Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường
Chương 324: Mỗi Ngày Nữ Đế Đều Muốn Đi Bắt Gian (12)
Tiểu Yến Tử
11/03/2022
Nhưng mà với tình cảnh hiện tại, cô hẳn là nên ra oai một chút để bọn nam nhân này không hy vọng bản thân là người có mệnh phượng hoàng, có thể một bước trở thành thần tiên.
Vân Yến nhướng mày, ngữ khí không nghe rõ hỉ nộ: "Ngươi chắc chắn là như vậy?"
"Người xuất gia sẽ không bao giờ nói dối, huống chi ngài lại là thiên tử, một tăng nhân như ta dù có bị số mệnh đẩy đưa cũng không thể cố gắng nói trái ý trời, gây nên sự hỗn loạn cho Quân Thánh quốc được." Đại sư nói với giọng điệu như đang trách móc bản thân mình, cũng như mang đậm hàm ý - tôi đã bị ép buộc, nếu đã biết rõ thì xin bệ hạ hãy tha thứ cho tôi.
"Ồ?" Vân Yến chống cằm nhìn xuống chỗ các vị thiếu gia đang đứng, ánh mắt mang một tia u tối, "Vậy ngươi nói cho trẫm nghe, kẻ nào mang sát tinh mệnh, kẻ nào mang mệnh phượng hoàng?"
Đại sư mím môi lắc đầu, "Thứ lỗi cho bần tăng, ta không thể nói rõ cho bệ hạ biết được, cho dù ngài có là thiên tử thì thiên mệnh cũng là do ngài và thiên cùng nhau chọn lựa."
Trưởng cung nghe vậy liền tức giận trừng mắt nhìn đại sư, "Một tăng nhân như ngươi mà dám hỗn xược với bệ hạ!"
Vân Yến biết lý do trưởng cung tức giận là gì, là vì đại sư không chịu nói ra cho cô biết hai người đó là ai chứ sao.
Nói dối hoàng tộc, lại giấu diếm sự thật, hai tội này nếu với người bình thường thì cũng đáng tội chết, nhưng đối với một tăng nhân, thì lại là một chuyện bình thường.
Đại sư ở vị diện này tương đương với pháp sư và thầy bói toán, họ có thể tính ra vận mệnh của bất kì ai, kể cả bản thân nhưng lại không thể nói thẳng ra cho kẻ nào biết, cũng sẽ không làm trái thiên mệnh.
Bởi vì tín ngưỡng của họ, cũng bởi vì lòng nhân hậu vốn có trong thâm tâm, các tăng nhân sẽ không bị thứ gì đó làm lung lay chính kiến của mình.
"Trưởng cung, ngươi tiễn đại sư đi." Vân Yến cũng lười nói thêm khi đại sư chơi trò giấu đầu lòi đuôi, cô dứt khoát đuổi đại sư đi cho mau chuyện.
Trưởng cung nhanh chóng chấp hành theo lệnh.
Nhìn mười người nam nhân một người một dáng vẻ khác nhau ở phía đối diện mình, Vân Yến có một sự hứng thú khó nói nên thành lời.
Tuy là cô định dùng cách không hợp bát tự để loại bọn người này, nhưng ai ngờ bà cáo già Phùng Trinh Du lại đi trước một bước, ra tay mua sẵn người cho cô luôn rồi.
Nhờ vậy mà cô đã suy nghĩ lại và quyết định sẽ cam chịu để cho bọn nam nhân này lặp lại hành động mà họ đã từng làm ở quá khứ.
Đó chính là cắm sừng cô!
Bởi vì chắc chắn chính tay cô sẽ bẻ gãy những chiếc sừng ấy và dùng nó đâm ngược vào lưng kẻ đứng sau.
Nhưng trước hết, phải khiến cho bọn họ có cảm giác dù họ vào cung và có danh phận cao quý cũng không thể có được sự ấm áp thiện lành ở chốn hiểm ác này.
"Được rồi, các ngươi khai tên tuổi đi, trẫm không nhớ tên ai cả." Vân Yến bắt đầu câu chuyện bằng chiêu lạnh nhạt.
Cô gọi chiêu này là: Nữ Đế không thích phí thời gian!
"Tên thật độc đáo, xứng đáng điểm mười." 000 giật khóe miệng.
