Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 476: Cô Giáo Phù Thủy (24) 2
Nhất Dạ Diễm Vũ
28/08/2021
Selina không giấu được ngập ngừng, tuy Phù thủy Bóng đêm đã bị Khuynh Diễm khống chế thân thể, nhưng ma pháp thời gian của bà ta vẫn đang đối kháng cô.
Cô không chắc mình có bao nhiêu phần thắng…
"Chơi chết bà ta đi! Có tôi ở đây, cô còn sợ gì chứ?" Khuynh Diễm đầy tự tin thúc giục.
Tuy ta không thể ngăn bà già này quay ngược thời gian, nhưng cùng lắm bà ta quay một lần, ta liền luộc bà ta một lần!
Làm gỏi phù thủy là nghề của ta!
Lời trấn an của Khuynh Diễm khiến Selina thoáng trở nên thất thần, ký ức thời thơ ấu đan xen quay về trong tâm trí cô.
Một lần nghịch ngợm hồi bé, cô đã trèo lên nhánh cây rất cao, kết quả sợ đến chẳng dám xuống. Lúc đó, cha cô đã đứng bên dưới dang rộng đôi tay.
Ông nói, cô cứ dũng cảm đi con đường của mình, dù mọi chuyện có tồi tệ tới đâu, vẫn có ông ở nơi này chống đỡ thay cô.
Hình ảnh kia mơ hồ nhập vào nụ cười của thiếu nữ trước mặt, đã rất lâu rồi, mới lại có người chấp nhận đứng về phía Selina.
Nếu lần này cô thất bại, Phù thủy Bóng đêm sẽ lại gây nguy hiểm cho tiểu thư, như cách mà năm xưa bà ta đã giết cha mẹ cô…
Biểu cảm Selina trở nên sắc lạnh. Lần đầu tiên té ngã chỉ là sự cố, nhưng nếu quá nhiều lần té ngã ở cùng một chỗ, thì đó chính là vô dụng!
Trận chiến hôm nay, chỉ có thể thắng, tuyệt đối không thể thua!
Selina nhắm mắt tập hợp lực lượng, khi con ngươi cô lần nữa được giải phóng, vầng sáng chói mắt đồng thời toát ra bao phủ khuôn viên trăm dặm quanh Lâu đài Quỷ.
"Phản chế quay ngược!" Năng lượng ma pháp trong toàn thiên địa xoay chuyển mãnh liệt theo lời triệu hồi của Selina.
Đôi mắt Phù thủy Bóng đêm cứng đờ, sau đó dần hiện lên nỗi khiếp sợ tột độ.
Vết thương trước ngực bà ta vốn đã nửa lành lặn, trong một giây liền bị cưỡng ép xé rách!
Bà ta thảm thiết thét lên, máu rồng thiêng từ đầu lưỡi kiếm lan rộng xâm nhập vào huyết tủy, cảm giác tẩy rửa đau đớn còn hơn cả lóc xương xẻ thịt!
"Không! Selina, ngươi chính là kẻ đã giết cha mẹ ngươi! Là ngươi!"
Mau dừng lại! Mau vì mặc cảm tội lỗi mà lập tức dừng lại!
"Ngươi không được giết ta, ta là phù thủy bất tử…" Đoàng!
Tia sáng ma pháp nổ tung, tạt thành làn sóng chấn động vang trời!
"Người giết cha mẹ ta..." Cô gái từ trên cao cụp mắt nhìn xuống, đồng tử rét lạnh không dung nửa phần cảm xúc: "Chính là bà."
Thân thể Phù thủy Bóng đêm bị lực lượng ma pháp bức nổ thành mảnh vụn!
Tia tàn hồn nhanh chóng thoát khỏi xác thịt, bay vụt lên chạy trốn.
Nhưng bàn tay thanh mảnh của thiếu nữ đã kịp thời vươn tới, ngọn lửa linh hoạt uốn lượn quấn chặt hồn phách bà ta.
Hàng vạn chiếc bóng u ám mọc lên từ sau lưng Khuynh Diễm, nhập lại thành quái vật khổng lồ từ trên cao bổ nhào xuống!
KHÔNG!!!
Phù thủy Bóng đêm thét lên âm thanh uất hận không cam lòng, nhưng sự giãy giụa của bà ta hoàn toàn vô dụng, cuối cùng vẫn bị cắn nuốt đến chẳng dư lại nửa tia hồn phách.
Khuynh Diễm giương lên nụ cười cổ quái, ngón tay cô xoa nhẹ cánh môi, dáng vẻ như ma quỷ vừa thưởng thức trọn vẹn con mồi.
Trên tầng thượng lâu đài chỉ còn đống gạch vụn đổ nát, bóng tối âm trầm vây kín sau lưng cô. Đôi mắt cô nhuộm màu của máu, sự tà ác xâm chiếm khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải lạnh người khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên Selina nhìn thấy dáng vẻ này của Khuynh Diễm.
Hình ảnh vị tiểu thư luôn cười cợt đùa giỡn, bỗng như chẳng còn tồn tại trên thế gian.
Nụ cười kia chỉ là lớp vỏ ngụy trang, thái độ thiếu đứng đắn cũng chỉ để đối phương hạ thấp cảnh giác.
Đây mới chính là bản chất thật của cô.
Tà ác và tràn ngập bóng tối.
Tia huyết sắc dưới đáy mắt Khuynh Diễm thoáng lóe sáng, cô nhạt giọng cười hỏi: "Thế nào? Dọa cô sợ sao?"
Selina định thần lắc đầu: "Tôi không sợ."
Dù tiểu thư có mang dáng vẻ nào đi chăng nữa, tôi cũng đều không sợ cô.
Khuynh Diễm vẫn duy trì nụ cười quỷ dị sâu xa, sự đáng sợ toát ra quanh thân cô khiến Selina không nhịn được đưa mắt quan sát mấy lần.
Nhưng chờ khi cô hoàn toàn dung nhập hồn phách Phù thủy Bóng đêm vào cơ thể, hơi thở âm u kia liền chậm rãi biến mất.
Khuynh Diễm lại mang dáng vẻ thiếu nữ luôn mỉm cười, lười nhác than thở: "Về thôi, nếu không ở nhà sẽ có người chờ tôi đến khóc nhè."
Lúc đó ta còn phải dỗ hắn, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi.
Selina bỗng trầm tư, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng lơ lửng giữa trời, giọng nói lành lạnh buông xuống lời tự hỏi: "Cảm giác có người chờ đợi cô trở về, chắc là rất tốt đẹp."
Khuynh Diễm ngạc nhiên chớp mắt: "Cô không muốn loại bỏ cảm xúc nữa à?" Hôm nay lại còn bàn về cảm giác chờ đợi?
Selina trầm mặc không đáp. Trước đây cô muốn loại bỏ cảm xúc, chỉ vì nghĩ làm vậy sẽ gia tăng sức mạnh. Nhưng giờ cô nhận ra việc này không cần thiết nữa.
Cảm xúc là thứ bẩm sinh gắn liền với tâm trí loài người, như cánh tay đôi chân gắn liền với thân thể.
Một người cứ mãi nghĩ cách cắt đi tay chân, làm sao có thể trở thành kẻ mạnh?
Không phải cánh tay đôi chân này khiến con người ủy mị yếu đuối, mà do chính bản thân họ chẳng biết cách sử dụng nó sao cho trở nên mạnh mẽ.
Mặc cảm tội lỗi là xiềng xích khống chế cô, nhưng mong muốn bảo vệ tiểu thư lại chính là chìa khóa giúp cô giải phóng ma pháp.
Selina suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đạt được kết luận: "Không nhất định phải vô cảm mới là kẻ mạnh, nếu biết dùng lý trí để phát huy cảm xúc theo hướng có lợi cho mình, vẫn có thể trở thành cường giả."
Khuynh Diễm nghiêm túc tiếp thu, nhưng căn bản là cô không có cảm xúc, nên cũng chẳng hiểu được bao nhiêu.
Cô chỉ nghĩ đến vấn đề vừa rồi, chủ động nói với Selina: "Nếu cô muốn có người chờ đợi, vậy cứ đến trang viên tôi. Xem như tôi chờ cô đi."
"Nhưng mà…" Khuynh Diễm giơ ngón tay, nhấn mạnh bổ sung: "Cô phải làm việc cho tôi."
Có làm thì mới có ăn.
Đương nhiên, trừ tiểu ăn vạ sẽ được ưu tiên hưởng đãi ngộ miễn phí.
Hắc Khuyển muốn nêu ý kiến. Kí chủ đâu có đãi ngộ đại nhân vật miễn phí, rõ ràng là cô nuôi lớn để thịt!
Mưu mô giả dối!
Selina dường như có chút bất ngờ. Tiểu thư nói cô ấy sẽ chờ cô?
Vậy có phải là…
"Tiểu thư xem tôi là bạn sao?"
"Tôi không có bạn." Khuynh Diễm lập tức phủ nhận, khái niệm bạn bè nghe quá xa vời với cô.
Cô không có bạn, cũng không muốn kết bạn.
Selina vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng, nhưng sự hụt hẫng rõ ràng vừa hiện lên dưới đáy mắt.
Khuynh Diễm quay lưng bước xuống bậc thang, nhạt giọng nhắc nhở: "Khuya rồi, trở về thôi, bên ngoài rất lạnh."
Selina vẫn đứng tại chỗ im lặng, gương mặt không cảm xúc kia khiến người khác chẳng thể nhìn thấu điều cô suy nghĩ.
Bỗng cô nhanh chóng bước tới, âm thanh vô cùng nghiêm túc bày tỏ: "Tiểu thư, tôi thích cô."
Khuynh Diễm tỉnh luôn cả ngủ: "…"
Thích… thích cái gì?!
Này nhé, ở đây không chấp nhận lái xe!
Ta và cô tuyệt đối không có kết quả!
Cô không chắc mình có bao nhiêu phần thắng…
"Chơi chết bà ta đi! Có tôi ở đây, cô còn sợ gì chứ?" Khuynh Diễm đầy tự tin thúc giục.
Tuy ta không thể ngăn bà già này quay ngược thời gian, nhưng cùng lắm bà ta quay một lần, ta liền luộc bà ta một lần!
Làm gỏi phù thủy là nghề của ta!
Lời trấn an của Khuynh Diễm khiến Selina thoáng trở nên thất thần, ký ức thời thơ ấu đan xen quay về trong tâm trí cô.
Một lần nghịch ngợm hồi bé, cô đã trèo lên nhánh cây rất cao, kết quả sợ đến chẳng dám xuống. Lúc đó, cha cô đã đứng bên dưới dang rộng đôi tay.
Ông nói, cô cứ dũng cảm đi con đường của mình, dù mọi chuyện có tồi tệ tới đâu, vẫn có ông ở nơi này chống đỡ thay cô.
Hình ảnh kia mơ hồ nhập vào nụ cười của thiếu nữ trước mặt, đã rất lâu rồi, mới lại có người chấp nhận đứng về phía Selina.
Nếu lần này cô thất bại, Phù thủy Bóng đêm sẽ lại gây nguy hiểm cho tiểu thư, như cách mà năm xưa bà ta đã giết cha mẹ cô…
Biểu cảm Selina trở nên sắc lạnh. Lần đầu tiên té ngã chỉ là sự cố, nhưng nếu quá nhiều lần té ngã ở cùng một chỗ, thì đó chính là vô dụng!
Trận chiến hôm nay, chỉ có thể thắng, tuyệt đối không thể thua!
Selina nhắm mắt tập hợp lực lượng, khi con ngươi cô lần nữa được giải phóng, vầng sáng chói mắt đồng thời toát ra bao phủ khuôn viên trăm dặm quanh Lâu đài Quỷ.
"Phản chế quay ngược!" Năng lượng ma pháp trong toàn thiên địa xoay chuyển mãnh liệt theo lời triệu hồi của Selina.
Đôi mắt Phù thủy Bóng đêm cứng đờ, sau đó dần hiện lên nỗi khiếp sợ tột độ.
Vết thương trước ngực bà ta vốn đã nửa lành lặn, trong một giây liền bị cưỡng ép xé rách!
Bà ta thảm thiết thét lên, máu rồng thiêng từ đầu lưỡi kiếm lan rộng xâm nhập vào huyết tủy, cảm giác tẩy rửa đau đớn còn hơn cả lóc xương xẻ thịt!
"Không! Selina, ngươi chính là kẻ đã giết cha mẹ ngươi! Là ngươi!"
Mau dừng lại! Mau vì mặc cảm tội lỗi mà lập tức dừng lại!
"Ngươi không được giết ta, ta là phù thủy bất tử…" Đoàng!
Tia sáng ma pháp nổ tung, tạt thành làn sóng chấn động vang trời!
"Người giết cha mẹ ta..." Cô gái từ trên cao cụp mắt nhìn xuống, đồng tử rét lạnh không dung nửa phần cảm xúc: "Chính là bà."
Thân thể Phù thủy Bóng đêm bị lực lượng ma pháp bức nổ thành mảnh vụn!
Tia tàn hồn nhanh chóng thoát khỏi xác thịt, bay vụt lên chạy trốn.
Nhưng bàn tay thanh mảnh của thiếu nữ đã kịp thời vươn tới, ngọn lửa linh hoạt uốn lượn quấn chặt hồn phách bà ta.
Hàng vạn chiếc bóng u ám mọc lên từ sau lưng Khuynh Diễm, nhập lại thành quái vật khổng lồ từ trên cao bổ nhào xuống!
KHÔNG!!!
Phù thủy Bóng đêm thét lên âm thanh uất hận không cam lòng, nhưng sự giãy giụa của bà ta hoàn toàn vô dụng, cuối cùng vẫn bị cắn nuốt đến chẳng dư lại nửa tia hồn phách.
Khuynh Diễm giương lên nụ cười cổ quái, ngón tay cô xoa nhẹ cánh môi, dáng vẻ như ma quỷ vừa thưởng thức trọn vẹn con mồi.
Trên tầng thượng lâu đài chỉ còn đống gạch vụn đổ nát, bóng tối âm trầm vây kín sau lưng cô. Đôi mắt cô nhuộm màu của máu, sự tà ác xâm chiếm khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải lạnh người khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên Selina nhìn thấy dáng vẻ này của Khuynh Diễm.
Hình ảnh vị tiểu thư luôn cười cợt đùa giỡn, bỗng như chẳng còn tồn tại trên thế gian.
Nụ cười kia chỉ là lớp vỏ ngụy trang, thái độ thiếu đứng đắn cũng chỉ để đối phương hạ thấp cảnh giác.
Đây mới chính là bản chất thật của cô.
Tà ác và tràn ngập bóng tối.
Tia huyết sắc dưới đáy mắt Khuynh Diễm thoáng lóe sáng, cô nhạt giọng cười hỏi: "Thế nào? Dọa cô sợ sao?"
Selina định thần lắc đầu: "Tôi không sợ."
Dù tiểu thư có mang dáng vẻ nào đi chăng nữa, tôi cũng đều không sợ cô.
Khuynh Diễm vẫn duy trì nụ cười quỷ dị sâu xa, sự đáng sợ toát ra quanh thân cô khiến Selina không nhịn được đưa mắt quan sát mấy lần.
Nhưng chờ khi cô hoàn toàn dung nhập hồn phách Phù thủy Bóng đêm vào cơ thể, hơi thở âm u kia liền chậm rãi biến mất.
