(Xuyên Nhanh) Những Năm Tháng Xuyên Vào Truyện Làm Ruộng
Chương 18: Thế Giới 1: Kiều Nữ Nhà Đồ Tể (18
Máy Đánh Chữ Số N
17/08/2023
Giang Bạch Nga và Lưu Lan Hoa không ngẫm nghĩ dụng ý của bà cụ, trong lòng chỉ biết ghen tị. Quả nhiên, cho dù mắng vợ chồng lão nhị, bà cụ vẫn thiên vị cả nhà đó.
Mọi người đều thích ăn khoai lang mới đào, giòn tan ngọt lịm, nhưng mà bà cụ keo kiệt, không cho người ta ăn nhiều khoai lang. Nhiều lắm là thỉnh thoảng cầm một củ ra cắt, cho bọn nhỏ ăn.
Bây giờ vợ lão nhị đã gặm một nửa rồi, nửa còn lại đưa cho con của lão nhị, đây là không hề để ý đến con cái của đại phòng và tam phòng.
“Cảm ơn nãi nãi.”
Lô Bảo Bảo vui vẻ, cô chưa từng nghĩ chuyện tốt còn có thể rơi vào người mình.
“Cút cút cút, cút ra đồng cho ta.”
Con trai ở bên cạnh còn giương mắt nhìn nửa củ khoai lang trong tay con gái, bà cụ thấy gai mắt, vung tay đuổi người.
Nhìn ánh mắt ai oán của cha mẹ, Lô Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy khoai lang trong miệng ngọt hơn. Cô từ từ gặm khoai lang, mắt cong thành hai mặt trăng lưỡi liềm nhỏ.
Lô Tú Ngọc vây xem cảnh này, ánh mắt hơi nghiêm trọng.
Giang Bạch Nga nhận ra con gái thay đổi tâm trạng, trong lòng vô cùng vui mừng, xem ra con gái cũng biết nãi nãi là người thiên vị thế nào rồi. Sau này cô ấy đi theo bà cụ học nấu cơm, chắc sẽ cố gắng vì nhà cả.
Nào ngờ trong lòng Lô Tú Ngọc lại nghĩ đến chuyện khác.
Đúng là nuông chiều bằng giết con, lúc bà cụ dạy dỗ con trai và con dâu còn cho họ biết ăn không ngồi rồi là sai lầm, sao đến cuối cùng lại đưa khoai lang cho Bảo Bảo, vì sao không nói cho cô biết tại sao đã đưa luôn rồi?
Nếu như lâu dài, chẳng phải sẽ dạy Bảo Bảo thành nhị thúc thứ hai?
Có thể thấy bà cụ không biết dạy trẻ con, chuyện dạy dỗ Bảo Bảo vẫn cứ để cô ấy làm.
******
“Nãi nãi, sau này cháu sẽ học nấu ăn với nãi nãi, sợ rằng chuyện khác phải để nhị muội và tam muội làm. Nếu không thì hôm nay để hai muội muội đi cắt cỏ heo với cháu.”
Lô Tú Ngọc cõng giỏ trúc, chỉ hai muội muội trong sân, nói.
Năm nay Lô Bảo Bảo sáu tuổi rồi, ở nông thôn cũng nên học giúp người lớn làm chút chuyện. Mặc dù tuổi tác của Lô Tú Tâm nhỏ hơn nhị đường tỷ nửa tuổi, nhưng lại cao hơn Lô Bảo Bảo nửa cái đầu.
Ngoại trừ Lô Bảo Bảo thì những đứa bé nhà họ Lô đều kế thừa chiều cao của nhà họ Lô, nhìn qua cao lớn khỏe mạnh hơn trẻ con cùng lứa. Vì vậy dù Lô Tú Tâm mới năm tuổi, cũng có thể giúp gia đình làm chút việc rồi.
Đối với đề nghị của đại nha đầu, Giang Bạch Nga yên lặng khen con gái. Mặc dù Lưu Lan Hoa không sẵn lòng để con gái còn nhỏ phải làm việc trong nhà, nhưng vừa nghĩ tới con nhỏ nhị phòng cũng phải làm việc, trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều.
“ Được, ngươi là đại tỷ, phải chăm sóc các muội muội.”
Lô Miêu Thị không do dự đã đáp ứng.
Lô Bảo Bảo vừa gặm xong khoai lang, vẫn chưa vui được bao lâu thì nghe thấy một tin dữ.
Cắt cỏ heo? Chính là cỏ heo mỗi ngày trời chưa sáng phải dậy cắt một lần, ăn xong cơm sáng, cơm tối lại phải cắt một lần sao?
