Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng
Chương 45: Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 23
Công Tử Vĩnh An
11/08/2024
"Bốp ——"
Chiếc điện thoại mới mua rơi xuống đất.
Dương Lộ vội vàng nhặt lên: "Sư phụ, anh sao vậy?"
Phó Hi thô bạo giật lại điện thoại, ấn dãy số đã thuộc lòng từ lâu kia.
Đối phương luôn trong tình trạng đang nói chuyện điện thoại.
Ánh mắt anh tối sầm, bèn quay sang gọi cho Tạ Diêu Hoa.
Kết quả cũng y hệt.
Có điều gì đó bất thường.
Chẳng lẽ đúng như mẹ anh nói?
Một bên là người anh em quen biết từ nhỏ, một bên là người bạn gái anh yêu sâu đậm, anh hoàn toàn không thể tin rằng hai người này lại…
Không, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm!
Anh cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng sự u ám trong lòng lại không ngừng lan ra.
Bởi vì Phó Hi đột nhiên nhớ đến câu nói đùa của Tạ Diêu Hoa.
"Đại ca à, nếu anh không trân trọng chị dâu, thì có khi người khác sẽ cướp mất đấy."
Khi đó, Tạ Diêu Hoa đã thoải mái khoác vai Lâm Lang, hai người trông thân mật vô cùng. Anh cũng chẳng để tâm nhiều, vì sau khi Lâm Lang tái hợp với anh, cô chơi rất thân với nhóm bạn của anh, anh còn lo rằng họ không thích Lâm Lang. Kết quả này đương nhiên là điều khiến anh vui mừng nhất.
Nhưng anh không ngờ rằng Tạ Diêu Hoa lại là kẻ khẩu Phật tâm xà!
Phó Hi mặt không biểu cảm đẩy đám đông ra, tìm kiếm từng khuôn mặt của mọi người qua đường.
Do một nữ thành viên bị mệt, họ phải kết thúc hành trình sớm hơn một ngày, địa điểm hạ cánh chính là sân bay Vân Hồng.
Nếu không phải như thế, anh không thể nào tưởng tượng nổi hậu quả sẽ ra sao!
Cả nhóm đều nhìn nhau, không hiểu vì sao vị bang chủ vừa cười nói vui vẻ lại đột nhiên trở nên u ám như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Ngay cả người vốn vô tư lự như Dương Lộ cũng cảm thấy bất an.
Mười phút sau, Phó Hi đang điên cuồng tìm kiếm bỗng dừng bước.
Ở hướng 12 giờ, có một cô gái cao ráo, mảnh mai đứng đó.
Cô mặc chiếc váy dài phong cách Bohemian màu xanh lam khổng tước, trên cổ và tay đeo những món trang sức tinh xảo nổi bật, trông như một người mẫu tuyệt đẹp trong tạp chí, chỉ một bên mặt cũng đủ để hạ gục chúng sinh.
"Wow, cô gái này đẹp đến nghịch thiên luôn rồi?"
Trong nhóm có người không ngừng trầm trồ.
Sau đó, họ kinh ngạc khi thấy bang chủ nhà mình đột nhiên chạy đến, ôm chặt cô gái ấy vào lòng, như thể một bảo vật quý giá vừa được tìm lại, không ngừng hôn lên môi cô.
Mọi người đều choáng váng.
Chẳng phải bang chủ với Dương Lộ là một đôi sao?
Trong chuyến đi này, cặp sư đồ Phó Hi và Dương Lộ là tâm điểm chú ý của mọi người, ai cũng không ngừng trêu chọc họ.
Phó Hi nói rằng anh đã có bạn gái rồi, nhưng chẳng ai tin, bởi anh đối xử với Dương Lộ quá đỗi ân cần, có lẽ vì ngượng nên không dám thừa nhận thôi. Còn Dương Lộ, dù liên tục phủ nhận, nhưng khuôn mặt đỏ bừng của cô ta làm sao có thể che giấu được đôi mắt tinh tường của mọi người?
Ánh mắt của mọi người đều trở nên đầy ẩn ý.
Dương Lộ cắn chặt môi, cảm thấy khó xử.
"A! Anh là ai? Đồ biến thái! Mau thả tôi ra!"
