Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng
Chương 33: Phù Thủy Hắc Ám Và Cô
Điềm Miêu
29/10/2022
"Tất nhiên là không phải! Tôi là người, sao có thể động dục..."
Chuôi dao vẫn ở trong tiểu huyệt Lâm Tô Ngọc, giọng nói vì xấu hổ mà dâng cao rồi lại hạ xuống bởi cảm giác kích thích đang dần lớn lên.
Lâm Tô Ngọc cắn chặt môi, gò má ửng đỏ, cô nhỏ giọng nói: "Đủ rồi. Không phải anh muốn lấy viên ngọc ma thuật sao?"
Lancelot cầm con dao ra khỏi chỗ đó của cô, hắn nhẹ nhàng thả tay, con dao biến mất trong không khí. Hắn nhìn Lâm Tô Ngọc với vẻ hứng thú: "Tuy viên ngọc ma thuật rất hiếm có, nhưng chơi đùa thế này rất thú vị, không phải sao?"
Hắn ngồi xuống bên giường và cúi người xuống, đầu ghé sát vào cổ Lâm Tô Ngọc, hơi thở ẩm ướt phả vào da thịt khiến cô rùng mình.
Miệng huyệt hơi ướt bỗng chốc bị một bàn tay mát lạnh che phủ.
Lâm Tô Ngọc lập tức kẹp chặt hai chân, bên tai là giọng nói trầm ấm của Lancelot: "Mở chân ra."
Không cần đề cập đến hậu quả của việc không nghe lời, giọng nói lạnh lùng của hắn chính là sự uy hiếp tốt nhất.
Lâm Tô Ngọc ngoan ngoãn mở hai chân ra, ngón tay Lancelot chạm vào thủy dịch chảy ra từ cơ thể cô rồi vuốt ve hoa huyệt.
"Những người trong yến tiệc khi động dục sẽ phát ra mùi hương để thu hút người khác phái." Ngón tay Lancelot trêu chọc cánh hoa mềm mại của cô, đầu ngón tay ở miệng huyệt mơ hồ có xu hướng muốn đi vào, "Không phải cô đang động dục sao? Tiểu huyệt này vẫn luôn mút lấy tay tôi."
Lâm Tô Ngọc xấu hổ, mặt đỏ bừng, "Không phải, là do anh... Anh không chạm vào tôi, tôi sẽ không làm sao cả."
"Ý cô là, vì tôi nên cô mới động dục? Cô muốn tôi làm cô sao?" Lời nói của hắn đầy vẻ khinh thường.
Giọng điệu của Lancelot như đang nói với một kỹ nữ dâm đãng. Lâm Tô Ngọc cắn môi, không chịu mở miệng.
Cô không hé miệng nhưng cơ thể lại đáp lại.
Lancelot duỗi một đoạn ngón tay vào trong tiểu huyệt của cô, nơi đó bất giác hút lấy ngón tay hắn.
"Tôi rất thích mùi hương trên người cô, khiến cô thoải mái một chút cũng được." Lancelot cho toàn bộ ngón tay vào, sau đó hắn hơi gập ngón tay lại cọ cọ vào vách tường, từ từ đâm vào.
Hoa huyệt của Lâm Tô Ngọc bị kích thích, không ngừng phun ra dịch tình trong suốt, khăn trải giường dưới mông đều ướt đẫm.
m thanh vệt nước dâm mỹ đặc biệt rõ ràng trong mật thất yên tĩnh này.
"Mùi hương trên người cô càng đậm." Lancelot ngửi mùi hương trên người cô rồi nói.
Tiểu huyệt của Lâm Tô Ngọc co rút lại dưới sự đùa giỡn của hắn, lần nào cô cũng gần như hét lên vì khoái cảm cuồng nhiệt truyền thẳng từ bụng lên não.
Cơ thể cô quá nhạy cảm, rất dễ đạt cực khoái.
"Một ngón tay có đủ không?" Vừa nói hắn vừa đưa một ngón tay khác vào lỗ nhỏ của cô.
"Ưm..." Lâm Tô Ngọc cắn chặt môi, khẽ hừ nhẹ.
Lối vào của cô lại co rút thêm lần nữa, giống cái miệng nhỏ mút ngón tay hắn, có bọt trắng trào ra giữa khe hở của ngón tay và miệng huyệt cô.
"Mùi hương rất thơm." Lancelot tựa vào cổ Lâm Tô Ngọc, giọng nói nhu hòa, lưu luyến: "Mùi của những người đó kinh tởm đến buồn nôn nhưng cô lại không giống vậy."
