Xuyên Nhanh: Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 38: Thế Giới Cẩu Huyết Này Không Xứng Với Mỹ Mạo Của Tôi
Miêu Mao Nho
22/03/2023
Tống Trình cảm thấy Bạch Trà như vậy thật quen thuộc nhưng cũng thật xa cách, sự thiếu kiên nhẫn của cô đối với anh ta, hệt như lúc hai người đang học cấp ba. Với những người mình không thích, cô trước giờ đều không muốn lãng phí thời gian.
Tống Trình ngẩn người một lúc, mới lên tiếng: “Năm đó không tìm được cô là lỗi của tôi, với cô, tôi là vị hôn phu không xứng với chức, cho nên cô muốn trả thù tôi thế nào cũng được, tôi đều chấp nhận, nhưng xin cô đừng làm tổn thương người vô tội.”
Bạch Trà cảm thấy thật nực cười: “Tôi làm tổn thương?”
“Tống Tuyên.” Tống Trình lấy từ trong túi tấm chi phiếu đã chuẩn bị sẵn, đặt lên trên bàn: “Cô còn muốn thêm bao nhiêu nữa, chỉ cần ở trong khả năng của tôi, tôi đều cho cô.”
Bạch Trà thoáng nhìn, số tiền không nhỏ, anh ta cho tiền đến nghiện rồi đấy à?
Tống Trình nói: “Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Tống Tuyên?”
Trường hợp này thật giống với mấy cảnh cẩu huyết hay xuất hiện trong phim truyền hình.
Bạch Trà cầm lấy tờ chi phiếu, nhìn một hồi rồi bật cười thành tiếng: “Tống Trình, có phải trong lòng anh rất xem thường em trai mình đúng không?”
Tống Trình thoáng giật mình.
Bạch Trà ném tờ chi phiếu trong tay đi, dù cô đang ngồi, anh ta thì đang đứng, nhưng khí thế của cô chẳng kém chút nào. Một tay chống cằm, mắt hơi nheo lại như đang xem xét điều gì đó, lúc sau, cô xoa nhẹ đôi mắt: “Ngay từ đầu, anh đã không tin rằng sẽ có một người thật lòng thích em trai anh, anh muốn kiểm soát mọi thứ của anh ấy, nói cho dễ nghe là quan tâm anh ấy, bảo vệ anh ấy, nhưng sự thật đối với anh trên thế giới này ngoại trừ người thân, sẽ không có ai khác thật lòng đối tốt với anh ấy, đúng không?”
Trước giờ Tống Trình chưa bao giờ nghĩ như vậy, nhưng lúc này, khi nghe cô nói ra những lời này, Tống Trình lại chẳng có cách nào phản bác, bởi vì không thể phản bác, nên trong lòng anh ta đột nhiên xuất hiện một cảm xúc khó có thể diễn tả được.
Nhưng đối mặt với Bạch Trà, anh ta sẽ không bao giờ nhận thua, điều chỉnh lại cảm xúc, anh ta nhìn sâu vào mắt cô: “Cô có dám thừa nhận hiện tại cô không phải đang cố ý tiếp cận nó không?”
“Tôi đương nhiên là cố ý.” Bạch Trà mỉm cười: “Nhưng nếu tôi không có tình cảm với anh ấy, sao tôi lại cố ý tiếp cận anh ấy chứ? Tống Trình, chắc không phải anh nghĩ tôi là vì anh nên mới ở bên Tống Tuyên đâu nhỉ? Anh có từng nghĩ rằng bây giờ tôi ngồi đây nói chuyện với anh, chính là vì anh là anh trai của Tống Tuyên chưa, nếu như anh không phải...”
Khóe môi Bạch Trà chầm chậm nhếch lên: “Trong mắt tôi, anh cũng giống như những ngọn cỏ ven đường mà thôi, đến nhìn một cái tôi cũng lười.”
Tống Trình không phải chưa từng nghe đối thủ nói xấu sau lưng mình, nhưng những lời khó nghe đó, nó khác xa với những lời nặng nhẹ bây giờ của Bạch Trà, anh ta cảm thấy bản thân thật chật vật.
Anh ta là con cưng của trời, từ khi sinh ra đến giờ, lúc nào cũng là tâm điểm trong mắt mọi người, anh ta là người tỏa sáng nhất, còn Tống Tuyên, người khác cùng lắm chỉ nói một câu anh là em trai của Tống Trình. Không biết từ lúc nào, Tống Tuyên đã biến thành cái bóng phía sau Tống Trình, đến bản thân Tống Trình lâu ngày cũng đã quen với việc Tống Tuyên phải phụ thuộc vào anh ta.
Nhưng bây giờ, từ miệng Bạch Trà, anh ta lại là người không đáng được nhắc đến. Ở căn phòng nhỏ này, trong mắt cô, dường như vị trị của Tống Trình và Tống Tuyên đã bị đảo ngược lại.
