Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường
Chương 323: Mỗi Ngày Nữ Đế Đều Muốn Đi Bắt Gian (11)
Tiểu Yến Tử
11/03/2022
Hôm nay bầu trời Quân Thánh trong xanh đến lạ thường, nhưng không khí lại mang chút cảm giác ảm đạm, tựa như sắp xảy ra một chuyện gì kinh thiên động địa lắm.
Ngọn gió lạnh được biển gửi đến kinh đô, nó cẩn thận len qua kẽ lá rồi chầm chậm lướt qua từng cỗ xe ngựa tráng lệ như đang tò mò về những người lạ mặt đột nhiên đi đến hoàng cung cao quý này.
Chợt gió hất tung tấm màng cửa mỏng của một chiếc xe, bên cạnh cửa sổ nhỏ ấy là khuôn mặt trắng hồng lạnh nhạt của nam tử
Nam tử này có mái tóc màu trắng xóa như tuyết đầu mùa, đôi đồng tử đỏ tựa hồng ngọc thô cứng, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài dịu dàng của hắn.
Có lẽ là cảm nhận được hơi lạnh mà gió đem đến cho nên nam tử mới nhìn ra ngoài cửa, tầm mắt mơ hồ tĩnh lặng như hồ thu.
Thấy vậy, kẻ hạ nhân ngồi đối diện ngay lập tức vương tay đóng cửa lại, "Đại... Nhị thiếu gia, gió hôm nay có chút lạnh, ngài có cần thêm chăn hay không?"
Âm thanh trong trẻo của hắn vang lên đáp lại lời của hạ nhân, "Không."
Cuộc trò chuyện ngắn gọn kết thúc, nam tử lại im lặng ngồi, đôi mắt phượng khép hờ, nhìn kĩ thì hắn thật sự đẹp tựa như bức chân dung, bởi vì hắn mang đến cho ta một cảm giác vô thực khó tả.
Người hầu ngồi đối diện âm thầm vén mành, nhìn ra cửa sổ xem một lát, sau đó mới quay sang cung kính thông báo một tiếng:
"Nhị thiếu gia, chúng ta đã vào phía trong hoàng cung."
"Ừm." Nam tử thanh đạm đáp một tiếng, tựa như bức tượng, hắn dường như không có một tia sinh lực.
Nghe vậy, người hầu cũng không dám nói nhiều, im lặng cúi đầu nhìn mặt đất.
_
Từng cỗ xe ngựa tráng lệ lần lượt đi vào cổng cung, khi xe vào cổng được một đoạn, trưởng cung đã cho hạ nhân đi ra chặn xe ngựa lại.
Thấy vậy, những người hạ nhân cùng một số vị thiếu gia ở trong xe không thể không bước ra ngoài xem sao.
Vừa nhìn thấy đám thiếu gia chuẩn bị được ra mắt cho Nữ Đế, hai mắt trưởng cung trong tức khắc liền sáng lên như đèn pha.
Mấy vị này không hổ danh là người do Quốc Sư đại nhân chọn, ai nấy cũng đều có dung nhan cùng khí chất vô cùng đỉnh cao!
Từ thanh cao, năng động... cho đến quyến rũ, nghiêm túc, đều hội tụ đủ ở đây cả.
Chắc chắn bệ hạ sẽ rất thích!
Đếm thấy đã đủ số lượng xe ngựa trong danh sách, trưởng cung mới trịnh trọng lên tiếng: "Các vị một buổi chiều tốt lành, hôm nay nữ đế cho mời mọi người vào cung là để xem mắt cho ngài, ngài có bảo nếu ai không tự tin lúc này có thể trực tiếp trở về."
Hỏi thì hỏi cho có lệ vậy thôi, chứ trưởng cung vốn biết chẳng có mấy ai dám kháng lệnh Quốc Sư mà bỏ về đâu.
Nếu có, chắc cũng chỉ có người nhà Nữ Đế mà thôi.
