Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng
Chương 46: Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 24
Công Tử Vĩnh An
11/08/2024
Phó Hi ôm lấy ngực, hít thở khó nhọc.
Thế mà vào lúc cô cần anh nhất, anh lại…
Người đàn ông nhớ lại vẻ lạnh nhạt của Lâm Lang khi nhìn mình lúc nãy, trái tim anh quặn đau, tất cả là lỗi của anh, chính anh đã đẩy cô vào tình cảnh nguy hiểm như vậy!
Nếu ban đầu điện thoại của anh không bị tắt nguồn, chắc chắn anh đã có thể nhận được cuộc gọi của Lâm Lang!
Toàn thân Phó Hi lạnh toát.
Đúng vậy, nếu điện thoại của anh không bị Dương Lộ ném hỏng.
Tính Dương Lộ trước giờ luôn bất cẩn, lúc đó anh cũng không quá bận tâm.
Anh không muốn suy nghĩ sâu xa, nhưng sau khi người bạn thân nhất của anh phản bội, yêu người chị dâu của mình, thì người đệ tử mà anh cưng chiều cũng đang lừa dối anh!
"Vậy tại sao cậu không tìm tôi?"
Phó Hi bất chợt nhận ra một điều khác, nếu Tạ Diêu Hoa đã lén chụp bức ảnh này, điều đó có nghĩa là lúc đó cậu cũng có mặt! Rõ ràng cậu có thể nói thẳng với anh!
"Tại sao phải tìm anh?"
Cậu trai có gương mặt còn phảng phất vẻ non nớt nghiêng đầu, nhưng giọng điệu lại đầy ác ý: "Trong lòng anh đã có người khác rồi, chắc hẳn sống chết của Lâm Lang anh cũng không quan tâm mà đúng không? Vậy thì việc tôi cướp chị ấy có gì là sai đâu chứ?"
"Khốn nạn!"
Sự kiên nhẫn của Phó Hi đạt đến giới hạn, nghĩ đến trước đây anh còn tin tưởng hoàn toàn giao Lâm Lang cho cậu chăm sóc, bây giờ nghĩ lại mới thấy đó quả là một trò cười!
Ngay từ đầu thằng ranh này đã có ý đồ với Lâm Lang!
Gân xanh nổi lên trên trán, anh như một con bạo long phẫn nộ, vung nắm đấm về phía gương mặt tuấn tú của Tạ Diêu Hoa.
"Phì!"
Cậu trai phun ra một ngụm máu, không sợ chết khiêu khích: "Quên nói với anh, tôi còn nhân lúc chị ấy mất trí nhớ mà nói rằng tôi mới chính là bạn trai của chị ấy."
"Tôi biết rõ mọi thứ về chị ấy, sở thích, gu thẩm mỹ, tất cả."
"So với một người bạn trai chính thức nhưng lại mập mờ với thư ký như anh, chẳng phải tôi mới là người đủ tư cách hơn sao?"
"Đúng rồi, sau tai chị ấy có một nốt ruồi son, rất đẹp."
"Chị ấy thích em nhẹ nhàng vuốt tóc mình, nói rằng làm như vậy chị ấy sẽ có ảo giác như được yêu thương."
Tạ Diêu Hoa cười ngạo nghễ, ánh mắt như tỏa ra ánh sáng: "Ngốc, ngốc thật, sao lại có thể là ảo giác chứ? Tôi sẵn lòng yêu chiều chị ấy hơn anh gấp ngàn lần, cưng chiều chị ấy như một nữ vương, như một công chúa, tôi chính là thần dân trung thành duy nhất của chị ấy."
"Đại ca à, anh không xứng với chị ấy."
"Phịch—"
Tiếng máu thịt vỡ nát.
Người đàn ông bóp chặt cổ cậu, lạnh lùng, khinh bỉ, khuôn mặt tuấn tú ánh lên sát khí từ vực sâu, có lẽ nếu ma quỷ nhìn thấy bộ dạng này của anh cũng sẽ sợ hãi mà lùi bước.
