Xuyên Nhanh: Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 36: Thế Giới Cẩu Huyết Này Không Xứng Với Mỹ Mạo Của Tôi
Miêu Mao Nho
22/03/2023
Trên màn hình là làn đạn spam điên cuồng.
[Chú thư ký à! Chú ý tìm từ đi! Cẩn thận tổng tài bá đạo nổi giận là thôn của chú phá sản luôn đấy!]
[Phải đấy! Chúng tôi còn muốn nhìn thấy các tiểu ca ca của thôn Vân Sơn mà!]
[Mấy người rốt cuộc là muốn ngắm tiểu ca ca, hay là muốn nhìn cơ bụng ngăm đen của mấy tiểu ca ca hả?]
[Ha ha ha ha ha! Cười chết mất, Lạc Tô Tô đăng bài nói bức tranh vẽ cô ta, kết quả là vẽ Bạch tỷ!!!]
[Lần này Bạch tỷ cách làn sóng này rất xa nha, không tham dự vào câu chuyện tình yêu chó má của ai kia.]
[Nói đi cũng phải nói lại, sao tôi cũng cảm thấy tổng tài nào đó mắt mù nhỉ?]
***
Sau lưng thư ký của thôn là một bức tường được vẽ một bức tranh.
Bức tranh về cảnh biển rộng xanh thẳm, một cô gái mặc váy trắng đi chân trần dẫm vào làn nước. Sườn mặt của cô đón ánh nắng nhu hòa, trong mắt chứa ánh sáng, nở một nụ cười vừa trong sáng vừa đẹp đẽ.
Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Tống Trình vậy mà là liệu khi người vẽ tranh nhìn thấy cô tốt đẹp như vậy, có nảy sinh cảm tình ái mộ hay không? Nếu không tại sao cô trong bức tranh này lại cười dịu dàng đến thế?
Cùng với nụ cười quyến rũ mang tính công kích hiện tại của cô mà anh ta nhìn thấy hoàn toàn bất đồng.
Đúng lúc này, điện thoại của Lạc Tô Tô bỗng kêu vang báo hiệu người cô ta theo dõi đăng bài mới.
[Hoắc Thâm: Đại ngôn này là Bạch Trà đề cử cho tôi, mọi người có thể ngưng đoán bừa rồi.]
Tay Lạc Tô Tô hơi run, giờ phút này, trong lòng cô ta chỉ còn duy nhất một câu: Cô ta thật sự biến thành một trò cười!
[Tập đoàn Bạch thị: Dưới sự dạy dỗ của ông chủ chúng tôi, cô Bạch đã trở thành một cô gái vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.]
Ban đêm, Bạch Hoa Càn nhìn Weibo công ty nhà mình lên bài mà cảm thấy rất vừa lòng. Ông vừa vừa lòng là lại không nhịn được chuyển tiền vào tài khoản cho Bạch Trà. Ông vui tươi hớn hở nghĩ, phóng mắt nhìn quanh mà xem, nhiều thiên kim thiếu gia nhà giàu như thế nhưng đứa con gái này của ông là đứa phấn đấu nhất. Không hổ là con gái của Bạch Hoa Càn này!
Khi bên ngoài là mưa to gió lớn, trong một góc chung cư là khung cảnh năm tháng tĩnh hảo.
Đêm khuya, bỗng có người gõ vang cửa.
Gõ một lúc, Tống Trình càng cảm thấy sốt ruột, anh ta sờ tấm chi phiếu trong túi, nói bản thân là tới bồi thường cho cô. Dường như nghĩ vậy mới khiến cho anh ta được tiếp thêm dũng khí.
Anh ta cũng không biết Bạch Trà sống ở thôn nhỏ đó hai năm thế nào, hai năm ấy, chắc chắn cô sống không quá tốt...
Không lâu sau, cửa mở.
Tống Trình nâng mắt: “Bạch...”
Giọng anh ta đột nhiên im bặt, bởi vì anh ta nhìn thấy người mở cửa là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông anh ta rất quen thuộc.
Tống Trình mở to hai mắt: “Tống Tuyên, sao em lại ở đây?”
Cho dù mặt người này vẫn đang đắp mặt nạ, nhưng Tống Trình liếc qua là nhận ra ngay em trai ruột của mình.
Tống Tuyên mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà, áo thun trắng, quần dài đen rộng thùng thình, chân đi một đôi dép lê hồng nhạt trông rất không hài hòa. Trái với Tống Trình đang giật mình, anh rất bình tĩnh đáp: “Bây giờ em đang sống ở đây.”
“Em hẳn nên ở tại ký túc xá của trường học chứ không phải là nơi này!”
“Em đã trưởng thành rồi, có thể ở chung với bạn gái.”
“Em có bạn gái bao giờ!”
“Trà Trà.”
Mí mắt Tống Trình giật không ngừng: “Bạch Trà đâu? Em gọi cô ta ra đây cho anh!”
“Cô ấy đang tắm.”
Đúng lúc này trong phòng truyền đến một giọng phụ nữ: “Tuyên Tuyên ơi, em quên lấy khăn lông mất rồi!”
Tống Tuyên đáp lại một tiếng: “Tới đây!” rồi xoay người định đi.
Tống Trình kéo tay anh lại, anh ta dường như vẫn chưa hiểu được ý của Tống Tuyên, vẫn cố nhắc nhở anh: “Tống Tuyên, cô ta đang tắm rửa, một người đàn ông như em mang đồ vào có vẻ không thích hợp.”
“Không sao.” Tống Tuyên kéo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra gương mặt không biểu tình: “Em và Trà Trà hiểu rất rõ cơ thể của nhau.”