Lâm Tô Ngọc đầu óc choáng váng, cả người chìm vào khoái cảm tuyệt vời mà hắn mang lại cho cô.
"Nếu không chịu được cô có thể kêu thành tiếng." Lancelot tăng tốc độ ngón tay, tiếng nước lép nhép càng rõ ràng hơn.
Bộ ngực Lâm Tô Ngọc lên xuống kịch liệt, cô không nhịn được mở miệng: "Ưm... A... A a... Muốn... A..."
Tiểu huyệt cô co rút dữ dội, vách thịt bên trong bóp chặt lấy ngón tay hắn.
Có một vệt sáng hiện lên trước mắt cô, giống như trên thiên đường, cả người run lên vì khoái cảm mãnh liệt có thể làm tê dại đại não.
Lancelot rút ngón tay dính đầy dâm dịch trong suốt, nhớp nháp từ trong cơ thể cô ra.
Hắn lau tay vào khăn trải giường, thản nhiên nói: "Cô ở lại đây làm người hầu đi, chết rồi quá đáng tiếc."
Chết?
Lâm Tô Ngọc còn choáng váng sau cơn cao trào đã dần tỉnh táo lại.
Gì mà giao ra viên ngọc ma thuật sẽ giữ lại mạng sống cho cô, thì ra đều là lừa dối. Hắn vốn dĩ muốn cô chết mà.
"Mặc quần áo vào"
Lancelot đứng dậy, ánh mắt như cố ý lại vô tình nhìn vào giữa hai chân đang ướt át của cô.
Nơi trơn trượt và chật hẹp đó nếu ngậm lấy hắn...
Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, hắn quay ra nói với Lâm Tô Ngọc đang mặc quần áo: "Thời gian động dục của cô kéo dài trong bao lâu?"
"Đây không phải là động dục." Lâm Tô Ngọc nhướng mày, trong mắt đầy xấu hổ và bất mãn, nhưng giọng điệu lại rất sợ sệt.
Lancelot lười tranh luận với cô.
Nếu người khác mà bác bỏ lại hắn như vậy đã sớm chết từ lâu. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một người phụ nữ khiến hắn bị kích thích về dục vọng...
"Nếu chết thì thật đáng tiếc."
Lancelot đột nhiên nhắc lại.
Cơ thể Lâm Tô Ngọc căng cứng, biểu cảm trên mặt cũng thu lại.
Cô theo Lancelot ra khỏi căn phòng tối tăm này, đi vào Truyền Tống Trận, trong nháy mắt cô đã đến lâu đài quen thuộc.
"Cha ơi!"
Một giọng nữ lanh lảnh đột nhiên vang lên trên lầu, Lâm Tô Ngọc kinh ngạc ngẩng lên.
Anna tưởng đã bị chôn vùi trong khu vườn giờ đây đang được người hầu dìu đi về phía Lancelot.
Cơ thể cô ta bị quấn băng, đi đường đều phải dựa vào người hầu, có thể thấy cô ta bị thương rất nặng.
"Tôi đã xóa cô khỏi ký ức của Chủ Thần, những người biến mất dưới ảnh hưởng của cô tự nhiên sẽ quay trở lại." Tiếng giải thích của hệ thống vang lên trong đầu Lâm Tô Ngọc, "Nhưng tôi không thể khiến thế giới quay trở lại trạng thái khi chưa có cô, vậy nên tôi đành phải bóp méo ký ức của những người này. May cho Anna và Johan rất ngoan cường, có thể sống sót trong khu vườn đó."
Lúc này, Anna và Johan bước vào khu vườn không phải vì Lâm Tô Ngọc nữa mà bởi vì do bọn họ ham chơi, đi nhầm vào đây.
"Sao vậy, Anna?" Lancelot nói với vẻ uy nghiêm.
"Cha à, ở trong khu vườn con phát hiện ra một việc rất kỳ quái..." Anna nói được nửa chừng, cô ta quay ra nhìn Lâm Tô Ngọc với ánh mắt thù địch, "Cha ơi, vị này là ai?"
"Người hầu của ta."
Trong mắt Anna hiện lên một tia ghen ghét: "Cha không thích người khác tới gần mà, loại người thấp kém như cô ta sao có thể hầu hạ..."
Anna đến gần Lancelot rồi ngẩn người.
Cô ta ngửi thấy trên người Lancelot mùi hương của "người hầu" này.
Sự căm ghét cua Anna đối với cô càng tăng thêm...
Trong thời gian ở lâu đài này, cô phải luôn đi theo Lancelot.