Cô gái bị Phó Hi ôm chặt bỗng vùng vẫy, đấm đá liên hồi vào người anh.
Phó Hi sững sờ.
Anh tưởng mình nghe nhầm?
Lâm Lang nhân cơ hội thoát khỏi anh, ôm lấy ngực, sắc mặt tái nhợt, trông như vừa gặp phải cướp, vô cùng thảm hại.
"Lâm Lang, em… em sao vậy?"
Phó Hi lập tức nhận ra sự bất thường của cô, theo phản xạ muốn nắm lấy tay cô.
Hành động của anh khiến cô gái bị dọa đến mức giật bắn mình, quay lưng bỏ chạy.
Đương nhiên Phó Hi đuổi theo.
Hành khách trong sân bay đều trố mắt nhìn cảnh hai người rượt đuổi nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Mắt thấy Phó Hi sắp đuổi kịp thì Lâm Lang đột nhiên rẽ ngoặt, lao thẳng vào lồng ngực ai đó, ôm chặt lấy, giọng khàn khàn vì sợ hãi: "A Hoa, đằng sau có tên biến thái đang đuổi theo chị! Vừa rồi anh ta còn hôn chị nữa, đúng là đồ thần kinh!"
Biến thái?
Đồ thần kinh?
Đây là trò đùa mới sao?
Đầu óc Phó Hi rối như tơ vò.
Anh không hiểu tại sao Lâm Lang lại coi anh như hồng thủy mãnh thú, còn giả vờ như không nhận ra anh! Rõ ràng họ là người thân mật nhất!
Đôi mắt cô gái run rẩy vì sợ hãi, phủ một lớp sương mỏng, cố nén nước mắt khiến Tạ Diêu Hoa xót xa vô cùng, cậu vội vàng vuốt ve đầu cô: "Không sao đâu, có em ở đây rồi, Lang Nhi đừng sợ."
Lâm Lang ừm một tiếng, rồi vùi mặt vào ngực cậu, thậm chí không muốn quay đầu lại nhìn "tên biến thái" vừa ôm hôn mình.
Cảnh tượng này khiến mắt Phó Hi đau nhói.
Rõ ràng tình trạng của Lâm Lang không bình thường.
Cho nên, "chủ mưu" chỉ có thể là một người vẫn còn khả năng tư duy độc lập là Tạ Diêu Hoa này!
Cậu trai hai mươi mốt tuổi với gương mặt thanh tú, ánh mắt trong trẻo, giống như ánh mặt trời tươi đẹp, nhưng giờ phút này, cậu lại dịu dàng ôm ấp người chị dâu trên danh nghĩa của mình ngay trước mặt anh!
Phó Hi buộc bản thân phải bình tĩnh, nhưng ngọn lửa ghen tuông dữ dội bùng cháy trong lòng, chỉ muốn xông lên xé nát tên cầm thú đội lốt người này!
"Em có chuyện cần nói với anh ta, chị đứng đợi ở đây, đừng đi đâu nhé."
Tạ Diêu Hoa an ủi người đang hoảng loạn, rồi bước ra ngoài trước.
Phó Hi cất bước theo sau, sau đó đột ngột dừng lại một lúc, quay đầu nhìn về phía Lâm Lang. Cô không ngờ anh sẽ quay lại, gương mặt xinh đẹp không phấn son ấy ngẩn ra một lúc, sau đó lạnh lùng quay lưng đi, dường như nhìn anh một cái thôi cũng thấy bẩn mắt.
Anh mím chặt môi mỏng.
"Tôi nghĩ tốt nhất cậu nên đưa ra một lời giải thích hợp lý. Lâm Lang là bạn gái của tôi." Phó Hi lạnh lùng nhìn Tạ Diêu Hoa: "Đừng nói với tôi là cậu yêu một người đã có chồng rồi."
"Anh đã thấy hết rồi, chẳng phải sao?" Tạ Diêu Hoa rất thẳng thắn thừa nhận, khí thế không hề thua kém anh: "Trước khi chị ấy chưa kết hôn, tôi có quyền theo đuổi chị ấy. Tôi cũng đã nói rồi, nếu anh không biết trân trọng chị ấy, tôi sẽ không nương tay mà."
