Xuyên Nhanh: Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 37: Thế Giới Cẩu Huyết Này Không Xứng Với Mỹ Mạo Của Tôi
Miêu Mao Nho
22/03/2023
Bạch Trà tắm rửa xong thì ra khỏi phòng tắm. Cô cầm khăn lông vừa đi vừa lau tóc. Lúc nâng mắt bỗng nhận ra trên sô pha nhiều thêm một người đang ngồi. Cô dừng động tác: “Tống Trình?”
Ánh mắt Tống Trình rơi lên người cô, có vẻ hơi phức tạp.
Bạch Trà mới vừa tắm xong nên dường như trên người vẫn còn phiếm hơi nước, mái tóc ướt dán bên sườn mặt càng tăng thêm vẻ nõn nà trắng mịn của làn da. Lúc này có nói cô như phù dung xuất thủy cũng không quá. Chiếc váy hai dây mỏng tôn lên dáng người thon thả, nhìn bề ngoài mà nói không ai có thể tìm được bất cứ khuyết điểm nào trên người cô.
Tống Trình chưa từng gặp một Bạch Trà như vậy, cho dù anh ta từng gặp không ít người đẹp, nhưng Bạch Trà và những người đó không giống nhau. Giờ phút này, đầu anh ta bỗng hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ.
Lạc Tô Tô và cô thật sự giống nhau ư?
Người Bạch Trà bỗng nhiên được khoác lên một chiếc áo khoác, là một chiếc áo khoác đen không phù hợp với phong cách của cô. Cô nhìn về phía người có cử chỉ tưởng như rất tinh tế.
Tống Tuyên nghiêm túc chỉnh lại áo khoác trên người cô, anh nói: “Cẩn thận bị cảm.”
Thời tiết nóng thế này Bạch Trà không nghĩ mình sẽ bị cảm, nhưng dù gì cũng đang có mặt người khác ở đây, cô rất nguyện ý giữ mặt mũi cho bạn trai nhỏ. Tống Tuyên như bị nhân cách bạn trai level max nhập vào người, anh lấy khăn lông trong tay cô đi giúp cô lau tóc ướt, còn tri kỷ hỏi: “Trà Trà, em có muốn sấy tóc không?”
“Tạm thời không cần.” Tầm mắt Bạch Trà chếch đi, cô nhìn về phía người đàn ông mặc tây trang đi giày da đang ngồi trên ghế sô pha: “Tống tổng đại giá quang lâm không biết là có việc gì?”
Tống Trình đứng lên, ánh mắt anh ta không kìm được dừng trên chiếc áo khoác khoác trên người Bạch Trà. Áo khoác của đàn ông đối với cô mà nói quá lớn, cũng càng khiến cô thêm vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
Có lẽ là càng lớn tuổi sẽ càng nhớ về hồi ức. Tống Trình thậm chí còn nhớ như in mấy năm trước đây, lúc bọn họ vẫn hẹn họ bên nhau, người có cơ hội khoác áo cho cô, là anh ta.
Tống Trình thu lại những suy nghĩ ngày càng bay xa. Anh ta lại nhìn Tống Tuyên đang đứng cạnh Bạch Trà, cuối cùng cũng mở miệng: “Bạch Trà, tôi yêu cầu cô cho tôi một lời giải thích.”
Vừa dứt lời, Tống Trình bỗng chú ý tới dấu đỏ ửng trên xương quai xanh của Bạch Trà. Là một người trưởng thành, anh ta không thể không biết đây là gì.
Bạch Trà tự nhiên kéo kín cổ áo lại, cô cười đáp: “Tôi cần phải giải thích với anh chuyện gì?”
“Tống Tuyên là em trai tôi.”
“Nên ý của anh là, tôi và Tống Tuyên yêu đương còn cần anh đồng ý?”
Tống Trình nắm chặt tay rồi lại buông lỏng, anh ta bình tĩnh nói: “Bạch Trà, chúng ta nói chuyện riêng đi.”
Bạch Trà suy nghĩ chốc lát rồi ngẩng đầu nói với Tống Tuyên: “Đồ ăn vặt trong nhà hết mất rồi, Tuyên Tuyên, anh đi siêu thị mua một ít nhé.”
Tống Tuyên lặng im nhìn về phía Tống Trình.
Bạch Trà lại nói thêm một câu: “Về sớm nha, đừng đi lâu em sẽ lo lắng lắm.”
Lúc này Tống Tuyên mới khẽ “ừ” một tiếng, rồi thong thả thay giày đi ra ngoài.
Chờ cửa đóng lại, Bạch Trà lười biếng ngồi trên sô pha. Cô cầm ly sữa bò trên bàn uống một ngụm sau đó nhàm chán hỏi: “Anh muốn nói gì?”
Tống Trình trầm mặc trong chốc lát: “Ly sữa bò này Tống Tuyên đã uống rồi.”
“Thế à?” Bạch Trà nhìn ly sữa trong tay, nhưng thái độ của cô vẫn là không sao cả.
