Chương 21: Cô Dâu Tỷ Phú Của Tổng Tài Hào Môn (20)
Mông Mộc Thất
30/11/2022
Nghĩ đến việc hệ thống có khả năng sẽ tăng theo kỹ năng cho nhân vật, Thẩm Thu Nguyệt nhịn không được thăm dò hỏi, “Sếp Cố, hệ thống có phải cho anh khả năng đặc biệt”. Nếu như thật sự, sau này cô không thể lén lút mắng tổng tài ở trong lòng, những ngày sau không thể sống yên ổn.
Cố Đật Thần sắc mặt lạnh lùng, “Cô có thể hỏi như vậy, xem ra là tôi đoán đúng rồi, cô quả nhiên trong lòng đang mắng tôi”.
Haiza, có cái gì đó không đúng, tổng tài đang giận, Thẩm Thu Nguyệt mong muốn mạnh mẽ để tồn tại, vội vàng chắp tay xin lỗi chân thành: “Sếp Cố, tôi sai rồi, tôi không nên trong lòng mắng anh”.
“Nói đùa với cô”. Cố Đật Thần cười rất vui nhìn cô, “Sau này cô có gì không vừa ý có thể nói trực tiếp với tôi, không được giữ lại trong lòng”.
“Được, được rồi”. Nhìn anh dường như không tức giận, Thẩm Thu Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không phải không bỏ cuộc tiếp tục hỏi, “Sếp Cố, anh thật sự không có khả năng đặc biệt nào?”
“Không có, cô vì sao cho rằng tôi có chức năng đặc biêt?” Cố Đật Thần hiếu kỳ.
Thẩm Thu Nguyệt không tin, “Không thể, vậy anh sao biết tôi vừa rồi trong lòng đang mắng anh?”
Cố Đật Thần khó chịu nói: “Cô trong lòng đang muốn cái vì thì viết lên mặt, cần dùng khả năng đặc biệt nữa sao?”
Thẩm Thu Nguyệt: ....Sếp Cố quả nhiên đang tức giận.
“Liên quan đến cô vừa trong lòng mắng tôi là hành vi xấu, tối nay trở về viết một bản kiểm điểm cho tôi, bây giờ nhanh chóng đi thay quần áo”. Cố Đật Thần giơ tay nhìn đồng hồ, “Bây giờ là 2 giờ, 2 giờ 10 phút nếu như cô vẫn chưa chuẩn bị xong thì không cần đến công ty, ở nhà làm vệ sinh”.
Thẩm Thu Nguyệt vội vàng chạy lên lầu, vừa chạy vừa nói: “10 phút tôi có thể xong”.
Lúc 2 giờ 08 phút, Thẩm Thu Nguyệt cầm áo khoác từ trên lầu chạy xuống, thở hổn hển nói: “Sếp Cố, chúng ta xuất phát”.
Cố Đật Thần chau mày nhìn cô, không vừa ý nói: “Bộ dạng của cô?”
A? Thẩm Thu Nguyệt sửng người, cô sao lại để Sếp Cố tức giận rồi?
Cố Đật Thần nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, đành phải nhắc nhở cô: “Cúc áo cài sai rồi”.
Thẩm Thu Nguyệt nhìn xuống, không đúng, bên trái và bên phải của chiếc áo sơ mi không đối xứng, khó trách khi cô mặc nó cảm thấy kỳ lạ.
“Sếp Cố, đợi tôi thêm một phút nữa”. Thẩm Thu Nguyệt tùy tiện nhét áo khoác vào tay anh, chạy vào phòng tắm chỉnh lại quần áo.
Nhìn đống quần áo và túi xách nhét trong tay, Cố Đật Thần có chút không nói nên lời, anh cảm thấy uy nghiêm tổng tài trước mặt cô gái này càng ngày càng thấp.
Sau khi chỉnh quần áo đi ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy Cố Đật Thần một tay cầm cặp tài liệu, một tay cầm áo khoác đứng đợi cô ở cửa, cô vội vàng chạy tới, ngượng ngùng nói: “Để sếp Cô chê cười rồi”.
“Thật buồn cười”. Cố Đật Thần đưa quần áo trong tay cho cô, “Cô bình thường làm việc luôn cẩu thả như vậy sao?”
“Tất nhiên là không rồi”. Thẩm Thu Nguyệt vẻ mặt cay đắng nói, “Tôi vội cho kịp thời gian mới cài lộn, tôi bình thường công việc rất chăm chỉ, sếp Cố không phải vì một cái áo mà phủ định công việc của tôi”. Mẹ ơi, thị trường việc làm quá khó rồi, cô chẳng qua là cài sai cúc áo, lại để lại hình tượng công việc không căm chỉ trước mặt ông chủ, tăng lương thăng chức không có hy vọng rồi, thật sự quá oan uổng!
Cố Đật Thần đi ra ngoài, “Công việc là công việc, và cuộc sống là cuộc sống, tôi công tư sẽ phân rõ ràng”.
