Chương 430: Hắc Ám Xâm Nhập
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trong đêm khuya thanh vắng, Đào Vi Lan đột nhiên tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, toàn thân cô ta toát mồ hôi hột, không tài nào ngủ tiếp được.
Mùa hè không khí oi bức, buổi tối cũng chưa chắc mát mẻ thêm được bao nhiêu, mặc dù bên trong không gian bốn mùa đều như mùa xuân nhưng cô ta không muốn ở mãi trong không gian của mình. Bởi thời gian gần như vĩnh hằng ở nơi đây sẽ khiến cho con người ta phát điên.
Mặc dù thành phố không người này vẫn cho cô ta cảm giác tịch mịch như thế, nhưng có chút sinh vật dị hình đang di chuyển trong bóng tối vẫn mang tới cho cô ta một chút sức sống.
Nghĩ tới đây, không khỏi có chút buồn cười.
Sinh vật dị hình là kẻ thù của nhân loại, nhưng nó lại mang lại cho cô ta cảm giác an toàn, ngẫm lại thấy điên mất thôi. Mà cho dù như thế nhưng cô ta lại không có ý định thay đổi tâm thái của mình, cho dù là sai cũng tốt hơn những con người ghê tởm sẽ phản bội cô ta.
Sau khi phát hiện mình không ngủ được, Đào Vi Lan liền đứng dậy, ngồi trên ghế tựa ngoài ban công, nhìn lên bầu trời đêm, lấy từ trong không gian ra một chai rượu vang đỏ, một mình từ từ uống.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, trong không khí thoang thoảng có mùi tanh tưởi bay đến.
Đào Vi Lan quay đầu nhìn lại, thấy trên ban công bên cạnh có một bóng người giống như thạch sùng đang bò trên đó, nhảy đến một chỗ cách cô khoảng vài mét.
Nó rất cẩn thận, luôn giữ khoảng cách vài mét, vừa vặn không chạm đến giới hạn của cô ta.
“Vi Lan, cô lại mất ngủ nữa rồi.” Một giọng nói khàn khàn vang lên trong màn đêm yên tĩnh..
Sắc mặt của Đào Vi Lan dịu đi một chút, mặc dù giọng nói này vẫn không dễ nghe chút nào nhưng sự quan tâm trong đó lại khiến người ta cảm thấy ấm lòng. Ít nhất, con dị hình này vẫn quan tâm tới cô ta.
Mà càng buồn cười hơn đo là, bây giờ cô ta lại cảm thấy rằng được một sinh vật dị hình quan tâm cũng khá tốt đấy chứ.
Cô ta chỉ khẽ ừ một tiếng, hỏi: “Ngươi đã đi đâu? Trên người ngươi có mùi rất khó chịu.”
“Vừa rồi tôi đi giết một vài thể tiến hóa, bọn chúng không nghe lời.” Bóng người trong bóng tối trả lời.
Vẻ mặt của Đào Vi Lan dịu lại, cô ta nghĩ, cho dù loài người trên thế giới này không đáng để tin tưởng, thì ở đây vẫn còn có một sinh vật không phải con người toàn tâm toàn ý tin tưởng cô ta. Dù cho nó là sinh vật dị hình, nhưng nó sẽ tiến hóa thành nhân loại, đến lúc đó ...
“Ngoài ra, tôi còn nhận được thông tin có một nhóm người đang đến thành phố G. Ngày mai là bọn họ sẽ tới đây, cô cẩn thận một chút đi.”
Đào Vi Lan nhíu mày: “Có biết là ai không?”
“Tôi không biết. Con người nào nhìn cũng đều giống nhau cả, tôi không thể phân biệt được, nhưng tôi có nghe thấy người bên cạnh gọi tên, hình như là đội trưởng của Ẩn Đội ở căn cứ Tự Do.”
Đào Vi Lan cười lạnh một tiếng: “Ngao Dẫn dám có gan đến, ta sẽ khiến hắn ta một đi không trở lại!”
Cô ta chợt đứng lên, nói với nó rằng: “Cho dù có là ai đến đây, lần này ta muốn ngươi giữ tất cả bọn họ ở thành phố G, có được không?”