Trời ơi, không phải sáng sớm cô tùy tiện an ủi bản thân ngày mai phải dậy sớm sao? Đây không phải lý do cô hay an ủi mình vào mỗi ngày sao? Sao ngày mai thật sự phải dậy sớm rồi?
Làm người thật khó, làm trẻ con lười càng khó.
Mọi người đều thích ăn khoai lang mới đào, giòn tan ngọt lịm, nhưng mà bà cụ keo kiệt, không cho người ta ăn nhiều khoai lang. Nhiều lắm là thỉnh thoảng cầm một củ ra cắt, cho bọn nhỏ ăn.
Bây giờ vợ lão nhị đã gặm một nửa rồi, nửa còn lại đưa cho con của lão nhị, đây là không hề để ý đến con cái của đại phòng và tam phòng.
“Cảm ơn nãi nãi.”
Lô Bảo Bảo vui vẻ, cô chưa từng nghĩ chuyện tốt còn có thể rơi vào người mình.
“Cút cút cút, cút ra đồng cho ta.”
Con trai ở bên cạnh còn giương mắt nhìn nửa củ khoai lang trong tay con gái, bà cụ thấy gai mắt, vung tay đuổi người.
Nhìn ánh mắt ai oán của cha mẹ, Lô Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy khoai lang trong miệng ngọt hơn. Cô từ từ gặm khoai lang, mắt cong thành hai mặt trăng lưỡi liềm nhỏ.
Lô Tú Ngọc vây xem cảnh này, ánh mắt hơi nghiêm trọng.
Giang Bạch Nga nhận ra con gái thay đổi tâm trạng, trong lòng vô cùng vui mừng, xem ra con gái cũng biết nãi nãi là người thiên vị thế nào rồi. Sau này cô ấy đi theo bà cụ học nấu cơm, chắc sẽ cố gắng vì nhà cả.
Nào ngờ trong lòng Lô Tú Ngọc lại nghĩ đến chuyện khác.
Đúng là nuông chiều bằng giết con, lúc bà cụ dạy dỗ con trai và con dâu còn cho họ biết ăn không ngồi rồi là sai lầm, sao đến cuối cùng lại đưa khoai lang cho Bảo Bảo, vì sao không nói cho cô biết tại sao đã đưa luôn rồi?
Nếu như lâu dài, chẳng phải sẽ dạy Bảo Bảo thành nhị thúc thứ hai?
Có thể thấy bà cụ không biết dạy trẻ con, chuyện dạy dỗ Bảo Bảo vẫn cứ để cô ấy làm.
******
“Nãi nãi, sau này cháu sẽ học nấu ăn với nãi nãi, sợ rằng chuyện khác phải để nhị muội và tam muội làm. Nếu không thì hôm nay để hai muội muội đi cắt cỏ heo với cháu.”
Lô Tú Ngọc cõng giỏ trúc, chỉ hai muội muội trong sân, nói.
Năm nay Lô Bảo Bảo sáu tuổi rồi, ở nông thôn cũng nên học giúp người lớn làm chút chuyện. Mặc dù tuổi tác của Lô Tú Tâm nhỏ hơn nhị đường tỷ nửa tuổi, nhưng lại cao hơn Lô Bảo Bảo nửa cái đầu.
Ngoại trừ Lô Bảo Bảo thì những đứa bé nhà họ Lô đều kế thừa chiều cao của nhà họ Lô, nhìn qua cao lớn khỏe mạnh hơn trẻ con cùng lứa. Vì vậy dù Lô Tú Tâm mới năm tuổi, cũng có thể giúp gia đình làm chút việc rồi.
Đối với đề nghị của đại nha đầu, Giang Bạch Nga yên lặng khen con gái. Mặc dù Lưu Lan Hoa không sẵn lòng để con gái còn nhỏ phải làm việc trong nhà, nhưng vừa nghĩ tới con nhỏ nhị phòng cũng phải làm việc, trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều.
“ Được, ngươi là đại tỷ, phải chăm sóc các muội muội.”
Lô Miêu Thị không do dự đã đáp ứng.
Lô Bảo Bảo vừa gặm xong khoai lang, vẫn chưa vui được bao lâu thì nghe thấy một tin dữ.
Cắt cỏ heo? Chính là cỏ heo mỗi ngày trời chưa sáng phải dậy cắt một lần, ăn xong cơm sáng, cơm tối lại phải cắt một lần sao?
Trời ơi, không phải sáng sớm cô tùy tiện an ủi bản thân ngày mai phải dậy sớm sao? Đây không phải lý do cô hay an ủi mình vào mỗi ngày sao? Sao ngày mai thật sự phải dậy sớm rồi?
Làm người thật khó, làm trẻ con lười càng khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.