Nếu không Anna xuống tay với cô một lần nữa, cô không chắc rằng Lancelot sẽ đến cứu cô.
Chuôi dao vẫn ở trong tiểu huyệt Lâm Tô Ngọc, giọng nói vì xấu hổ mà dâng cao rồi lại hạ xuống bởi cảm giác kích thích đang dần lớn lên.
Lâm Tô Ngọc cắn chặt môi, gò má ửng đỏ, cô nhỏ giọng nói: "Đủ rồi. Không phải anh muốn lấy viên ngọc ma thuật sao?"
Lancelot cầm con dao ra khỏi chỗ đó của cô, hắn nhẹ nhàng thả tay, con dao biến mất trong không khí. Hắn nhìn Lâm Tô Ngọc với vẻ hứng thú: "Tuy viên ngọc ma thuật rất hiếm có, nhưng chơi đùa thế này rất thú vị, không phải sao?"
Hắn ngồi xuống bên giường và cúi người xuống, đầu ghé sát vào cổ Lâm Tô Ngọc, hơi thở ẩm ướt phả vào da thịt khiến cô rùng mình.
Miệng huyệt hơi ướt bỗng chốc bị một bàn tay mát lạnh che phủ.
Lâm Tô Ngọc lập tức kẹp chặt hai chân, bên tai là giọng nói trầm ấm của Lancelot: "Mở chân ra."
Không cần đề cập đến hậu quả của việc không nghe lời, giọng nói lạnh lùng của hắn chính là sự uy hiếp tốt nhất.
Lâm Tô Ngọc ngoan ngoãn mở hai chân ra, ngón tay Lancelot chạm vào thủy dịch chảy ra từ cơ thể cô rồi vuốt ve hoa huyệt.
"Những người trong yến tiệc khi động dục sẽ phát ra mùi hương để thu hút người khác phái." Ngón tay Lancelot trêu chọc cánh hoa mềm mại của cô, đầu ngón tay ở miệng huyệt mơ hồ có xu hướng muốn đi vào, "Không phải cô đang động dục sao? Tiểu huyệt này vẫn luôn mút lấy tay tôi."
Lâm Tô Ngọc xấu hổ, mặt đỏ bừng, "Không phải, là do anh... Anh không chạm vào tôi, tôi sẽ không làm sao cả."
"Ý cô là, vì tôi nên cô mới động dục? Cô muốn tôi làm cô sao?" Lời nói của hắn đầy vẻ khinh thường.
Giọng điệu của Lancelot như đang nói với một kỹ nữ dâm đãng. Lâm Tô Ngọc cắn môi, không chịu mở miệng.
Cô không hé miệng nhưng cơ thể lại đáp lại.
Lancelot duỗi một đoạn ngón tay vào trong tiểu huyệt của cô, nơi đó bất giác hút lấy ngón tay hắn.
"Tôi rất thích mùi hương trên người cô, khiến cô thoải mái một chút cũng được." Lancelot cho toàn bộ ngón tay vào, sau đó hắn hơi gập ngón tay lại cọ cọ vào vách tường, từ từ đâm vào.
Hoa huyệt của Lâm Tô Ngọc bị kích thích, không ngừng phun ra dịch tình trong suốt, khăn trải giường dưới mông đều ướt đẫm.
m thanh vệt nước dâm mỹ đặc biệt rõ ràng trong mật thất yên tĩnh này.
"Mùi hương trên người cô càng đậm." Lancelot ngửi mùi hương trên người cô rồi nói.
Tiểu huyệt của Lâm Tô Ngọc co rút lại dưới sự đùa giỡn của hắn, lần nào cô cũng gần như hét lên vì khoái cảm cuồng nhiệt truyền thẳng từ bụng lên não.
Cơ thể cô quá nhạy cảm, rất dễ đạt cực khoái.
"Một ngón tay có đủ không?" Vừa nói hắn vừa đưa một ngón tay khác vào lỗ nhỏ của cô.
"Ưm..." Lâm Tô Ngọc cắn chặt môi, khẽ hừ nhẹ.
Lối vào của cô lại co rút thêm lần nữa, giống cái miệng nhỏ mút ngón tay hắn, có bọt trắng trào ra giữa khe hở của ngón tay và miệng huyệt cô.
"Mùi hương rất thơm." Lancelot tựa vào cổ Lâm Tô Ngọc, giọng nói nhu hòa, lưu luyến: "Mùi của những người đó kinh tởm đến buồn nôn nhưng cô lại không giống vậy."
Lâm Tô Ngọc đầu óc choáng váng, cả người chìm vào khoái cảm tuyệt vời mà hắn mang lại cho cô.
