Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu
Chương 40: Thâm Trạch (40)
Phát Điện Cơ
02/11/2022
Ninh Xu: “…”
Tạ Kỳ chỉ đơn giản là một nam nhân bị khiêu khích bản năng hiếu thắng, nhưng trong con hẻm có một tên lưu manh đang sống giở chết giở trong đó.
Ninh Xu vốn không muốn cứu những kẻ muốn giết mình, chỉ là, cho dù là cổ đại, đả thương người khác cũng có luật pháp tương ứng, đặc biệt là những người không có quyền thế, Đoạn Hiển sợ là sẽ gặp phiền phức.
Hắn cũng chỉ muốn cứu mình.
Nếu như có quan hệ với Hầu phủ, cộng thêm một chút tác động thì sau này không cần phải lo lắng gì nữa.
Nàng cụp mắt xuống, khẽ kéo ống tay áo của Đoạn Hiển, bước ra từ sau lưng hắn, nhìn ánh mắt Tạ Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Nhị gia, bên trong có người bị thương, nhờ Nhị gia tìm người xử lý.”
Đoạn Hiển ngẩn người, lẳng lặng nhìn bóng dáng của nàng.
Tạ Kỳ nhướng mày.
Cũng muốn biết người này là do Đoạn Hiển đả thương, mà nàng lại chủ động xin giúp đỡ.
Vì nam nhân khác, nàng đã chịu cúi đầu trước y.
Trên mặt Tạ Kỳ nở ra nụ cười ấm áp, nhưng ánh mắt lại xuất hiện một tia lạnh lẽo, nói: “Được.”
Không lâu sau, phủ doãn Kinh Triệu Phủ tới, khom lưng cúi đầu với Tạ Kỳ, khẳng định sẽ ngay lập tức phái bẩm báo mọi chuyện với Thị Lang đại nhân.
Kiệu Hầu phủ cũng đã tới, cỗ kiệu dừng ở trước cửa khách điếm lúc trước, vì nhận được tin Ninh Xu đã trở về, loại chuyện này lúc trước không phải không có, bọn họ không chứng thực mà đã quay về.
Có thể thấy đám người muốn bắt Ninh Xu đã lên kế hoạch tỉ mỉ, thậm chí còn quen thuộc đường đi nước bước của những người ngoại viện của Hầu phủ.
Ninh Xu bước lên kiệu, còn chưa kịp định thần đã thấy Tạ Kỳ vén mành bước vào.
Y chỉnh lại vạt áo ngồi bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, cỗ kiệu có chút rộng rãi nay đã chật chội trông thấy, xung quanh tỏa ra mùi của hương hoa mai thơm lạnh.
Ninh Xu nhìn Tạ Kỳ.
Tạ Kỳ: “Hừ, chắc không phải lợi dung ta xong bèn muốn ném ta đi như một chiếc giẻ lau đấy chứ?”
Nắm tay y, Ninh Xu hỏi:
“Vậy tùy ngươi.”
Nàng nhắm mắt định thần.
Tạ Kỳ ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, sau đó y vén mành lên nhếch mép nhìn tên nam nhân đứng bên ngoài.
Không cần nói cũng biết là một loại mỉa mai.
Đoạn Hiển đứng đó, bàn tay từ từ nắm chặt, mắt nhìn cỗ kiệu càng lúc càng xa.
Phủ doãn biết ý của Tạ Kỳ là không muốn truy cứu Đoạn Hiển, bèn nhìn hắn nói với vẻ khách sáo:
“Vị công tử này, đợi lát nữa sẽ có nha dịch tới tìm ngươi hỏi một vài chuyện, ngươi...”
Nói chưa dứt lời, Đoạn Hiển đột nhiên quay đầu bỏ đi về hướng con hẻm, phủ doãn suýt chút nữa đã tức chết.
Hắn quay trở lại con hẻm, cúi đầu tìm một lúc, lát sau nhặt lên một đồng xu dính máu trong góc.
Hắn cẩn thận dùng tay áo lau sạch vết máu, đặt đồng tiền vào lòng bàn tay, miết nhẹ.
…
Trên đường trở về, Tạ Kỳ giống như vô tình hỏi về vị hôn phu.
Giọng điệu bình thản, Ninh Xu cũng tùy tiện nói nhưng y lại hỏi không ngừng.
Vốn Ninh Xu có bảy tám phần buồn ngủ thì đã bị làm cho biến mất hết sạch.
Nàng hạ giọng nói: “Ngươi muốn biết cái gì?”
Tạ Kỳ nói: “Còn muốn biết ngươi có thể nói dối đến lúc nào.”
Tạ Kỳ dựa vào thành kiệu, ngón tay khẽ gõ động vào thành ghế chậm rãi nói: “Ta sớm đã kêu người điều tra, vị hôn phu mà ngươi nói… là giả.”
Ninh Xu không phản bác.
Vị hôn phu Schrodinger, Ninh Xu vẫn luôn cho rằng Tạ Kỳ không quan tâm, huống chi chỉ là mấy lời ngẫu hứng, nàng cũng không khắc sâu vào trong tâm trí của bản thân, thế nên cũng không nói cho Tạ Kỳ biết.