"Tôi có xứng hay không, cậu nghĩ rằng một kẻ nói dối như cậu có quyền quyết định sao? Chẳng qua chỉ là kẻ bại trận mà thôi!"
Anh cười khẩy.
Máu chảy xuống từ trán Tạ Diêu Hoa, làm mắt cậu nhòe đi, nhưng cậu vẫn cười, nhìn về phía sau anh, nụ cười trong sáng và mềm mại: "Đại ca à, anh nghĩ rằng mình thực sự đã thắng sao?"
Cơ thể Phó Hi cứng đờ.
Cô gái đứng phía sau anh, ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn một gã đồ tể tàn nhẫn, tay dính đầy máu tanh ghê tởm.
Sau khi tái hợp với Lâm Lang, Phó Hi luôn cẩn thận đóng vai người yêu hoàn hảo, anh sợ rằng cô sẽ phản cảm, ghét bỏ sự tàn nhẫn của anh.
Mỗi người đàn ông đều muốn giữ một hình ảnh trong sạch, tươi sáng trước mặt người mình yêu, khiến họ cảm thấy rằng người bạn đời mà họ chọn là đáng tin cậy, đường hoàng, có khả năng che mưa chắn gió cho họ, rằng sau này anh sẽ là một người chồng, người cha tốt.
Nhưng Phó Hi biết anh không phải là một người hoàn hảo như vậy.
Trong cơ thể anh chảy xuôi dòng máu bạo lực và giết chóc.
Dù cô gần gũi với anh, nhưng có lẽ trong lòng vẫn sợ hãi anh nhỉ?
Nhận ra điều này, Phó Hi càng cư xử lịch sự với cô hơn, bắt mình phải trở thành một quý ông lịch lãm và kiềm chế nhất.
Nhưng giờ đây, khía cạnh tồi tệ nhất trong tính cách của anh lại bị cô phát hiện.
Lúc này Phó Hi mới nhận ra rằng…
Anh bị lừa rồi.
Tạ Diêu Hoa cố tình giả vờ làm con cừu non thuần khiết vô hại, khiến anh nổi trận lôi đình, để Lâm Lang có thể tận mắt chứng kiến cảnh anh bạo lực thế nào.
"Phó Hi, anh định đánh chết người ta sao?"
Cô gái nhẹ nhàng hỏi, chiếc váy dài màu lam khổng tước tôn lên làn da trắng như ngọc của cô, nhất là khi cô vừa khỏi bệnh, gương mặt có vẻ trắng nhợt, nhưng đôi môi đỏ mọng như thấm đẫm máu tươi, lại thấp thoáng vài phần yêu kiều mê hoặc của một yêu cơ họa thủy.
Phó Hi nhìn cô mà say đắm, không tự chủ mà nới lỏng tay.
Giọng nói của Tạ Diêu Hoa khản đặc: "Chị, chị khôi phục trí nhớ rồi?"
Cậu nhìn ra ngay, giữa hàng lông mày của cô hiện rõ vẻ đẹp lộng lẫy, tựa như một yêu tinh nghiêng nước nghiêng thành, vẻ ngây thơ hồn nhiên đã biến mất không còn dấu vết.
Tạ Diêu Hoa cảm thấy mình nên hối hận, vì điều đó có nghĩa là mọi việc cậu làm trước đó đều vô ích. Nhưng là thế nào đây? Nhìn nụ cười như có như không trên môi cô, cậu như bị hớp hồn, không còn cơ hội để quay đầu nữa.
Thần hồn điên đảo, điên đảo thần hồn.
Tạ Diêu Hoa nghĩ, cả đời này cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi đoạn tình cảm khiến người ta mê đắm này.
"Tôi đã gọi xe cứu thương, Phó Hi, anh đưa người lên xe đi."
