Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng
Chương 40: Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 18
Công Tử Vĩnh An
11/08/2024
Phó Hi nâng niu Lâm Lang trong lòng bàn tay như một món đồ dễ vỡ.
Ngoài những nụ hôn và cái ôm thỉnh thoảng, hầu như anh không dám vượt quá giới hạn.
Trước mặt Lâm Lang, anh luôn đóng vai một người bạn trai hoàn hảo, thanh lịch, đúng mực, lý trí, trưởng thành, không dám buông thả dù chỉ một chút.
Điều thú vị là, khi đối diện với nữ chính Dương Lộ, trạng thái của Phó Hi rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, anh thường xuyên vỗ nhẹ lên trán cô ta, gọi cô ta là "nhóc ngốc", ánh mắt đầy sự cưng chiều.
Có một bầu không khí kỳ diệu lượn lờ giữa hai người.
Một số nữ đồng nghiệp thấy vậy, thỉnh thoảng lại vô tình hay cố ý nhắc đến chuyện này trước mặt Lâm Lang.
Lâm Lang rộng lượng tỏ vẻ cô hoàn toàn tin tưởng vào bạn trai của mình, điều đó khiến một số đồng nghiệp trước đây không có thiện cảm với cô dần thay đổi thái độ.
Số người vây quanh cô để trò chuyện ngày càng nhiều.
Tất nhiên, cũng có những người vẫn nhìn Lâm Lang không vừa mắt.
Tạ Diêu Hoa vẫn giữ thái độ cảnh giác đối với cô, dù rằng nhiều anh em xung quanh cậu đã nghiêng về phía Lâm Lang, nhưng cậu vẫn lạnh lùng, thẳng thắn chế giễu khi cần, mặt lạnh khi phải, vô cùng cứng đầu.
Đã nhiều lần Phó Hi khéo léo đề nghị cậu nên hòa hợp hơn với bạn gái của anh.
Tạ Diêu Hoa đã phản ứng thế nào?
Cậu nói: "Đại ca, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Em nghĩ chắc chắn Kế Lâm Lang có mục đích mới tiếp cận anh. Anh nghĩ lại xem, với lý lịch xuất sắc của cô ta, làm gì có công ty lớn nào không tuyển cô ta chứ? Tại sao cô ta lại phải đến đây ứng tuyển làm trợ lý của anh? Tóm lại, em sẽ không bao giờ thích loại phụ nữ toan tính thế này!"
Thấy cậu kiên quyết như vậy, Phó Hi đành phải làm công tác tư tưởng với Lâm Lang.
"Anh nói về Tạ Diêu Hoa? Ừm, là một cậu trai rất đáng yêu và tài giỏi đấy chứ."
Đáng yêu và chính trực, khiến cô không nhịn được muốn trêu đùa.
Lâm Lang đưa ra lời khen ngợi hoàn toàn khác biệt.
Không chỉ trước mặt Phó Hi, mà ngay cả khi giao tiếp với người khác, Lâm Lang cũng không ngần ngại tán dương cậu.
Tạ Diêu Hoa cho rằng cô quá giả tạo, có lần cả hai đi công tác, cậu thẳng thừng nói trước mặt cô: "Cô không cần phải giả bộ buồn nôn như thế. Vì đại ca thích cô, tôi cũng không hèn hạ đến mức xen vào. Nhưng cô cần chú ý một điều, nếu cô dám làm tổn thương đại ca lần nữa, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Nhìn khuôn mặt tròn như bánh bao của cậu nhăn lại, Lâm Lang không kìm được vươn tay véo vài cái, quả nhiên vừa mềm mại vừa đàn hồi.
"Cô, cô làm gì vậy?"
Tạ Diêu Hoa sợ đến nỗi ngã lăn ra, trông giống như nàng dâu nhỏ bị ép buộc.
"Chỉ là trêu cậu thôi mà."
Lâm Lang cúi người đưa tay ra, mái tóc buông lơi từ sau tai nhẹ nhàng rơi xuống gò má, mềm mại như đóa sen mới nở bên hồ.
"Cậu trai trẻ, sao lại căng thẳng thế, bạn gái của cậu có ăn thịt cậu đâu."