"Trẫm tự nhiên biết, không cần ngươi khen." Vân Yến ngang ngược đáp.
000: "..." Ha hả.
"Hạ thần là thiếu gia của Túc gia - Túc Ngọc."
Người đầu tiên lên tiếng ấy vậy mà là con trai yêu quý của Thừa tướng, người vốn được đồn đãi là rất yếu đuối và hiền hậu.
Túc Ngọc có vẻ ngoài ôn nhu như nước, trong trẻo như ngọc, quả thật hắn rất ra dáng cục bột không có chút tính công kích nào.
Thấy Túc Ngọc đã lên tiếng, những người còn lại cũng nhanh chóng giới thiệu tên mình, Vân Yến chỉ việc ngồi nghe tiện tìm cách đả kích tinh thần bọn họ.
Ngồi nghe hơn cả nửa tiếng, cuối cùng cũng đã đến người cuối trong danh sách.
"Hạ thần là Nhị thiếu gia của Thanh gia - Thanh Tuệ Hi."
Vừa nhìn đến Thanh Tuệ Hi, Vân Yến đã trực tiếp nhìn thẳng mặt hắn, sau đó cầm tờ giấy trên bàn lên ném thẳng xuống mặt đất.
"Thanh đại thiếu gia, ngươi cho rằng là trẫm mù? Hay ngươi cho rằng là trẫm ngu dốt đần độn, ngay cả việc phân biệt người này người kia cũng không biết!?"
Mọi người nghe vậy liền sửng sốt quay sang nhìn Thanh Tuệ Hi và cả Vân Yến.
Đương nhiên thì vẻ mặt Vân Yến đang tức giận, còn vẻ mặt Thanh Tuệ Hi thì vô cùng thảnh thơi, dù hắn là kẻ đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Mắt thấy tình hình bắt đầu căng thẳng dần, hạ nhân không còn cách nào ngoài việc hy sinh bản thân mình để cho chủ tử được sống.
"Bệ hạ bớt giận." Hạ nhân Thanh gia quỳ rạp xuống mặt đất, vừa giải thích vừa khóc tu tu, "Nhị thiếu gia vốn có bệnh nan y, sức khỏe không đảm bảo lại ít khi ra khỏi phủ cho nên cả người luôn ảm đạm thất thần. Đại thiếu gia chính là vì thương yêu em trai mà cố ý thay thế Nhị thiếu gia để mà tiến cung..."
Câu chuyện cẩu huyết được bịa ra lúc cận kề cái chết của hạ nhân vậy mà lại đánh thẳng vào lòng đồng cảm của những vị thiếu gia ở đây.
Lúc hạ nhân kể chuyện, vừa lúc trưởng cung vừa trở lại và nghe toàn bộ câu chuyện.
Tất nhiên trưởng cung không tin tưởng câu chuyện đó rồi, bà ta làm trong hoàng cung đã lâu, tám chuyện cùng hàng trăm người, chuyện Thanh gia, bà ta ít nhiều gì cũng nắm rõ.
"Vậy thì sao?" Vân Yến trả lời một cách kệch cỡm, "Chẳng nhẽ bây giờ trẫm lại phải vì vậy mà tha chết cho một người đã lừa gạt đế vương?"
Hạ nhân cúi thấp đầu không dám nói một câu gì, họ biết bây giờ mà nói thêm một câu nữa thì chắc chắn sẽ chọc trúng chỗ điên tiết của Nữ Đế.
"Còn ngươi? Không có lời biện minh nào thì chính là nhận tội rồi sao?" Cô liếc Thanh Tuệ Hi, làm cho bầu không khí tăng thêm vài phần âm trầm.
Thấy Vân Yến đã hướng mũi nhọn về phía Thanh Tuệ Hi, hạ nhân liền không giả câm nữa: "Bẩm bệ hạ, thiếu gia nhà ta..."
"Không cần nói thêm nữa." Thanh Tuệ Hi nói với hạ nhân sau đó lại nhìn cô, "Ta đúng là đã lừa dối ngài, nhưng mà... vì ta quá yêu thích ngài, cho nên nếu không được gả cho ngài, ta thà chết đi còn hơn."
Vân Yến sửng sốt vài giây, mà bọn người còn lại thì trực tiếp sửng người ra luôn.