Nhưng dù biết rõ là giả, Tạ Kỳ vẫn không ngừng lải nhải chuyện này.
Tạ Kỳ chỉ đơn giản là một nam nhân bị khiêu khích bản năng hiếu thắng, nhưng trong con hẻm có một tên lưu manh đang sống giở chết giở trong đó.
Ninh Xu vốn không muốn cứu những kẻ muốn giết mình, chỉ là, cho dù là cổ đại, đả thương người khác cũng có luật pháp tương ứng, đặc biệt là những người không có quyền thế, Đoạn Hiển sợ là sẽ gặp phiền phức.
Hắn cũng chỉ muốn cứu mình.
Nếu như có quan hệ với Hầu phủ, cộng thêm một chút tác động thì sau này không cần phải lo lắng gì nữa.
Nàng cụp mắt xuống, khẽ kéo ống tay áo của Đoạn Hiển, bước ra từ sau lưng hắn, nhìn ánh mắt Tạ Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Nhị gia, bên trong có người bị thương, nhờ Nhị gia tìm người xử lý.”
Đoạn Hiển ngẩn người, lẳng lặng nhìn bóng dáng của nàng.
Tạ Kỳ nhướng mày.
Cũng muốn biết người này là do Đoạn Hiển đả thương, mà nàng lại chủ động xin giúp đỡ.
Vì nam nhân khác, nàng đã chịu cúi đầu trước y.
Trên mặt Tạ Kỳ nở ra nụ cười ấm áp, nhưng ánh mắt lại xuất hiện một tia lạnh lẽo, nói: “Được.”
Không lâu sau, phủ doãn Kinh Triệu Phủ tới, khom lưng cúi đầu với Tạ Kỳ, khẳng định sẽ ngay lập tức phái bẩm báo mọi chuyện với Thị Lang đại nhân.
Kiệu Hầu phủ cũng đã tới, cỗ kiệu dừng ở trước cửa khách điếm lúc trước, vì nhận được tin Ninh Xu đã trở về, loại chuyện này lúc trước không phải không có, bọn họ không chứng thực mà đã quay về.
Có thể thấy đám người muốn bắt Ninh Xu đã lên kế hoạch tỉ mỉ, thậm chí còn quen thuộc đường đi nước bước của những người ngoại viện của Hầu phủ.
Ninh Xu bước lên kiệu, còn chưa kịp định thần đã thấy Tạ Kỳ vén mành bước vào.
Y chỉnh lại vạt áo ngồi bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, cỗ kiệu có chút rộng rãi nay đã chật chội trông thấy, xung quanh tỏa ra mùi của hương hoa mai thơm lạnh.
Ninh Xu nhìn Tạ Kỳ.
Tạ Kỳ: “Hừ, chắc không phải lợi dung ta xong bèn muốn ném ta đi như một chiếc giẻ lau đấy chứ?”
Nắm tay y, Ninh Xu hỏi:
“Vậy tùy ngươi.”
Nàng nhắm mắt định thần.
Tạ Kỳ ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, sau đó y vén mành lên nhếch mép nhìn tên nam nhân đứng bên ngoài.
Không cần nói cũng biết là một loại mỉa mai.
Đoạn Hiển đứng đó, bàn tay từ từ nắm chặt, mắt nhìn cỗ kiệu càng lúc càng xa.
Phủ doãn biết ý của Tạ Kỳ là không muốn truy cứu Đoạn Hiển, bèn nhìn hắn nói với vẻ khách sáo:
“Vị công tử này, đợi lát nữa sẽ có nha dịch tới tìm ngươi hỏi một vài chuyện, ngươi...”
Nói chưa dứt lời, Đoạn Hiển đột nhiên quay đầu bỏ đi về hướng con hẻm, phủ doãn suýt chút nữa đã tức chết.
Hắn quay trở lại con hẻm, cúi đầu tìm một lúc, lát sau nhặt lên một đồng xu dính máu trong góc.
Hắn cẩn thận dùng tay áo lau sạch vết máu, đặt đồng tiền vào lòng bàn tay, miết nhẹ.
…
Trên đường trở về, Tạ Kỳ giống như vô tình hỏi về vị hôn phu.
Giọng điệu bình thản, Ninh Xu cũng tùy tiện nói nhưng y lại hỏi không ngừng.
Vốn Ninh Xu có bảy tám phần buồn ngủ thì đã bị làm cho biến mất hết sạch.
Nàng hạ giọng nói: “Ngươi muốn biết cái gì?”
Tạ Kỳ nói: “Còn muốn biết ngươi có thể nói dối đến lúc nào.”
Tạ Kỳ dựa vào thành kiệu, ngón tay khẽ gõ động vào thành ghế chậm rãi nói: “Ta sớm đã kêu người điều tra, vị hôn phu mà ngươi nói… là giả.”
Ninh Xu không phản bác.
Vị hôn phu Schrodinger, Ninh Xu vẫn luôn cho rằng Tạ Kỳ không quan tâm, huống chi chỉ là mấy lời ngẫu hứng, nàng cũng không khắc sâu vào trong tâm trí của bản thân, thế nên cũng không nói cho Tạ Kỳ biết.
Nhưng dù biết rõ là giả, Tạ Kỳ vẫn không ngừng lải nhải chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.