Một ông lão đang dắt chim đi dạo thản nhiên buông một câu.
"Cô ta không phải bạn gái cháu!" Tạ Diêu Hoa đỏ bừng mặt.
"Vậy thì là vợ chứ gì! Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa mà, cậu là đàn ông, đừng chấp nhặt quá!" Ông lão nhiệt tình truyền đạt bí quyết: "Điều quan trọng nhất giữa vợ chồng là hòa hợp, còn phải thả lỏng khi cần thiết…"
Tạ Diêu Hoa vì da mặt mỏng không chịu nổi nữa, kéo tay Lâm Lang chạy mất.
"Ồ, cậu trai, vậy mới đúng chứ!" Giọng ông lão trở nên mơ hồ trong gió.
Đúng? Đúng cái gì chứ?
Đầu óc Tạ Diêu Hoa mù mịt, hoàn toàn không nhận ra mình đang nắm tay cô gái, đến khi tỉnh táo lại thì hóa đá, không nói được câu nào.
"Cầm thú."
Đôi mắt kia sáng rỡ, cô buông lời trách móc: "Tôi sẽ mách với Phó Hi là hôm nay cậu nắm tay tôi đấy."
"Đừng, đừng, đừng! Ôi trời, bà cô của tôi ơi, có gì chúng ta từ từ thương lượng, thương lượng mà!" Tạ Diêu Hoa vô thức ôm lấy người đang định rời đi, cơ thể mềm mại của cô gái và hương thơm nhẹ nhàng khiến đầu óc cậu trống rỗng.
Lâm Lang cúi đầu nhịn cười: "Tôi còn phải nói với Phó Hi rằng cậu đã ôm tôi nữa."
Tạ Diêu Hoa sắp khóc đến nơi rồi, cậu thực sự không cố ý mà!
Đến lúc này, nhóm anh em của nam chính hoàn toàn bị Lâm Lang thu phục.
Cùng lúc đó, tình cảm giữa Lâm Lang và Phó Hi ngày càng sâu đậm.
Phó Hi không còn kiểm soát Lâm Lang quá chặt nữa, anh tập trung toàn lực vào việc phát triển trò chơi, thường xuyên biến mất vài ngày không thấy bóng dáng. Để bù đắp cho bạn gái, vào cuối tuần anh sẽ đưa cô đi hẹn hò, nhưng chỉ mới đi được vài bước thì điện thoại đã reo.
"Xin lỗi, Lâm Lang, công ty có chút việc, anh phải quay lại." Phó Hi cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu Lâm Lang: "Anh sẽ để A Hoa qua đây với em."
"Được thôi, công việc quan trọng mà, anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi đấy." Lâm Lang biểu hiện rất rộng lượng, đợi bóng dáng người đàn ông biến mất ở góc đường, cô dùng ngón tay vuốt nhẹ mái tóc dài bị gió thổi rối.
Ai đã gọi cuộc điện thoại đó, cô biết rõ hơn ai hết.
Trò chơi ngày càng thú vị rồi đây.
Vốn là buổi hẹn hò của cặp đôi, giờ lại thành của Lâm Lang với Tạ Diêu Hoa.
Khi màn đêm buông xuống, hai người bước đi dọc theo bờ sông, ánh đèn xa xa lấp lánh, phản chiếu trên mặt nước sông, tỏa ra ánh vàng lấp lánh.
"Hôm nay khó khăn lắm tôi mới gặp được anh ấy." Lâm Lang thở dài.
"À, công ty vừa được đưa ra thị trường, nên chắc hẳn đại ca bận lắm." Tạ Diêu Hoa giải thích khô khan. Gần đây, những tin đồn trong công ty cũng bay đầy trời, thực sự là Phó Hi và cô thư ký Dương Lộ của anh quá thân mật, dù nói là vì công việc, nhưng cũng khó tránh làm người ta đồn đoán.
Nhìn thấy quá nhiều, ngay cả Tạ Diêu Hoa cũng bắt đầu có ý kiến với đại ca.
