Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 477: Cô Giáo Phù Thủy (25)
Nhất Dạ Diễm Vũ
28/08/2021
"Không phải kiểu thích mà tiểu thư đang nghĩ." Selina lạnh lùng ngăn lại những suy diễn tưởng tượng quá xa: "Tôi thích cô như một người bạn."
Khuynh Diễm cảm thấy ngạc nhiên. Hóa ra thích cũng phân thành nhiều loại à?
Tình cảm con người phức tạp thật.
Có điều…
"Dù theo kiểu nào thì cô cũng dừng việc thích tôi đi, tôi không cần bạn bè." Khuynh Diễm nhạt giọng từ chối.
Selina mặt lạnh vô cảm: "Còn tôi thì không cần tiếp thu ý kiến của tiểu thư."
Tôi muốn kết bạn là được, cô muốn hay không thì tôi không quan tâm.
Khuynh Diễm: "…" Đừng nói là cô cũng muốn gia nhập Hội Những Người Ăn Vạ Tiểu Nha Đầu Thiện Lương nha!
Hội này đã đóng cửa, từ chối kết nạp thêm thành viên!
"Từ nay tôi sẽ là bạn của tiểu thư." Selina lặp lại lời tuyên bố.
"Nhưng tôi không phải là bạn của cô." Khuynh Diễm bước nhanh rời đi.
Selina tăng tốc bước theo: "Vậy tôi vẫn là bạn của tiểu thư."
"Nhưng tôi không chấp nhận làm bạn với cô."
"Không sao, tôi tự chấp nhận là được."
"..."
Hai cô gái người đi người đuổi ồn ào rời khỏi Lâu đài Quỷ.
Khi bóng lưng Khuynh Diễm và Selina hoàn toàn biến mất, ở vị trí tro bụi thi cốt của Phù thủy Bóng đêm chợt xuất hiện một dòng chú ngữ sậm màu.
Nó cuộn tròn tại chỗ, rồi chợt biến thành tia sáng đâm thẳng lên nền trời đen!
—
Tại căn nhà nhỏ ở rừng sâu, thiếu niên đang lo lắng ngóng trông nhìn ra cửa lớn.
Đột ngột, một tia sáng bay xoẹt qua bầu trời, Mộ Ngôn liền vội vàng đứng dậy.
Cô giáo trở về rồi sao?
Nhưng đầu hắn bất giác đau nhói, tầm mắt choáng váng khiến hắn phải chống tay ngồi xuống ghế.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cơn đau kỳ quái kia liền biến mất. Mà Mộ Ngôn cũng không lưu ý để tâm, giờ lòng hắn chỉ đang lo cho Khuynh Diễm.
Selina đã dặn hắn không được chạy loạn, nếu để bị kẻ xấu bắt mất, sẽ khiến cô giáo gặp nguy hiểm.
Vì vậy hắn vẫn luôn ngoan ngoãn chờ ở đây, không thể trở thành gánh nặng kéo chân cô…
"Trời lạnh như vậy sao cậu không đi giày?" Giọng nói nhàn nhạt quen thuộc bất chợt vang lên sau lưng.
Mộ Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu nhìn lại.
Khi thấy người đứng sau mình là Khuynh Diễm, hắn liền vội vàng giơ tay ôm ngang eo cô, đem khuôn mặt vùi vào bụng cô, vui mừng thút thít gọi: "Cô giáo… về rồi..."
"Cậu..." Khuynh Diễm vốn đang định khiển trách chuyện hắn không mang giày, nhưng tay cô chợt chạm đến những giọt nước ướt đẫm trên khuôn mặt hắn, đáy lòng chỉ đành buông xuống tiếng thở dài.
"Tôi đã về rồi. Ngoan, đừng khóc."
Tiểu ăn vạ mít ướt này, chắc chắn được làm từ nước.
Hai tay Mộ Ngôn đang bận ôm cô, không thể tự lau nước mắt, hắn hơi ngọ nguậy khuôn mặt nhỏ, ngữ khí ngoan ngoãn nói: "Cô giáo... lau lau... nước mắt... cho em... nha."
Khuynh Diễm lần nữa khẳng định. Tiểu ăn vạ không chỉ được làm từ nước, mà còn càng ngày càng giỏi làm nũng.
Hắn cứ thế này, thì dù hắn có đòi hái sao trên trời, cô cũng hái xuống cho hắn.
