Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng
Chương 32: Phù Thủy Hắc Ám Và Cô
Điềm Miêu
29/10/2022
Hắn muốn cô trả lời như thế nào?
Lâm Tô Ngọc ngơ ngẩn, nhanh chóng suy tư vài giây rồi nói: "Thực ra tôi vốn là người thường, nhưng vô tình gặp được một pháp sư, cô ta cho tôi ăn một viên ngọc, nên có lúc tôi sẽ có ma thuật, có lúc lại không."
Thường xuyên nói dối Lancelot nên hiện tại Lâm Tô Ngọc có thể biến giả thành thật dễ như trở bàn tay.
Lancelot nhướng mày, khóe miệng cong lên: "Ý của cô là ở đây có viên ngọc ma thuật?"
Lâm Tô Ngọc rũ mắt, trên tay Lancelot không biết khi nào đã xuất hiện con dao phát ra chùm tia laser, mũi dao chĩa thẳng vào người cô.
"Viên ngọc ma thuật đó...Thật đúng là vật hiếm có." Lancelot vung tay lên, cửa sắt phòng giam mở ra. Hắn xoay người, chậm rãi đi ra ngoài, "Đi theo tôi."
Lâm Tô Ngọc chần chừ rồi đuổi theo bước chân của hắn.
Hắn mang cô vào một căn phòng tối tăm bịt kín, Lâm Tô Ngọc vừa mới đặt chân vào thì cửa phòng đã khóa lại.
Một âm thanh vang lên trong phòng, ánh nến sáng lên, cả gian phòng được bao trùm bởi ánh sáng màu cam.
Lâm Tô Ngọc nhìn lên vách tường thì thấy đủ loại dụng cụ tra tấn, cô sững sờ, cơ thể bất giác lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào cửa phòng, không còn đường lui nào nữa.
Lancelot đi giường sắt màu đen, hắn vung tay lên, một chiếc khăn trải giường màu trắng xuất hiện. "Cởi quần áo ra, rồi nằm lên đây."
Ánh nến trong mắt Lancelotlóe lên, hắn không nói giỡn với cô.
Lâm Tô Ngọc đứng bất động tại chỗ.
Lời nói của Lancelot tràn đầy sự uy hiếp: "Nếu cô nghe lời cho tôi xem viên ngọc ma thuật thì có thể giữ được cái mạng nhỏ của cô."
Lâm Tô Ngọc nhìn vào dao mổ laser trên tay hắn, bỗng hiểu ra hắn muốn làm chuyện gì với cô – Lancelot muốn mổ bụng cô để lấy viên ngọc đó ra.
Giọng Lancelot trầm xuống; "Nhanh lên, tôi không phải là người kiên nhẫn."
Lâm Tô Ngọc cúi đầu, cô chậm rì cởi váy và dây thắt lưng ra để kéo dài thời gian, trong đầu hỏi hệ thống: "Hiện tại ta phải làm sao đây? Nếu như bị hắn mổ bụng, ta sẽ chết đó."
Hệ thống trả lời: "Không sao đâu, có tôi ở đây, dù bị mổ bụng, cô cũng sẽ không chết."
Đột nhiên Lâm Tô Ngọc kích động tới mức muốn mắng hệ thống.
Hệ thống cảm nhận được cô đang kích động, vội vàng nịnh nọt nói: "Tôi bảo đảm cô sẽ không chết, cũng sẽ không đau. Tôi sẽ biến ra viên ngọc ma thuật đó, sau khi ngài ấy tìm được nó, sẽ thấy cô vô dụng, ném cô qua một bên, đến lúc đó tôi có thể mang cô đi. Bây giờ cô chịu khổ một chút, tôi sẽ đền bù tổn thất lại cho cô! Đúng rồi, cô cứ yên tâm nhé, liên quan tới thời điểm riêng tư, chỉ cần cô không gọi tôi, tôi sẽ không nghe không thấy gì được hết."
Lâm Tô Ngọc hít sâu để bình tĩnh lại.
Váy trên cơ thể tuột xuống mặt đất, cô chỉ mặc nội y đi tới chiếc giường trắng kia.
"Cởi hết cho tôi." Lancelot bực mình, "Có quần áo che đậy rất phiền toái."
Lâm Tô Ngọc nghe theo mệnh lệnh rồi cởi hết nội y ra, cô dùng tay che chắn trước ngực và chỗ giữa hai chân rồi nằm lên giường.
Nghĩ đến cảnh mình sắp bị mổ bụng, máu me đầm đìa, Lâm Tô Ngọc run nhè nhẹ.