“Được chứ, cô muốn làm gì thì cứ làm đi! Cô biết là tôi sẽ luôn ủng hộ cô mà.” Sinh vật dị hình nói với giọng khàn khàn, trong bóng tối, đôi đồng tử lạnh lùng kia lóe lên một thứ ánh sáng kỳ dị chỉ có ở động vật máu lạnh.
Đào Vi Lan nghe nói như vậy, trên mặt lộ vẻ vui mừng, cô ta đi tới, đưa tay chạm tay vào khuôn mặt lạnh lùng của con sinh vật dị hình kia.
Sinh vật dị hình lặng lẽ đứng ở đó, để mặc cho bàn tay ấm áp của con người chạm vào nó. Làn da thô ráp của nó như bất động, không để cho con người cảm nhận được sự kỳ lạ của nó.
Đào Vi Lan rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của nó, thở dài nói: “A Lưu, ta chỉ còn lại một mình ngươi thôi. Hi vọng ngươi sẽ không phản bội ta!”
Sinh vật dị hình vốn dĩ không có tên, sau khi bọn chúng được tiến hóa, hình thành trí tuệ, học tập ngôn ngữ của nhân loại, mới hiểu được ý nghĩa của tên gọi. Đây là sinh vật dị hình thể tiến hóa cấp A do Đào Vi Lan tưới nước ở linh tuyền tạo thành, nó có chỉ số IQ rất cao. Để cảm ơn sự trợ giúp của Đào Vi Lan, nó đã thỉnh cầu Đào Vi Lan đặt cho nó một cái tên, nên cô ta đã gọi nó là A Lưu.
Chờ sau khi A Lưu đi khỏi, Đào Vi Lan đứng trên ban công nhìn xuống thành phố dưới màn đêm đầy sao, nghe tiếng sinh vật dị hình đang xôn xao bên dưới. Biết A Lưu đã đi tập hợp tất cả sinh vật dị hình quanh đó lại, cô ta không khỏi cười lạnh.
Cho dù ngày mai có bao nhiêu người đến, bọn họ nhất định có đi mà không có về.
Đào Vi Lan vào không gian, uống một chút linh tuyền, luyện tập thuật pháp một lát. Cuối cùng, cô ta ra khỏi không gian, nằm xuống giường, nhắm mắt lại chờ trận chiến ngày mai.
Hơi thở của cô ta nhanh chóng nhẹ nhàng hơn, cơ thể cũng vào trạng thái buồn ngủ.
Khi trời vừa hừng sáng, Đào Vi Lan đột ngột tỉnh giấc, nhảy bật dậy khởi giường như con cá chép, trong tay xuất hiện một thanh kiếm, chém về phía trước.
Ánh kiếm đỏ sẫm chém thẳng vào chiếc tủ nhỏ trước giường, chiếc tủ nhỏ đột ngột sập xuống.
Kẻ đánh lén nhanh chóng lui lại, tránh được một kiếm của cô ta, đứng cách đó vài mét.
Đào Vi Lan nắm chặt thanh kiếm trong tay, trong ánh sáng sớm mai, cuối cùng cô ta cũng nhìn rõ kẻ đã tấn công mình.
“Là cô?” Đào Vi Lan trợn to mắt, vô thức nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Trì Am nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên tay cô ta, vẻ mặt đanh lại, lạnh lùng nói: “Cô lấy thanh kiếm này ở đâu ra?”
Đào Vi Lan im lặng, hai mắt dán chặt vào người của Trì Am, tất cả các tế bào trên người cô ta đều rơi vào trạng thái cảnh giác, cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh. Cô ta đã nhận được tin rằng người phụ nữ tên Trì Am này chính là vợ chưa cưới của Tư Ngang, lần này Tư Ngang cũng đi đến căn cứ Tự Do. Nếu Trì Am ở đây, vậy còn Tư Ngang đâu? Mối hận thù giữa họ quá sâu đậm, Tư Ngang không thể nào bỏ qua cho cô ta.