Lâm Lang không khách sáo ra lệnh.
Thế nhưng, người kia cũng cam lòng làm theo lời cô, dù mới đây chính anh là người đã suýt giết chết cậu.
Trên xe cứu thương, bác sĩ đang băng bó cầm máu cho Tạ Diêu Hoa, Phó Hi ngồi bên cạnh Lâm Lang, do dự đôi chút, rồi đưa tay nắm lấy tay cô.
Cô liếc xéo anh một cái, dứt khoát rút tay ra.
Quả nhiên, cô vẫn chưa tha thứ cho anh.
Tạ Diêu Hoa khẽ nâng tay đang đặt gần phía Lâm Lang lên.
Cậu quay mặt nhìn cô, ánh mắt như mang theo chút khẩn cầu nào đó.
Hàng mi dài như cánh bướm của cô gái khẽ rung, rồi cô đưa tay ra.
Trong khoảnh khắc ấy, dù toàn thân đau đớn đến co giật, nhưng cậu trai vẫn dùng hết sức lực nở nụ cười rạng rỡ với người mình yêu, như thể đã nắm trọn cả thế giới.
Ánh sao trong mắt Phó Hi từng chút từng chút lụi tàn.
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, so với Tạ Diêu Hoa đang trọng thương, anh càng trông giống người bệnh vô phương cứu chữa.
Hối hận đi, đau lòng đi.
Tất cả những điều này đều là do cái cô đệ tử ngây thơ đáng yêu của anh ban tặng đấy.
Lâm Lang chống tay lên cằm, bây giờ trái tim của nam chính đã yếu mềm đến mức tùy cô tổn thương, nếu cô không làm gì, có vẻ không hợp với danh phận của một nữ phụ ác độc như cô nhỉ?
Vậy thì, cứ bắt đầu từ nữ chính đi?
Đôi môi hồng như cánh hoa khẽ cong, ngọt ngào quyến rũ là thế.
Bữa tiệc đẫm máu cuối cùng, chỉ mới vừa bắt đầu thôi.
Thế mà vào lúc cô cần anh nhất, anh lại…
Người đàn ông nhớ lại vẻ lạnh nhạt của Lâm Lang khi nhìn mình lúc nãy, trái tim anh quặn đau, tất cả là lỗi của anh, chính anh đã đẩy cô vào tình cảnh nguy hiểm như vậy!
Nếu ban đầu điện thoại của anh không bị tắt nguồn, chắc chắn anh đã có thể nhận được cuộc gọi của Lâm Lang!
Toàn thân Phó Hi lạnh toát.
Đúng vậy, nếu điện thoại của anh không bị Dương Lộ ném hỏng.
Tính Dương Lộ trước giờ luôn bất cẩn, lúc đó anh cũng không quá bận tâm.
Anh không muốn suy nghĩ sâu xa, nhưng sau khi người bạn thân nhất của anh phản bội, yêu người chị dâu của mình, thì người đệ tử mà anh cưng chiều cũng đang lừa dối anh!
"Vậy tại sao cậu không tìm tôi?"
Phó Hi bất chợt nhận ra một điều khác, nếu Tạ Diêu Hoa đã lén chụp bức ảnh này, điều đó có nghĩa là lúc đó cậu cũng có mặt! Rõ ràng cậu có thể nói thẳng với anh!
"Tại sao phải tìm anh?"
Cậu trai có gương mặt còn phảng phất vẻ non nớt nghiêng đầu, nhưng giọng điệu lại đầy ác ý: "Trong lòng anh đã có người khác rồi, chắc hẳn sống chết của Lâm Lang anh cũng không quan tâm mà đúng không? Vậy thì việc tôi cướp chị ấy có gì là sai đâu chứ?"
"Khốn nạn!"
Sự kiên nhẫn của Phó Hi đạt đến giới hạn, nghĩ đến trước đây anh còn tin tưởng hoàn toàn giao Lâm Lang cho cậu chăm sóc, bây giờ nghĩ lại mới thấy đó quả là một trò cười!