Lancelot vô cảm nhìn Lâm Tô Ngọc, dưới ánh nến thân thể trắng tuyết mềm mại hiện ra, hắn đứng ở mép giường, mũi dao trên tay ngắm vào ngực cô.
Trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt, vì hắn tới gần nên mùi hương ấy liền xộc vào mũi, làm cho suy nghĩ của hắn loạn lên.
Mùi hương này... Hắn thích!
Lancelot dừng tay lại.
Bởi vì đang nhắm mắt nên xúc cảm trên người Lâm Tô Ngọc càng thêm nhạy cảm.
Lâm Tô Ngọc cảm nhận đầu nhọn sắc bén nhẹ nhàng từ giữa ngực đi xuống chỗ bụng nhỏ, khiến cô run rẩy.
Hắn đã mổ bụng mình rồi sao?
Sống lưng cô bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, đôi mắt nhắm chặt, không dám mở ra.
Đột nhiên tiểu huyệt ở giữa hai chân bị đồ vật lạnh lẽo chạm vào, cô giật mình, chân kẹp chặt theo bản năng.
Lancelot chậm chạp nói: "Còn làm loạn thì cô sẽ bị thương."
Lâm Tô Ngọc khiếp đảm mở một mắt ra, loáng thoáng thấy trên thân thể chưa có vết thương nào, còn dao mổ laser đang chuẩn bị tiến vào giữa hai chân của mình.
"Anh đang làm cái gì? Chẳng phải anh muốn lấy viên ngọc ma thuật sao?" Lâm Tô Ngọc muốn ngồi dậy, nhưng lại sợ mũi dao kia làm cô bị thương, cả người đều căng cứng.
"Đừng nói, tôi làm cái gì cũng phải báo cáo với cô à ?" Lancelot dùng chuôi dao đẩy nhẹ cánh hoa của cô ra rồi nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt đang khép chặt, ánh mắt tối lại.
Cô nhạy cảm quá mức, cho dù không muốn nhưng chỗ mềm mại kia vẫn chảy ra dâm thủy dưới ánh nến.
Lâm Tô Ngọc xấu hổ nóng ran cả mặt.
Lancelot lơ đãng, kề sát mặt vào cổ của cô ngửi ngửi, tiếng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: "Cô đang động dục sao?"
Lâm Tô Ngọc ngơ ngẩn, nhanh chóng suy tư vài giây rồi nói: "Thực ra tôi vốn là người thường, nhưng vô tình gặp được một pháp sư, cô ta cho tôi ăn một viên ngọc, nên có lúc tôi sẽ có ma thuật, có lúc lại không."
Thường xuyên nói dối Lancelot nên hiện tại Lâm Tô Ngọc có thể biến giả thành thật dễ như trở bàn tay.
Lancelot nhướng mày, khóe miệng cong lên: "Ý của cô là ở đây có viên ngọc ma thuật?"
Lâm Tô Ngọc rũ mắt, trên tay Lancelot không biết khi nào đã xuất hiện con dao phát ra chùm tia laser, mũi dao chĩa thẳng vào người cô.
"Viên ngọc ma thuật đó...Thật đúng là vật hiếm có." Lancelot vung tay lên, cửa sắt phòng giam mở ra. Hắn xoay người, chậm rãi đi ra ngoài, "Đi theo tôi."
Lâm Tô Ngọc chần chừ rồi đuổi theo bước chân của hắn.
Hắn mang cô vào một căn phòng tối tăm bịt kín, Lâm Tô Ngọc vừa mới đặt chân vào thì cửa phòng đã khóa lại.
Một âm thanh vang lên trong phòng, ánh nến sáng lên, cả gian phòng được bao trùm bởi ánh sáng màu cam.
Lâm Tô Ngọc nhìn lên vách tường thì thấy đủ loại dụng cụ tra tấn, cô sững sờ, cơ thể bất giác lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào cửa phòng, không còn đường lui nào nữa.
Lancelot đi giường sắt màu đen, hắn vung tay lên, một chiếc khăn trải giường màu trắng xuất hiện. "Cởi quần áo ra, rồi nằm lên đây."
Ánh nến trong mắt Lancelotlóe lên, hắn không nói giỡn với cô.
Lâm Tô Ngọc đứng bất động tại chỗ.
Lời nói của Lancelot tràn đầy sự uy hiếp: "Nếu cô nghe lời cho tôi xem viên ngọc ma thuật thì có thể giữ được cái mạng nhỏ của cô."