Trái tim của Đào Vi Lan đập một cách dữ dội.
Rõ ràng A Lưu nói đám người kia hôm nay mới tới, tại sao trời còn chưa sáng thì người này đã đến đây đánh lén cô ta? Chẳng lẽ A Lưu đã phản bội cô ta rồi? Không đúng, A Lưu là sinh vật dị hình, với thái độ căm ghét đối với sinh vật dị hình của Ngao Dẫn, anh ta tuyệt đối sẽ không hợp tác cùng sinh vật dị hình.
Trừ phi là Tư Ngang hợp tác với con sinh vật dị hình kia.
Trong nháy mắt, đầu óc của Đào Vi Lan trở nên trống rỗng, hốc mắt xuất hiện cả tơ máu.
Trì Am thấy cô ta không trả lời, cũng không quá kinh ngạc, mắt vẫn dán chặt vào thanh kiếm gỗ đào trên tay cô ta.
Mặc dù thanh kiếm này được làm bằng gỗ đào, nhưng nó được làm bằng gỗ đào một trăm ngàn năm tuổi trong thời kỳ man hoang, có khắc thêm phù văn trên người của Niên thú, trao cho nó khả năng sát thương mạnh mẽ và sắc bén hơn so với vũ khí thông thường, có thể trảm yêu trừ ma, có thể gọi là thần binh lợi khí, không phải thứ mà con người có thể tạo ra.
Đây là thanh kiếm mà cô đã sử dụng suốt ba kiếp, không ai hiểu rõ nó hơn cô, chẳng lẽ thế giới này thực sự có liên quan đến những thế giới đó sao?
“Cô tìm thấy thanh kiếm gỗ đào này trong không gian của cô đúng không?” Trì Am chậm rãi nói.
Đào Vi Lan không lên tiếng, nhưng từ biểu hiện trên khuôn mặt của cô ta, Trì Am biết mình đã đoán đúng.
Trì Am càng cảm thấy hứng thú với không gian của cô ta hơn, vốn dĩ cô còn tưởng rằng đây là một thế giới không liên quan, nhưng không ngờ lại có thể nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào này ở đây.
Không biết trong không gian của cô ta sẽ có cái gì.
Ngay sau đó, Trì Am lại bay về phía trước.
Đào Vi Lan đang cảnh giác cô, vừa thấy cô bước tới liền dùng một chân đập vào cái tủ nhỏ bên cạnh giường, tạm thời ngăn cô lại. Sau đó cô ta quay người lại, chém về phía cửa phòng
m thanh rạch xé không gian truyền tới, trên mặt Trì Am hiện lên một vệt máu.
Cô không quá để tâm, liên tục lộn ngược mấy vòng về sau để tránh các chiêu kiếm, đồng thời vung thanh kiếm trên tay của mình ra. Đào Vi Lan vội chặn nó lại theo bản năng, mũi của cổ kiếm vừa hay đâm vào lưỡi của thanh kiếm gỗ đào. Đào Vi Lan bị luồng sức mạnh khổng lồ đó chấn động, đột ngột lùi về phía sau, còn thanh kiếm trong tay Trì Am thì bị gãy làm đôi.
Trì Am chậc lưỡi một tiếng, trên mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ.
Quả nhiên là thanh kiếm gỗ đào mà “Niên” đã tặng cho cô.
Trì Am lại lao tới đánh nhau với Đào Vi Lan.
Đào Vi Lan chỉ mới học kiếm được hai ba năm, cũng không có kỹ năng gì, dưới đòn tấn công của Trì Am, cô ta chỉ có thể liên tục né tránh. Nhưng cô ta có một thanh kiếm gỗ đào rất sắc bén, có nó trong tay còn hơn là có thần binh lợi khí, cho nên vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được một chút. Nhớ nó mà cô ta có thể đỡ được đòn tấn công của Trì Am.
…
Lúc này trời đã hửng sáng, toàn bộ thành phố G có hàng chục triệu sinh vật dị hình, đến từ khắp mọi nơi, xúm lại vào khắp các đường lớn ngõ nhỏ. Quả đúng là thành phố của những sinh vật dị hình.