Không rõ là không cam tâm hay tức giận, ánh mắt Tống Trình như tụ tập gió lốc, giọng nói của anh ta bỗng trở nên cay nghiệt đến mức tự bản thân anh ta cũng không ngờ tới: “Bạch Trà cô đang đùa cái gì vậy? Tất cả chúng ta đều biết rõ Tống Tuyên là người như thế nào, người như nó...”
Một chút lý trí cuối cùng đã giúp Tống Trình ngậm miệng lại, anh ta thất thần một lúc, nhìn thấy nụ cười mỉa mai của Bạch Trà, anh ta đột nhiên hoảng loạn: “Tôi không phải coi thường nó... tôi chỉ là, chỉ là...”
Chỉ là cái gì, anh ta lại không nói được.
Bạch Trà đứng dậy, ánh mắt điềm tĩnh, nhưng như thể nhìn thấu được tâm tư của người trước mặt, khiến người ta không thể trốn tránh, giọng của cô càng thêm chắc chắn: “Anh muốn nói là tính cách Tống Tuyên khác người, không hòa đồng, anh ấy không thể hòa nhập như những người bình thường khác, anh ấy là một kẻ lập dị, đúng không?”
Tống Trình muốn phủ nhận, nhưng không hiểu vì sao anh ta không nói được.
Bạch Trà cười lạnh: “Anh ấy quả thật rất kỳ lạ, có những lúc còn ngây thơ giống như một đứa trẻ, anh ấy thật sự không thích giao tiếp với người khác, không có cách nào hòa mình vào thế giới người bình thường, những điểm này tôi rất đồng ý. Nhưng mà anh ấy không cần phải hòa nhập vào thế giới của người khác, thế giới của bản thân anh ấy cũng đã đủ xuất sắc rồi.”
Tống Trình không thể hiểu nổi: “Cô nói gì vậy?”
Bạch Trà cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, trong điện thoại vừa hay là giao diện đăng nhập trò chơi: “Anh chắc chắn không biết anh ấy có thiên phú như nào với trò chơi và máy tính đúng không? Đúng thật, ở phương diện kinh doanh và quản lý công ty anh ấy không bằng anh, nhưng ở lĩnh vực của anh ấy, anh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ăn hại thôi.”
Cô nói anh ta là kẻ ăn hại, trước giờ anh ta chưa bao giờ bị kẻ khác khinh thường như thế!
Gương mặt Tống Trình lạnh băng, hai tay nắm thành quyền.
“Cho nên, anh có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng vô dụng, với lại chút tiền này của anh...” Bạch Trà lướt nhìn Tống Trình từ trên xuống dưới, cười khẽ: “So với báu vật trên người anh ấy thì chẳng là gì cả.”
Trong màn đêm, đường phố chỉ còn lác đác vài người.
Khi nghe âm thanh truyền đến từ tai nghe, người thanh niên dừng lại, anh chầm chậm nâng hai tay lên che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt đen nhánh, sáng ngời cả hơn ánh trăng.
Tống Trình ngẩn người một lúc, mới lên tiếng: “Năm đó không tìm được cô là lỗi của tôi, với cô, tôi là vị hôn phu không xứng với chức, cho nên cô muốn trả thù tôi thế nào cũng được, tôi đều chấp nhận, nhưng xin cô đừng làm tổn thương người vô tội.”
Bạch Trà cảm thấy thật nực cười: “Tôi làm tổn thương?”
“Tống Tuyên.” Tống Trình lấy từ trong túi tấm chi phiếu đã chuẩn bị sẵn, đặt lên trên bàn: “Cô còn muốn thêm bao nhiêu nữa, chỉ cần ở trong khả năng của tôi, tôi đều cho cô.”
Bạch Trà thoáng nhìn, số tiền không nhỏ, anh ta cho tiền đến nghiện rồi đấy à?
Tống Trình nói: “Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Tống Tuyên?”
Trường hợp này thật giống với mấy cảnh cẩu huyết hay xuất hiện trong phim truyền hình.
Bạch Trà cầm lấy tờ chi phiếu, nhìn một hồi rồi bật cười thành tiếng: “Tống Trình, có phải trong lòng anh rất xem thường em trai mình đúng không?”
Tống Trình thoáng giật mình.
Bạch Trà ném tờ chi phiếu trong tay đi, dù cô đang ngồi, anh ta thì đang đứng, nhưng khí thế của cô chẳng kém chút nào. Một tay chống cằm, mắt hơi nheo lại như đang xem xét điều gì đó, lúc sau, cô xoa nhẹ đôi mắt: “Ngay từ đầu, anh đã không tin rằng sẽ có một người thật lòng thích em trai anh, anh muốn kiểm soát mọi thứ của anh ấy, nói cho dễ nghe là quan tâm anh ấy, bảo vệ anh ấy, nhưng sự thật đối với anh trên thế giới này ngoại trừ người thân, sẽ không có ai khác thật lòng đối tốt với anh ấy, đúng không?”
Trước giờ Tống Trình chưa bao giờ nghĩ như vậy, nhưng lúc này, khi nghe cô nói ra những lời này, Tống Trình lại chẳng có cách nào phản bác, bởi vì không thể phản bác, nên trong lòng anh ta đột nhiên xuất hiện một cảm xúc khó có thể diễn tả được.