Ngay cả trưởng cung cũng không ngờ Thanh Tuệ Hi lại gan dạ như vậy, hắn ta dám đòi được gả cho Nữ Đế!
Nói thẳng ra, chính là hắn muốn đá Phùng Ái Quân ra khỏi ngôi vị phượng hậu rồi đường đường chính chính ngồi bên cạnh làm thê quân của Hoàng Mục Thánh.
Vân Yến thầm tặc lưỡi một tiếng, không vui nhìn Thanh Tuệ Hi.
Dạo này diễn viên luôn có cách diễn thật tâm đến vậy à?
Được rồi, trẫm cũng sẽ không thua bọn diễn viên quần chúng này đâu.
Vân Yến ngồi dậy, cả khuôn mặt hầm hậm sát ý rút kiếm của hộ vệ ra sau đó đến gần hắn, "Nghe nói Thanh đại thiếu gia nếu không được gả cho ta thì sẽ lấy cái chết để giữ gìn tình yêu trong sáng ấy nhỉ?"
Không quá ba giây, Vân Yến ném vào người Thanh Tuệ Hi, cô cười lạnh, "Nếu đã vậy rồi thì mời chứng minh ngươi có thể vì trẫm mà chết đi."
Mọi người bị hành động của Vân Yến làm cho sợ đến tái mặt, hạ nhân Thanh gia thì hồn xiêu phách lạc, chỉ có trưởng cung là còn chút bình tĩnh tiếc thương cho mỹ nam họ Thanh mà thôi.
Sao mà không tiếc được chứ!
Thanh Tuệ Hi lừng danh kinh đô, tài năng và dung mạo vẹn toàn, tính cách lại lãnh đạm khó gần, nghe nói một ngày hắn còn chưa nói được quá ba từ đâu.
Vậy mà hôm nay Thanh Tuệ Hi lại phá lệ vì Nữ Đế, nói không biết bao nhiêu câu rồi, đây chắc chắn là tình yêu đích thực!
Chỉ trách Thanh Tuệ Hi lại yêu không đúng người, yêu ai không yêu, lại đi yêu hậu duệ của kẻ điên.
Chẳng như những thiếu gia đã sợ đến sắp té ngã khác, Thanh Tuệ Hi rất bình tĩnh đón lấy thanh kiếm, sau đó thuần thục đặt bên cổ tựa như hắn đã luyện tập để tự tử từ rất lâu.
"Thanh Tuệ Hi ta sống vì bệ hạ, chết cũng vì bệ hạ." Thanh Tuệ Hi chớp mắt, con ngươi thuần tịnh không nhiễm một hạt bụi, "Vì vậy ngài phải nhớ đến ta lâu một chút, sâu một chút nhé."
Theo thời gian lưỡi kiếm sắc bén ngày càng đâm sâu vài cái cổ trắng nõn của Thanh Tuệ Hi khiến cho máu tạm dần úa ra.
Trong lúc đó, mọi người đã loạn hết cả lên vì hành động lớn mật của cô và Thanh Tuệ Hi, chỉ có mình Vân Yến là nhàn nhã nhìn Thanh Tuệ Hi tìm đường chết.
Nhưng chẳng hiểu sao, Vân Yến lại đột ngột đổi ý, kéo kiếm ra khỏi cổ hắn đồng thời dùng tay chặn máu bên cổ hắn lại.
Hơi ấm từ bàn tay của Vân Yến truyền sang người Thanh Tuệ Hi, tạo cho hắn một cảm giác vô cùng dễ chịu.
Cảm giác lạnh lẽo lúc bấy giờ cũng dường như tan biến, Thanh Tuệ Hi cười nhạt, đôi mắt cong cong, "Bệ hạ là đang thương tiếc hạ thần sao?"
Vân Yến nhướng mày, "Ngự hoa viên là nơi mẫu hoàng trẫm thích nhất, trẫm không thể để một kẻ như ngươi phá hoại ý nghĩa của nơi này. Vậy nên ngươi hãy về Thanh gia tự tử nhé, dạo này quốc khố bị thâm hụt, thay vì vô cớ dọn một cái xác, trẫm lại thích tiết kiệm cho đất nước hơn."