Khuynh Diễm xoa xoa mặt Mộ Ngôn, thấp giọng phàn nàn: "Cậu học theo ai mà giỏi ăn vạ vậy?"
"Em… không có… ăn vạ… Em… ngoan lắm… mà."
Dù hắn đang tự khen mình, nhưng nhìn dáng vẻ ngây thơ thành thật kia, không ai có thể cảm thấy hắn khoe khoang cả.
Tiểu ăn vạ đáng yêu thế này, làm đáy lòng Khuynh Diễm muốn sinh tạp niệm.
Cô kín đáo lắc lắc đầu tự tẩy não. Sắc tức thị không, không tức thị sắc, ta là người mạnh mẽ không bị yêu tinh dụ dỗ!
Khuynh Diễm choàng tay nhấc bổng Mộ Ngôn lên, vẽ ra vòng xoáy không gian chuẩn bị đưa hắn về trang viên.
Nhưng hắn chợt vươn ngón tay chỉ vào trong góc: "Cô giáo… còn… anh Radley… ở đó."
Khuynh Diễm liếc mắt nhìn tên người sói đang ngủ mê man trên sàn nhà.
Cô cử hắn tới đây bảo vệ tiểu ăn vạ, kết quả hắn ngủ đến nước dãi chảy đầy đất!
Thứ trà xanh không đáng tin cậy!
"Mặc kệ hắn." Khuynh Diễm ghét bỏ không thèm dẫn Radley về.
Cô ôm Mộ Ngôn trên tay, chỉ trong vài giây khung cảnh rừng sâu liền biến thành căn phòng ấm áp tại Todoro.
Khuynh Diễm đặt người trong lòng nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận: "Khuya rồi, đi ngủ, không cho khóc nữa."
"Chờ… một chút…" Mộ Ngôn chậm chạp ngồi dậy, kéo tay cô hỏi: "Cô giáo... có bị thương… không?"
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa sổ, rơi vào con ngươi thuần khiết của thiếu niên. Đôi mắt hắn phản chiếu những đốm sáng nhỏ vụn lấp lánh, như chứa đựng cả bầu trời tinh quang rực rỡ.
Và ở giữa bầu trời xinh đẹp đó, chỉ có duy nhất hình bóng cô.
Khuynh Diễm chợt nhận ra đây là cảm giác tốt đẹp mà Selina đã nói, cảm giác có một người lo lắng chờ đợi cô trở về.
Khi Tịch Dạ chưa xuất hiện, cuộc sống cô nếu không phải là sát phạt đẫm máu, thì chính là lặng lẽ độc hành.
Không điều gì làm cô nghĩ ngợi, không cuộc chiến nào khiến cô bận lòng. Bởi vì dù kết quả là sống hay chết, là bỏ mạng trên chiến trận hay quay trở về nhà, đối với cô cũng chẳng khác biệt.
Nhưng bây giờ, cô đã bắt đầu muốn trở về.
Mỗi lần cuộc chiến trở nên ác liệt gian nan, cô đều tự nhắc nhở mình không thể chết, cũng càng không muốn chết.
Nếu cô không còn sống nữa, vậy Tịch Dạ biết phải làm sao?
Hắn vẫn còn đang chờ cô về nhà, cô không muốn ra đi bỏ lại một mình hắn.
Không muốn lúc hắn khóc, sẽ không có ai ôm hắn dỗ dành.
Cũng càng không muốn đôi mắt lấp lánh hạnh phúc của hắn, sẽ bị đau thương lấp kín vì cô.
Biết rằng có người chờ đợi mình, hình như… thật ấm áp.
"Cô giáo... sao lại... không trả lời... em nha?" Cánh tay Khuynh Diễm bị Mộ Ngôn khẽ lay, hắn chậm chạp cẩn thận hỏi: "Có phải... cô giáo… đau… ở đâu... không?"
Nhìn ánh mắt lo lắng và ngữ khí ngoan ngoãn của hắn, Khuynh Diễm chợt nổi lên ý muốn trêu chọc.
"Ừ, tôi bị nội thương." Cậu đáng yêu như vậy, tôi lại không thể ăn, nghẹn đến nội thương.
Mộ Ngôn hơi ngẩn ra, năm giây sau lập tức xòe bàn tay nhỏ vội vàng nói: "Em có... ma pháp... chữa trị... Để em... chữa thương... cho cô."
