Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng
Chương 41: Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 19
Công Tử Vĩnh An
11/08/2024
Vào tháng bảy, công ty của Phó Hi dự định tổ chức một buổi gặp gỡ trò chơi offline hoàn toàn mới mẻ.
Đây cũng là thời điểm đánh dấu một năm ngày Lâm Lang và Phó Hi tái hợp.
Sinh nhật của Phó Hi rơi vào mùng chín tháng bảy.
Là một người bạn gái chu đáo, Lâm Lang muốn chuẩn bị cho Phó Hi một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, cũng nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ nhóm bạn thân của anh.
Mọi người đều giấu kín, bắt đầu lên kế hoạch tổ chức.
"Chị dâu à, nếu anh ấy mà biết thì chắc sẽ cảm động phát khóc mất thôi."
Từ đáy lòng, đám bạn của Phó Hi đã công nhận vị trí của Lâm Lang.
Ban đầu, họ vô cùng phản đối cô. Nhưng sau thời gian tiếp xúc, họ nhận ra cô gái này thực sự rất tốt, thân thiện và có tài năng đáng nể, lại còn có tiêu chuẩn chọn bạn đời rất chín chắn. Cô càng ngưỡng mộ những người đàn ông thông minh và điềm tĩnh; cách mà Phó Hi níu kéo trong nỗi đau chỉ càng đẩy cô ra xa hơn. May mà hai người có duyên, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn đến với nhau.
Có lẽ vì Lâm Lang thể hiện quá hoàn hảo nên chuyện Phó Hi thường xuyên bỏ rơi bạn gái đi công tác khiến một số anh em thấy không hài lòng, hơn nữa dường như anh còn có mối quan hệ không rõ ràng với thư ký của mình, khiến mọi người đều cảm thấy bất công cho cô.
Mà Lâm Lang vẫn luôn kiên nhẫn trấn an họ, không vội không nóng, giống như cơn gió xuân, dần dần trở thành trụ cột tinh thần của mọi người, thậm chí sức hút của cô còn phần nào lấn át cả nam chính cuồng công việc Phó Hi.
Trong suốt một năm này, Tạ Diêu Hoa luôn miệng châm biếm Lâm Lang, nhưng cậu lại là người bảo vệ cô nhiều nhất.
Bởi vì Dương Lộ thường xuyên phạm lỗi, Phó Hi phải dọn dẹp hậu quả cho cô ta nên không thể ở bên Lâm Lang được, mà người trợ thủ đắc lực của anh, Tạ Diêu Hoa, hiển nhiên trở thành người hộ hoa sứ giả, phụ trách việc làm cho cô vui vẻ.
Cậu có gương mặt non nớt, ngũ quan thanh tú, giống như cậu em nhà bên, luôn quấn quýt bên Lâm Lang, vờ tỏ ra ngoan ngoãn đáng yêu, khiến cả thế giới bỗng chốc trở nên rạng rỡ và ấm áp.
Người ngoài không biết còn tưởng đây là một đôi chị em yêu nhau hoàn hảo.
Cậu còn cùng cô đến nhà họ Phó thăm hỏi.
Dù nói là thay đại ca chăm sóc chị dâu, nhưng nhìn lại chẳng giống như vậy chút nào.
Cậu trai đến cả mối tình đầu còn không có lại nhớ rõ kỳ sinh lý của Lâm Lang, cô đi giày cao gót cỡ 37, vòng eo 56, thích đồ ngọt nhưng không uống cà phê, khi cầm thìa thường khẽ nhấc ngón út lên, rất thanh tao, giống như một tiểu thư khuê các trong thời cổ đại.
Cô luôn ưa chuộng những màu son lì đỏ đậm, gần đây lại mê mẩn tông màu dịu dàng của đất son.
Mỗi lần đi ngang quầy mỹ phẩm, thấy màu son nào hợp, Tạ Diêu Hoa sẽ tiện tay mua về đặt vào túi của cô.
Lâm Lang cũng không hỏi ai mua, sử dụng rất tự nhiên.
Tủ quần áo của cô đầy những bộ trang phục do cậu trai này lựa chọn, là những món được mua khi hai người đi dạo phố, hoặc vô tình nhận được, mỗi chiếc đều rất hợp với khí chất và dáng người của cô, phải nói rằng cậu có con mắt rất tinh tường.
Phó Hi từng gọi điện bảo cậu ghi hóa đơn vào tài khoản của mình.
