Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu
Chương 41: Thâm Trạch (41)
Phát Điện Cơ
02/11/2022
Chỉ thấy y cúi người, hương hoa mai thoắt ẩn thoắt hiện bao vây lấy nàng, trong đôi mắt tuấn tú hiện lên vẻ tìm tòi:
“Nhưng tại vì sao ngươi lại lấy lý do vị hôn phu để thoái thác, lại còn chỉ nói với Lương thị và lão tam mà không nói với ta.”
Đứng ở góc độ của Tạ Kỳ mà nói, lời nói của Ninh Xu quả thực không có sự nhất quán.
Ninh Xu: “…”
Đấy cũng là lý do vì sao nàng không giỏi trong các trò chơi, bởi vì nàng đã quá tập trung vào chiến lược của mình mà lại bỏ qua một vài chi tiết.
Tạ Kỳ lại là một người khôn khéo.
Nàng chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới đáp: “Nói ra liệu ngươi sẽ tin ta sao?”
Tạ Kỳ bật cười.
Đột nhiên kiệu bị nghiêng sang trái, Ninh Xu bất ngờ không kịp phòng ngừa va vào bên cạnh.
Tạ Kỳ phản ứng nhanh, ôm chặt lấy eo nàng.
Khoảng cách hai người rất gần.
Gần đến mức có thể nhìn được nhau trong ánh mắt, hơi thở đan xen, bàn tay y nóng bỏng xuyên qua lớp áo mỏng manh trên người Ninh Xu.
Bên ngoài cỗ kiệu truyền đến một âm thanh: “Nhị gia, không sao chứ?”
Tạ Kỳ không có phản ứng gì.
Người trong lòng có vẻ như phù hợp cực kỳ, làn da trắng nõn tinh tế, thân thể uyển chuyển. Có một mùi thơm nhẹ khác với mùi hương nhàn nhạt mà y yêu thích phả vào mặt, như thể quyến rũ mọi người cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài của nàng, tiến vào nếm thử hương vị ngọt ngào ở bên trong.
Ánh mắt của y dừng lại ở trên chiếc cổ mảnh mai của Ninh Xu, lồng ngực phập phồng dao động.
Bất giác, đôi mắt Tạ Kỳ tối sầm lại.
Ninh Xu dùng tay đẩy ra, cảm nhận rõ ràng lồng ngực cân đối và mạnh mẽ của Tạ Kỳ dưới lớp quan phục, cùng với nhịp tim, một nhịp, hai nhịp, trầm ổn mà mạnh mẽ.
Nàng muốn lùi lại nhưng Tạ Kỳ lại càng dùng sức hơn.
Nói với giọng khàn khàn:
“... Ngươi dục cự còn nghênh.”
Giống như chạm vào là nổ ngay.
Ninh Xu đột nhiên bật cười, không phải kiểu ái muội thẹn thùng mà là đôi mắt trong veo, bình thản như thường lệ.
Mắt nàng sáng như sao trên trời: “Dục cự còn nghênh?”
“Chỉ sợ không phải.”
Nàng mím chặt đôi môi anh đào đỏ mọng: “Ta thích, ta nhất định sẽ nắm lấy, chẳng hạn như...”
Ngay sau đó nàng đột nhiên dùng lực đẩy Tạ Kỳ.
Y không hề nghĩ tới, thế nhưng cũng buông tay ra, y vốn định ôm nàng lại, nhưng thấy nàng lại không lợi dụng sơ hở mà rời đi, trái lại còn khom người đẩy y vào vách kiệu.
Ninh Xu hơi cúi eo, để lộ đường cong cơ thể, dường như chạm vào ngực y.
Ngón tay lướt qua gò má, vuốt ve y như chuồn chuồn lướt nước.
“Như vậy.”
Cuối cùng nói thêm hai chữ, hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt Tạ Kỳ.
Làn da của nam nhân không mịn màng mỏng manh tinh tế như nữ nhân nhưng lại sạch sẽ và tươi mát, buông thả theo động tác của nàng, chậm rãi mà căng thẳng, tràn đầy năng lượng.
Y cứng họng đang định quay lưng lại đảo khách thành chủ, Ninh Xu đột nhiên đứng dậy trở lại ghế kiệu, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tạ Kỳ:
“Cho nên, ta không hề dục cự còn nghênh.”
Tạ Kỳ: “...”
Nàng chui ra khỏi kiệu nhanh như chớp.
Bên ngoài, hóa ra là Đại Lý Tự đang truy bắt tội phạm quan trọng, phi ngựa qua vô tình đụng phải người của Hầu phỉ khiến cho cỗ kiệu chao đảo, Đại Lý Tự Tự Thừa vô cùng bất đắc dĩ, ở bên ngoài chờ tạ lỗi với Tạ Kỳ.
Bấy giờ, mắt thấy một mỹ nhân xinh đẹp bước ra từ trong kiệu, nghĩ đến việc mình đã quấy rầy chuyện tốt của Tạ Nhị, Tự Thừa không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Mà bên trong kiệu, Tạ Kỳ chậm rãi ngồi thẳng lưng.