Chờ một hồi không thấy ai lên tiếng, trưởng cung bắt đầu đi trước để dẫn đường cho mọi người vào phía trong ngự hoa viên - nơi Nữ Đế mời những vị này đến.
Ngự hoa viên của cung điện vốn là nơi mà cố nữ đế thích nhất cho nên khi bà mất đi, Hoàng Mục Thánh vẫn thay bà cho người chăm sóc kĩ càng nơi này.
Hằng năm, hoàng cung tốn một bộn tiền chỉ để chăm sóc cho những loài hoa quý trong ngự hoa viên không bị sâu bệnh và nở rộ một cách toàn vẹn nhất.
Lúc này, các vị công tử chỉ mới bước vài bước vào ngự hoa viên thôi mà đã ngửi thấy được hương hoa ngào ngạt ngất trời cùng màu sắc rực rỡ của những bụi hoa được chăm sóc tươi tốt.
Tuy hoa rất đẹp nhưng chung quy cũng chỉ để làm nền cho mỹ nhân.
Nữ tử nọ ngồi trên một ngôi đình nhỏ, nàng ta chỉ mặc một bộ y phục giản dị màu tím tro, mái tóc đỏ thì được búi cao lên làm lộ ra ngũ quan uy nghiêm điềm tĩnh.
Tóc đỏ, mắt đen... nữ tử nọ chính là Nữ Đế Hoàng Mục Thánh!
Từ khi họ bước chân vào đây, đôi mắt đen láy của cô đã dõi theo từng cử chỉ hành động của họ như hổ săn hươu, cảm giác này vừa khiến người ta lạnh gáy đồng thời lại có một chút kích thích.
Nữ nhân càng khó chinh phục, nam nhân càng thêm hứng thú và ngược lại.
Ngoài ra, bên cạnh đình còn có hai đội hộ vệ riêng của cô, ai nấy cũng được vũ trang đầy đủ, cả người thì âm trầm khó có thể đến gần.
Trong bầu không khí im lặng này, đột nhiên lại có một âm thanh vang lên bên tai hạ nhân Thanh gia.
"Nữ Đế quả nhiên diễm áp quần phương, một ánh nhìn liền có thể làm cho mọi người cảm thấy lạnh gáy."
Hạ nhân Thanh gia vừa nghe thiếu gia nhà mình nói vậy liền hận không thể bịt miệng hắn lại.
"Nhị thiếu gia, xin ngài đừng nói lớn như vậy..."
Bình thường thì nói không quá ba từ, hôm nay lại đột nhiên nói cả một câu dài?
Hạ nhân khóc thét trong lòng nhiều chút.
Còn vị Thanh đại thiếu gia thì cười mỉm không đáp.
Hắn đứng cuối hàng, ai mà nghe được lời hắn nói ngoại trừ Túc thiếu gia đứng phía trước chứ.
Phân tâm không bao lâu, Thanh đại thiếu gia lại hướng mắt lên phía đình nhỏ.
Đôi mày như hai dãy núi oai hùng, mũi cao thẳng, làn da tuy trắng nhưng lại không làm cho người nhìn có cảm giác cô vô hại, ngược lại tạo nên một loại khí chất cao quý khó gần ở cô.
Ánh mắt của nữ đế lạnh như băng, lại chứa địch ý, nhưng không vì vậy mà làm mất đi phần quý khí mỹ miều vốn có trong dòng máu hoàng tộc..
Lúc này trong lòng mỗi thiếu gia ngoại trừ vài ba người thì đều rõ một điều.
Chiếc ghế của quý phi, bọn họ chắc chắn phải giành lấy cho được!
Không để cho mọi người suy nghĩ nhiều, Vân Yến đã mở miệng nói: "Các ngươi đến cả rồi thì trẫm cũng mời đại sư vào vậy."
Đại sư?
Trưởng cung ồ trong lòng một tiếng, bày tỏ rằng mình rất hiểu Nữ Đế mà, dù sinh lực tràn đầy đến đâu nhưng nếu nhiều quá thì cũng không tốt. . đam mỹ hài
Vì vậy hẳn là bệ hạ muốn trực tiếp dùng đại sư để loại bỏ một số chàng trai mà ngài ấy không thích.