Khi những sinh vật dị hình kia đi tới trung tâm thành phố thì tất cả đột nhiên dừng lại.
Toàn thân bọn chúng cứng đờ, tất cả từ từ lùi lại phía sau, như thể có thứ gì đó ở phía trước khiến chúng phải khiếp sợ.
Một nhóm người đứng trên một tòa nhà cao tầng nhìn xuống, khi họ nhìn thấy đám sinh vật dị hình đang tập trung đông ở trên đường phố, da đầu của họ tê dại.
“Mặc dù biết bọn chúng không thể đi tới được, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, vẫn cảm thấy rất đáng sợ.” Phương Lạc Chương run rẩy, vừa nói vừa quay đầu nhìn Tư Ngang đang bình tĩnh ngồi dưới đất giám sát toàn bộ thành phố G, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Nếu không có loại thuốc do Tư Ngang nghiên cứu ra, bọn họ không thể nào có thể vào được thành phố ngay trong đêm. E rằng khi vừa đặt chân đến đây thì đã bị đám sinh vật dị hình này bao vây, làm kinh động đến Đào Vi Lan rồi.
Irya liếc nhìn cậu ta, vỗ vai cậu ta nói: “Anh Phương, anh yên tâm, tôi sẽ bảo vệ mọi người.”
Phương Lạc Chương khó hiểu hỏi: “Cô có thấy Ngao Dẫn không?”
“Tôi không thấy, không biết anh Ngao Dẫn đã đi đâu rồi, có gặp phải nguy hiểm gì rồi không?” Irya có chút lo lắng, Ngao Dẫn là hoàng đế sáng lập thời đại mới, tuyệt đối không được có chuyện gì xảy ra được.
Anh ta không thể có chuyện gì được đâu! Phương Lạc Chương thầm than thở trong lòng, anh ta chính là nam chính trong truyện nguyên tác. Tất cả mọi người đều có thể chết, nhưng anh ta không những không chết mà còn nhận được một bàn tay vàng trong lúc chiến đấu nữa kìa.
Sau khi tỉnh dậy, toàn thân cô ta toát mồ hôi hột, không tài nào ngủ tiếp được.
Mùa hè không khí oi bức, buổi tối cũng chưa chắc mát mẻ thêm được bao nhiêu, mặc dù bên trong không gian bốn mùa đều như mùa xuân nhưng cô ta không muốn ở mãi trong không gian của mình. Bởi thời gian gần như vĩnh hằng ở nơi đây sẽ khiến cho con người ta phát điên.
Mặc dù thành phố không người này vẫn cho cô ta cảm giác tịch mịch như thế, nhưng có chút sinh vật dị hình đang di chuyển trong bóng tối vẫn mang tới cho cô ta một chút sức sống.
Nghĩ tới đây, không khỏi có chút buồn cười.
Sinh vật dị hình là kẻ thù của nhân loại, nhưng nó lại mang lại cho cô ta cảm giác an toàn, ngẫm lại thấy điên mất thôi. Mà cho dù như thế nhưng cô ta lại không có ý định thay đổi tâm thái của mình, cho dù là sai cũng tốt hơn những con người ghê tởm sẽ phản bội cô ta.
Sau khi phát hiện mình không ngủ được, Đào Vi Lan liền đứng dậy, ngồi trên ghế tựa ngoài ban công, nhìn lên bầu trời đêm, lấy từ trong không gian ra một chai rượu vang đỏ, một mình từ từ uống.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, trong không khí thoang thoảng có mùi tanh tưởi bay đến.
Đào Vi Lan quay đầu nhìn lại, thấy trên ban công bên cạnh có một bóng người giống như thạch sùng đang bò trên đó, nhảy đến một chỗ cách cô khoảng vài mét.
Nó rất cẩn thận, luôn giữ khoảng cách vài mét, vừa vặn không chạm đến giới hạn của cô ta.
“Vi Lan, cô lại mất ngủ nữa rồi.” Một giọng nói khàn khàn vang lên trong màn đêm yên tĩnh..