"Bây giờ không chữa được, ít nhất phải chờ thêm hai năm nữa." Khuynh Diễm nhéo nhéo má hắn: "Đi ngủ."
Mộ Ngôn giơ tay gãi gãi những sợi tóc trắng bạc trên đầu, hàng lông mày chầm chậm nhíu lại như ông cụ non.
Tại sao không lập tức chữa trị mà phải chờ thêm hai năm nữa?
Là vì vết thương cô giáo rất nghiêm trọng, năng lực hiện tại của hắn không thể gánh vác sao?
Vậy hắn phải cố gắng tu luyện thật nhanh, để rút ngắn thời gian ít hơn hai năm mới được!
—
Mộ Ngôn có quyết tâm và mục tiêu của mình, mỗi ngày đều cố gắng luyện ma pháp.
Cứ cách mỗi tháng một lần, hắn lại đến hỏi Khuynh Diễm năng lực này của hắn đã đủ để trị nội thương cho cô chưa?
Chuyện này đối với Khuynh Diễm thật sự là... tra tấn không hồi kết!
Thử nghĩ mà xem, mỗi ngày đều có bé đáng yêu lượn qua lượn lại mời bạn cùng nấu cơm, bạn có nhịn được không?
Muốn tu hành tịnh tâm mà đời cứ dụ dỗ phạm tội!
Rốt cuộc có để cho ta sống nữa không?
Hắc Khuyển: Ai kêu lúc đó cô bịa chuyện trêu chọc đại nhân vật, đây gọi là tự làm tự chịu!
Bất chợt, Khuynh Diễm đứng bật dậy, trong đầu lóe lên sáng kiến.
Có cách rồi!
Chẳng phải Selina có ma pháp thời gian sao? Chỉ cần cô ấy đẩy nhanh tốc độ trưởng thành của Mộ Ngôn, hai năm chỉ còn là một cái chớp mắt.
Có thể lập tức đem đi nấu cơm!
Tiểu nha đầu thiện lương thật sự quá thông minh!
Kết quả, Selina lại lạnh lùng nói: "Mời tiểu thư làm người."
Khuynh Diễm: "..." Ta có chỗ nào không làm người?!
Giờ ta là tiểu thư hay cô là nữ hầu?
Có lập tức đẩy nhanh thời gian không!
Khuynh Diễm cảm thấy ngạc nhiên. Hóa ra thích cũng phân thành nhiều loại à?
Tình cảm con người phức tạp thật.
Có điều…
"Dù theo kiểu nào thì cô cũng dừng việc thích tôi đi, tôi không cần bạn bè." Khuynh Diễm nhạt giọng từ chối.
Selina mặt lạnh vô cảm: "Còn tôi thì không cần tiếp thu ý kiến của tiểu thư."
Tôi muốn kết bạn là được, cô muốn hay không thì tôi không quan tâm.
Khuynh Diễm: "…" Đừng nói là cô cũng muốn gia nhập Hội Những Người Ăn Vạ Tiểu Nha Đầu Thiện Lương nha!
Hội này đã đóng cửa, từ chối kết nạp thêm thành viên!
"Từ nay tôi sẽ là bạn của tiểu thư." Selina lặp lại lời tuyên bố.
"Nhưng tôi không phải là bạn của cô." Khuynh Diễm bước nhanh rời đi.
Selina tăng tốc bước theo: "Vậy tôi vẫn là bạn của tiểu thư."
"Nhưng tôi không chấp nhận làm bạn với cô."
"Không sao, tôi tự chấp nhận là được."
"..."
Hai cô gái người đi người đuổi ồn ào rời khỏi Lâu đài Quỷ.
Khi bóng lưng Khuynh Diễm và Selina hoàn toàn biến mất, ở vị trí tro bụi thi cốt của Phù thủy Bóng đêm chợt xuất hiện một dòng chú ngữ sậm màu.
Nó cuộn tròn tại chỗ, rồi chợt biến thành tia sáng đâm thẳng lên nền trời đen!
—
Tại căn nhà nhỏ ở rừng sâu, thiếu niên đang lo lắng ngóng trông nhìn ra cửa lớn.
Đột ngột, một tia sáng bay xoẹt qua bầu trời, Mộ Ngôn liền vội vàng đứng dậy.
Cô giáo trở về rồi sao?
