Xuyên Nhanh: Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 35: Thế Giới Cẩu Huyết Này Không Xứng Với Mỹ Mạo Của Tôi
Miêu Mao Nho
22/03/2023
Điện thoại của Lạc Tô Tô reo chuông, cô ta nhận điện thoại, là người đại diện gọi tới: “Tô Tô, em thành thật nói cho chị biết quan hệ của em và Hoắc Thâm là thế nào?”
Lạc Tô Tô cảm thấy rất kỳ lạ: “Quan hệ của em và anh ta đương nhiên là chẳng có quan hệ gì rồi, sao chị lại hỏi em chuyện này?”
“Mới nãy Hoắc Thâm vừa tuyên bố trên mạng rằng anh ta trở thành đại diện cho sản phẩm đến từ thôn Vân Sơn. Bây giờ trên mạng đều đang bàn tán có phải vì em nên Hoắc Thâm mới nhận đại ngôn đó hay không đấy.”
Trước nay Hoắc Thâm đều không nhận đại ngôn, càng không nhận một đại ngôn có tiếng, bởi vậy chuyện này mau chóng biến thành sóng to gió lớn trên mạng.
Lạc Tô Tô nhớ tới thái độ không nể nang gì của Hoắc Thâm trước đó, trong lòng nảy ra một suy nghĩ: chẳng lẽ anh ta cảm thấy trước đó đối xử với cô ta quá đáng nên định bồi thường?
Tống Trình hỏi: “Tô Tô, sao thế em?”
Lạc Tô Tô ngắt máy, lạnh nhạt đáp: “Không có gì.”
Nhưng cô ta đã mở điện thoại lên Weibo, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Thâm mới đăng tin trước đó không lâu. Anh ấy sẽ làm đại diện cho thôn Vân Sơn, ở dưới bình luận, đúng là có người nhắc đến Lạc Tô Tô vừa quyên tặng cho thôn Vân Sơn. Mới một lúc, giang cư mận đã tự bổ não một đống kịch bản yêu đương ngọt ngào, ồn ào bình luần hỏi Lạc Tô Tô và Hoắc Thâm có phải có gì đó không.
Dù sao cô ta cũng không phải là một người hay ghi thù, Lạc Tô Tô bắt đầu chú ý đến Hoắc Thâm.
Tống Trình đang chú ý đến hành động của Lạc Tô Tô bỗng nhận được một cuộc điện thoại đến từ trợ lý.
“Tống tổng, chuyện cô Lạc quyên tặng tiền cho thôn Vân Sơn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”
“Phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì?”
“Thư ký của thôn Vân Sơn vừa mới xuất hiện trong một video phát sóng trực tiếp, trong lúc phát sóng trực tiếp... chuyện đó, tôi cũng rất khó để nói rõ, Tống tổng anh vẫn nên tự mình xem đi.”
Tống Trình ngắt điện thoại, ấn mở video phát sóng trực tiếp trợ lý vừa gửi đến.
Trong video là một người đàn ông trung niên trông rất thật thà chất phác, ông ấy nhìn vào máy quay, nói tiếng phổ thông xen lẫn một ít giọng địa phương: “Mấy cậu hỏi bức tranh trên tường sau lưng tôi ấy hả? Đây là bức tranh do sinh viên duy nhất của thôn chúng tôi vẽ ra đấy. Gì? Lạc Tô Tô? Tôi không quen biết Lạc Tô Tô nào hết, bức tranh này là vẽ ân nhân của toàn thôn chúng tôi, cô Bạch Trà!”
Lạc Tô Tô cũng đồng thời nghe được âm thanh trong video, sắc mặc lập tức tái nhợt.
“Hai năm trước cô Bạch Trà đến thôn chúng tôi, một ngư dân ở ven biển của chúng tôi cứu cô ấy về, lúc ấy tình trạng của cô ấy thật sự không ổn chút nào. Giao thông chỗ chúng tôi lại không thuận tiện, cô ấy hôn mê rất lâu, lúc nào trong miệng cũng nhắc mãi một cái tên, hình như là... là cái gì Tống cái gì Trình ấy?”
Tay Tống Trình đang cầm di động cứng lại.
“Chúng tôi đoán người đó rất quan trọng với cô ấy, nhưng mãi vẫn không thấy người đó tới tìm cô ấy, chắc chắn anh ta là loại người chẳng ra gì. Sau khi cô Bạch tỉnh lại thì không nhớ gì cả, thế là đành ở lại thôn chúng tôi. Nhờ có cô ấy, chúng tôi mới có thể hợp tác với các thôn khác tu sửa đường cái. Theo lời cô Bạch nói... hình như là, nếu muốn giàu thì phải làm đường trước. Sau này, dần dần chúng tôi có thể đi ra ngoài thôn, vào trong thành phố; cô ấy lại dạy chúng tôi nói tiếng phổ thông, dạy chúng tôi dùng smart phone, dạy chúng tôi bán hàng qua mạng thế nào... À đúng rồi, sản phẩm về cá của chúng tôi được gia công rồi bán ra cũng là cô ấy dạy. Trước đây, chúng tôi chỉ bán được ở các huyện xung quanh, sau mang vào thành phố bán, rồi đến bây giờ lá bán được trên cả nước... Chuyện này đúng là không dễ dàng gì.”