Câu nói này của Tạ Diêu Hoa khiến dây thần kinh của Phó Hi run lên, anh nghiến răng hỏi: "Tôi đã không trân trọng cô ấy ở chỗ nào?"
"Đây, bằng chứng đây."
Trong điện thoại của Tạ Diêu Hoa vẫn còn lưu giữ tấm ảnh anh chụp chung với Dương Lộ.
Phó Hi cau mày giải thích, rằng anh chỉ coi Dương Lộ như em gái, thấy cô ta ngây thơ đáng yêu, nên mới vô thức thân mật một chút, vậy có quá đáng lắm không?
Tạ Diêu Hoa khẽ cười khẩy: "Anh nói cô gái này ngây thơ đáng yêu? Vậy anh có biết rằng, vào đêm họp mặt hôm đó, Lâm Lang đã triệu tập cả nhóm chúng tôi lại, muốn tạo cho anh một bất ngờ vào ngày sinh nhật. Một mình chị ấy đi tìm anh, rồi đã xảy ra chuyện gì không?"
"Sao lại trùng hợp như vậy, có người đưa chìa khóa phòng của anh cho chị ấy, nhưng bên trong lại là một gã đàn ông đê tiện xa lạ đang chờ đợi. Khi chị ấy sợ hãi và cầu cứu thần hộ mệnh của mình, thì tình cờ điện thoại của anh lại tắt máy."
"Cậu nói gì?!" Phó Hi túm cổ áo cậu, đôi mắt đỏ rực: "Lâm Lang cô ấy bị sao?"
Tạ Diêu Hoa bị anh lắc mà choáng váng cả đầu, thở dốc vài hơi, nở nụ cười quái đản: "Anh yên tâm, tôi chạy đến kịp, xử lý gã kia rồi. Có điều Lâm Lang, hiển nhiên chị ấy không muốn nhớ lại nỗi kinh hoàng đêm đó, thế nên… chị ấy mất trí nhớ, hoàn toàn đuổi anh ra khỏi ký ức của mình."
Phó Hi loạng choạng, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cô đã quên mình ư?
Chiếc điện thoại mới mua rơi xuống đất.
Dương Lộ vội vàng nhặt lên: "Sư phụ, anh sao vậy?"
Phó Hi thô bạo giật lại điện thoại, ấn dãy số đã thuộc lòng từ lâu kia.
Đối phương luôn trong tình trạng đang nói chuyện điện thoại.
Ánh mắt anh tối sầm, bèn quay sang gọi cho Tạ Diêu Hoa.
Kết quả cũng y hệt.
Có điều gì đó bất thường.
Chẳng lẽ đúng như mẹ anh nói?
Một bên là người anh em quen biết từ nhỏ, một bên là người bạn gái anh yêu sâu đậm, anh hoàn toàn không thể tin rằng hai người này lại…
Không, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm!
Anh cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng sự u ám trong lòng lại không ngừng lan ra.
Bởi vì Phó Hi đột nhiên nhớ đến câu nói đùa của Tạ Diêu Hoa.
"Đại ca à, nếu anh không trân trọng chị dâu, thì có khi người khác sẽ cướp mất đấy."
Khi đó, Tạ Diêu Hoa đã thoải mái khoác vai Lâm Lang, hai người trông thân mật vô cùng. Anh cũng chẳng để tâm nhiều, vì sau khi Lâm Lang tái hợp với anh, cô chơi rất thân với nhóm bạn của anh, anh còn lo rằng họ không thích Lâm Lang. Kết quả này đương nhiên là điều khiến anh vui mừng nhất.
Nhưng anh không ngờ rằng Tạ Diêu Hoa lại là kẻ khẩu Phật tâm xà!
Phó Hi mặt không biểu cảm đẩy đám đông ra, tìm kiếm từng khuôn mặt của mọi người qua đường.
Do một nữ thành viên bị mệt, họ phải kết thúc hành trình sớm hơn một ngày, địa điểm hạ cánh chính là sân bay Vân Hồng.
Nếu không phải như thế, anh không thể nào tưởng tượng nổi hậu quả sẽ ra sao!