Lúc đó Tạ Diêu Hoa cười đồng ý, nhưng đống hóa đơn chất thành núi vẫn nằm yên ở chỗ cậu.
Sau này, vì quá bận rộn, Phó Hi cũng quên mất chuyện này.
Cậu cũng không nói, vẫn dùng danh nghĩa của Phó Hi để mua đủ thứ hàng xa xỉ cho Lâm Lang.
Tạ Diêu Hoa hầu như trở thành khách VIP của mấy thương hiệu thời trang nữ đó, mỗi khi có sản phẩm mới, chủ cửa hàng sẽ gọi điện thông báo, cậu sẽ đến chọn những món phù hợp rồi tỉ mỉ tháo mác treo, cẩn thận treo vào tủ quần áo của Lâm Lang.
Cậu hiểu rõ sở thích và gu thẩm mỹ của cô hơn ai hết.
Thời gian gần đây, Tạ Diêu Hoa lại mê mẩn việc nấu nướng.
Lâm Lang là người duy nhất được thưởng thức những món ăn của cậu.
Với lý do tìm kiếm cảm hứng ẩm thực, Tạ Diêu Hoa lôi cô đi khắp nơi.
Họ ghé thăm những quán ăn nhỏ tuy không nổi tiếng nhưng lại rất ấn tượng, ẩn mình trong những con hẻm cổ của các thị trấn, với những bức tường trắng, mái ngói đen, hành lang uốn khúc, mang đậm hương vị thời gian.
Nhờ phúc của cậu, Lâm Lang được thưởng thức không ít món đặc sản ngon.
Cậu thật sự rất tài giỏi, ngay cả những nơi bí ẩn không có trên bản đồ cậu cũng có thể tìm ra. Nghe nói trước đây cậu còn là một người mù đường, không biết điều này có thật hay không.
Có thể nói, so với người bạn trai bận rộn suốt ngày, cậu em vừa nhõng nhẽo vừa tinh quái lại chu đáo như Tạ Diêu Hoa càng giống người yêu của Lâm Lang hơn, thời gian cậu gọi điện chúc ngủ ngon với cô còn dài hơn cả lúc Phó Hi ở bên cô.
Mẹ Phó thấy vậy, trong lòng không thoải mái, nhưng bà lại không thể nói Tạ Diêu Hoa làm sai, bởi vì cậu cũng chỉ nghe theo "mệnh lệnh" của Phó Hi mới chăm sóc Lâm Lang.
Chẳng lẽ lại trách cậu rằng cậu làm quá tốt?
Rốt cuộc là thế nào đây chứ!
Cũng may con trai bà cũng nói rằng tình cảm giữa hai người rất ổn định, sau khi tốt nghiệp sẽ đăng ký kết hôn.
Trái tim đang lo lắng của mẹ Phó cuối cùng cũng an tâm hơn.
Lâm Lang là một cô gái xinh đẹp, hiểu nhiều và rộng rãi, cô sống hòa thuận với gia đình nhà họ Phó, ông cụ Phó chỉ mong ngóng cháu dâu sớm về nhà, để hai ông cháu cùng thoải mái đánh vài ván cờ.
Dù cô chỉ là bạn gái hiện tại của Phó Hi, tương lai còn nhiều biến số, nhưng gia đình họ Phó đã quyết tâm chọn cô làm nữ chủ nhân tương lai.
Về phần Dương Lộ mà một số người hay bàn tán, mấy người họ hoàn toàn không để mắt tới.
Vào buổi tối sinh nhật Phó Hi, Lâm Lang bắt đầu ra lệnh.
"Bây giờ là mười một giờ, cũng gần đến giờ rồi, tôi sẽ đến buổi gặp gỡ lén đưa người ra. Tiểu Hoa, cậu chịu trách nhiệm thông báo cho bác gái, nhớ phải đảm bảo đưa người đến đây an toàn, nếu không thì liệu hồn đấy."
"Em sợ quá à, chị dâu còn có thể ăn tươi nuốt sống em chắc?" Tạ Diêu Hoa làm ra vẻ sợ hãi, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to, trông như một chú mèo Dragon sợ hãi, đáng yêu vô cùng.
"Đừng đùa nữa, có tin tôi đánh cậu giờ luôn không?" Cô gái cười khẽ liếc xéo cậu một cái, ánh mắt dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh. Cô vuốt lại mái tóc, đôi tai mỏng manh đeo một chuỗi hồng ngọc tinh xảo, tôn lên chiếc cổ trắng ngần và thanh mảnh.