Thư ký của thôn rất cảm khái: “Nhưng mà không lâu trước đây cô Bạch đã đi rồi, cô ấy nói sẽ quay về giải trừ hôn ước gì đó. Lúc đấy tôi vẫn còn không hiểu được, cô gái tốt như cô ấy sao lại có người đàn ông nào không muốn cưới chứ? Chẳng lẽ người đó bị mù hay sao?”
Lạc Tô Tô cảm thấy rất kỳ lạ: “Quan hệ của em và anh ta đương nhiên là chẳng có quan hệ gì rồi, sao chị lại hỏi em chuyện này?”
“Mới nãy Hoắc Thâm vừa tuyên bố trên mạng rằng anh ta trở thành đại diện cho sản phẩm đến từ thôn Vân Sơn. Bây giờ trên mạng đều đang bàn tán có phải vì em nên Hoắc Thâm mới nhận đại ngôn đó hay không đấy.”
Trước nay Hoắc Thâm đều không nhận đại ngôn, càng không nhận một đại ngôn có tiếng, bởi vậy chuyện này mau chóng biến thành sóng to gió lớn trên mạng.
Lạc Tô Tô nhớ tới thái độ không nể nang gì của Hoắc Thâm trước đó, trong lòng nảy ra một suy nghĩ: chẳng lẽ anh ta cảm thấy trước đó đối xử với cô ta quá đáng nên định bồi thường?
Tống Trình hỏi: “Tô Tô, sao thế em?”
Lạc Tô Tô ngắt máy, lạnh nhạt đáp: “Không có gì.”
Nhưng cô ta đã mở điện thoại lên Weibo, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Thâm mới đăng tin trước đó không lâu. Anh ấy sẽ làm đại diện cho thôn Vân Sơn, ở dưới bình luận, đúng là có người nhắc đến Lạc Tô Tô vừa quyên tặng cho thôn Vân Sơn. Mới một lúc, giang cư mận đã tự bổ não một đống kịch bản yêu đương ngọt ngào, ồn ào bình luần hỏi Lạc Tô Tô và Hoắc Thâm có phải có gì đó không.
Dù sao cô ta cũng không phải là một người hay ghi thù, Lạc Tô Tô bắt đầu chú ý đến Hoắc Thâm.
Tống Trình đang chú ý đến hành động của Lạc Tô Tô bỗng nhận được một cuộc điện thoại đến từ trợ lý.
“Tống tổng, chuyện cô Lạc quyên tặng tiền cho thôn Vân Sơn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”
“Phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì?”
“Thư ký của thôn Vân Sơn vừa mới xuất hiện trong một video phát sóng trực tiếp, trong lúc phát sóng trực tiếp... chuyện đó, tôi cũng rất khó để nói rõ, Tống tổng anh vẫn nên tự mình xem đi.”
Tống Trình ngắt điện thoại, ấn mở video phát sóng trực tiếp trợ lý vừa gửi đến.
Trong video là một người đàn ông trung niên trông rất thật thà chất phác, ông ấy nhìn vào máy quay, nói tiếng phổ thông xen lẫn một ít giọng địa phương: “Mấy cậu hỏi bức tranh trên tường sau lưng tôi ấy hả? Đây là bức tranh do sinh viên duy nhất của thôn chúng tôi vẽ ra đấy. Gì? Lạc Tô Tô? Tôi không quen biết Lạc Tô Tô nào hết, bức tranh này là vẽ ân nhân của toàn thôn chúng tôi, cô Bạch Trà!”
Lạc Tô Tô cũng đồng thời nghe được âm thanh trong video, sắc mặc lập tức tái nhợt.
“Hai năm trước cô Bạch Trà đến thôn chúng tôi, một ngư dân ở ven biển của chúng tôi cứu cô ấy về, lúc ấy tình trạng của cô ấy thật sự không ổn chút nào. Giao thông chỗ chúng tôi lại không thuận tiện, cô ấy hôn mê rất lâu, lúc nào trong miệng cũng nhắc mãi một cái tên, hình như là... là cái gì Tống cái gì Trình ấy?”
Tay Tống Trình đang cầm di động cứng lại.
“Chúng tôi đoán người đó rất quan trọng với cô ấy, nhưng mãi vẫn không thấy người đó tới tìm cô ấy, chắc chắn anh ta là loại người chẳng ra gì. Sau khi cô Bạch tỉnh lại thì không nhớ gì cả, thế là đành ở lại thôn chúng tôi. Nhờ có cô ấy, chúng tôi mới có thể hợp tác với các thôn khác tu sửa đường cái. Theo lời cô Bạch nói... hình như là, nếu muốn giàu thì phải làm đường trước. Sau này, dần dần chúng tôi có thể đi ra ngoài thôn, vào trong thành phố; cô ấy lại dạy chúng tôi nói tiếng phổ thông, dạy chúng tôi dùng smart phone, dạy chúng tôi bán hàng qua mạng thế nào... À đúng rồi, sản phẩm về cá của chúng tôi được gia công rồi bán ra cũng là cô ấy dạy. Trước đây, chúng tôi chỉ bán được ở các huyện xung quanh, sau mang vào thành phố bán, rồi đến bây giờ lá bán được trên cả nước... Chuyện này đúng là không dễ dàng gì.”
Thư ký của thôn rất cảm khái: “Nhưng mà không lâu trước đây cô Bạch đã đi rồi, cô ấy nói sẽ quay về giải trừ hôn ước gì đó. Lúc đấy tôi vẫn còn không hiểu được, cô gái tốt như cô ấy sao lại có người đàn ông nào không muốn cưới chứ? Chẳng lẽ người đó bị mù hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.