Sắc mặt của Đào Vi Lan dịu đi một chút, mặc dù giọng nói này vẫn không dễ nghe chút nào nhưng sự quan tâm trong đó lại khiến người ta cảm thấy ấm lòng. Ít nhất, con dị hình này vẫn quan tâm tới cô ta.
Mà càng buồn cười hơn đo là, bây giờ cô ta lại cảm thấy rằng được một sinh vật dị hình quan tâm cũng khá tốt đấy chứ.
Cô ta chỉ khẽ ừ một tiếng, hỏi: “Ngươi đã đi đâu? Trên người ngươi có mùi rất khó chịu.”
“Vừa rồi tôi đi giết một vài thể tiến hóa, bọn chúng không nghe lời.” Bóng người trong bóng tối trả lời.
Vẻ mặt của Đào Vi Lan dịu lại, cô ta nghĩ, cho dù loài người trên thế giới này không đáng để tin tưởng, thì ở đây vẫn còn có một sinh vật không phải con người toàn tâm toàn ý tin tưởng cô ta. Dù cho nó là sinh vật dị hình, nhưng nó sẽ tiến hóa thành nhân loại, đến lúc đó ...
“Ngoài ra, tôi còn nhận được thông tin có một nhóm người đang đến thành phố G. Ngày mai là bọn họ sẽ tới đây, cô cẩn thận một chút đi.”
Đào Vi Lan nhíu mày: “Có biết là ai không?”
“Tôi không biết. Con người nào nhìn cũng đều giống nhau cả, tôi không thể phân biệt được, nhưng tôi có nghe thấy người bên cạnh gọi tên, hình như là đội trưởng của Ẩn Đội ở căn cứ Tự Do.”
Đào Vi Lan cười lạnh một tiếng: “Ngao Dẫn dám có gan đến, ta sẽ khiến hắn ta một đi không trở lại!”
Cô ta chợt đứng lên, nói với nó rằng: “Cho dù có là ai đến đây, lần này ta muốn ngươi giữ tất cả bọn họ ở thành phố G, có được không?”
“Được chứ, cô muốn làm gì thì cứ làm đi! Cô biết là tôi sẽ luôn ủng hộ cô mà.” Sinh vật dị hình nói với giọng khàn khàn, trong bóng tối, đôi đồng tử lạnh lùng kia lóe lên một thứ ánh sáng kỳ dị chỉ có ở động vật máu lạnh.
Đào Vi Lan nghe nói như vậy, trên mặt lộ vẻ vui mừng, cô ta đi tới, đưa tay chạm tay vào khuôn mặt lạnh lùng của con sinh vật dị hình kia.
Sinh vật dị hình lặng lẽ đứng ở đó, để mặc cho bàn tay ấm áp của con người chạm vào nó. Làn da thô ráp của nó như bất động, không để cho con người cảm nhận được sự kỳ lạ của nó.
Đào Vi Lan rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của nó, thở dài nói: “A Lưu, ta chỉ còn lại một mình ngươi thôi. Hi vọng ngươi sẽ không phản bội ta!”
Sinh vật dị hình vốn dĩ không có tên, sau khi bọn chúng được tiến hóa, hình thành trí tuệ, học tập ngôn ngữ của nhân loại, mới hiểu được ý nghĩa của tên gọi. Đây là sinh vật dị hình thể tiến hóa cấp A do Đào Vi Lan tưới nước ở linh tuyền tạo thành, nó có chỉ số IQ rất cao. Để cảm ơn sự trợ giúp của Đào Vi Lan, nó đã thỉnh cầu Đào Vi Lan đặt cho nó một cái tên, nên cô ta đã gọi nó là A Lưu.
Chờ sau khi A Lưu đi khỏi, Đào Vi Lan đứng trên ban công nhìn xuống thành phố dưới màn đêm đầy sao, nghe tiếng sinh vật dị hình đang xôn xao bên dưới. Biết A Lưu đã đi tập hợp tất cả sinh vật dị hình quanh đó lại, cô ta không khỏi cười lạnh.
Cho dù ngày mai có bao nhiêu người đến, bọn họ nhất định có đi mà không có về.
Đào Vi Lan vào không gian, uống một chút linh tuyền, luyện tập thuật pháp một lát. Cuối cùng, cô ta ra khỏi không gian, nằm xuống giường, nhắm mắt lại chờ trận chiến ngày mai.
Hơi thở của cô ta nhanh chóng nhẹ nhàng hơn, cơ thể cũng vào trạng thái buồn ngủ.
Khi trời vừa hừng sáng, Đào Vi Lan đột ngột tỉnh giấc, nhảy bật dậy khởi giường như con cá chép, trong tay xuất hiện một thanh kiếm, chém về phía trước.
Ánh kiếm đỏ sẫm chém thẳng vào chiếc tủ nhỏ trước giường, chiếc tủ nhỏ đột ngột sập xuống.
Kẻ đánh lén nhanh chóng lui lại, tránh được một kiếm của cô ta, đứng cách đó vài mét.
Đào Vi Lan nắm chặt thanh kiếm trong tay, trong ánh sáng sớm mai, cuối cùng cô ta cũng nhìn rõ kẻ đã tấn công mình.
“Là cô?” Đào Vi Lan trợn to mắt, vô thức nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Trì Am nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên tay cô ta, vẻ mặt đanh lại, lạnh lùng nói: “Cô lấy thanh kiếm này ở đâu ra?”
Đào Vi Lan im lặng, hai mắt dán chặt vào người của Trì Am, tất cả các tế bào trên người cô ta đều rơi vào trạng thái cảnh giác, cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh. Cô ta đã nhận được tin rằng người phụ nữ tên Trì Am này chính là vợ chưa cưới của Tư Ngang, lần này Tư Ngang cũng đi đến căn cứ Tự Do. Nếu Trì Am ở đây, vậy còn Tư Ngang đâu? Mối hận thù giữa họ quá sâu đậm, Tư Ngang không thể nào bỏ qua cho cô ta.
Trái tim của Đào Vi Lan đập một cách dữ dội.
Rõ ràng A Lưu nói đám người kia hôm nay mới tới, tại sao trời còn chưa sáng thì người này đã đến đây đánh lén cô ta? Chẳng lẽ A Lưu đã phản bội cô ta rồi? Không đúng, A Lưu là sinh vật dị hình, với thái độ căm ghét đối với sinh vật dị hình của Ngao Dẫn, anh ta tuyệt đối sẽ không hợp tác cùng sinh vật dị hình.
Trừ phi là Tư Ngang hợp tác với con sinh vật dị hình kia.
Trong nháy mắt, đầu óc của Đào Vi Lan trở nên trống rỗng, hốc mắt xuất hiện cả tơ máu.
Trì Am thấy cô ta không trả lời, cũng không quá kinh ngạc, mắt vẫn dán chặt vào thanh kiếm gỗ đào trên tay cô ta.
Mặc dù thanh kiếm này được làm bằng gỗ đào, nhưng nó được làm bằng gỗ đào một trăm ngàn năm tuổi trong thời kỳ man hoang, có khắc thêm phù văn trên người của Niên thú, trao cho nó khả năng sát thương mạnh mẽ và sắc bén hơn so với vũ khí thông thường, có thể trảm yêu trừ ma, có thể gọi là thần binh lợi khí, không phải thứ mà con người có thể tạo ra.
Đây là thanh kiếm mà cô đã sử dụng suốt ba kiếp, không ai hiểu rõ nó hơn cô, chẳng lẽ thế giới này thực sự có liên quan đến những thế giới đó sao?
“Cô tìm thấy thanh kiếm gỗ đào này trong không gian của cô đúng không?” Trì Am chậm rãi nói.
Đào Vi Lan không lên tiếng, nhưng từ biểu hiện trên khuôn mặt của cô ta, Trì Am biết mình đã đoán đúng.
Trì Am càng cảm thấy hứng thú với không gian của cô ta hơn, vốn dĩ cô còn tưởng rằng đây là một thế giới không liên quan, nhưng không ngờ lại có thể nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào này ở đây.