Thư ký nữ xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng dựa sát vào người đàn ông điển trai, thỉnh thoảng giúp anh chỉnh sửa quần áo, nụ cười hạnh phúc ấy nhìn kiểu gì cũng thấy chói mắt.
Lâm Lang thực sự ngưỡng mộ sự can đảm của nữ chính, dù đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của toàn bộ công ty, cô ta vẫn có thể giữ vẻ "ngây thơ vô tội", làm như không có gì mà "quyến rũ" nam chính.
Chẳng lẽ cô ta không biết rằng, cha mẹ và anh em của Phó Hi đều đứng về phía cô sao?
Khi Dương Lộ dùng đủ mọi chiêu trò để giành lấy Phó Hi, Lâm Lang đã đến thăm hỏi các bậc trưởng bối nhà họ Phó. Sự việc Phó Hi ngộ độc rượu phải vào viện chỉ có mấy người bạn thân của anh biết, bọn họ giữ kín như bưng, điều này mang lại lợi thế rất lớn cho cô.
Về chuyện làm sao để lấy lòng các bậc trưởng bối, Lâm Lang rất thành thạo, chẳng mấy chốc đã trở thành "tri kỷ cách thế hệ" với mẹ của Phó Hi.
Khi Phó Hi cho cô leo cây, Lâm Lang sẽ hẹn mẹ Phó đi dạo phố, có khi không từ chối được sẽ ở lại nhà họ Phó ăn cơm, được ông cụ Phó rủ rê đánh cờ, lại đánh cho ông cụ khóc lóc không thôi, nhanh chóng bảo cha Phó ra cứu cánh, thế là một cụ một ông tiếp tục bị bón hành.
Lâm Lang thành công có được thiện cảm của người nhà họ Phó.
Có thể nói rằng phía Dương Lộ đang đầy rẫy nguy cơ, nếu cô ta còn chưa thể nắm trọn được Phó Hi, dù sau này có thành công đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ khó tránh khỏi nhiều lời phê bình và chỉ trích.
Thế thì có trò hay để xem rồi.
Ném đá giấu tay, cũng là một kỹ năng sống.
Suy cho cùng làm nghề nữ phụ này, không có bản lĩnh ứng phó thì sao được?
Ngoài những nụ hôn và cái ôm thỉnh thoảng, hầu như anh không dám vượt quá giới hạn.
Trước mặt Lâm Lang, anh luôn đóng vai một người bạn trai hoàn hảo, thanh lịch, đúng mực, lý trí, trưởng thành, không dám buông thả dù chỉ một chút.
Điều thú vị là, khi đối diện với nữ chính Dương Lộ, trạng thái của Phó Hi rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, anh thường xuyên vỗ nhẹ lên trán cô ta, gọi cô ta là "nhóc ngốc", ánh mắt đầy sự cưng chiều.
Có một bầu không khí kỳ diệu lượn lờ giữa hai người.
Một số nữ đồng nghiệp thấy vậy, thỉnh thoảng lại vô tình hay cố ý nhắc đến chuyện này trước mặt Lâm Lang.
Lâm Lang rộng lượng tỏ vẻ cô hoàn toàn tin tưởng vào bạn trai của mình, điều đó khiến một số đồng nghiệp trước đây không có thiện cảm với cô dần thay đổi thái độ.
Số người vây quanh cô để trò chuyện ngày càng nhiều.
Tất nhiên, cũng có những người vẫn nhìn Lâm Lang không vừa mắt.
Tạ Diêu Hoa vẫn giữ thái độ cảnh giác đối với cô, dù rằng nhiều anh em xung quanh cậu đã nghiêng về phía Lâm Lang, nhưng cậu vẫn lạnh lùng, thẳng thắn chế giễu khi cần, mặt lạnh khi phải, vô cùng cứng đầu.
Đã nhiều lần Phó Hi khéo léo đề nghị cậu nên hòa hợp hơn với bạn gái của anh.
Tạ Diêu Hoa đã phản ứng thế nào?