Mọi người nhìn theo phương hướng mà Vân Yến chỉ, quả nhiên có một người phụ nữ trung niên mặc tăng phục bước vào.
Ngũ quan ôn hòa khiến người nhìn vào liền có thiện cảm, là một vị đại sư trông khá gần gũi.
Đến gần cô, đại sư liền cúi đầu: "Bệ hạ."
Vân Yến gật đầu đáp lại sau đó liền đi thẳng vào chủ đề, "Hôm trước trẫm đã gửi toàn bộ bát tự của những người ở đây cho đại sư, hiện tại ngươi nói xem có những ai không hợp với trẫm?"
Nghe vậy, đại sư nhàn nhạt quay sang nhìn mười người kia một lát, sau đó bấm bấm ngón tay rồi đáp.
"Bệ hạ, toàn bộ các vị ở đây đều hợp với bát tự của ngài, bất quá..." Đại sư ngừng lại một chút, sau đó lại thở dài lắc đầu, "Ở đây có một người mang mệnh phượng hoàng, một người mang mệnh sát tinh, mệnh phượng hoàng sẽ đem đến sự thịnh vượng cho Quân Thánh quốc, mệnh sát tinh sẽ khiến ngài trở thành hôn quân."
Chẳng những có phượng hoàng mà lại còn có sát tinh mệnh?
Hậu cung đời này quả nhiên là ngày càng độc đáo.
Vân Yến nâng khóe môi cười nhạt.
Vốn nghĩ bà ta đã bị Phùng Trinh Du mua chuộc, ai ngờ lại bị mua chuộc một cách nửa vời như vậy?
Phượng hậu thì không biết ra sao nhưng hiện tại lại có người khác mang mệnh phượng hoàng, ha hả, đây chính là đánh thẳng vào mặt Phùng Ái Quân rồi!
Còn sát tinh mệnh, cô nhất định sẽ kéo kẻ này vào hậu cung, để cho cả hoàng cung đổ máu một lần, lúc ấy cô mới biết ai là ma quỷ, ai là người lành!
Ngọn gió lạnh được biển gửi đến kinh đô, nó cẩn thận len qua kẽ lá rồi chầm chậm lướt qua từng cỗ xe ngựa tráng lệ như đang tò mò về những người lạ mặt đột nhiên đi đến hoàng cung cao quý này.
Chợt gió hất tung tấm màng cửa mỏng của một chiếc xe, bên cạnh cửa sổ nhỏ ấy là khuôn mặt trắng hồng lạnh nhạt của nam tử
Nam tử này có mái tóc màu trắng xóa như tuyết đầu mùa, đôi đồng tử đỏ tựa hồng ngọc thô cứng, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài dịu dàng của hắn.
Có lẽ là cảm nhận được hơi lạnh mà gió đem đến cho nên nam tử mới nhìn ra ngoài cửa, tầm mắt mơ hồ tĩnh lặng như hồ thu.
Thấy vậy, kẻ hạ nhân ngồi đối diện ngay lập tức vương tay đóng cửa lại, "Đại... Nhị thiếu gia, gió hôm nay có chút lạnh, ngài có cần thêm chăn hay không?"
Âm thanh trong trẻo của hắn vang lên đáp lại lời của hạ nhân, "Không."
Cuộc trò chuyện ngắn gọn kết thúc, nam tử lại im lặng ngồi, đôi mắt phượng khép hờ, nhìn kĩ thì hắn thật sự đẹp tựa như bức chân dung, bởi vì hắn mang đến cho ta một cảm giác vô thực khó tả.
Người hầu ngồi đối diện âm thầm vén mành, nhìn ra cửa sổ xem một lát, sau đó mới quay sang cung kính thông báo một tiếng:
"Nhị thiếu gia, chúng ta đã vào phía trong hoàng cung."