Không biết trong không gian của cô ta sẽ có cái gì.
Ngay sau đó, Trì Am lại bay về phía trước.
Đào Vi Lan đang cảnh giác cô, vừa thấy cô bước tới liền dùng một chân đập vào cái tủ nhỏ bên cạnh giường, tạm thời ngăn cô lại. Sau đó cô ta quay người lại, chém về phía cửa phòng
m thanh rạch xé không gian truyền tới, trên mặt Trì Am hiện lên một vệt máu.
Cô không quá để tâm, liên tục lộn ngược mấy vòng về sau để tránh các chiêu kiếm, đồng thời vung thanh kiếm trên tay của mình ra. Đào Vi Lan vội chặn nó lại theo bản năng, mũi của cổ kiếm vừa hay đâm vào lưỡi của thanh kiếm gỗ đào. Đào Vi Lan bị luồng sức mạnh khổng lồ đó chấn động, đột ngột lùi về phía sau, còn thanh kiếm trong tay Trì Am thì bị gãy làm đôi.
Trì Am chậc lưỡi một tiếng, trên mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ.
Quả nhiên là thanh kiếm gỗ đào mà “Niên” đã tặng cho cô.
Trì Am lại lao tới đánh nhau với Đào Vi Lan.
Đào Vi Lan chỉ mới học kiếm được hai ba năm, cũng không có kỹ năng gì, dưới đòn tấn công của Trì Am, cô ta chỉ có thể liên tục né tránh. Nhưng cô ta có một thanh kiếm gỗ đào rất sắc bén, có nó trong tay còn hơn là có thần binh lợi khí, cho nên vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được một chút. Nhớ nó mà cô ta có thể đỡ được đòn tấn công của Trì Am.
…
Lúc này trời đã hửng sáng, toàn bộ thành phố G có hàng chục triệu sinh vật dị hình, đến từ khắp mọi nơi, xúm lại vào khắp các đường lớn ngõ nhỏ. Quả đúng là thành phố của những sinh vật dị hình.
Khi những sinh vật dị hình kia đi tới trung tâm thành phố thì tất cả đột nhiên dừng lại.
Toàn thân bọn chúng cứng đờ, tất cả từ từ lùi lại phía sau, như thể có thứ gì đó ở phía trước khiến chúng phải khiếp sợ.
Một nhóm người đứng trên một tòa nhà cao tầng nhìn xuống, khi họ nhìn thấy đám sinh vật dị hình đang tập trung đông ở trên đường phố, da đầu của họ tê dại.
“Mặc dù biết bọn chúng không thể đi tới được, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, vẫn cảm thấy rất đáng sợ.” Phương Lạc Chương run rẩy, vừa nói vừa quay đầu nhìn Tư Ngang đang bình tĩnh ngồi dưới đất giám sát toàn bộ thành phố G, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Nếu không có loại thuốc do Tư Ngang nghiên cứu ra, bọn họ không thể nào có thể vào được thành phố ngay trong đêm. E rằng khi vừa đặt chân đến đây thì đã bị đám sinh vật dị hình này bao vây, làm kinh động đến Đào Vi Lan rồi.
Irya liếc nhìn cậu ta, vỗ vai cậu ta nói: “Anh Phương, anh yên tâm, tôi sẽ bảo vệ mọi người.”
Phương Lạc Chương khó hiểu hỏi: “Cô có thấy Ngao Dẫn không?”
“Tôi không thấy, không biết anh Ngao Dẫn đã đi đâu rồi, có gặp phải nguy hiểm gì rồi không?” Irya có chút lo lắng, Ngao Dẫn là hoàng đế sáng lập thời đại mới, tuyệt đối không được có chuyện gì xảy ra được.
Anh ta không thể có chuyện gì được đâu! Phương Lạc Chương thầm than thở trong lòng, anh ta chính là nam chính trong truyện nguyên tác. Tất cả mọi người đều có thể chết, nhưng anh ta không những không chết mà còn nhận được một bàn tay vàng trong lúc chiến đấu nữa kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.