Cậu nói: "Đại ca, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Em nghĩ chắc chắn Kế Lâm Lang có mục đích mới tiếp cận anh. Anh nghĩ lại xem, với lý lịch xuất sắc của cô ta, làm gì có công ty lớn nào không tuyển cô ta chứ? Tại sao cô ta lại phải đến đây ứng tuyển làm trợ lý của anh? Tóm lại, em sẽ không bao giờ thích loại phụ nữ toan tính thế này!"
Thấy cậu kiên quyết như vậy, Phó Hi đành phải làm công tác tư tưởng với Lâm Lang.
"Anh nói về Tạ Diêu Hoa? Ừm, là một cậu trai rất đáng yêu và tài giỏi đấy chứ."
Đáng yêu và chính trực, khiến cô không nhịn được muốn trêu đùa.
Lâm Lang đưa ra lời khen ngợi hoàn toàn khác biệt.
Không chỉ trước mặt Phó Hi, mà ngay cả khi giao tiếp với người khác, Lâm Lang cũng không ngần ngại tán dương cậu.
Tạ Diêu Hoa cho rằng cô quá giả tạo, có lần cả hai đi công tác, cậu thẳng thừng nói trước mặt cô: "Cô không cần phải giả bộ buồn nôn như thế. Vì đại ca thích cô, tôi cũng không hèn hạ đến mức xen vào. Nhưng cô cần chú ý một điều, nếu cô dám làm tổn thương đại ca lần nữa, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Nhìn khuôn mặt tròn như bánh bao của cậu nhăn lại, Lâm Lang không kìm được vươn tay véo vài cái, quả nhiên vừa mềm mại vừa đàn hồi.
"Cô, cô làm gì vậy?"
Tạ Diêu Hoa sợ đến nỗi ngã lăn ra, trông giống như nàng dâu nhỏ bị ép buộc.
"Chỉ là trêu cậu thôi mà."
Lâm Lang cúi người đưa tay ra, mái tóc buông lơi từ sau tai nhẹ nhàng rơi xuống gò má, mềm mại như đóa sen mới nở bên hồ.
"Cậu trai trẻ, sao lại căng thẳng thế, bạn gái của cậu có ăn thịt cậu đâu."
Một ông lão đang dắt chim đi dạo thản nhiên buông một câu.
"Cô ta không phải bạn gái cháu!" Tạ Diêu Hoa đỏ bừng mặt.
"Vậy thì là vợ chứ gì! Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa mà, cậu là đàn ông, đừng chấp nhặt quá!" Ông lão nhiệt tình truyền đạt bí quyết: "Điều quan trọng nhất giữa vợ chồng là hòa hợp, còn phải thả lỏng khi cần thiết…"
Tạ Diêu Hoa vì da mặt mỏng không chịu nổi nữa, kéo tay Lâm Lang chạy mất.
"Ồ, cậu trai, vậy mới đúng chứ!" Giọng ông lão trở nên mơ hồ trong gió.
Đúng? Đúng cái gì chứ?
Đầu óc Tạ Diêu Hoa mù mịt, hoàn toàn không nhận ra mình đang nắm tay cô gái, đến khi tỉnh táo lại thì hóa đá, không nói được câu nào.
"Cầm thú."
Đôi mắt kia sáng rỡ, cô buông lời trách móc: "Tôi sẽ mách với Phó Hi là hôm nay cậu nắm tay tôi đấy."
"Đừng, đừng, đừng! Ôi trời, bà cô của tôi ơi, có gì chúng ta từ từ thương lượng, thương lượng mà!" Tạ Diêu Hoa vô thức ôm lấy người đang định rời đi, cơ thể mềm mại của cô gái và hương thơm nhẹ nhàng khiến đầu óc cậu trống rỗng.
Lâm Lang cúi đầu nhịn cười: "Tôi còn phải nói với Phó Hi rằng cậu đã ôm tôi nữa."
Tạ Diêu Hoa sắp khóc đến nơi rồi, cậu thực sự không cố ý mà!
Đến lúc này, nhóm anh em của nam chính hoàn toàn bị Lâm Lang thu phục.
Cùng lúc đó, tình cảm giữa Lâm Lang và Phó Hi ngày càng sâu đậm.
