Xuyên Nhanh: Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 41: Phiên Ngoại Về Tống Tuyên (1)
Miêu Mao Nho
22/03/2023
“Tiểu Bạch tổng, cô để quên đồ rồi!”
Bạch Trà vừa định bước vào thang máy bỗng dừng lại, cô quay người nhìn trợ lý đang cầm trong tay thứ gì đó chạy về phía mình, cô nở nụ cười, nhận lấy chiếc điện thoại màu đen: “Cảm ơn cô, tôi vội quá nên để quên nó trên bàn.”
Một năm trước Bạch Trà đã chính thức bước vào công ty Bạch gia làm việc, vì để phân biệt với Bạch Hoa Càn, mọi người đều gọi cô là tiểu Bạch tổng.
Nói chung thì, lính nhảy dù đến đây tiếp quản công ty không phải “thái tử” cũng là “công chúa”, rất khó nhận được sự tôn trọng và bội phục thật sự từ các nhân viên, nhưng Bạch Trà không giống vậy, phong cách làm việc của cô rất nhanh gọn, dứt khoát lại pha chút táo bạo, hầu như mỗi việc cô làm đều đem lại lợi nhuận không nhỏ cho công ty.
Trợ lý cũng đã khá thân thiết với Bạch Trà, cô ấy không kìm được sự tò mò nên hỏi: “Tôi thấy chiếc điện thoại này cũng đã khá cũ rồi, nhưng lúc nào cũng thấy tiểu Bạch tổng mang theo nó, là vì nó có ý nghĩa đặc biệt gì với cô sao?”
“Cái này à...” Bạch Trà nở một nụ cười thần bí: “Bạn trai của tôi luôn thiếu hụt cảm giác an toàn, nên tôi mới mang theo nó để làm anh ấy an tâm hơn.”
Nhưng Bạch Trà còn có một chiếc điện thoại khác, vì vậy trợ lý thật sự không thể hiểu nổi việc cô lúc nào cũng mang theo chiếc điện thoại này với việc thiếu cảm giác an toàn thì có gì liên quan đến nhau. Có điều khi Bạch Trà nói ra những lời này, cô ấy thấy được sự nuông chiều của cô với người bạn trai kia.
Mặc dù cô trợ lý là nữ, nhưng cũng không kìm được mà ghen tị với bạn trai của tiểu Bạch tổng.
Bạch Trà còn có việc cần phải giải quyết, không thể nán lại lâu được, nhưng vừa bước đến cửa công ty đã bị một vị khách không mời mà tới chặn cửa.
“Bạch Trà Bạch Trà!” Mai Du Tâm đứng chắn trước cửa: “Cậu nhất định phải thu nhận tôi một thời gian!”
Bạch Trà thắc mắc hỏi: “Cậu lại gây ra chuyện gì nữa vậy?”
“Gần đây tôi rất an phận, không làm chuyện gì xấu cả!” Lời của Mai Du Tâm đúng là sự thật, cô ấy đã cai rượu, cũng không đến quán bar chơi nữa, càng không đi trêu chọc mấy tiểu thịt tươi. Tất cả chuyện này đều là do một lần say rượu loạn tính của cô ấy làm vấy bẩn sự trong sạch của thanh niên nhà người ta.
“Nếu như cậu không làm gì cả, vậy sao còn cần tôi thu lưu cậu?”
Mai Du Tâm lộ ra biểu cảm đau khổ: “Ba người bọn họ cùng nhau tìm đến trước cửa nhà tôi, tôi không thể ở lại đó được.”
“Ba người?” Bạch Trà ngưỡng mộ ra mặt: “Cuộc sống của cậu cũng thật đặc sắc đấy, tôi đoán trong đó nhất định có một vị họ Trương nhỉ?”
Người họ Trương đó chính là Trương Tân, trước đây anh ấy từng là trợ lý của Tống Trình, sau này chuyển qua làm việc cho công ty nhà họ Mai, năng lực cá nhân rất mạnh.
Mai Du Tâm mờ mịt không hiểu: “Sao cậu biết có anh ấy?”
“Bởi vì tôi đã nhìn thấy anh ấy rồi.”
Mai Du Tâm hướng theo ánh mắt của Bạch Trà nhìn về phía sau, lập tức nhìn thấy một người đàn ông nghiêm nghị, điềm tĩnh, mặc trên mình một bộ tây trang màu đen, cô ấy nghệt mặt luôn.
Bạch Trà vỗ vai Mai Du Tâm: “Những chuyện khác tôi có thể giúp cậu, nhưng chuyện tình cảm này tôi thật sự hết cách, cậu tự cầu phúc cho mình đi.”
Nói xong Bạch Trà đi về phía trước, Trương Tân khẽ gật đầu với cô, Bạch Trà cũng cười một cái coi như chào hỏi.
Có thể nói trước đây Mai Du Tâm cũng được xem là lãng tử tình trường, nhưng sau này gặp phải trợ lý Trương thì không dám làm bậy, như thể chuột thấy mèo vậy, câu nói "vỏ quýt dày có móng tay nhọn" không phải không có đạo lý.
Bạch Trà đỗ xe gần công ty, cô vừa ra đến xe, bỗng nghe bên cạnh vang lên giọng nói của đàn ông: “Cô Bạch.”
