Chương 431: Hắc Ám Xâm Nhập
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Lúc này, Tư Ngang đột nhiên đứng dậy, đi ra ban công nhìn về phía tòa nhà đối diện.
Phương Lạc Chương và những người khác cũng đi theo anh, nhìn sang tòa nhà đối diện. Bên đó đang có hai người đánh nhau từ trong phòng ra đến tận ban công, sau đó trực tiếp nhảy ra khỏi ban công.
Vãi chùy ạ! Tầng mười mấy luôn đấy, các người muốn làm gì thế!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt lên.
Nhưng khi nhìn thấy hai người họ vẫn tiếp tục đánh nhau từ lầu trên xuống lầu dưới, rồi từ lầu dưới đánh lên trên, mọi người đều không nhịn được mà há hốc mồm miệng =口= !
Thực ra đây không phải là mạt thế, mà là đang quay phim võ hiệp đúng không?
“Hóa ra… chị Trì lợi hại đến như vậy sao?” Irya lắp bắp nói. Cho dù là con người ở năm trăm năm sau cũng không thể nào có thể vượt nóc băng tường mà không có công cụ hỗ trợ như bọn họ bây giờ!
Phương Lạc Chương ngây người một lúc, hồi tưởng lại câu chuyện fanfic trọng sinh, giới thiệu Đào Vi Lan tu luyện pháp thuật của thiên sư, nghe nói trong đó có một bộ nội công tâm pháp, nếu như tu luyện thành công sẽ có thể băng tường vượt nóc như vậy. Như vậy có nghĩa là hiện tại Đào Vi Lan đã tu luyện thành công rồi đúng không? Còn về phần Trì Am, cô là miếng vá bug của thế giới này, cũng là thiên sư, lợi hại một chút cũng không có gì.
Phương Lạc Chương rất nhanh chóng tiếp nhận thiết lập của hai người đó, hưng phấn theo dõi trận đánh của hai người, trong lòng thầm mong muốn có thêm hai con mắt nữa để không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.
Hai người đánh nhau khoảng nửa giờ, Tư Ngang đột nhiên xuống lầu.
“Cậu chủ Tư, anh định đi đâu thế?” Phương Lạc Chương vội vội vã vã đi theo xuống dưới.
Irya, La Thành và những người khác cũng đang bận rộn thu dọn đồ đạc của họ, chạy xuống với anh. Thế còn những sinh vật dị hình đang bao vây khắp nơi thì làm thế nào? Căn bản không cần lo lắng nữa, không thấy những cái kia sinh vật dị hình ở cách nơi này trong vòng bán kính một dặm đều nghe tiếng mà chạy rồi sao?
Khi Tư Ngang đi tới chiến trường thì đã thấy Đào Vi Lan máu me khắp người đang dựa vào bức tường, nhìn Trì Am với ánh mắt oán hận.
Trì Am không nhìn cô ta, cầm thanh kiếm gỗ đào trên tay với vẻ mặt hoài niệm.
Bước chân của Tư Ngang hơi ngừng lại, thành thật mà nói, anh không thích cô lộ ra vẻ mặt như vậy, như thể có chuyện mà anh không biết đã xảy ra, khiến tâm tình của anh trở nên bực bội vô cớ.
Anh ghét tất cả những thứ mà bản thân không thể kiểm soát, nhưng sự tồn tại của người phụ nữ này luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Tư Ngang hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, cất tiếng gọi: “Am Am.”
Trì Am quay đầu, nhìn thấy người đàn ông bước đi trong thành phố hoang vu cũ nát. Ký ức về những thế giới khác xuất hiện chống chéo lên nhau, những kí ức mà cô nghĩ rằng đã bị khóa chặt lại thực sự vẫn luôn được cất giữ trong tâm trí cô, cô không bao giờ quên được
Cô nở một nụ cười rạng rỡ, nói với anh: “Tư Ngang, thanh kiếm này rất đẹp.”
Ánh mắt của Tư Ngang rơi xuống thanh kiếm gỗ đào kia, mặc dù cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cũng không nghĩ nhiều về nó. Anh chỉ ừ bừa một tiếng rồi đi đến bên cạnh cô, nhìn về phía Đào Vi Lan đang uể oải ngồi dựa vào bên tường.
Đối tượng cho sự oán hận của Đào Vi Lan chuyển sang anh.
Tư Ngang nở một nụ cười lạnh, ngạo mạn nói: “Đào Vi Lan, nhìn cô thật là thê thảm.”
“Tư … Ngang!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng, hận không thể xé nát khuôn mặt của người đàn ông này.
Tư Ngang cười một tiếng, giọng nói nghe như đang thở dài: “Kẻ bại trận vẫn luôn là kẻ bại trận! Kiếp trước đã thất bại, thì kiếp này cũng sẽ như vậy thôi!”
Lời nói này đã kích thích Đào Vi Lan cực mạnh, cô ta không để ý thân thể đang bị thương, vội vàng xông lên nhưng lại bị Tư Ngang đạp một cước bay ngược lại vào tường. Cô ta phun ra một ngụm máu, nằm co quắp ở đó không dậy nổi.
“Grừ … “
Một bóng người nhanh chóng nhào tới, Irya và những người khác vừa chạy từ trên lầu xuống bất giác hét lớn.
Trì Am trở tay ném kiếm gỗ đào đi qua, mũi kiếm xuyên qua không khí, đâm trúng người con sinh vật dị hình đang nhào tới chỗ Đào Vi Lan, ghim nó vào trên tường. Con sinh vật dị hình kia nắm lấy cơ thể của Đào Vi Lan, cắn xé da thịt trên vai cô ta với vẻ mặt thích thú.
Ngao Dẫn đuổi theo con sinh vật dị hình kia tới đây thì thấy được thấy cảnh này. Hai mắt anh ta giật giật, hét lên: “Đào Vi Lan, em không sao chứ?”
Lúc này, tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ ràng, con sinh vật dị hình bị kiếm gỗ đào ghim trên tường kia đang mặc quần áo của nhân loại, tứ chi mảnh khảnh không khác gì con người. Ngoại trừ một số vảy nhỏ quanh cổ và má, làn da ở những nơi khác đều có màu trắng sữa. Các đường nét trên khuôn mặt khá rõ ràng, nhìn rất giống với ngũ quan của con người, trên đỉnh đầu còn có mấy sợi lông mọc ra rất giống với tóc người.
Nếu như không nhìn kỹ, con sinh vật dị hình này trông hoàn toàn giống với nhân loại.
Đây chính là con sinh vật dị hình cấp A được Đào Vi Lan dùng linh tuyền nuôi dưỡng thành.
Ngao Dẫn nhanh chóng xông tới, kéo Đào Vi Lan đang chảy máu ở vai tránh xa con sinh vật dị hình kia, đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm vào nó. Nhưng khi phát hiện con dị hình đang được ghim chặt trên tường bằng một thanh kiếm không biết làm từ loại gỗ gì, anh ta thoáng kinh ngạc.
“Tại sao anh lại ở đây?” