(Xuyên Nhanh) Những Năm Tháng Xuyên Vào Truyện Làm Ruộng
Chương 17: Thế Giới 1: Kiều Nữ Nhà Đồ Tể (17)
Máy Đánh Chữ Số N
17/08/2023
Bà cụ trực tiếp tức cười.
“Vợ à, nàng quá đáng rồi!”
Rõ ràng Lô Gia Phú vừa mới đi theo đàn ông trong nhà ra đồng, lát sau đã chuồn về. Lúc này đang đứng phía sau bà cụ, chỉ cô vợ ăn trộm, vô cùng tức giận.
Thấy con trai thay mình phê bình vợ, Lô Miêu Thị không khỏi vui vẻ yên tâm, lửa giận trong lòng cũng bớt đi nhiều.
“Tại sao nàng có thể ăn trộm một mình, không chia cho ta.”
Câu nói phía sau trực tiếp khiến gương mặt vui vẻ của bà cụ cứng đờ, suýt lảo đảo vấp vào ngưỡng cửa.
Quả nhiên, bà ấy không mong đợi gì vào đứa con này.
“Mẫu thân, con thật sự không ham ăn, ban đầu con thật sự quét dọn bếp rất nghiêm túc. Nhưng mà sau khi con thấy những củ khoai lang đó thì đứa bé trong bụng cứ đá con, nói với con là mau ăn khoai lang đi.”
Từ Kiều Nương nuốt khoai lang xuống, mỉm cười lấy lòng bà cụ.
“Ngươi nói láo, buổi sáng đã ăn hai bát cháo lớn vào bụng rồi, ngươi xem mình là thùng cơm, bây giờ còn kêu đói.”
Bà cụ còn lâu mới tin nàng ta, nàng ta đâu có đói, rõ ràng chính là ham ăn.
“Còn có ngươi, không phải ra đồng rồi sao, tại sao lại chạy về? Nếu hôm nay ngươi không đàng hoàng ra đồng làm việc thì đừng ăn cơm trưa nữa, trong nhà không nuôi nổi một ổ người lười.”
Lô Miêu Thị mắng con dâu xong, lại nổi nóng với con trai yêu quý.
Giang Bạch Nga và Lưu Lan Hoa ở bên cạnh cười trộm, mặc dù trong lòng họ cũng biết rõ, bà cụ phê bình nhà hai chỉ là thấy tiếng sấm không thấy mưa rơi. Đừng thấy bây giờ bà ấy mắng hăng say, thương lão nhị nhất vẫn là bà ấy.
“Mẹ, con sai rồi.”
Từ Kiều Nương cảm thấy hôm nay mẹ chồng vô cùng hung dữ, không thích hợp khiêu chiến ranh giới cuối cùng của mẹ chồng, chỉ có thể uất ức nhận lỗi. Sau đó lom lom nhìn nửa củ khoai lang trong tay, nghĩ ăn cũng ăn rồi, chắc mẹ chồng sẽ bảo nàng ta ăn hết nửa củ khoai này.
“Đưa cho ta.”
Lô Miêu Thị sẽ không túng nàng ta, hung dữ giật lại nửa củ khoai lang, sau đó chỉ một mớ hỗn độn trong bếp: “Mau thu dọn nơi này, đừng tưởng lớn bụng là có thể ăn cơm chùa.”
Quả thật bà cụ đối xử tốt với nhị phòng, nhưng bà ấy cũng sẽ không thật sự không bảo họ làm gì. Nếu như bà cụ thật sự làm vậy, sợ rằng lão đại và lão tam biết điều thế nào, cũng muốn gây chuyện.
“Bảo Bảo, ngươi ăn nửa củ khoai lang này đi.”
Bà cụ lại trừng con dâu, sau đó đưa nửa củ khoai lang cho nhị tôn nữ giương mắt nhìn mình mắng cha mẹ của cô.
Bà ấy làm vậy cũng đã suy tính, một là khoai lang bị vợ lão nhị ăn, cho ai cũng không thích hợp, hai là mình vừa mắng vợ chồng lão nhị, cháu gái hai còn nhỏ như vậy, sợ rằng sẽ buồn, nửa củ khoai lang này xem như để dỗ cô.