Nhưng đầu hắn bất giác đau nhói, tầm mắt choáng váng khiến hắn phải chống tay ngồi xuống ghế.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cơn đau kỳ quái kia liền biến mất. Mà Mộ Ngôn cũng không lưu ý để tâm, giờ lòng hắn chỉ đang lo cho Khuynh Diễm.
Selina đã dặn hắn không được chạy loạn, nếu để bị kẻ xấu bắt mất, sẽ khiến cô giáo gặp nguy hiểm.
Vì vậy hắn vẫn luôn ngoan ngoãn chờ ở đây, không thể trở thành gánh nặng kéo chân cô…
"Trời lạnh như vậy sao cậu không đi giày?" Giọng nói nhàn nhạt quen thuộc bất chợt vang lên sau lưng.
Mộ Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu nhìn lại.
Khi thấy người đứng sau mình là Khuynh Diễm, hắn liền vội vàng giơ tay ôm ngang eo cô, đem khuôn mặt vùi vào bụng cô, vui mừng thút thít gọi: "Cô giáo… về rồi..."
"Cậu..." Khuynh Diễm vốn đang định khiển trách chuyện hắn không mang giày, nhưng tay cô chợt chạm đến những giọt nước ướt đẫm trên khuôn mặt hắn, đáy lòng chỉ đành buông xuống tiếng thở dài.
"Tôi đã về rồi. Ngoan, đừng khóc."
Tiểu ăn vạ mít ướt này, chắc chắn được làm từ nước.
Hai tay Mộ Ngôn đang bận ôm cô, không thể tự lau nước mắt, hắn hơi ngọ nguậy khuôn mặt nhỏ, ngữ khí ngoan ngoãn nói: "Cô giáo... lau lau... nước mắt... cho em... nha."
Khuynh Diễm lần nữa khẳng định. Tiểu ăn vạ không chỉ được làm từ nước, mà còn càng ngày càng giỏi làm nũng.
Hắn cứ thế này, thì dù hắn có đòi hái sao trên trời, cô cũng hái xuống cho hắn.
Khuynh Diễm xoa xoa mặt Mộ Ngôn, thấp giọng phàn nàn: "Cậu học theo ai mà giỏi ăn vạ vậy?"
"Em… không có… ăn vạ… Em… ngoan lắm… mà."
Dù hắn đang tự khen mình, nhưng nhìn dáng vẻ ngây thơ thành thật kia, không ai có thể cảm thấy hắn khoe khoang cả.
Tiểu ăn vạ đáng yêu thế này, làm đáy lòng Khuynh Diễm muốn sinh tạp niệm.
Cô kín đáo lắc lắc đầu tự tẩy não. Sắc tức thị không, không tức thị sắc, ta là người mạnh mẽ không bị yêu tinh dụ dỗ!
Khuynh Diễm choàng tay nhấc bổng Mộ Ngôn lên, vẽ ra vòng xoáy không gian chuẩn bị đưa hắn về trang viên.
Nhưng hắn chợt vươn ngón tay chỉ vào trong góc: "Cô giáo… còn… anh Radley… ở đó."
Khuynh Diễm liếc mắt nhìn tên người sói đang ngủ mê man trên sàn nhà.
Cô cử hắn tới đây bảo vệ tiểu ăn vạ, kết quả hắn ngủ đến nước dãi chảy đầy đất!
Thứ trà xanh không đáng tin cậy!
"Mặc kệ hắn." Khuynh Diễm ghét bỏ không thèm dẫn Radley về.
Cô ôm Mộ Ngôn trên tay, chỉ trong vài giây khung cảnh rừng sâu liền biến thành căn phòng ấm áp tại Todoro.
Khuynh Diễm đặt người trong lòng nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận: "Khuya rồi, đi ngủ, không cho khóc nữa."
"Chờ… một chút…" Mộ Ngôn chậm chạp ngồi dậy, kéo tay cô hỏi: "Cô giáo... có bị thương… không?"
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa sổ, rơi vào con ngươi thuần khiết của thiếu niên. Đôi mắt hắn phản chiếu những đốm sáng nhỏ vụn lấp lánh, như chứa đựng cả bầu trời tinh quang rực rỡ.
Và ở giữa bầu trời xinh đẹp đó, chỉ có duy nhất hình bóng cô.