"Nếu không chịu được cô có thể kêu thành tiếng." Lancelot tăng tốc độ ngón tay, tiếng nước lép nhép càng rõ ràng hơn.
Bộ ngực Lâm Tô Ngọc lên xuống kịch liệt, cô không nhịn được mở miệng: "Ưm... A... A a... Muốn... A..."
Tiểu huyệt cô co rút dữ dội, vách thịt bên trong bóp chặt lấy ngón tay hắn.
Có một vệt sáng hiện lên trước mắt cô, giống như trên thiên đường, cả người run lên vì khoái cảm mãnh liệt có thể làm tê dại đại não.
Lancelot rút ngón tay dính đầy dâm dịch trong suốt, nhớp nháp từ trong cơ thể cô ra.
Hắn lau tay vào khăn trải giường, thản nhiên nói: "Cô ở lại đây làm người hầu đi, chết rồi quá đáng tiếc."
Chết?
Lâm Tô Ngọc còn choáng váng sau cơn cao trào đã dần tỉnh táo lại.
Gì mà giao ra viên ngọc ma thuật sẽ giữ lại mạng sống cho cô, thì ra đều là lừa dối. Hắn vốn dĩ muốn cô chết mà.
"Mặc quần áo vào"
Lancelot đứng dậy, ánh mắt như cố ý lại vô tình nhìn vào giữa hai chân đang ướt át của cô.
Nơi trơn trượt và chật hẹp đó nếu ngậm lấy hắn...
Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, hắn quay ra nói với Lâm Tô Ngọc đang mặc quần áo: "Thời gian động dục của cô kéo dài trong bao lâu?"
"Đây không phải là động dục." Lâm Tô Ngọc nhướng mày, trong mắt đầy xấu hổ và bất mãn, nhưng giọng điệu lại rất sợ sệt.
Lancelot lười tranh luận với cô.
Nếu người khác mà bác bỏ lại hắn như vậy đã sớm chết từ lâu. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một người phụ nữ khiến hắn bị kích thích về dục vọng...
"Nếu chết thì thật đáng tiếc."
Lancelot đột nhiên nhắc lại.
Cơ thể Lâm Tô Ngọc căng cứng, biểu cảm trên mặt cũng thu lại.
Cô theo Lancelot ra khỏi căn phòng tối tăm này, đi vào Truyền Tống Trận, trong nháy mắt cô đã đến lâu đài quen thuộc.
"Cha ơi!"
Một giọng nữ lanh lảnh đột nhiên vang lên trên lầu, Lâm Tô Ngọc kinh ngạc ngẩng lên.
Anna tưởng đã bị chôn vùi trong khu vườn giờ đây đang được người hầu dìu đi về phía Lancelot.
Cơ thể cô ta bị quấn băng, đi đường đều phải dựa vào người hầu, có thể thấy cô ta bị thương rất nặng.
"Tôi đã xóa cô khỏi ký ức của Chủ Thần, những người biến mất dưới ảnh hưởng của cô tự nhiên sẽ quay trở lại." Tiếng giải thích của hệ thống vang lên trong đầu Lâm Tô Ngọc, "Nhưng tôi không thể khiến thế giới quay trở lại trạng thái khi chưa có cô, vậy nên tôi đành phải bóp méo ký ức của những người này. May cho Anna và Johan rất ngoan cường, có thể sống sót trong khu vườn đó."
Lúc này, Anna và Johan bước vào khu vườn không phải vì Lâm Tô Ngọc nữa mà bởi vì do bọn họ ham chơi, đi nhầm vào đây.
"Sao vậy, Anna?" Lancelot nói với vẻ uy nghiêm.
"Cha à, ở trong khu vườn con phát hiện ra một việc rất kỳ quái..." Anna nói được nửa chừng, cô ta quay ra nhìn Lâm Tô Ngọc với ánh mắt thù địch, "Cha ơi, vị này là ai?"
"Người hầu của ta."
Trong mắt Anna hiện lên một tia ghen ghét: "Cha không thích người khác tới gần mà, loại người thấp kém như cô ta sao có thể hầu hạ..."
Anna đến gần Lancelot rồi ngẩn người.
Cô ta ngửi thấy trên người Lancelot mùi hương của "người hầu" này.
Sự căm ghét cua Anna đối với cô càng tăng thêm...
Trong thời gian ở lâu đài này, cô phải luôn đi theo Lancelot.
Nếu không Anna xuống tay với cô một lần nữa, cô không chắc rằng Lancelot sẽ đến cứu cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.