Phó Hi không còn kiểm soát Lâm Lang quá chặt nữa, anh tập trung toàn lực vào việc phát triển trò chơi, thường xuyên biến mất vài ngày không thấy bóng dáng. Để bù đắp cho bạn gái, vào cuối tuần anh sẽ đưa cô đi hẹn hò, nhưng chỉ mới đi được vài bước thì điện thoại đã reo.
"Xin lỗi, Lâm Lang, công ty có chút việc, anh phải quay lại." Phó Hi cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu Lâm Lang: "Anh sẽ để A Hoa qua đây với em."
"Được thôi, công việc quan trọng mà, anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi đấy." Lâm Lang biểu hiện rất rộng lượng, đợi bóng dáng người đàn ông biến mất ở góc đường, cô dùng ngón tay vuốt nhẹ mái tóc dài bị gió thổi rối.
Ai đã gọi cuộc điện thoại đó, cô biết rõ hơn ai hết.
Trò chơi ngày càng thú vị rồi đây.
Vốn là buổi hẹn hò của cặp đôi, giờ lại thành của Lâm Lang với Tạ Diêu Hoa.
Khi màn đêm buông xuống, hai người bước đi dọc theo bờ sông, ánh đèn xa xa lấp lánh, phản chiếu trên mặt nước sông, tỏa ra ánh vàng lấp lánh.
"Hôm nay khó khăn lắm tôi mới gặp được anh ấy." Lâm Lang thở dài.
"À, công ty vừa được đưa ra thị trường, nên chắc hẳn đại ca bận lắm." Tạ Diêu Hoa giải thích khô khan. Gần đây, những tin đồn trong công ty cũng bay đầy trời, thực sự là Phó Hi và cô thư ký Dương Lộ của anh quá thân mật, dù nói là vì công việc, nhưng cũng khó tránh làm người ta đồn đoán.
Nhìn thấy quá nhiều, ngay cả Tạ Diêu Hoa cũng bắt đầu có ý kiến với đại ca.
Thư ký nữ xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng dựa sát vào người đàn ông điển trai, thỉnh thoảng giúp anh chỉnh sửa quần áo, nụ cười hạnh phúc ấy nhìn kiểu gì cũng thấy chói mắt.
Lâm Lang thực sự ngưỡng mộ sự can đảm của nữ chính, dù đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của toàn bộ công ty, cô ta vẫn có thể giữ vẻ "ngây thơ vô tội", làm như không có gì mà "quyến rũ" nam chính.
Chẳng lẽ cô ta không biết rằng, cha mẹ và anh em của Phó Hi đều đứng về phía cô sao?
Khi Dương Lộ dùng đủ mọi chiêu trò để giành lấy Phó Hi, Lâm Lang đã đến thăm hỏi các bậc trưởng bối nhà họ Phó. Sự việc Phó Hi ngộ độc rượu phải vào viện chỉ có mấy người bạn thân của anh biết, bọn họ giữ kín như bưng, điều này mang lại lợi thế rất lớn cho cô.
Về chuyện làm sao để lấy lòng các bậc trưởng bối, Lâm Lang rất thành thạo, chẳng mấy chốc đã trở thành "tri kỷ cách thế hệ" với mẹ của Phó Hi.
Khi Phó Hi cho cô leo cây, Lâm Lang sẽ hẹn mẹ Phó đi dạo phố, có khi không từ chối được sẽ ở lại nhà họ Phó ăn cơm, được ông cụ Phó rủ rê đánh cờ, lại đánh cho ông cụ khóc lóc không thôi, nhanh chóng bảo cha Phó ra cứu cánh, thế là một cụ một ông tiếp tục bị bón hành.
Lâm Lang thành công có được thiện cảm của người nhà họ Phó.
Có thể nói rằng phía Dương Lộ đang đầy rẫy nguy cơ, nếu cô ta còn chưa thể nắm trọn được Phó Hi, dù sau này có thành công đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ khó tránh khỏi nhiều lời phê bình và chỉ trích.
Thế thì có trò hay để xem rồi.
Ném đá giấu tay, cũng là một kỹ năng sống.
Suy cho cùng làm nghề nữ phụ này, không có bản lĩnh ứng phó thì sao được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.