“Vợ à, nàng quá đáng rồi!”
Rõ ràng Lô Gia Phú vừa mới đi theo đàn ông trong nhà ra đồng, lát sau đã chuồn về. Lúc này đang đứng phía sau bà cụ, chỉ cô vợ ăn trộm, vô cùng tức giận.
Thấy con trai thay mình phê bình vợ, Lô Miêu Thị không khỏi vui vẻ yên tâm, lửa giận trong lòng cũng bớt đi nhiều.
“Tại sao nàng có thể ăn trộm một mình, không chia cho ta.”
Câu nói phía sau trực tiếp khiến gương mặt vui vẻ của bà cụ cứng đờ, suýt lảo đảo vấp vào ngưỡng cửa.
Quả nhiên, bà ấy không mong đợi gì vào đứa con này.
“Mẫu thân, con thật sự không ham ăn, ban đầu con thật sự quét dọn bếp rất nghiêm túc. Nhưng mà sau khi con thấy những củ khoai lang đó thì đứa bé trong bụng cứ đá con, nói với con là mau ăn khoai lang đi.”
Từ Kiều Nương nuốt khoai lang xuống, mỉm cười lấy lòng bà cụ.
“Ngươi nói láo, buổi sáng đã ăn hai bát cháo lớn vào bụng rồi, ngươi xem mình là thùng cơm, bây giờ còn kêu đói.”
Bà cụ còn lâu mới tin nàng ta, nàng ta đâu có đói, rõ ràng chính là ham ăn.
“Còn có ngươi, không phải ra đồng rồi sao, tại sao lại chạy về? Nếu hôm nay ngươi không đàng hoàng ra đồng làm việc thì đừng ăn cơm trưa nữa, trong nhà không nuôi nổi một ổ người lười.”
Lô Miêu Thị mắng con dâu xong, lại nổi nóng với con trai yêu quý.
Giang Bạch Nga và Lưu Lan Hoa ở bên cạnh cười trộm, mặc dù trong lòng họ cũng biết rõ, bà cụ phê bình nhà hai chỉ là thấy tiếng sấm không thấy mưa rơi. Đừng thấy bây giờ bà ấy mắng hăng say, thương lão nhị nhất vẫn là bà ấy.
“Mẹ, con sai rồi.”
Từ Kiều Nương cảm thấy hôm nay mẹ chồng vô cùng hung dữ, không thích hợp khiêu chiến ranh giới cuối cùng của mẹ chồng, chỉ có thể uất ức nhận lỗi. Sau đó lom lom nhìn nửa củ khoai lang trong tay, nghĩ ăn cũng ăn rồi, chắc mẹ chồng sẽ bảo nàng ta ăn hết nửa củ khoai này.
“Đưa cho ta.”
Lô Miêu Thị sẽ không túng nàng ta, hung dữ giật lại nửa củ khoai lang, sau đó chỉ một mớ hỗn độn trong bếp: “Mau thu dọn nơi này, đừng tưởng lớn bụng là có thể ăn cơm chùa.”
Quả thật bà cụ đối xử tốt với nhị phòng, nhưng bà ấy cũng sẽ không thật sự không bảo họ làm gì. Nếu như bà cụ thật sự làm vậy, sợ rằng lão đại và lão tam biết điều thế nào, cũng muốn gây chuyện.
“Bảo Bảo, ngươi ăn nửa củ khoai lang này đi.”
Bà cụ lại trừng con dâu, sau đó đưa nửa củ khoai lang cho nhị tôn nữ giương mắt nhìn mình mắng cha mẹ của cô.
Bà ấy làm vậy cũng đã suy tính, một là khoai lang bị vợ lão nhị ăn, cho ai cũng không thích hợp, hai là mình vừa mắng vợ chồng lão nhị, cháu gái hai còn nhỏ như vậy, sợ rằng sẽ buồn, nửa củ khoai lang này xem như để dỗ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.