000: "..." Đấy, ký chủ lại chơi trò hoa ngôn xảo ngữ!
Trưởng cung: "..." Lý do đủ thuyết phục, quả là bệ hạ!
Thanh Tuệ Hi: "..."
Vân Yến nhướng mày, ngữ khí không nghe rõ hỉ nộ: "Ngươi chắc chắn là như vậy?"
"Người xuất gia sẽ không bao giờ nói dối, huống chi ngài lại là thiên tử, một tăng nhân như ta dù có bị số mệnh đẩy đưa cũng không thể cố gắng nói trái ý trời, gây nên sự hỗn loạn cho Quân Thánh quốc được." Đại sư nói với giọng điệu như đang trách móc bản thân mình, cũng như mang đậm hàm ý - tôi đã bị ép buộc, nếu đã biết rõ thì xin bệ hạ hãy tha thứ cho tôi.
"Ồ?" Vân Yến chống cằm nhìn xuống chỗ các vị thiếu gia đang đứng, ánh mắt mang một tia u tối, "Vậy ngươi nói cho trẫm nghe, kẻ nào mang sát tinh mệnh, kẻ nào mang mệnh phượng hoàng?"
Đại sư mím môi lắc đầu, "Thứ lỗi cho bần tăng, ta không thể nói rõ cho bệ hạ biết được, cho dù ngài có là thiên tử thì thiên mệnh cũng là do ngài và thiên cùng nhau chọn lựa."
Trưởng cung nghe vậy liền tức giận trừng mắt nhìn đại sư, "Một tăng nhân như ngươi mà dám hỗn xược với bệ hạ!"
Vân Yến biết lý do trưởng cung tức giận là gì, là vì đại sư không chịu nói ra cho cô biết hai người đó là ai chứ sao.
Nói dối hoàng tộc, lại giấu diếm sự thật, hai tội này nếu với người bình thường thì cũng đáng tội chết, nhưng đối với một tăng nhân, thì lại là một chuyện bình thường.
Đại sư ở vị diện này tương đương với pháp sư và thầy bói toán, họ có thể tính ra vận mệnh của bất kì ai, kể cả bản thân nhưng lại không thể nói thẳng ra cho kẻ nào biết, cũng sẽ không làm trái thiên mệnh.
Bởi vì tín ngưỡng của họ, cũng bởi vì lòng nhân hậu vốn có trong thâm tâm, các tăng nhân sẽ không bị thứ gì đó làm lung lay chính kiến của mình.
"Trưởng cung, ngươi tiễn đại sư đi." Vân Yến cũng lười nói thêm khi đại sư chơi trò giấu đầu lòi đuôi, cô dứt khoát đuổi đại sư đi cho mau chuyện.
Trưởng cung nhanh chóng chấp hành theo lệnh.
Nhìn mười người nam nhân một người một dáng vẻ khác nhau ở phía đối diện mình, Vân Yến có một sự hứng thú khó nói nên thành lời.
Tuy là cô định dùng cách không hợp bát tự để loại bọn người này, nhưng ai ngờ bà cáo già Phùng Trinh Du lại đi trước một bước, ra tay mua sẵn người cho cô luôn rồi.
Nhờ vậy mà cô đã suy nghĩ lại và quyết định sẽ cam chịu để cho bọn nam nhân này lặp lại hành động mà họ đã từng làm ở quá khứ.
Đó chính là cắm sừng cô!
Bởi vì chắc chắn chính tay cô sẽ bẻ gãy những chiếc sừng ấy và dùng nó đâm ngược vào lưng kẻ đứng sau.
Nhưng trước hết, phải khiến cho bọn họ có cảm giác dù họ vào cung và có danh phận cao quý cũng không thể có được sự ấm áp thiện lành ở chốn hiểm ác này.
"Được rồi, các ngươi khai tên tuổi đi, trẫm không nhớ tên ai cả." Vân Yến bắt đầu câu chuyện bằng chiêu lạnh nhạt.
Cô gọi chiêu này là: Nữ Đế không thích phí thời gian!
"Tên thật độc đáo, xứng đáng điểm mười." 000 giật khóe miệng.
"Trẫm tự nhiên biết, không cần ngươi khen." Vân Yến ngang ngược đáp.
000: "..." Ha hả.
