm chặt từ phía sau, không thể nào kháng cự.
Tạ Diêu Hoa đứng trơ mắt nhìn, cậu kinh ngạc đến nỗi không thể thốt lên lời.
Không đúng, hình như tình huống này hơi khác so với những gì cậu tưởng tượng?
Chẳng phải đại ca rất ghét Kế Lâm Lang sao?
"Phó Hi, anh thả tôi ra! Đồ khốn! Hức!"
Cô bị anh thô bạo đẩy vào trong xe, người đàn ông như một con báo săn dũng mãnh, hung hãn lao đến. Đầu cô va mạnh vào cửa kính, đau đến nỗi phải hít ngược một hơi.
"Phó Hi, xin anh, đừng như thế này, tôi sợ lắm! Thà anh giết tôi đi!"
Cô gào khóc cầu xin, vị mặn đắng của nước mắt thấm vào miệng anh.
Động tác của anh đột ngột dừng lại, đôi mắt sâu thẳm như đêm đen lướt qua từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Sợ hãi, sụp đổ, tuyệt vọng, vẻ đẹp rực rỡ ấy giờ đây như phủ một lớp u tối, khiến tim anh nhói lên đau đớn.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Anh muốn mở miệng nói "Em đừng khóc được không?", nhưng cổ họng khô khốc, không phát ra nổi một âm thanh nào.
Ý nghĩ chiếm đoạt cô trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Anh sợ rằng chỉ cần lơ là, cô sẽ như trước đây, không chút do dự mà rời bỏ anh.
"Em đến chỗ anh ở đi."
Anh cố gắng che giấu cảm xúc, giả vờ lạnh lùng, cứng rắn nói.
Cô gái co ro trong góc, không nói lời nào.
Phó Hi lại thấy tim mình quặn đau.
"Những gì em thích, anh sẽ mua lại cho em. Muốn gì anh cũng sẽ mua."
Anh nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hãy còn vương nước mắt của cô. Cô khẽ run rẩy, nhưng cũng không dám tránh né, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
"Chỉ cần em ngoan ngoãn, không nghĩ đến chuyện chạy trốn, anh sẽ không làm tổn thương em."
Anh thở ra một hơi dài, cố gắng giữ cho giọng nói của mình trở nên dịu dàng và bình tĩnh.
"Thật... thật chứ?"
Cô gái bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo như suối nguồn mùa xuân, vừa thuần khiết lại như một tấm lưới tinh xảo, khiến bất cứ ai sa vào cũng không thể thoát ra, mà chỉ cam tâm tình nguyện chờ chết.
Xong rồi.
Anh thật sự xong rồi.
Tim Phó Hi thắt lại.
Bên trong có một con thú nhỏ đang ra sức cào xé.
"Thật, anh đảm bảo."
Hóa ra, thật sự có một người, có thể khiến mọi nguyên tắc của anh sụp đổ hoàn toàn.
Anh cúi xuống hôn lên trán Lâm Lang, tràn đầy yêu thương, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng như thể đang ôm lấy một báu vật quý giá, sợ rằng chỉ cần lơ là một chút sẽ mất đi mãi mãi: "Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không ép buộc em."
Phải làm sao đây, chỉ cần cô vừa khóc, tim anh lại thoáng chốc loạn nhịp.
Vị tướng quân từng cởi áo giáp vì mỹ nhân, giờ đây lại có thêm một điểm yếu chết người, trong mắt Lâm Lang, đâu đâu cũng là những sơ hở.
Đối phương có chút do dự, một lúc lâu sau mới chầm chậm đặt tay lên lưng anh, mềm mại không xương, loáng thoáng mùi hương nhè nhẹ của thiếu nữ.
Phó Hi sững sờ, gần như mừng đến phát cuồng, không dám tin vào sự tiếp cận chủ động của cô.
Anh cố gắng kìm nén cảm xúc phấn khích, cẩn thận ôm lấy cô, sợ rằng sẽ làm tan biến khoảnh khắc ấm áp này.
Sắc đẹp và sự yếu thế, quả nhiên rất hiệu quả.
Lâm Lang ngoan ngoãn tựa đầu lên vai anh, hàng mi còn vương giọt lệ khẽ chớp, khóe môi nở một nụ cười mờ nhạt như đóa hoa.
Hây da, vai trò của kẻ bạo hành và nạn nhân trong cốt truyện đã hoàn toàn đổi chỗ rồi.
Giờ đây, cô mới là phe chủ động tấn công.
Phó Hi, anh cũng nên cẩn thận đấy.