"Rõ rồi thưa nữ vương bệ hạ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" Tạ Diêu Hoa nhìn vào viên đá cậu vừa chọn ngày hôm trước đung đưa duyên dáng bên tai chủ nhân, khẽ cười, ngoan ngoãn làm động tác chào kiểu quân đội.
Một vài anh em bèn cười nhạo cậu quá nhát gan, trước mặt chị dâu biến thành mèo ngoan ngay lập tức, trước đây cậu đâu có dễ hợp tác thế này.
Tạ Diêu Hoa mỉm cười, không hề tức giận.
Bây giờ là bây giờ, trước đây là trước đây, sao có thể giống nhau được?
Lâm Lang nở nụ cười ngọt ngào: "Đến lúc đó phải trông cậy vào các cậu rồi, đừng để tôi mất mặt nhé!"
"Không thành vấn đề, chị dâu!"
"Bà cô yên tâm, đảm bảo dốc lòng trăm phần trăm."
Tạ Diêu Hoa đi với cô xuống lầu, rất quen thuộc phủ thêm áo khoác cho cô, nghiêng người bắt một chiếc xe taxi.
"Chờ một chút, son môi của chị dính lên mặt rồi."
"Vậy à? Có thể là lúc xuống lầu bị cọ dính vào."
Lâm Lang nghi hoặc, định mở túi xách dùng khăn giấy ướt và gương lau đi một chút.
Tạ Diêu Hoa cười: "Đâu cần phiền phức vậy chứ? Chị đừng để tài xế chờ lâu."
Cậu hơi cúi người, tóc mái nhỏ vụn che đi gương mặt, dùng mặt trong của ngón tay cái đè ép lên khóe môi đỏ thắm của cô, cảm giác mềm mại kia uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như lơ lửng trong đám mây.
Ánh mắt cậu hơi tối lại, nhẹ nhàng lau đi dấu vết kia, nở nụ cười thoải mái: "Xong rồi, đi đường chú ý an toàn nhé."
Cậu trai vừa phúc hậu vừa vô hại, luôn khiến người ta dễ dàng buông lỏng phòng bị.
Nào ai biết rằng, trong lòng của cậu… đang có một con sói dữ chực chờ con mồi?
Đây cũng là thời điểm đánh dấu một năm ngày Lâm Lang và Phó Hi tái hợp.
Sinh nhật của Phó Hi rơi vào mùng chín tháng bảy.
Là một người bạn gái chu đáo, Lâm Lang muốn chuẩn bị cho Phó Hi một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, cũng nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ nhóm bạn thân của anh.
Mọi người đều giấu kín, bắt đầu lên kế hoạch tổ chức.
"Chị dâu à, nếu anh ấy mà biết thì chắc sẽ cảm động phát khóc mất thôi."
Từ đáy lòng, đám bạn của Phó Hi đã công nhận vị trí của Lâm Lang.
Ban đầu, họ vô cùng phản đối cô. Nhưng sau thời gian tiếp xúc, họ nhận ra cô gái này thực sự rất tốt, thân thiện và có tài năng đáng nể, lại còn có tiêu chuẩn chọn bạn đời rất chín chắn. Cô càng ngưỡng mộ những người đàn ông thông minh và điềm tĩnh; cách mà Phó Hi níu kéo trong nỗi đau chỉ càng đẩy cô ra xa hơn. May mà hai người có duyên, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn đến với nhau.
Có lẽ vì Lâm Lang thể hiện quá hoàn hảo nên chuyện Phó Hi thường xuyên bỏ rơi bạn gái đi công tác khiến một số anh em thấy không hài lòng, hơn nữa dường như anh còn có mối quan hệ không rõ ràng với thư ký của mình, khiến mọi người đều cảm thấy bất công cho cô.
Mà Lâm Lang vẫn luôn kiên nhẫn trấn an họ, không vội không nóng, giống như cơn gió xuân, dần dần trở thành trụ cột tinh thần của mọi người, thậm chí sức hút của cô còn phần nào lấn át cả nam chính cuồng công việc Phó Hi.
Trong suốt một năm này, Tạ Diêu Hoa luôn miệng châm biếm Lâm Lang, nhưng cậu lại là người bảo vệ cô nhiều nhất.