"Hạ thần là thiếu gia của Túc gia - Túc Ngọc."
Người đầu tiên lên tiếng ấy vậy mà là con trai yêu quý của Thừa tướng, người vốn được đồn đãi là rất yếu đuối và hiền hậu.
Túc Ngọc có vẻ ngoài ôn nhu như nước, trong trẻo như ngọc, quả thật hắn rất ra dáng cục bột không có chút tính công kích nào.
Thấy Túc Ngọc đã lên tiếng, những người còn lại cũng nhanh chóng giới thiệu tên mình, Vân Yến chỉ việc ngồi nghe tiện tìm cách đả kích tinh thần bọn họ.
Ngồi nghe hơn cả nửa tiếng, cuối cùng cũng đã đến người cuối trong danh sách.
"Hạ thần là Nhị thiếu gia của Thanh gia - Thanh Tuệ Hi."
Vừa nhìn đến Thanh Tuệ Hi, Vân Yến đã trực tiếp nhìn thẳng mặt hắn, sau đó cầm tờ giấy trên bàn lên ném thẳng xuống mặt đất.
"Thanh đại thiếu gia, ngươi cho rằng là trẫm mù? Hay ngươi cho rằng là trẫm ngu dốt đần độn, ngay cả việc phân biệt người này người kia cũng không biết!?"
Mọi người nghe vậy liền sửng sốt quay sang nhìn Thanh Tuệ Hi và cả Vân Yến.
Đương nhiên thì vẻ mặt Vân Yến đang tức giận, còn vẻ mặt Thanh Tuệ Hi thì vô cùng thảnh thơi, dù hắn là kẻ đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Mắt thấy tình hình bắt đầu căng thẳng dần, hạ nhân không còn cách nào ngoài việc hy sinh bản thân mình để cho chủ tử được sống.
"Bệ hạ bớt giận." Hạ nhân Thanh gia quỳ rạp xuống mặt đất, vừa giải thích vừa khóc tu tu, "Nhị thiếu gia vốn có bệnh nan y, sức khỏe không đảm bảo lại ít khi ra khỏi phủ cho nên cả người luôn ảm đạm thất thần. Đại thiếu gia chính là vì thương yêu em trai mà cố ý thay thế Nhị thiếu gia để mà tiến cung..."
Câu chuyện cẩu huyết được bịa ra lúc cận kề cái chết của hạ nhân vậy mà lại đánh thẳng vào lòng đồng cảm của những vị thiếu gia ở đây.
Lúc hạ nhân kể chuyện, vừa lúc trưởng cung vừa trở lại và nghe toàn bộ câu chuyện.
Tất nhiên trưởng cung không tin tưởng câu chuyện đó rồi, bà ta làm trong hoàng cung đã lâu, tám chuyện cùng hàng trăm người, chuyện Thanh gia, bà ta ít nhiều gì cũng nắm rõ.
"Vậy thì sao?" Vân Yến trả lời một cách kệch cỡm, "Chẳng nhẽ bây giờ trẫm lại phải vì vậy mà tha chết cho một người đã lừa gạt đế vương?"
Hạ nhân cúi thấp đầu không dám nói một câu gì, họ biết bây giờ mà nói thêm một câu nữa thì chắc chắn sẽ chọc trúng chỗ điên tiết của Nữ Đế.
"Còn ngươi? Không có lời biện minh nào thì chính là nhận tội rồi sao?" Cô liếc Thanh Tuệ Hi, làm cho bầu không khí tăng thêm vài phần âm trầm.
Thấy Vân Yến đã hướng mũi nhọn về phía Thanh Tuệ Hi, hạ nhân liền không giả câm nữa: "Bẩm bệ hạ, thiếu gia nhà ta..."
"Không cần nói thêm nữa." Thanh Tuệ Hi nói với hạ nhân sau đó lại nhìn cô, "Ta đúng là đã lừa dối ngài, nhưng mà... vì ta quá yêu thích ngài, cho nên nếu không được gả cho ngài, ta thà chết đi còn hơn."
Vân Yến sửng sốt vài giây, mà bọn người còn lại thì trực tiếp sửng người ra luôn.
Ngay cả trưởng cung cũng không ngờ Thanh Tuệ Hi lại gan dạ như vậy, hắn ta dám đòi được gả cho Nữ Đế!