Dù bề ngoài cô có vẻ yếu đuối như một bông hoa trắng nhỏ.
Nhưng bên trong lại là một đóa hoa ăn thịt người.
Khi trở nên hung bạo, cô có thể nuốt chửng người ta, đến cả xương cốt cũng không chừa.
Sáng hôm sau, Phó Hi dẫn cô đến công ty, tay trong tay một cách đầy tự nhiên, không hề ngần ngại ánh mắt của mọi người. Dương Lộ đang nói cười vui vẻ với đồng nghiệp, quay đầu lại nhìn về phía nơi đang gây xôn xao, vô tình làm rơi chiếc cốc mà cô ta yêu thích nhất.
"Từ nay, Lâm Lang chính là bà chủ của mọi người."
Người đàn ông lạnh lùng hiếm khi lộ ra nụ cười ấm áp, từng nét mặt, từng ánh mắt đều tràn ngập tình cảm dịu dàng như nước, anh nhẹ nhàng vén mái tóc bên tai Lâm Lang.
Tạ Diêu Hoa nuốt lại lời phản đối đang trào dâng trong bụng.
Nhìn dáng vẻ của đại ca, rõ ràng là đã rễ tình đâm sâu.
Lâm Lang chẳng cần làm gì thêm, ánh mắt thù hận của nữ chính đã dõi theo cô không rời.
Đương nhiên, không hận cô cũng không bình thường.
Đến giờ, cô đã lật ngược hoàn toàn thế cờ, chiếm trọn vai trò người tình duy nhất trong trái tim nam chính. Vì đoạn tình cảm chia xa trước đây, Phó Hi vẫn còn bị ám ảnh bởi cảm giác lo được lo mất, giữ cô rất chặt, thậm chí đến mức không dám để cô rời khỏi tầm mắt dù chỉ một chút.
Nữ chính ngây thơ đơn thuần trong cốt truyện sẽ phải làm sao để giành lại nam chính đây?
Cô rất mong chờ đấy!
Theo tình hình hiện tại, nếu nữ chính nhảy vào, chẳng phải sẽ trở thành "kẻ thứ ba" sao?
Nhìn xem, cô nàng nữ phụ xấu xa cô đây đã ép nữ chính chính thức đến mức nào rồi?
Lâm Lang cảm thấy mình rất có năng khiếu trong việc làm chuyện xấu, sau này nhất định phải tận dụng triệt để.
Lâm Lang nghĩ thôi đã không nhịn được bật cười, phía sau có người ôm lấy eo cô, cắn nhẹ vào vành tai, giọng nói hãy còn khàn khàn đầy gợi cảm vì chưa tỉnh ngủ: "Cười vui thế, em đang nghĩ gì đấy?"
"Tất nhiên là… nghĩ về anh rồi." Lâm Lang lanh lảnh đáp.
Đôi mắt Phó Hi trầm xuống, anh định hôn cô.
" y da, đừng mà! Chưa đánh răng đâu, anh là đồ sói háo sắc!"
Cô cười khúc khích đẩy anh ra, chân trần chạy trên sàn nhà, quay đầu lại làm một cái mặt quỷ nghịch ngợm.
"Đàn ông tham lam thật là đáng sợ!"
Phó Hi cưng chiều đáp: "Được rồi, được rồi, anh là sói háo sắc, sói háo sắc tham lam, tổ tông à, lại đây mang giày vào, kẻo bị lạnh." Anh bước tới ôm cô vào lòng, khẽ vỗ lên lòng bàn chân trắng nõn, cúi đầu định mang giày cho cô.
Đôi mắt như lưu ly khẽ chớp, bàn chân nhỏ đột ngột thoát ra, đạp một phát lên mặt anh, Phó Hi bị cô làm cho ngồi bệt xuống sàn, còn Lâm Lang thì nhanh chóng nhảy khỏi giường, định chạy trốn.
Bị cô chọc vừa tức vừa buồn cười, Phó Hi chỉ biết đỡ trám cười rộ lên.
Sao trước đây anh không biết cô lại có tính cách nghịch ngợm như vậy nhỉ?
Nhưng biết làm sao được, dường như, anh đã chìm sâu hơn những gì mình tưởng tượng.
Quãng thời gian trước đây, anh từng tự sát, trầm cảm, thậm chí căm hận đến mức muốn băm vằm cô thành từng mảnh.
Nhưng giờ đây, ngay cả hôn cô anh cũng không dám dùng sức quá nhiều.
Rốt cuộc con người cô có ma lực gì, khiến anh điên đảo thần hồn, như hoàn toàn không còn là mình nữa thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.