Xuyên Nhanh: Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 40: Thế Giới Cẩu Huyết Này Không Xứng Với Mỹ Mạo Của Tôi
Miêu Mao Nho
22/03/2023
Tống Trình như nghĩ tới điều gì đó, hai mày nhíu lại: “Em bắt đầu thích cô ta từ lúc nào?”
Là lần đầu tiên khi anh ta đưa Bạch Trà về Tống gia sao? Hay là khi anh ta và Bạch Trà tổ chức tiệc đính hôn? Hoặc là lúc anh ta với Bạch Trà bàn bạc ngày tổ chức hôn lễ?
Nhưng câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của anh ta, Tống Tuyên đáp: “Không lâu trước đây, trong buổi đính hôn của anh, khi cô ấy bước về phía em.”
Tống Trình thật sự không ngờ tới câu trả lời này, anh ta ngẩn người một lúc.
Tống Tuyên bước vào thang máy, anh nhìn người đang đứng bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Đó là lần đầu tiên em nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của anh. Thật sự rất thú vị.”
Cửa thang máy chầm chậm khép lại, người bên trong hơi cong môi lộ ra ý cười như có như không.
Tống Trình sững người tại chỗ.
Bạch Trà đứng trước gương, cô chạm nhẹ vào gương, phát hiện ra tiến triển của nhiệm vụ này ngày càng nhanh, khiến cô rất ngạc nhiên.
Tiến độ thực hiện nhiệm vụ hiện tại đã lên đến 85%.
Cô bắt đầu suy nghĩ kĩ về đối tượng công lược của mình, studio trò chơi của Tống Tuyên và Vi Nhất đã bắt đầu rồi, tòa nhà còn dang dở được mua trước đây cũng đã lên giá, cuộc sống của dân làng Vân Sơn cũng ngày một phát triển… song song với việc cuộc sống của những người này ngày càng tốt, tiến độ nhiệm vụ còn lại chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi, nói cách khác, cô sắp được nghỉ ngơi, tận hưởng cuộc sống rồi.
Có người ôm lấy cô từ sau lưng.
Bạch Trà nhìn người đó qua gương, thuận miệng hỏi: “Anh mua được cái gì ngon rồi?”
“Kẹo bông gòn, kẹo qq, pudding, bánh quy nữa,...” Anh cúi người xuống, đặt cằm lên trên đỉnh đầu cô, dáng vẻ uể oải, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô trong gương.
Bạch Trà cười một tiếng: “Em đoán đều là vị dâu tây.”
Anh khẽ đáp: “Ừm”. Đôi mắt dần dời xuống, đưa tay tháo chiếc nơ trên cổ áo ngủ của cô, anh dường như đang thấy rất chán, lại thắt lại nơ cho cô, có điều chiếc nơ anh thắt đẹp hơn cô thắt nhiều.
Bạch Trà cũng kệ cho anh nghịch, nhưng hiện tại đã khá khuya, cô muốn nhắc anh nên đi ngủ rồi, không ngờ lại nghe thấy giọng nói của anh.
“Trà Trà, em sẽ đợi anh trưởng thành đúng không?”
Bạch Trà mờ mịt không hiểu gì.
“Vẫn còn 1 năm 3 tháng nữa.”
“Hả?”
Anh thấp giọng nói: “Anh sẽ đến tuổi kết hôn theo quy định.”
Bạch Trà phì cười: “Anh đang cầu hôn em đấy à?”
Anh gật đầu.
Ánh mắt Bạch Trà thu lại vẻ đùa giỡn: “Đợi đến lúc đó rồi tính, ngộ nhỡ đến lúc ấy anh thay đổi rồi, không muốn lấy em nữa thì sao?”
Tống Tuyên cũng không thất vọng, ngay từ đầu anh đã biết Bạch Trà không phải kiểu con gái thích dựa dẫm vào đàn ông, cũng may do anh đẩy nhanh tốc độ theo đuổi, bây giờ mới có thể ở bên cạnh cô. Nhưng cô cũng không hoàn toàn từ chối anh, điều đó chứng tỏ chỉ cần anh toàn tâm toàn ý thì sớm muộn gì cũng có thể cưới cô về.
Đôi tay thắt nơ của anh dần dần luồn vào trong váy cô.