Cả nhóm đều nhìn nhau, không hiểu vì sao vị bang chủ vừa cười nói vui vẻ lại đột nhiên trở nên u ám như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Ngay cả người vốn vô tư lự như Dương Lộ cũng cảm thấy bất an.
Mười phút sau, Phó Hi đang điên cuồng tìm kiếm bỗng dừng bước.
Ở hướng 12 giờ, có một cô gái cao ráo, mảnh mai đứng đó.
Cô mặc chiếc váy dài phong cách Bohemian màu xanh lam khổng tước, trên cổ và tay đeo những món trang sức tinh xảo nổi bật, trông như một người mẫu tuyệt đẹp trong tạp chí, chỉ một bên mặt cũng đủ để hạ gục chúng sinh.
"Wow, cô gái này đẹp đến nghịch thiên luôn rồi?"
Trong nhóm có người không ngừng trầm trồ.
Sau đó, họ kinh ngạc khi thấy bang chủ nhà mình đột nhiên chạy đến, ôm chặt cô gái ấy vào lòng, như thể một bảo vật quý giá vừa được tìm lại, không ngừng hôn lên môi cô.
Mọi người đều choáng váng.
Chẳng phải bang chủ với Dương Lộ là một đôi sao?
Trong chuyến đi này, cặp sư đồ Phó Hi và Dương Lộ là tâm điểm chú ý của mọi người, ai cũng không ngừng trêu chọc họ.
Phó Hi nói rằng anh đã có bạn gái rồi, nhưng chẳng ai tin, bởi anh đối xử với Dương Lộ quá đỗi ân cần, có lẽ vì ngượng nên không dám thừa nhận thôi. Còn Dương Lộ, dù liên tục phủ nhận, nhưng khuôn mặt đỏ bừng của cô ta làm sao có thể che giấu được đôi mắt tinh tường của mọi người?
Ánh mắt của mọi người đều trở nên đầy ẩn ý.
Dương Lộ cắn chặt môi, cảm thấy khó xử.
"A! Anh là ai? Đồ biến thái! Mau thả tôi ra!"
Cô gái bị Phó Hi ôm chặt bỗng vùng vẫy, đấm đá liên hồi vào người anh.
Phó Hi sững sờ.
Anh tưởng mình nghe nhầm?
Lâm Lang nhân cơ hội thoát khỏi anh, ôm lấy ngực, sắc mặt tái nhợt, trông như vừa gặp phải cướp, vô cùng thảm hại.
"Lâm Lang, em… em sao vậy?"
Phó Hi lập tức nhận ra sự bất thường của cô, theo phản xạ muốn nắm lấy tay cô.
Hành động của anh khiến cô gái bị dọa đến mức giật bắn mình, quay lưng bỏ chạy.
Đương nhiên Phó Hi đuổi theo.
Hành khách trong sân bay đều trố mắt nhìn cảnh hai người rượt đuổi nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Mắt thấy Phó Hi sắp đuổi kịp thì Lâm Lang đột nhiên rẽ ngoặt, lao thẳng vào lồng ngực ai đó, ôm chặt lấy, giọng khàn khàn vì sợ hãi: "A Hoa, đằng sau có tên biến thái đang đuổi theo chị! Vừa rồi anh ta còn hôn chị nữa, đúng là đồ thần kinh!"
Biến thái?
Đồ thần kinh?
Đây là trò đùa mới sao?
Đầu óc Phó Hi rối như tơ vò.
Anh không hiểu tại sao Lâm Lang lại coi anh như hồng thủy mãnh thú, còn giả vờ như không nhận ra anh! Rõ ràng họ là người thân mật nhất!
Đôi mắt cô gái run rẩy vì sợ hãi, phủ một lớp sương mỏng, cố nén nước mắt khiến Tạ Diêu Hoa xót xa vô cùng, cậu vội vàng vuốt ve đầu cô: "Không sao đâu, có em ở đây rồi, Lang Nhi đừng sợ."
Lâm Lang ừm một tiếng, rồi vùi mặt vào ngực cậu, thậm chí không muốn quay đầu lại nhìn "tên biến thái" vừa ôm hôn mình.
Cảnh tượng này khiến mắt Phó Hi đau nhói.