Khuynh Diễm chợt nhận ra đây là cảm giác tốt đẹp mà Selina đã nói, cảm giác có một người lo lắng chờ đợi cô trở về.
Khi Tịch Dạ chưa xuất hiện, cuộc sống cô nếu không phải là sát phạt đẫm máu, thì chính là lặng lẽ độc hành.
Không điều gì làm cô nghĩ ngợi, không cuộc chiến nào khiến cô bận lòng. Bởi vì dù kết quả là sống hay chết, là bỏ mạng trên chiến trận hay quay trở về nhà, đối với cô cũng chẳng khác biệt.
Nhưng bây giờ, cô đã bắt đầu muốn trở về.
Mỗi lần cuộc chiến trở nên ác liệt gian nan, cô đều tự nhắc nhở mình không thể chết, cũng càng không muốn chết.
Nếu cô không còn sống nữa, vậy Tịch Dạ biết phải làm sao?
Hắn vẫn còn đang chờ cô về nhà, cô không muốn ra đi bỏ lại một mình hắn.
Không muốn lúc hắn khóc, sẽ không có ai ôm hắn dỗ dành.
Cũng càng không muốn đôi mắt lấp lánh hạnh phúc của hắn, sẽ bị đau thương lấp kín vì cô.
Biết rằng có người chờ đợi mình, hình như… thật ấm áp.
"Cô giáo... sao lại... không trả lời... em nha?" Cánh tay Khuynh Diễm bị Mộ Ngôn khẽ lay, hắn chậm chạp cẩn thận hỏi: "Có phải... cô giáo… đau… ở đâu... không?"
Nhìn ánh mắt lo lắng và ngữ khí ngoan ngoãn của hắn, Khuynh Diễm chợt nổi lên ý muốn trêu chọc.
"Ừ, tôi bị nội thương." Cậu đáng yêu như vậy, tôi lại không thể ăn, nghẹn đến nội thương.
Mộ Ngôn hơi ngẩn ra, năm giây sau lập tức xòe bàn tay nhỏ vội vàng nói: "Em có... ma pháp... chữa trị... Để em... chữa thương... cho cô."
"Bây giờ không chữa được, ít nhất phải chờ thêm hai năm nữa." Khuynh Diễm nhéo nhéo má hắn: "Đi ngủ."
Mộ Ngôn giơ tay gãi gãi những sợi tóc trắng bạc trên đầu, hàng lông mày chầm chậm nhíu lại như ông cụ non.
Tại sao không lập tức chữa trị mà phải chờ thêm hai năm nữa?
Là vì vết thương cô giáo rất nghiêm trọng, năng lực hiện tại của hắn không thể gánh vác sao?
Vậy hắn phải cố gắng tu luyện thật nhanh, để rút ngắn thời gian ít hơn hai năm mới được!
—
Mộ Ngôn có quyết tâm và mục tiêu của mình, mỗi ngày đều cố gắng luyện ma pháp.
Cứ cách mỗi tháng một lần, hắn lại đến hỏi Khuynh Diễm năng lực này của hắn đã đủ để trị nội thương cho cô chưa?
Chuyện này đối với Khuynh Diễm thật sự là... tra tấn không hồi kết!
Thử nghĩ mà xem, mỗi ngày đều có bé đáng yêu lượn qua lượn lại mời bạn cùng nấu cơm, bạn có nhịn được không?
Muốn tu hành tịnh tâm mà đời cứ dụ dỗ phạm tội!
Rốt cuộc có để cho ta sống nữa không?
Hắc Khuyển: Ai kêu lúc đó cô bịa chuyện trêu chọc đại nhân vật, đây gọi là tự làm tự chịu!
Bất chợt, Khuynh Diễm đứng bật dậy, trong đầu lóe lên sáng kiến.
Có cách rồi!
Chẳng phải Selina có ma pháp thời gian sao? Chỉ cần cô ấy đẩy nhanh tốc độ trưởng thành của Mộ Ngôn, hai năm chỉ còn là một cái chớp mắt.
Có thể lập tức đem đi nấu cơm!
Tiểu nha đầu thiện lương thật sự quá thông minh!
Kết quả, Selina lại lạnh lùng nói: "Mời tiểu thư làm người."
Khuynh Diễm: "..." Ta có chỗ nào không làm người?!
Giờ ta là tiểu thư hay cô là nữ hầu?
Có lập tức đẩy nhanh thời gian không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.