Khuynh Diễm lại mang dáng vẻ thiếu nữ luôn mỉm cười, lười nhác than thở: "Về thôi, nếu không ở nhà sẽ có người chờ tôi đến khóc nhè."
Lúc đó ta còn phải dỗ hắn, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi.
Selina bỗng trầm tư, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng lơ lửng giữa trời, giọng nói lành lạnh buông xuống lời tự hỏi: "Cảm giác có người chờ đợi cô trở về, chắc là rất tốt đẹp."
Khuynh Diễm ngạc nhiên chớp mắt: "Cô không muốn loại bỏ cảm xúc nữa à?" Hôm nay lại còn bàn về cảm giác chờ đợi?
Selina trầm mặc không đáp. Trước đây cô muốn loại bỏ cảm xúc, chỉ vì nghĩ làm vậy sẽ gia tăng sức mạnh. Nhưng giờ cô nhận ra việc này không cần thiết nữa.
Cảm xúc là thứ bẩm sinh gắn liền với tâm trí loài người, như cánh tay đôi chân gắn liền với thân thể.
Một người cứ mãi nghĩ cách cắt đi tay chân, làm sao có thể trở thành kẻ mạnh?
Không phải cánh tay đôi chân này khiến con người ủy mị yếu đuối, mà do chính bản thân họ chẳng biết cách sử dụng nó sao cho trở nên mạnh mẽ.
Mặc cảm tội lỗi là xiềng xích khống chế cô, nhưng mong muốn bảo vệ tiểu thư lại chính là chìa khóa giúp cô giải phóng ma pháp.
Selina suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đạt được kết luận: "Không nhất định phải vô cảm mới là kẻ mạnh, nếu biết dùng lý trí để phát huy cảm xúc theo hướng có lợi cho mình, vẫn có thể trở thành cường giả."
Khuynh Diễm nghiêm túc tiếp thu, nhưng căn bản là cô không có cảm xúc, nên cũng chẳng hiểu được bao nhiêu.
Cô chỉ nghĩ đến vấn đề vừa rồi, chủ động nói với Selina: "Nếu cô muốn có người chờ đợi, vậy cứ đến trang viên tôi. Xem như tôi chờ cô đi."
"Nhưng mà…" Khuynh Diễm giơ ngón tay, nhấn mạnh bổ sung: "Cô phải làm việc cho tôi."
Có làm thì mới có ăn.
Đương nhiên, trừ tiểu ăn vạ sẽ được ưu tiên hưởng đãi ngộ miễn phí.
Hắc Khuyển muốn nêu ý kiến. Kí chủ đâu có đãi ngộ đại nhân vật miễn phí, rõ ràng là cô nuôi lớn để thịt!
Mưu mô giả dối!
Selina dường như có chút bất ngờ. Tiểu thư nói cô ấy sẽ chờ cô?
Vậy có phải là…
"Tiểu thư xem tôi là bạn sao?"
"Tôi không có bạn." Khuynh Diễm lập tức phủ nhận, khái niệm bạn bè nghe quá xa vời với cô.
Cô không có bạn, cũng không muốn kết bạn.
Selina vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng, nhưng sự hụt hẫng rõ ràng vừa hiện lên dưới đáy mắt.
Khuynh Diễm quay lưng bước xuống bậc thang, nhạt giọng nhắc nhở: "Khuya rồi, trở về thôi, bên ngoài rất lạnh."
Selina vẫn đứng tại chỗ im lặng, gương mặt không cảm xúc kia khiến người khác chẳng thể nhìn thấu điều cô suy nghĩ.
Bỗng cô nhanh chóng bước tới, âm thanh vô cùng nghiêm túc bày tỏ: "Tiểu thư, tôi thích cô."
Khuynh Diễm tỉnh luôn cả ngủ: "…"
Thích… thích cái gì?!
Này nhé, ở đây không chấp nhận lái xe!
Ta và cô tuyệt đối không có kết quả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.