Bạch Trà nhắc nhở anh: “Giờ đã khuya lắm rồi.”
“Chỉ một lần thôi...” Anh vùi đầu vào cổ của cô, giống như làm nũng, cũng giống như đang tủi thân: “Có được không, chị ơi?”
Lòng Bạch Trà thoáng dao động, tất nhiên là không nói nổi hai từ “không được”.
Màn đêm buông xuống.
Đến rạng sáng, Tống Trình mới trở về nhà, anh ta đưa mắt nhìn thấy người phụ nữ ngồi trong phòng khách.
Lạc Tô Tô hỏi: “Muộn thế này rồi, anh đi đâu mới về?”
“Anh đi thăm Tống Tuyên.”
Trực giác phụ nữ mách bảo Lạc Tô Tô chuyện không đơn giản như vậy, cô ta vẫn tiếp tục tra hỏi, nhưng Tống Trình dường như cũng đoán trước được cô ta đang nghĩ gì, anh ta mệt mỏi nói: “Anh mệt rồi, có chuyện gì để mai nói đi.’
Nhìn theo bóng lưng của anh ta, trong lòng Lạc Tô Tô bỗng xuất hiện một nỗi lo lắng và sợ hãi không tên, lúc này, trong đầu cô ta chợt hiện lên những lời mà Bạch Trà nói trên mạng lúc trước.
Liệu anh ta có yêu một người khác có khuôn mặt trông giống cô ta hay không?
Lạc Tô Tô tự nhận bản thân rộng lượng, nhưng dường như gặp trở ngại trong sự nghiệp cũng khiến cô ta trở nên yếu ớt. Cô ta bỗng dưng cảm nhận được một nỗi sầu không tên.
Tống Dao trốn đằng sau cầu thang chứng kiến hết tất cả, sau đó quay trở lại phòng rồi cầm điện thoại lên gửi đoạn ghi âm vừa rồi đi.
[Thái độ của anh tớ với vợ chưa cưới rất lạnh nhạt.]
[Tớ nói rồi mà, có khả năng anh cậu thật sự không thích phụ nữ đâu.]
Tống Dao rất đau đầu, anh trai bị táo bón cô ấy có thể đưa chuối, nhưng nếu anh trai không thích phụ nữ, cô ấy thật sự hết cách rồi, cô ấy thở dài ngao ngán: [Xem ra việc kéo dài hương khói chỉ có thể dựa vào em trai tớ thôi.”
Người bên kia đáp lại: [Cậu còn có em trai à?]
[Ừm, tớ có một đứa em trai sinh đôi, có lẽ là vì vậy nên sở thích cũng khá giống nhau, bọn tớ đều thích chơi game, thích ăn đồ ăn chua chua ngọt ngọt, còn thích nằm dài lười biếng nữa…]
[Vậy hai cậu có thích cùng một người không?]
Nhắc đến điều này, Tống Dao đột nhiên ngộ ra, cô ấy với Tống Tuyên có bao nhiêu là điểm tương đồng như vậy, nên mỗi lần cô ấy bị hút hồn bởi vẻ đẹp mỹ miều của Bạch Trà, có lẽ khi ấy Tống Tuyên ngoài mặt thì thờ ơ, nhưng không chừng đã sớm đặt Bạch Trà vào trong lòng rồi.
Có khả năng lắm! Thằng nhóc này biết giả vờ thật đấy!
Tống Dao gõ chữ: [Cậu nói đúng lắm! Em trai tớ là kiểu ngoài lạnh trong nóng tiêu biểu. Quan trọng nhất là em ấy thật sự đang quen bạn gái.”
[Người cậu nói tới đó... hình như là một người bạn của tớ.]
“Bạn của cậu á?”
“Ừ, người bạn này của tớ vì theo đuổi con gái nhà người ta nên cũng làm ra mấy chuyện đê tiện lắm.”
Tống Dao nghi ngờ: [Chẳng lẽ chúng ta đang nói đến cùng một người ư?]
Một lúc sau, bọn họ cùng lúc gửi tin nhắn qua.
“Em trai tớ họ Tống.”
“Bạn của tớ, tên chỉ có một chữ Tuyên.”
Tống Dao: “!?”