Lâm Tô Ngọc nhìn vào dao mổ laser trên tay hắn, bỗng hiểu ra hắn muốn làm chuyện gì với cô – Lancelot muốn mổ bụng cô để lấy viên ngọc đó ra.
Giọng Lancelot trầm xuống; "Nhanh lên, tôi không phải là người kiên nhẫn."
Lâm Tô Ngọc cúi đầu, cô chậm rì cởi váy và dây thắt lưng ra để kéo dài thời gian, trong đầu hỏi hệ thống: "Hiện tại ta phải làm sao đây? Nếu như bị hắn mổ bụng, ta sẽ chết đó."
Hệ thống trả lời: "Không sao đâu, có tôi ở đây, dù bị mổ bụng, cô cũng sẽ không chết."
Đột nhiên Lâm Tô Ngọc kích động tới mức muốn mắng hệ thống.
Hệ thống cảm nhận được cô đang kích động, vội vàng nịnh nọt nói: "Tôi bảo đảm cô sẽ không chết, cũng sẽ không đau. Tôi sẽ biến ra viên ngọc ma thuật đó, sau khi ngài ấy tìm được nó, sẽ thấy cô vô dụng, ném cô qua một bên, đến lúc đó tôi có thể mang cô đi. Bây giờ cô chịu khổ một chút, tôi sẽ đền bù tổn thất lại cho cô! Đúng rồi, cô cứ yên tâm nhé, liên quan tới thời điểm riêng tư, chỉ cần cô không gọi tôi, tôi sẽ không nghe không thấy gì được hết."
Lâm Tô Ngọc hít sâu để bình tĩnh lại.
Váy trên cơ thể tuột xuống mặt đất, cô chỉ mặc nội y đi tới chiếc giường trắng kia.
"Cởi hết cho tôi." Lancelot bực mình, "Có quần áo che đậy rất phiền toái."
Lâm Tô Ngọc nghe theo mệnh lệnh rồi cởi hết nội y ra, cô dùng tay che chắn trước ngực và chỗ giữa hai chân rồi nằm lên giường.
Nghĩ đến cảnh mình sắp bị mổ bụng, máu me đầm đìa, Lâm Tô Ngọc run nhè nhẹ.
Lancelot vô cảm nhìn Lâm Tô Ngọc, dưới ánh nến thân thể trắng tuyết mềm mại hiện ra, hắn đứng ở mép giường, mũi dao trên tay ngắm vào ngực cô.
Trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt, vì hắn tới gần nên mùi hương ấy liền xộc vào mũi, làm cho suy nghĩ của hắn loạn lên.
Mùi hương này... Hắn thích!
Lancelot dừng tay lại.
Bởi vì đang nhắm mắt nên xúc cảm trên người Lâm Tô Ngọc càng thêm nhạy cảm.
Lâm Tô Ngọc cảm nhận đầu nhọn sắc bén nhẹ nhàng từ giữa ngực đi xuống chỗ bụng nhỏ, khiến cô run rẩy.
Hắn đã mổ bụng mình rồi sao?
Sống lưng cô bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, đôi mắt nhắm chặt, không dám mở ra.
Đột nhiên tiểu huyệt ở giữa hai chân bị đồ vật lạnh lẽo chạm vào, cô giật mình, chân kẹp chặt theo bản năng.
Lancelot chậm chạp nói: "Còn làm loạn thì cô sẽ bị thương."
Lâm Tô Ngọc khiếp đảm mở một mắt ra, loáng thoáng thấy trên thân thể chưa có vết thương nào, còn dao mổ laser đang chuẩn bị tiến vào giữa hai chân của mình.
"Anh đang làm cái gì? Chẳng phải anh muốn lấy viên ngọc ma thuật sao?" Lâm Tô Ngọc muốn ngồi dậy, nhưng lại sợ mũi dao kia làm cô bị thương, cả người đều căng cứng.
"Đừng nói, tôi làm cái gì cũng phải báo cáo với cô à ?" Lancelot dùng chuôi dao đẩy nhẹ cánh hoa của cô ra rồi nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt đang khép chặt, ánh mắt tối lại.
Cô nhạy cảm quá mức, cho dù không muốn nhưng chỗ mềm mại kia vẫn chảy ra dâm thủy dưới ánh nến.
Lâm Tô Ngọc xấu hổ nóng ran cả mặt.
Lancelot lơ đãng, kề sát mặt vào cổ của cô ngửi ngửi, tiếng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: "Cô đang động dục sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.