Y cụp mắt nhìn đi đâu đó, thay đổi vài vị trí ngồi nhưng vẫn không thể che giấu…
Chậc.
“Nhưng tại vì sao ngươi lại lấy lý do vị hôn phu để thoái thác, lại còn chỉ nói với Lương thị và lão tam mà không nói với ta.”
Đứng ở góc độ của Tạ Kỳ mà nói, lời nói của Ninh Xu quả thực không có sự nhất quán.
Ninh Xu: “…”
Đấy cũng là lý do vì sao nàng không giỏi trong các trò chơi, bởi vì nàng đã quá tập trung vào chiến lược của mình mà lại bỏ qua một vài chi tiết.
Tạ Kỳ lại là một người khôn khéo.
Nàng chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới đáp: “Nói ra liệu ngươi sẽ tin ta sao?”
Tạ Kỳ bật cười.
Đột nhiên kiệu bị nghiêng sang trái, Ninh Xu bất ngờ không kịp phòng ngừa va vào bên cạnh.
Tạ Kỳ phản ứng nhanh, ôm chặt lấy eo nàng.
Khoảng cách hai người rất gần.
Gần đến mức có thể nhìn được nhau trong ánh mắt, hơi thở đan xen, bàn tay y nóng bỏng xuyên qua lớp áo mỏng manh trên người Ninh Xu.
Bên ngoài cỗ kiệu truyền đến một âm thanh: “Nhị gia, không sao chứ?”
Tạ Kỳ không có phản ứng gì.
Người trong lòng có vẻ như phù hợp cực kỳ, làn da trắng nõn tinh tế, thân thể uyển chuyển. Có một mùi thơm nhẹ khác với mùi hương nhàn nhạt mà y yêu thích phả vào mặt, như thể quyến rũ mọi người cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài của nàng, tiến vào nếm thử hương vị ngọt ngào ở bên trong.
Ánh mắt của y dừng lại ở trên chiếc cổ mảnh mai của Ninh Xu, lồng ngực phập phồng dao động.
Bất giác, đôi mắt Tạ Kỳ tối sầm lại.
Ninh Xu dùng tay đẩy ra, cảm nhận rõ ràng lồng ngực cân đối và mạnh mẽ của Tạ Kỳ dưới lớp quan phục, cùng với nhịp tim, một nhịp, hai nhịp, trầm ổn mà mạnh mẽ.
Nàng muốn lùi lại nhưng Tạ Kỳ lại càng dùng sức hơn.
Nói với giọng khàn khàn:
“... Ngươi dục cự còn nghênh.”
Giống như chạm vào là nổ ngay.
Ninh Xu đột nhiên bật cười, không phải kiểu ái muội thẹn thùng mà là đôi mắt trong veo, bình thản như thường lệ.
Mắt nàng sáng như sao trên trời: “Dục cự còn nghênh?”
“Chỉ sợ không phải.”
Nàng mím chặt đôi môi anh đào đỏ mọng: “Ta thích, ta nhất định sẽ nắm lấy, chẳng hạn như...”
Ngay sau đó nàng đột nhiên dùng lực đẩy Tạ Kỳ.
Y không hề nghĩ tới, thế nhưng cũng buông tay ra, y vốn định ôm nàng lại, nhưng thấy nàng lại không lợi dụng sơ hở mà rời đi, trái lại còn khom người đẩy y vào vách kiệu.
Ninh Xu hơi cúi eo, để lộ đường cong cơ thể, dường như chạm vào ngực y.
Ngón tay lướt qua gò má, vuốt ve y như chuồn chuồn lướt nước.
“Như vậy.”
Cuối cùng nói thêm hai chữ, hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt Tạ Kỳ.
Làn da của nam nhân không mịn màng mỏng manh tinh tế như nữ nhân nhưng lại sạch sẽ và tươi mát, buông thả theo động tác của nàng, chậm rãi mà căng thẳng, tràn đầy năng lượng.
Y cứng họng đang định quay lưng lại đảo khách thành chủ, Ninh Xu đột nhiên đứng dậy trở lại ghế kiệu, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tạ Kỳ:
“Cho nên, ta không hề dục cự còn nghênh.”
Tạ Kỳ: “...”
Nàng chui ra khỏi kiệu nhanh như chớp.
Bên ngoài, hóa ra là Đại Lý Tự đang truy bắt tội phạm quan trọng, phi ngựa qua vô tình đụng phải người của Hầu phỉ khiến cho cỗ kiệu chao đảo, Đại Lý Tự Tự Thừa vô cùng bất đắc dĩ, ở bên ngoài chờ tạ lỗi với Tạ Kỳ.
Bấy giờ, mắt thấy một mỹ nhân xinh đẹp bước ra từ trong kiệu, nghĩ đến việc mình đã quấy rầy chuyện tốt của Tạ Nhị, Tự Thừa không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Mà bên trong kiệu, Tạ Kỳ chậm rãi ngồi thẳng lưng.
Y cụp mắt nhìn đi đâu đó, thay đổi vài vị trí ngồi nhưng vẫn không thể che giấu…
Chậc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.