Tống Trình nói: “Trước đây cô sẽ không chạm vào thứ người khác đã uống.”
“Tống Tuyên không phải người khác.” Bạch Trà hỏi: “Hôm nay anh tới, chẳng lẽ là định ôn chuyện cũ với tôi?”
Ánh mắt Tống Trình rơi lên người cô, có vẻ hơi phức tạp.
Bạch Trà mới vừa tắm xong nên dường như trên người vẫn còn phiếm hơi nước, mái tóc ướt dán bên sườn mặt càng tăng thêm vẻ nõn nà trắng mịn của làn da. Lúc này có nói cô như phù dung xuất thủy cũng không quá. Chiếc váy hai dây mỏng tôn lên dáng người thon thả, nhìn bề ngoài mà nói không ai có thể tìm được bất cứ khuyết điểm nào trên người cô.
Tống Trình chưa từng gặp một Bạch Trà như vậy, cho dù anh ta từng gặp không ít người đẹp, nhưng Bạch Trà và những người đó không giống nhau. Giờ phút này, đầu anh ta bỗng hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ.
Lạc Tô Tô và cô thật sự giống nhau ư?
Người Bạch Trà bỗng nhiên được khoác lên một chiếc áo khoác, là một chiếc áo khoác đen không phù hợp với phong cách của cô. Cô nhìn về phía người có cử chỉ tưởng như rất tinh tế.
Tống Tuyên nghiêm túc chỉnh lại áo khoác trên người cô, anh nói: “Cẩn thận bị cảm.”
Thời tiết nóng thế này Bạch Trà không nghĩ mình sẽ bị cảm, nhưng dù gì cũng đang có mặt người khác ở đây, cô rất nguyện ý giữ mặt mũi cho bạn trai nhỏ. Tống Tuyên như bị nhân cách bạn trai level max nhập vào người, anh lấy khăn lông trong tay cô đi giúp cô lau tóc ướt, còn tri kỷ hỏi: “Trà Trà, em có muốn sấy tóc không?”
“Tạm thời không cần.” Tầm mắt Bạch Trà chếch đi, cô nhìn về phía người đàn ông mặc tây trang đi giày da đang ngồi trên ghế sô pha: “Tống tổng đại giá quang lâm không biết là có việc gì?”
Tống Trình đứng lên, ánh mắt anh ta không kìm được dừng trên chiếc áo khoác khoác trên người Bạch Trà. Áo khoác của đàn ông đối với cô mà nói quá lớn, cũng càng khiến cô thêm vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
Có lẽ là càng lớn tuổi sẽ càng nhớ về hồi ức. Tống Trình thậm chí còn nhớ như in mấy năm trước đây, lúc bọn họ vẫn hẹn họ bên nhau, người có cơ hội khoác áo cho cô, là anh ta.
Tống Trình thu lại những suy nghĩ ngày càng bay xa. Anh ta lại nhìn Tống Tuyên đang đứng cạnh Bạch Trà, cuối cùng cũng mở miệng: “Bạch Trà, tôi yêu cầu cô cho tôi một lời giải thích.”
Vừa dứt lời, Tống Trình bỗng chú ý tới dấu đỏ ửng trên xương quai xanh của Bạch Trà. Là một người trưởng thành, anh ta không thể không biết đây là gì.
Bạch Trà tự nhiên kéo kín cổ áo lại, cô cười đáp: “Tôi cần phải giải thích với anh chuyện gì?”
“Tống Tuyên là em trai tôi.”
“Nên ý của anh là, tôi và Tống Tuyên yêu đương còn cần anh đồng ý?”
Tống Trình nắm chặt tay rồi lại buông lỏng, anh ta bình tĩnh nói: “Bạch Trà, chúng ta nói chuyện riêng đi.”
Bạch Trà suy nghĩ chốc lát rồi ngẩng đầu nói với Tống Tuyên: “Đồ ăn vặt trong nhà hết mất rồi, Tuyên Tuyên, anh đi siêu thị mua một ít nhé.”
Tống Tuyên lặng im nhìn về phía Tống Trình.
Bạch Trà lại nói thêm một câu: “Về sớm nha, đừng đi lâu em sẽ lo lắng lắm.”
Lúc này Tống Tuyên mới khẽ “ừ” một tiếng, rồi thong thả thay giày đi ra ngoài.
Chờ cửa đóng lại, Bạch Trà lười biếng ngồi trên sô pha. Cô cầm ly sữa bò trên bàn uống một ngụm sau đó nhàm chán hỏi: “Anh muốn nói gì?”
Tống Trình trầm mặc trong chốc lát: “Ly sữa bò này Tống Tuyên đã uống rồi.”
“Thế à?” Bạch Trà nhìn ly sữa trong tay, nhưng thái độ của cô vẫn là không sao cả.
Tống Trình nói: “Trước đây cô sẽ không chạm vào thứ người khác đã uống.”
“Tống Tuyên không phải người khác.” Bạch Trà hỏi: “Hôm nay anh tới, chẳng lẽ là định ôn chuyện cũ với tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.