Nói thẳng ra, chính là hắn muốn đá Phùng Ái Quân ra khỏi ngôi vị phượng hậu rồi đường đường chính chính ngồi bên cạnh làm thê quân của Hoàng Mục Thánh.
Vân Yến thầm tặc lưỡi một tiếng, không vui nhìn Thanh Tuệ Hi.
Dạo này diễn viên luôn có cách diễn thật tâm đến vậy à?
Được rồi, trẫm cũng sẽ không thua bọn diễn viên quần chúng này đâu.
Vân Yến ngồi dậy, cả khuôn mặt hầm hậm sát ý rút kiếm của hộ vệ ra sau đó đến gần hắn, "Nghe nói Thanh đại thiếu gia nếu không được gả cho ta thì sẽ lấy cái chết để giữ gìn tình yêu trong sáng ấy nhỉ?"
Không quá ba giây, Vân Yến ném vào người Thanh Tuệ Hi, cô cười lạnh, "Nếu đã vậy rồi thì mời chứng minh ngươi có thể vì trẫm mà chết đi."
Mọi người bị hành động của Vân Yến làm cho sợ đến tái mặt, hạ nhân Thanh gia thì hồn xiêu phách lạc, chỉ có trưởng cung là còn chút bình tĩnh tiếc thương cho mỹ nam họ Thanh mà thôi.
Sao mà không tiếc được chứ!
Thanh Tuệ Hi lừng danh kinh đô, tài năng và dung mạo vẹn toàn, tính cách lại lãnh đạm khó gần, nghe nói một ngày hắn còn chưa nói được quá ba từ đâu.
Vậy mà hôm nay Thanh Tuệ Hi lại phá lệ vì Nữ Đế, nói không biết bao nhiêu câu rồi, đây chắc chắn là tình yêu đích thực!
Chỉ trách Thanh Tuệ Hi lại yêu không đúng người, yêu ai không yêu, lại đi yêu hậu duệ của kẻ điên.
Chẳng như những thiếu gia đã sợ đến sắp té ngã khác, Thanh Tuệ Hi rất bình tĩnh đón lấy thanh kiếm, sau đó thuần thục đặt bên cổ tựa như hắn đã luyện tập để tự tử từ rất lâu.
"Thanh Tuệ Hi ta sống vì bệ hạ, chết cũng vì bệ hạ." Thanh Tuệ Hi chớp mắt, con ngươi thuần tịnh không nhiễm một hạt bụi, "Vì vậy ngài phải nhớ đến ta lâu một chút, sâu một chút nhé."
Theo thời gian lưỡi kiếm sắc bén ngày càng đâm sâu vài cái cổ trắng nõn của Thanh Tuệ Hi khiến cho máu tạm dần úa ra.
Trong lúc đó, mọi người đã loạn hết cả lên vì hành động lớn mật của cô và Thanh Tuệ Hi, chỉ có mình Vân Yến là nhàn nhã nhìn Thanh Tuệ Hi tìm đường chết.
Nhưng chẳng hiểu sao, Vân Yến lại đột ngột đổi ý, kéo kiếm ra khỏi cổ hắn đồng thời dùng tay chặn máu bên cổ hắn lại.
Hơi ấm từ bàn tay của Vân Yến truyền sang người Thanh Tuệ Hi, tạo cho hắn một cảm giác vô cùng dễ chịu.
Cảm giác lạnh lẽo lúc bấy giờ cũng dường như tan biến, Thanh Tuệ Hi cười nhạt, đôi mắt cong cong, "Bệ hạ là đang thương tiếc hạ thần sao?"
Vân Yến nhướng mày, "Ngự hoa viên là nơi mẫu hoàng trẫm thích nhất, trẫm không thể để một kẻ như ngươi phá hoại ý nghĩa của nơi này. Vậy nên ngươi hãy về Thanh gia tự tử nhé, dạo này quốc khố bị thâm hụt, thay vì vô cớ dọn một cái xác, trẫm lại thích tiết kiệm cho đất nước hơn."
000: "..." Đấy, ký chủ lại chơi trò hoa ngôn xảo ngữ!
Trưởng cung: "..." Lý do đủ thuyết phục, quả là bệ hạ!
Thanh Tuệ Hi: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.