"Ừm." Nam tử thanh đạm đáp một tiếng, tựa như bức tượng, hắn dường như không có một tia sinh lực.
Nghe vậy, người hầu cũng không dám nói nhiều, im lặng cúi đầu nhìn mặt đất.
_
Từng cỗ xe ngựa tráng lệ lần lượt đi vào cổng cung, khi xe vào cổng được một đoạn, trưởng cung đã cho hạ nhân đi ra chặn xe ngựa lại.
Thấy vậy, những người hạ nhân cùng một số vị thiếu gia ở trong xe không thể không bước ra ngoài xem sao.
Vừa nhìn thấy đám thiếu gia chuẩn bị được ra mắt cho Nữ Đế, hai mắt trưởng cung trong tức khắc liền sáng lên như đèn pha.
Mấy vị này không hổ danh là người do Quốc Sư đại nhân chọn, ai nấy cũng đều có dung nhan cùng khí chất vô cùng đỉnh cao!
Từ thanh cao, năng động... cho đến quyến rũ, nghiêm túc, đều hội tụ đủ ở đây cả.
Chắc chắn bệ hạ sẽ rất thích!
Đếm thấy đã đủ số lượng xe ngựa trong danh sách, trưởng cung mới trịnh trọng lên tiếng: "Các vị một buổi chiều tốt lành, hôm nay nữ đế cho mời mọi người vào cung là để xem mắt cho ngài, ngài có bảo nếu ai không tự tin lúc này có thể trực tiếp trở về."
Hỏi thì hỏi cho có lệ vậy thôi, chứ trưởng cung vốn biết chẳng có mấy ai dám kháng lệnh Quốc Sư mà bỏ về đâu.
Nếu có, chắc cũng chỉ có người nhà Nữ Đế mà thôi.
Chờ một hồi không thấy ai lên tiếng, trưởng cung bắt đầu đi trước để dẫn đường cho mọi người vào phía trong ngự hoa viên - nơi Nữ Đế mời những vị này đến.
Ngự hoa viên của cung điện vốn là nơi mà cố nữ đế thích nhất cho nên khi bà mất đi, Hoàng Mục Thánh vẫn thay bà cho người chăm sóc kĩ càng nơi này.
Hằng năm, hoàng cung tốn một bộn tiền chỉ để chăm sóc cho những loài hoa quý trong ngự hoa viên không bị sâu bệnh và nở rộ một cách toàn vẹn nhất.
Lúc này, các vị công tử chỉ mới bước vài bước vào ngự hoa viên thôi mà đã ngửi thấy được hương hoa ngào ngạt ngất trời cùng màu sắc rực rỡ của những bụi hoa được chăm sóc tươi tốt.
Tuy hoa rất đẹp nhưng chung quy cũng chỉ để làm nền cho mỹ nhân.
Nữ tử nọ ngồi trên một ngôi đình nhỏ, nàng ta chỉ mặc một bộ y phục giản dị màu tím tro, mái tóc đỏ thì được búi cao lên làm lộ ra ngũ quan uy nghiêm điềm tĩnh.
Tóc đỏ, mắt đen... nữ tử nọ chính là Nữ Đế Hoàng Mục Thánh!
Từ khi họ bước chân vào đây, đôi mắt đen láy của cô đã dõi theo từng cử chỉ hành động của họ như hổ săn hươu, cảm giác này vừa khiến người ta lạnh gáy đồng thời lại có một chút kích thích.
Nữ nhân càng khó chinh phục, nam nhân càng thêm hứng thú và ngược lại.
Ngoài ra, bên cạnh đình còn có hai đội hộ vệ riêng của cô, ai nấy cũng được vũ trang đầy đủ, cả người thì âm trầm khó có thể đến gần.
Trong bầu không khí im lặng này, đột nhiên lại có một âm thanh vang lên bên tai hạ nhân Thanh gia.
"Nữ Đế quả nhiên diễm áp quần phương, một ánh nhìn liền có thể làm cho mọi người cảm thấy lạnh gáy."