Bạch Trà nhìn sang, gương mặt hiện lên một nụ cười lịch sự: “Thật khéo quá, không ngờ lại gặp được anh Hoàng Phủ ở đây.”
Bạch Trà vừa định bước vào thang máy bỗng dừng lại, cô quay người nhìn trợ lý đang cầm trong tay thứ gì đó chạy về phía mình, cô nở nụ cười, nhận lấy chiếc điện thoại màu đen: “Cảm ơn cô, tôi vội quá nên để quên nó trên bàn.”
Một năm trước Bạch Trà đã chính thức bước vào công ty Bạch gia làm việc, vì để phân biệt với Bạch Hoa Càn, mọi người đều gọi cô là tiểu Bạch tổng.
Nói chung thì, lính nhảy dù đến đây tiếp quản công ty không phải “thái tử” cũng là “công chúa”, rất khó nhận được sự tôn trọng và bội phục thật sự từ các nhân viên, nhưng Bạch Trà không giống vậy, phong cách làm việc của cô rất nhanh gọn, dứt khoát lại pha chút táo bạo, hầu như mỗi việc cô làm đều đem lại lợi nhuận không nhỏ cho công ty.
Trợ lý cũng đã khá thân thiết với Bạch Trà, cô ấy không kìm được sự tò mò nên hỏi: “Tôi thấy chiếc điện thoại này cũng đã khá cũ rồi, nhưng lúc nào cũng thấy tiểu Bạch tổng mang theo nó, là vì nó có ý nghĩa đặc biệt gì với cô sao?”
“Cái này à...” Bạch Trà nở một nụ cười thần bí: “Bạn trai của tôi luôn thiếu hụt cảm giác an toàn, nên tôi mới mang theo nó để làm anh ấy an tâm hơn.”
Nhưng Bạch Trà còn có một chiếc điện thoại khác, vì vậy trợ lý thật sự không thể hiểu nổi việc cô lúc nào cũng mang theo chiếc điện thoại này với việc thiếu cảm giác an toàn thì có gì liên quan đến nhau. Có điều khi Bạch Trà nói ra những lời này, cô ấy thấy được sự nuông chiều của cô với người bạn trai kia.
Mặc dù cô trợ lý là nữ, nhưng cũng không kìm được mà ghen tị với bạn trai của tiểu Bạch tổng.
Bạch Trà còn có việc cần phải giải quyết, không thể nán lại lâu được, nhưng vừa bước đến cửa công ty đã bị một vị khách không mời mà tới chặn cửa.
“Bạch Trà Bạch Trà!” Mai Du Tâm đứng chắn trước cửa: “Cậu nhất định phải thu nhận tôi một thời gian!”
Bạch Trà thắc mắc hỏi: “Cậu lại gây ra chuyện gì nữa vậy?”
“Gần đây tôi rất an phận, không làm chuyện gì xấu cả!” Lời của Mai Du Tâm đúng là sự thật, cô ấy đã cai rượu, cũng không đến quán bar chơi nữa, càng không đi trêu chọc mấy tiểu thịt tươi. Tất cả chuyện này đều là do một lần say rượu loạn tính của cô ấy làm vấy bẩn sự trong sạch của thanh niên nhà người ta.
“Nếu như cậu không làm gì cả, vậy sao còn cần tôi thu lưu cậu?”
Mai Du Tâm lộ ra biểu cảm đau khổ: “Ba người bọn họ cùng nhau tìm đến trước cửa nhà tôi, tôi không thể ở lại đó được.”
“Ba người?” Bạch Trà ngưỡng mộ ra mặt: “Cuộc sống của cậu cũng thật đặc sắc đấy, tôi đoán trong đó nhất định có một vị họ Trương nhỉ?”
Người họ Trương đó chính là Trương Tân, trước đây anh ấy từng là trợ lý của Tống Trình, sau này chuyển qua làm việc cho công ty nhà họ Mai, năng lực cá nhân rất mạnh.
Mai Du Tâm mờ mịt không hiểu: “Sao cậu biết có anh ấy?”
“Bởi vì tôi đã nhìn thấy anh ấy rồi.”
Mai Du Tâm hướng theo ánh mắt của Bạch Trà nhìn về phía sau, lập tức nhìn thấy một người đàn ông nghiêm nghị, điềm tĩnh, mặc trên mình một bộ tây trang màu đen, cô ấy nghệt mặt luôn.
Bạch Trà vỗ vai Mai Du Tâm: “Những chuyện khác tôi có thể giúp cậu, nhưng chuyện tình cảm này tôi thật sự hết cách, cậu tự cầu phúc cho mình đi.”
Nói xong Bạch Trà đi về phía trước, Trương Tân khẽ gật đầu với cô, Bạch Trà cũng cười một cái coi như chào hỏi.
Có thể nói trước đây Mai Du Tâm cũng được xem là lãng tử tình trường, nhưng sau này gặp phải trợ lý Trương thì không dám làm bậy, như thể chuột thấy mèo vậy, câu nói "vỏ quýt dày có móng tay nhọn" không phải không có đạo lý.
Bạch Trà đỗ xe gần công ty, cô vừa ra đến xe, bỗng nghe bên cạnh vang lên giọng nói của đàn ông: “Cô Bạch.”
Bạch Trà nhìn sang, gương mặt hiện lên một nụ cười lịch sự: “Thật khéo quá, không ngờ lại gặp được anh Hoàng Phủ ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.