Thẩm Thu Nguyệt thực sự muốn khóc, nhưng trong lòng cô không có nước mắt, vậy câu anh vừa hỏi là có ý gì, thật sự mò kim đáy biển rồi ông chủ!
Cố Đật Thần sắc mặt lạnh lùng, “Cô có thể hỏi như vậy, xem ra là tôi đoán đúng rồi, cô quả nhiên trong lòng đang mắng tôi”.
Haiza, có cái gì đó không đúng, tổng tài đang giận, Thẩm Thu Nguyệt mong muốn mạnh mẽ để tồn tại, vội vàng chắp tay xin lỗi chân thành: “Sếp Cố, tôi sai rồi, tôi không nên trong lòng mắng anh”.
“Nói đùa với cô”. Cố Đật Thần cười rất vui nhìn cô, “Sau này cô có gì không vừa ý có thể nói trực tiếp với tôi, không được giữ lại trong lòng”.
“Được, được rồi”. Nhìn anh dường như không tức giận, Thẩm Thu Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không phải không bỏ cuộc tiếp tục hỏi, “Sếp Cố, anh thật sự không có khả năng đặc biệt nào?”
“Không có, cô vì sao cho rằng tôi có chức năng đặc biêt?” Cố Đật Thần hiếu kỳ.
Thẩm Thu Nguyệt không tin, “Không thể, vậy anh sao biết tôi vừa rồi trong lòng đang mắng anh?”
Cố Đật Thần khó chịu nói: “Cô trong lòng đang muốn cái vì thì viết lên mặt, cần dùng khả năng đặc biệt nữa sao?”
Thẩm Thu Nguyệt: ....Sếp Cố quả nhiên đang tức giận.
“Liên quan đến cô vừa trong lòng mắng tôi là hành vi xấu, tối nay trở về viết một bản kiểm điểm cho tôi, bây giờ nhanh chóng đi thay quần áo”. Cố Đật Thần giơ tay nhìn đồng hồ, “Bây giờ là 2 giờ, 2 giờ 10 phút nếu như cô vẫn chưa chuẩn bị xong thì không cần đến công ty, ở nhà làm vệ sinh”.
Thẩm Thu Nguyệt vội vàng chạy lên lầu, vừa chạy vừa nói: “10 phút tôi có thể xong”.
Lúc 2 giờ 08 phút, Thẩm Thu Nguyệt cầm áo khoác từ trên lầu chạy xuống, thở hổn hển nói: “Sếp Cố, chúng ta xuất phát”.
Cố Đật Thần chau mày nhìn cô, không vừa ý nói: “Bộ dạng của cô?”
A? Thẩm Thu Nguyệt sửng người, cô sao lại để Sếp Cố tức giận rồi?
Cố Đật Thần nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, đành phải nhắc nhở cô: “Cúc áo cài sai rồi”.
Thẩm Thu Nguyệt nhìn xuống, không đúng, bên trái và bên phải của chiếc áo sơ mi không đối xứng, khó trách khi cô mặc nó cảm thấy kỳ lạ.
“Sếp Cố, đợi tôi thêm một phút nữa”. Thẩm Thu Nguyệt tùy tiện nhét áo khoác vào tay anh, chạy vào phòng tắm chỉnh lại quần áo.
Nhìn đống quần áo và túi xách nhét trong tay, Cố Đật Thần có chút không nói nên lời, anh cảm thấy uy nghiêm tổng tài trước mặt cô gái này càng ngày càng thấp.
Sau khi chỉnh quần áo đi ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy Cố Đật Thần một tay cầm cặp tài liệu, một tay cầm áo khoác đứng đợi cô ở cửa, cô vội vàng chạy tới, ngượng ngùng nói: “Để sếp Cô chê cười rồi”.
“Thật buồn cười”. Cố Đật Thần đưa quần áo trong tay cho cô, “Cô bình thường làm việc luôn cẩu thả như vậy sao?”
“Tất nhiên là không rồi”. Thẩm Thu Nguyệt vẻ mặt cay đắng nói, “Tôi vội cho kịp thời gian mới cài lộn, tôi bình thường công việc rất chăm chỉ, sếp Cố không phải vì một cái áo mà phủ định công việc của tôi”. Mẹ ơi, thị trường việc làm quá khó rồi, cô chẳng qua là cài sai cúc áo, lại để lại hình tượng công việc không căm chỉ trước mặt ông chủ, tăng lương thăng chức không có hy vọng rồi, thật sự quá oan uổng!
Cố Đật Thần đi ra ngoài, “Công việc là công việc, và cuộc sống là cuộc sống, tôi công tư sẽ phân rõ ràng”.
Thẩm Thu Nguyệt thực sự muốn khóc, nhưng trong lòng cô không có nước mắt, vậy câu anh vừa hỏi là có ý gì, thật sự mò kim đáy biển rồi ông chủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.