Ngay từ đầu thằng ranh này đã có ý đồ với Lâm Lang!
Gân xanh nổi lên trên trán, anh như một con bạo long phẫn nộ, vung nắm đấm về phía gương mặt tuấn tú của Tạ Diêu Hoa.
"Phì!"
Cậu trai phun ra một ngụm máu, không sợ chết khiêu khích: "Quên nói với anh, tôi còn nhân lúc chị ấy mất trí nhớ mà nói rằng tôi mới chính là bạn trai của chị ấy."
"Tôi biết rõ mọi thứ về chị ấy, sở thích, gu thẩm mỹ, tất cả."
"So với một người bạn trai chính thức nhưng lại mập mờ với thư ký như anh, chẳng phải tôi mới là người đủ tư cách hơn sao?"
"Đúng rồi, sau tai chị ấy có một nốt ruồi son, rất đẹp."
"Chị ấy thích em nhẹ nhàng vuốt tóc mình, nói rằng làm như vậy chị ấy sẽ có ảo giác như được yêu thương."
Tạ Diêu Hoa cười ngạo nghễ, ánh mắt như tỏa ra ánh sáng: "Ngốc, ngốc thật, sao lại có thể là ảo giác chứ? Tôi sẵn lòng yêu chiều chị ấy hơn anh gấp ngàn lần, cưng chiều chị ấy như một nữ vương, như một công chúa, tôi chính là thần dân trung thành duy nhất của chị ấy."
"Đại ca à, anh không xứng với chị ấy."
"Phịch—"
Tiếng máu thịt vỡ nát.
Người đàn ông bóp chặt cổ cậu, lạnh lùng, khinh bỉ, khuôn mặt tuấn tú ánh lên sát khí từ vực sâu, có lẽ nếu ma quỷ nhìn thấy bộ dạng này của anh cũng sẽ sợ hãi mà lùi bước.
"Tôi có xứng hay không, cậu nghĩ rằng một kẻ nói dối như cậu có quyền quyết định sao? Chẳng qua chỉ là kẻ bại trận mà thôi!"
Anh cười khẩy.
Máu chảy xuống từ trán Tạ Diêu Hoa, làm mắt cậu nhòe đi, nhưng cậu vẫn cười, nhìn về phía sau anh, nụ cười trong sáng và mềm mại: "Đại ca à, anh nghĩ rằng mình thực sự đã thắng sao?"
Cơ thể Phó Hi cứng đờ.
Cô gái đứng phía sau anh, ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn một gã đồ tể tàn nhẫn, tay dính đầy máu tanh ghê tởm.
Sau khi tái hợp với Lâm Lang, Phó Hi luôn cẩn thận đóng vai người yêu hoàn hảo, anh sợ rằng cô sẽ phản cảm, ghét bỏ sự tàn nhẫn của anh.
Mỗi người đàn ông đều muốn giữ một hình ảnh trong sạch, tươi sáng trước mặt người mình yêu, khiến họ cảm thấy rằng người bạn đời mà họ chọn là đáng tin cậy, đường hoàng, có khả năng che mưa chắn gió cho họ, rằng sau này anh sẽ là một người chồng, người cha tốt.
Nhưng Phó Hi biết anh không phải là một người hoàn hảo như vậy.
Trong cơ thể anh chảy xuôi dòng máu bạo lực và giết chóc.
Dù cô gần gũi với anh, nhưng có lẽ trong lòng vẫn sợ hãi anh nhỉ?
Nhận ra điều này, Phó Hi càng cư xử lịch sự với cô hơn, bắt mình phải trở thành một quý ông lịch lãm và kiềm chế nhất.
Nhưng giờ đây, khía cạnh tồi tệ nhất trong tính cách của anh lại bị cô phát hiện.