Vi Nhất ở thành phố bên kia: “!?”
Cốt truyện máu chó gì vậy trời, trên đời này có chuyện trùng hợp kiểu này nữa cơ à!
Là lần đầu tiên khi anh ta đưa Bạch Trà về Tống gia sao? Hay là khi anh ta và Bạch Trà tổ chức tiệc đính hôn? Hoặc là lúc anh ta với Bạch Trà bàn bạc ngày tổ chức hôn lễ?
Nhưng câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của anh ta, Tống Tuyên đáp: “Không lâu trước đây, trong buổi đính hôn của anh, khi cô ấy bước về phía em.”
Tống Trình thật sự không ngờ tới câu trả lời này, anh ta ngẩn người một lúc.
Tống Tuyên bước vào thang máy, anh nhìn người đang đứng bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Đó là lần đầu tiên em nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của anh. Thật sự rất thú vị.”
Cửa thang máy chầm chậm khép lại, người bên trong hơi cong môi lộ ra ý cười như có như không.
Tống Trình sững người tại chỗ.
Bạch Trà đứng trước gương, cô chạm nhẹ vào gương, phát hiện ra tiến triển của nhiệm vụ này ngày càng nhanh, khiến cô rất ngạc nhiên.
Tiến độ thực hiện nhiệm vụ hiện tại đã lên đến 85%.
Cô bắt đầu suy nghĩ kĩ về đối tượng công lược của mình, studio trò chơi của Tống Tuyên và Vi Nhất đã bắt đầu rồi, tòa nhà còn dang dở được mua trước đây cũng đã lên giá, cuộc sống của dân làng Vân Sơn cũng ngày một phát triển… song song với việc cuộc sống của những người này ngày càng tốt, tiến độ nhiệm vụ còn lại chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi, nói cách khác, cô sắp được nghỉ ngơi, tận hưởng cuộc sống rồi.
Có người ôm lấy cô từ sau lưng.
Bạch Trà nhìn người đó qua gương, thuận miệng hỏi: “Anh mua được cái gì ngon rồi?”
“Kẹo bông gòn, kẹo qq, pudding, bánh quy nữa,...” Anh cúi người xuống, đặt cằm lên trên đỉnh đầu cô, dáng vẻ uể oải, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô trong gương.
Bạch Trà cười một tiếng: “Em đoán đều là vị dâu tây.”
Anh khẽ đáp: “Ừm”. Đôi mắt dần dời xuống, đưa tay tháo chiếc nơ trên cổ áo ngủ của cô, anh dường như đang thấy rất chán, lại thắt lại nơ cho cô, có điều chiếc nơ anh thắt đẹp hơn cô thắt nhiều.
Bạch Trà cũng kệ cho anh nghịch, nhưng hiện tại đã khá khuya, cô muốn nhắc anh nên đi ngủ rồi, không ngờ lại nghe thấy giọng nói của anh.
“Trà Trà, em sẽ đợi anh trưởng thành đúng không?”
Bạch Trà mờ mịt không hiểu gì.
“Vẫn còn 1 năm 3 tháng nữa.”
“Hả?”
Anh thấp giọng nói: “Anh sẽ đến tuổi kết hôn theo quy định.”
Bạch Trà phì cười: “Anh đang cầu hôn em đấy à?”
Anh gật đầu.
Ánh mắt Bạch Trà thu lại vẻ đùa giỡn: “Đợi đến lúc đó rồi tính, ngộ nhỡ đến lúc ấy anh thay đổi rồi, không muốn lấy em nữa thì sao?”
Tống Tuyên cũng không thất vọng, ngay từ đầu anh đã biết Bạch Trà không phải kiểu con gái thích dựa dẫm vào đàn ông, cũng may do anh đẩy nhanh tốc độ theo đuổi, bây giờ mới có thể ở bên cạnh cô. Nhưng cô cũng không hoàn toàn từ chối anh, điều đó chứng tỏ chỉ cần anh toàn tâm toàn ý thì sớm muộn gì cũng có thể cưới cô về.
Đôi tay thắt nơ của anh dần dần luồn vào trong váy cô.
Bạch Trà nhắc nhở anh: “Giờ đã khuya lắm rồi.”