Hạ nhân Thanh gia vừa nghe thiếu gia nhà mình nói vậy liền hận không thể bịt miệng hắn lại.
"Nhị thiếu gia, xin ngài đừng nói lớn như vậy..."
Bình thường thì nói không quá ba từ, hôm nay lại đột nhiên nói cả một câu dài?
Hạ nhân khóc thét trong lòng nhiều chút.
Còn vị Thanh đại thiếu gia thì cười mỉm không đáp.
Hắn đứng cuối hàng, ai mà nghe được lời hắn nói ngoại trừ Túc thiếu gia đứng phía trước chứ.
Phân tâm không bao lâu, Thanh đại thiếu gia lại hướng mắt lên phía đình nhỏ.
Đôi mày như hai dãy núi oai hùng, mũi cao thẳng, làn da tuy trắng nhưng lại không làm cho người nhìn có cảm giác cô vô hại, ngược lại tạo nên một loại khí chất cao quý khó gần ở cô.
Ánh mắt của nữ đế lạnh như băng, lại chứa địch ý, nhưng không vì vậy mà làm mất đi phần quý khí mỹ miều vốn có trong dòng máu hoàng tộc..
Lúc này trong lòng mỗi thiếu gia ngoại trừ vài ba người thì đều rõ một điều.
Chiếc ghế của quý phi, bọn họ chắc chắn phải giành lấy cho được!
Không để cho mọi người suy nghĩ nhiều, Vân Yến đã mở miệng nói: "Các ngươi đến cả rồi thì trẫm cũng mời đại sư vào vậy."
Đại sư?
Trưởng cung ồ trong lòng một tiếng, bày tỏ rằng mình rất hiểu Nữ Đế mà, dù sinh lực tràn đầy đến đâu nhưng nếu nhiều quá thì cũng không tốt. . đam mỹ hài
Vì vậy hẳn là bệ hạ muốn trực tiếp dùng đại sư để loại bỏ một số chàng trai mà ngài ấy không thích.
Mọi người nhìn theo phương hướng mà Vân Yến chỉ, quả nhiên có một người phụ nữ trung niên mặc tăng phục bước vào.
Ngũ quan ôn hòa khiến người nhìn vào liền có thiện cảm, là một vị đại sư trông khá gần gũi.
Đến gần cô, đại sư liền cúi đầu: "Bệ hạ."
Vân Yến gật đầu đáp lại sau đó liền đi thẳng vào chủ đề, "Hôm trước trẫm đã gửi toàn bộ bát tự của những người ở đây cho đại sư, hiện tại ngươi nói xem có những ai không hợp với trẫm?"
Nghe vậy, đại sư nhàn nhạt quay sang nhìn mười người kia một lát, sau đó bấm bấm ngón tay rồi đáp.
"Bệ hạ, toàn bộ các vị ở đây đều hợp với bát tự của ngài, bất quá..." Đại sư ngừng lại một chút, sau đó lại thở dài lắc đầu, "Ở đây có một người mang mệnh phượng hoàng, một người mang mệnh sát tinh, mệnh phượng hoàng sẽ đem đến sự thịnh vượng cho Quân Thánh quốc, mệnh sát tinh sẽ khiến ngài trở thành hôn quân."
Chẳng những có phượng hoàng mà lại còn có sát tinh mệnh?
Hậu cung đời này quả nhiên là ngày càng độc đáo.
Vân Yến nâng khóe môi cười nhạt.
Vốn nghĩ bà ta đã bị Phùng Trinh Du mua chuộc, ai ngờ lại bị mua chuộc một cách nửa vời như vậy?
Phượng hậu thì không biết ra sao nhưng hiện tại lại có người khác mang mệnh phượng hoàng, ha hả, đây chính là đánh thẳng vào mặt Phùng Ái Quân rồi!
Còn sát tinh mệnh, cô nhất định sẽ kéo kẻ này vào hậu cung, để cho cả hoàng cung đổ máu một lần, lúc ấy cô mới biết ai là ma quỷ, ai là người lành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.