Biểu tình trên mặt Tống Trình ngay lập tức cứng lại.
[Chú thư ký à! Chú ý tìm từ đi! Cẩn thận tổng tài bá đạo nổi giận là thôn của chú phá sản luôn đấy!]
[Phải đấy! Chúng tôi còn muốn nhìn thấy các tiểu ca ca của thôn Vân Sơn mà!]
[Mấy người rốt cuộc là muốn ngắm tiểu ca ca, hay là muốn nhìn cơ bụng ngăm đen của mấy tiểu ca ca hả?]
[Ha ha ha ha ha! Cười chết mất, Lạc Tô Tô đăng bài nói bức tranh vẽ cô ta, kết quả là vẽ Bạch tỷ!!!]
[Lần này Bạch tỷ cách làn sóng này rất xa nha, không tham dự vào câu chuyện tình yêu chó má của ai kia.]
[Nói đi cũng phải nói lại, sao tôi cũng cảm thấy tổng tài nào đó mắt mù nhỉ?]
***
Sau lưng thư ký của thôn là một bức tường được vẽ một bức tranh.
Bức tranh về cảnh biển rộng xanh thẳm, một cô gái mặc váy trắng đi chân trần dẫm vào làn nước. Sườn mặt của cô đón ánh nắng nhu hòa, trong mắt chứa ánh sáng, nở một nụ cười vừa trong sáng vừa đẹp đẽ.
Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Tống Trình vậy mà là liệu khi người vẽ tranh nhìn thấy cô tốt đẹp như vậy, có nảy sinh cảm tình ái mộ hay không? Nếu không tại sao cô trong bức tranh này lại cười dịu dàng đến thế?
Cùng với nụ cười quyến rũ mang tính công kích hiện tại của cô mà anh ta nhìn thấy hoàn toàn bất đồng.
Đúng lúc này, điện thoại của Lạc Tô Tô bỗng kêu vang báo hiệu người cô ta theo dõi đăng bài mới.
[Hoắc Thâm: Đại ngôn này là Bạch Trà đề cử cho tôi, mọi người có thể ngưng đoán bừa rồi.]
Tay Lạc Tô Tô hơi run, giờ phút này, trong lòng cô ta chỉ còn duy nhất một câu: Cô ta thật sự biến thành một trò cười!
[Tập đoàn Bạch thị: Dưới sự dạy dỗ của ông chủ chúng tôi, cô Bạch đã trở thành một cô gái vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.]
Ban đêm, Bạch Hoa Càn nhìn Weibo công ty nhà mình lên bài mà cảm thấy rất vừa lòng. Ông vừa vừa lòng là lại không nhịn được chuyển tiền vào tài khoản cho Bạch Trà. Ông vui tươi hớn hở nghĩ, phóng mắt nhìn quanh mà xem, nhiều thiên kim thiếu gia nhà giàu như thế nhưng đứa con gái này của ông là đứa phấn đấu nhất. Không hổ là con gái của Bạch Hoa Càn này!
Khi bên ngoài là mưa to gió lớn, trong một góc chung cư là khung cảnh năm tháng tĩnh hảo.
Đêm khuya, bỗng có người gõ vang cửa.
Gõ một lúc, Tống Trình càng cảm thấy sốt ruột, anh ta sờ tấm chi phiếu trong túi, nói bản thân là tới bồi thường cho cô. Dường như nghĩ vậy mới khiến cho anh ta được tiếp thêm dũng khí.
Anh ta cũng không biết Bạch Trà sống ở thôn nhỏ đó hai năm thế nào, hai năm ấy, chắc chắn cô sống không quá tốt...
Không lâu sau, cửa mở.
Tống Trình nâng mắt: “Bạch...”
Giọng anh ta đột nhiên im bặt, bởi vì anh ta nhìn thấy người mở cửa là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông anh ta rất quen thuộc.
Tống Trình mở to hai mắt: “Tống Tuyên, sao em lại ở đây?”
Cho dù mặt người này vẫn đang đắp mặt nạ, nhưng Tống Trình liếc qua là nhận ra ngay em trai ruột của mình.
Tống Tuyên mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà, áo thun trắng, quần dài đen rộng thùng thình, chân đi một đôi dép lê hồng nhạt trông rất không hài hòa. Trái với Tống Trình đang giật mình, anh rất bình tĩnh đáp: “Bây giờ em đang sống ở đây.”
“Em hẳn nên ở tại ký túc xá của trường học chứ không phải là nơi này!”
“Em đã trưởng thành rồi, có thể ở chung với bạn gái.”
“Em có bạn gái bao giờ!”
“Trà Trà.”
Mí mắt Tống Trình giật không ngừng: “Bạch Trà đâu? Em gọi cô ta ra đây cho anh!”
“Cô ấy đang tắm.”
Đúng lúc này trong phòng truyền đến một giọng phụ nữ: “Tuyên Tuyên ơi, em quên lấy khăn lông mất rồi!”
Tống Tuyên đáp lại một tiếng: “Tới đây!” rồi xoay người định đi.
Tống Trình kéo tay anh lại, anh ta dường như vẫn chưa hiểu được ý của Tống Tuyên, vẫn cố nhắc nhở anh: “Tống Tuyên, cô ta đang tắm rửa, một người đàn ông như em mang đồ vào có vẻ không thích hợp.”
“Không sao.” Tống Tuyên kéo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra gương mặt không biểu tình: “Em và Trà Trà hiểu rất rõ cơ thể của nhau.”
Biểu tình trên mặt Tống Trình ngay lập tức cứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.