Nhưng đối mặt với Bạch Trà, anh ta sẽ không bao giờ nhận thua, điều chỉnh lại cảm xúc, anh ta nhìn sâu vào mắt cô: “Cô có dám thừa nhận hiện tại cô không phải đang cố ý tiếp cận nó không?”
“Tôi đương nhiên là cố ý.” Bạch Trà mỉm cười: “Nhưng nếu tôi không có tình cảm với anh ấy, sao tôi lại cố ý tiếp cận anh ấy chứ? Tống Trình, chắc không phải anh nghĩ tôi là vì anh nên mới ở bên Tống Tuyên đâu nhỉ? Anh có từng nghĩ rằng bây giờ tôi ngồi đây nói chuyện với anh, chính là vì anh là anh trai của Tống Tuyên chưa, nếu như anh không phải...”
Khóe môi Bạch Trà chầm chậm nhếch lên: “Trong mắt tôi, anh cũng giống như những ngọn cỏ ven đường mà thôi, đến nhìn một cái tôi cũng lười.”
Tống Trình không phải chưa từng nghe đối thủ nói xấu sau lưng mình, nhưng những lời khó nghe đó, nó khác xa với những lời nặng nhẹ bây giờ của Bạch Trà, anh ta cảm thấy bản thân thật chật vật.
Anh ta là con cưng của trời, từ khi sinh ra đến giờ, lúc nào cũng là tâm điểm trong mắt mọi người, anh ta là người tỏa sáng nhất, còn Tống Tuyên, người khác cùng lắm chỉ nói một câu anh là em trai của Tống Trình. Không biết từ lúc nào, Tống Tuyên đã biến thành cái bóng phía sau Tống Trình, đến bản thân Tống Trình lâu ngày cũng đã quen với việc Tống Tuyên phải phụ thuộc vào anh ta.
Nhưng bây giờ, từ miệng Bạch Trà, anh ta lại là người không đáng được nhắc đến. Ở căn phòng nhỏ này, trong mắt cô, dường như vị trị của Tống Trình và Tống Tuyên đã bị đảo ngược lại.
Không rõ là không cam tâm hay tức giận, ánh mắt Tống Trình như tụ tập gió lốc, giọng nói của anh ta bỗng trở nên cay nghiệt đến mức tự bản thân anh ta cũng không ngờ tới: “Bạch Trà cô đang đùa cái gì vậy? Tất cả chúng ta đều biết rõ Tống Tuyên là người như thế nào, người như nó...”
Một chút lý trí cuối cùng đã giúp Tống Trình ngậm miệng lại, anh ta thất thần một lúc, nhìn thấy nụ cười mỉa mai của Bạch Trà, anh ta đột nhiên hoảng loạn: “Tôi không phải coi thường nó... tôi chỉ là, chỉ là...”
Chỉ là cái gì, anh ta lại không nói được.
Bạch Trà đứng dậy, ánh mắt điềm tĩnh, nhưng như thể nhìn thấu được tâm tư của người trước mặt, khiến người ta không thể trốn tránh, giọng của cô càng thêm chắc chắn: “Anh muốn nói là tính cách Tống Tuyên khác người, không hòa đồng, anh ấy không thể hòa nhập như những người bình thường khác, anh ấy là một kẻ lập dị, đúng không?”
Tống Trình muốn phủ nhận, nhưng không hiểu vì sao anh ta không nói được.
Bạch Trà cười lạnh: “Anh ấy quả thật rất kỳ lạ, có những lúc còn ngây thơ giống như một đứa trẻ, anh ấy thật sự không thích giao tiếp với người khác, không có cách nào hòa mình vào thế giới người bình thường, những điểm này tôi rất đồng ý. Nhưng mà anh ấy không cần phải hòa nhập vào thế giới của người khác, thế giới của bản thân anh ấy cũng đã đủ xuất sắc rồi.”
Tống Trình không thể hiểu nổi: “Cô nói gì vậy?”
Bạch Trà cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, trong điện thoại vừa hay là giao diện đăng nhập trò chơi: “Anh chắc chắn không biết anh ấy có thiên phú như nào với trò chơi và máy tính đúng không? Đúng thật, ở phương diện kinh doanh và quản lý công ty anh ấy không bằng anh, nhưng ở lĩnh vực của anh ấy, anh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ăn hại thôi.”
Cô nói anh ta là kẻ ăn hại, trước giờ anh ta chưa bao giờ bị kẻ khác khinh thường như thế!
Gương mặt Tống Trình lạnh băng, hai tay nắm thành quyền.
“Cho nên, anh có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng vô dụng, với lại chút tiền này của anh...” Bạch Trà lướt nhìn Tống Trình từ trên xuống dưới, cười khẽ: “So với báu vật trên người anh ấy thì chẳng là gì cả.”
Trong màn đêm, đường phố chỉ còn lác đác vài người.
Khi nghe âm thanh truyền đến từ tai nghe, người thanh niên dừng lại, anh chầm chậm nâng hai tay lên che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt đen nhánh, sáng ngời cả hơn ánh trăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.