Lúc này Phó Hi mới nhận ra rằng…
Anh bị lừa rồi.
Tạ Diêu Hoa cố tình giả vờ làm con cừu non thuần khiết vô hại, khiến anh nổi trận lôi đình, để Lâm Lang có thể tận mắt chứng kiến cảnh anh bạo lực thế nào.
"Phó Hi, anh định đánh chết người ta sao?"
Cô gái nhẹ nhàng hỏi, chiếc váy dài màu lam khổng tước tôn lên làn da trắng như ngọc của cô, nhất là khi cô vừa khỏi bệnh, gương mặt có vẻ trắng nhợt, nhưng đôi môi đỏ mọng như thấm đẫm máu tươi, lại thấp thoáng vài phần yêu kiều mê hoặc của một yêu cơ họa thủy.
Phó Hi nhìn cô mà say đắm, không tự chủ mà nới lỏng tay.
Giọng nói của Tạ Diêu Hoa khản đặc: "Chị, chị khôi phục trí nhớ rồi?"
Cậu nhìn ra ngay, giữa hàng lông mày của cô hiện rõ vẻ đẹp lộng lẫy, tựa như một yêu tinh nghiêng nước nghiêng thành, vẻ ngây thơ hồn nhiên đã biến mất không còn dấu vết.
Tạ Diêu Hoa cảm thấy mình nên hối hận, vì điều đó có nghĩa là mọi việc cậu làm trước đó đều vô ích. Nhưng là thế nào đây? Nhìn nụ cười như có như không trên môi cô, cậu như bị hớp hồn, không còn cơ hội để quay đầu nữa.
Thần hồn điên đảo, điên đảo thần hồn.
Tạ Diêu Hoa nghĩ, cả đời này cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi đoạn tình cảm khiến người ta mê đắm này.
"Tôi đã gọi xe cứu thương, Phó Hi, anh đưa người lên xe đi."
Lâm Lang không khách sáo ra lệnh.
Thế nhưng, người kia cũng cam lòng làm theo lời cô, dù mới đây chính anh là người đã suýt giết chết cậu.
Trên xe cứu thương, bác sĩ đang băng bó cầm máu cho Tạ Diêu Hoa, Phó Hi ngồi bên cạnh Lâm Lang, do dự đôi chút, rồi đưa tay nắm lấy tay cô.
Cô liếc xéo anh một cái, dứt khoát rút tay ra.
Quả nhiên, cô vẫn chưa tha thứ cho anh.
Tạ Diêu Hoa khẽ nâng tay đang đặt gần phía Lâm Lang lên.
Cậu quay mặt nhìn cô, ánh mắt như mang theo chút khẩn cầu nào đó.
Hàng mi dài như cánh bướm của cô gái khẽ rung, rồi cô đưa tay ra.
Trong khoảnh khắc ấy, dù toàn thân đau đớn đến co giật, nhưng cậu trai vẫn dùng hết sức lực nở nụ cười rạng rỡ với người mình yêu, như thể đã nắm trọn cả thế giới.
Ánh sao trong mắt Phó Hi từng chút từng chút lụi tàn.
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, so với Tạ Diêu Hoa đang trọng thương, anh càng trông giống người bệnh vô phương cứu chữa.
Hối hận đi, đau lòng đi.
Tất cả những điều này đều là do cái cô đệ tử ngây thơ đáng yêu của anh ban tặng đấy.
Lâm Lang chống tay lên cằm, bây giờ trái tim của nam chính đã yếu mềm đến mức tùy cô tổn thương, nếu cô không làm gì, có vẻ không hợp với danh phận của một nữ phụ ác độc như cô nhỉ?
Vậy thì, cứ bắt đầu từ nữ chính đi?
Đôi môi hồng như cánh hoa khẽ cong, ngọt ngào quyến rũ là thế.
Bữa tiệc đẫm máu cuối cùng, chỉ mới vừa bắt đầu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.