Bởi vì Dương Lộ thường xuyên phạm lỗi, Phó Hi phải dọn dẹp hậu quả cho cô ta nên không thể ở bên Lâm Lang được, mà người trợ thủ đắc lực của anh, Tạ Diêu Hoa, hiển nhiên trở thành người hộ hoa sứ giả, phụ trách việc làm cho cô vui vẻ.
Cậu có gương mặt non nớt, ngũ quan thanh tú, giống như cậu em nhà bên, luôn quấn quýt bên Lâm Lang, vờ tỏ ra ngoan ngoãn đáng yêu, khiến cả thế giới bỗng chốc trở nên rạng rỡ và ấm áp.
Người ngoài không biết còn tưởng đây là một đôi chị em yêu nhau hoàn hảo.
Cậu còn cùng cô đến nhà họ Phó thăm hỏi.
Dù nói là thay đại ca chăm sóc chị dâu, nhưng nhìn lại chẳng giống như vậy chút nào.
Cậu trai đến cả mối tình đầu còn không có lại nhớ rõ kỳ sinh lý của Lâm Lang, cô đi giày cao gót cỡ 37, vòng eo 56, thích đồ ngọt nhưng không uống cà phê, khi cầm thìa thường khẽ nhấc ngón út lên, rất thanh tao, giống như một tiểu thư khuê các trong thời cổ đại.
Cô luôn ưa chuộng những màu son lì đỏ đậm, gần đây lại mê mẩn tông màu dịu dàng của đất son.
Mỗi lần đi ngang quầy mỹ phẩm, thấy màu son nào hợp, Tạ Diêu Hoa sẽ tiện tay mua về đặt vào túi của cô.
Lâm Lang cũng không hỏi ai mua, sử dụng rất tự nhiên.
Tủ quần áo của cô đầy những bộ trang phục do cậu trai này lựa chọn, là những món được mua khi hai người đi dạo phố, hoặc vô tình nhận được, mỗi chiếc đều rất hợp với khí chất và dáng người của cô, phải nói rằng cậu có con mắt rất tinh tường.
Phó Hi từng gọi điện bảo cậu ghi hóa đơn vào tài khoản của mình.
Lúc đó Tạ Diêu Hoa cười đồng ý, nhưng đống hóa đơn chất thành núi vẫn nằm yên ở chỗ cậu.
Sau này, vì quá bận rộn, Phó Hi cũng quên mất chuyện này.
Cậu cũng không nói, vẫn dùng danh nghĩa của Phó Hi để mua đủ thứ hàng xa xỉ cho Lâm Lang.
Tạ Diêu Hoa hầu như trở thành khách VIP của mấy thương hiệu thời trang nữ đó, mỗi khi có sản phẩm mới, chủ cửa hàng sẽ gọi điện thông báo, cậu sẽ đến chọn những món phù hợp rồi tỉ mỉ tháo mác treo, cẩn thận treo vào tủ quần áo của Lâm Lang.
Cậu hiểu rõ sở thích và gu thẩm mỹ của cô hơn ai hết.
Thời gian gần đây, Tạ Diêu Hoa lại mê mẩn việc nấu nướng.
Lâm Lang là người duy nhất được thưởng thức những món ăn của cậu.
Với lý do tìm kiếm cảm hứng ẩm thực, Tạ Diêu Hoa lôi cô đi khắp nơi.
Họ ghé thăm những quán ăn nhỏ tuy không nổi tiếng nhưng lại rất ấn tượng, ẩn mình trong những con hẻm cổ của các thị trấn, với những bức tường trắng, mái ngói đen, hành lang uốn khúc, mang đậm hương vị thời gian.
Nhờ phúc của cậu, Lâm Lang được thưởng thức không ít món đặc sản ngon.
Cậu thật sự rất tài giỏi, ngay cả những nơi bí ẩn không có trên bản đồ cậu cũng có thể tìm ra. Nghe nói trước đây cậu còn là một người mù đường, không biết điều này có thật hay không.
Có thể nói, so với người bạn trai bận rộn suốt ngày, cậu em vừa nhõng nhẽo vừa tinh quái lại chu đáo như Tạ Diêu Hoa càng giống người yêu của Lâm Lang hơn, thời gian cậu gọi điện chúc ngủ ngon với cô còn dài hơn cả lúc Phó Hi ở bên cô.
Mẹ Phó thấy vậy, trong lòng không thoải mái, nhưng bà lại không thể nói Tạ Diêu Hoa làm sai, bởi vì cậu cũng chỉ nghe theo "mệnh lệnh" của Phó Hi mới chăm sóc Lâm Lang.