“Chỉ một lần thôi...” Anh vùi đầu vào cổ của cô, giống như làm nũng, cũng giống như đang tủi thân: “Có được không, chị ơi?”
Lòng Bạch Trà thoáng dao động, tất nhiên là không nói nổi hai từ “không được”.
Màn đêm buông xuống.
Đến rạng sáng, Tống Trình mới trở về nhà, anh ta đưa mắt nhìn thấy người phụ nữ ngồi trong phòng khách.
Lạc Tô Tô hỏi: “Muộn thế này rồi, anh đi đâu mới về?”
“Anh đi thăm Tống Tuyên.”
Trực giác phụ nữ mách bảo Lạc Tô Tô chuyện không đơn giản như vậy, cô ta vẫn tiếp tục tra hỏi, nhưng Tống Trình dường như cũng đoán trước được cô ta đang nghĩ gì, anh ta mệt mỏi nói: “Anh mệt rồi, có chuyện gì để mai nói đi.’
Nhìn theo bóng lưng của anh ta, trong lòng Lạc Tô Tô bỗng xuất hiện một nỗi lo lắng và sợ hãi không tên, lúc này, trong đầu cô ta chợt hiện lên những lời mà Bạch Trà nói trên mạng lúc trước.
Liệu anh ta có yêu một người khác có khuôn mặt trông giống cô ta hay không?
Lạc Tô Tô tự nhận bản thân rộng lượng, nhưng dường như gặp trở ngại trong sự nghiệp cũng khiến cô ta trở nên yếu ớt. Cô ta bỗng dưng cảm nhận được một nỗi sầu không tên.
Tống Dao trốn đằng sau cầu thang chứng kiến hết tất cả, sau đó quay trở lại phòng rồi cầm điện thoại lên gửi đoạn ghi âm vừa rồi đi.
[Thái độ của anh tớ với vợ chưa cưới rất lạnh nhạt.]
[Tớ nói rồi mà, có khả năng anh cậu thật sự không thích phụ nữ đâu.]
Tống Dao rất đau đầu, anh trai bị táo bón cô ấy có thể đưa chuối, nhưng nếu anh trai không thích phụ nữ, cô ấy thật sự hết cách rồi, cô ấy thở dài ngao ngán: [Xem ra việc kéo dài hương khói chỉ có thể dựa vào em trai tớ thôi.”
Người bên kia đáp lại: [Cậu còn có em trai à?]
[Ừm, tớ có một đứa em trai sinh đôi, có lẽ là vì vậy nên sở thích cũng khá giống nhau, bọn tớ đều thích chơi game, thích ăn đồ ăn chua chua ngọt ngọt, còn thích nằm dài lười biếng nữa…]
[Vậy hai cậu có thích cùng một người không?]
Nhắc đến điều này, Tống Dao đột nhiên ngộ ra, cô ấy với Tống Tuyên có bao nhiêu là điểm tương đồng như vậy, nên mỗi lần cô ấy bị hút hồn bởi vẻ đẹp mỹ miều của Bạch Trà, có lẽ khi ấy Tống Tuyên ngoài mặt thì thờ ơ, nhưng không chừng đã sớm đặt Bạch Trà vào trong lòng rồi.
Có khả năng lắm! Thằng nhóc này biết giả vờ thật đấy!
Tống Dao gõ chữ: [Cậu nói đúng lắm! Em trai tớ là kiểu ngoài lạnh trong nóng tiêu biểu. Quan trọng nhất là em ấy thật sự đang quen bạn gái.”
[Người cậu nói tới đó... hình như là một người bạn của tớ.]
“Bạn của cậu á?”
“Ừ, người bạn này của tớ vì theo đuổi con gái nhà người ta nên cũng làm ra mấy chuyện đê tiện lắm.”
Tống Dao nghi ngờ: [Chẳng lẽ chúng ta đang nói đến cùng một người ư?]
Một lúc sau, bọn họ cùng lúc gửi tin nhắn qua.
“Em trai tớ họ Tống.”
“Bạn của tớ, tên chỉ có một chữ Tuyên.”
Tống Dao: “!?”
Vi Nhất ở thành phố bên kia: “!?”
Cốt truyện máu chó gì vậy trời, trên đời này có chuyện trùng hợp kiểu này nữa cơ à!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.