Rõ ràng tình trạng của Lâm Lang không bình thường.
Cho nên, "chủ mưu" chỉ có thể là một người vẫn còn khả năng tư duy độc lập là Tạ Diêu Hoa này!
Cậu trai hai mươi mốt tuổi với gương mặt thanh tú, ánh mắt trong trẻo, giống như ánh mặt trời tươi đẹp, nhưng giờ phút này, cậu lại dịu dàng ôm ấp người chị dâu trên danh nghĩa của mình ngay trước mặt anh!
Phó Hi buộc bản thân phải bình tĩnh, nhưng ngọn lửa ghen tuông dữ dội bùng cháy trong lòng, chỉ muốn xông lên xé nát tên cầm thú đội lốt người này!
"Em có chuyện cần nói với anh ta, chị đứng đợi ở đây, đừng đi đâu nhé."
Tạ Diêu Hoa an ủi người đang hoảng loạn, rồi bước ra ngoài trước.
Phó Hi cất bước theo sau, sau đó đột ngột dừng lại một lúc, quay đầu nhìn về phía Lâm Lang. Cô không ngờ anh sẽ quay lại, gương mặt xinh đẹp không phấn son ấy ngẩn ra một lúc, sau đó lạnh lùng quay lưng đi, dường như nhìn anh một cái thôi cũng thấy bẩn mắt.
Anh mím chặt môi mỏng.
"Tôi nghĩ tốt nhất cậu nên đưa ra một lời giải thích hợp lý. Lâm Lang là bạn gái của tôi." Phó Hi lạnh lùng nhìn Tạ Diêu Hoa: "Đừng nói với tôi là cậu yêu một người đã có chồng rồi."
"Anh đã thấy hết rồi, chẳng phải sao?" Tạ Diêu Hoa rất thẳng thắn thừa nhận, khí thế không hề thua kém anh: "Trước khi chị ấy chưa kết hôn, tôi có quyền theo đuổi chị ấy. Tôi cũng đã nói rồi, nếu anh không biết trân trọng chị ấy, tôi sẽ không nương tay mà."
Câu nói này của Tạ Diêu Hoa khiến dây thần kinh của Phó Hi run lên, anh nghiến răng hỏi: "Tôi đã không trân trọng cô ấy ở chỗ nào?"
"Đây, bằng chứng đây."
Trong điện thoại của Tạ Diêu Hoa vẫn còn lưu giữ tấm ảnh anh chụp chung với Dương Lộ.
Phó Hi cau mày giải thích, rằng anh chỉ coi Dương Lộ như em gái, thấy cô ta ngây thơ đáng yêu, nên mới vô thức thân mật một chút, vậy có quá đáng lắm không?
Tạ Diêu Hoa khẽ cười khẩy: "Anh nói cô gái này ngây thơ đáng yêu? Vậy anh có biết rằng, vào đêm họp mặt hôm đó, Lâm Lang đã triệu tập cả nhóm chúng tôi lại, muốn tạo cho anh một bất ngờ vào ngày sinh nhật. Một mình chị ấy đi tìm anh, rồi đã xảy ra chuyện gì không?"
"Sao lại trùng hợp như vậy, có người đưa chìa khóa phòng của anh cho chị ấy, nhưng bên trong lại là một gã đàn ông đê tiện xa lạ đang chờ đợi. Khi chị ấy sợ hãi và cầu cứu thần hộ mệnh của mình, thì tình cờ điện thoại của anh lại tắt máy."
"Cậu nói gì?!" Phó Hi túm cổ áo cậu, đôi mắt đỏ rực: "Lâm Lang cô ấy bị sao?"
Tạ Diêu Hoa bị anh lắc mà choáng váng cả đầu, thở dốc vài hơi, nở nụ cười quái đản: "Anh yên tâm, tôi chạy đến kịp, xử lý gã kia rồi. Có điều Lâm Lang, hiển nhiên chị ấy không muốn nhớ lại nỗi kinh hoàng đêm đó, thế nên… chị ấy mất trí nhớ, hoàn toàn đuổi anh ra khỏi ký ức của mình."
Phó Hi loạng choạng, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cô đã quên mình ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.