Chẳng lẽ lại trách cậu rằng cậu làm quá tốt?
Rốt cuộc là thế nào đây chứ!
Cũng may con trai bà cũng nói rằng tình cảm giữa hai người rất ổn định, sau khi tốt nghiệp sẽ đăng ký kết hôn.
Trái tim đang lo lắng của mẹ Phó cuối cùng cũng an tâm hơn.
Lâm Lang là một cô gái xinh đẹp, hiểu nhiều và rộng rãi, cô sống hòa thuận với gia đình nhà họ Phó, ông cụ Phó chỉ mong ngóng cháu dâu sớm về nhà, để hai ông cháu cùng thoải mái đánh vài ván cờ.
Dù cô chỉ là bạn gái hiện tại của Phó Hi, tương lai còn nhiều biến số, nhưng gia đình họ Phó đã quyết tâm chọn cô làm nữ chủ nhân tương lai.
Về phần Dương Lộ mà một số người hay bàn tán, mấy người họ hoàn toàn không để mắt tới.
Vào buổi tối sinh nhật Phó Hi, Lâm Lang bắt đầu ra lệnh.
"Bây giờ là mười một giờ, cũng gần đến giờ rồi, tôi sẽ đến buổi gặp gỡ lén đưa người ra. Tiểu Hoa, cậu chịu trách nhiệm thông báo cho bác gái, nhớ phải đảm bảo đưa người đến đây an toàn, nếu không thì liệu hồn đấy."
"Em sợ quá à, chị dâu còn có thể ăn tươi nuốt sống em chắc?" Tạ Diêu Hoa làm ra vẻ sợ hãi, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to, trông như một chú mèo Dragon sợ hãi, đáng yêu vô cùng.
"Đừng đùa nữa, có tin tôi đánh cậu giờ luôn không?" Cô gái cười khẽ liếc xéo cậu một cái, ánh mắt dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh. Cô vuốt lại mái tóc, đôi tai mỏng manh đeo một chuỗi hồng ngọc tinh xảo, tôn lên chiếc cổ trắng ngần và thanh mảnh.
"Rõ rồi thưa nữ vương bệ hạ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" Tạ Diêu Hoa nhìn vào viên đá cậu vừa chọn ngày hôm trước đung đưa duyên dáng bên tai chủ nhân, khẽ cười, ngoan ngoãn làm động tác chào kiểu quân đội.
Một vài anh em bèn cười nhạo cậu quá nhát gan, trước mặt chị dâu biến thành mèo ngoan ngay lập tức, trước đây cậu đâu có dễ hợp tác thế này.
Tạ Diêu Hoa mỉm cười, không hề tức giận.
Bây giờ là bây giờ, trước đây là trước đây, sao có thể giống nhau được?
Lâm Lang nở nụ cười ngọt ngào: "Đến lúc đó phải trông cậy vào các cậu rồi, đừng để tôi mất mặt nhé!"
"Không thành vấn đề, chị dâu!"
"Bà cô yên tâm, đảm bảo dốc lòng trăm phần trăm."
Tạ Diêu Hoa đi với cô xuống lầu, rất quen thuộc phủ thêm áo khoác cho cô, nghiêng người bắt một chiếc xe taxi.
"Chờ một chút, son môi của chị dính lên mặt rồi."
"Vậy à? Có thể là lúc xuống lầu bị cọ dính vào."
Lâm Lang nghi hoặc, định mở túi xách dùng khăn giấy ướt và gương lau đi một chút.
Tạ Diêu Hoa cười: "Đâu cần phiền phức vậy chứ? Chị đừng để tài xế chờ lâu."
Cậu hơi cúi người, tóc mái nhỏ vụn che đi gương mặt, dùng mặt trong của ngón tay cái đè ép lên khóe môi đỏ thắm của cô, cảm giác mềm mại kia uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như lơ lửng trong đám mây.
Ánh mắt cậu hơi tối lại, nhẹ nhàng lau đi dấu vết kia, nở nụ cười thoải mái: "Xong rồi, đi đường chú ý an toàn nhé."
Cậu trai vừa phúc hậu vừa vô hại, luôn khiến người ta dễ dàng buông lỏng phòng bị.
Nào ai biết rằng, trong lòng của cậu… đang có một con sói dữ chực chờ con mồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.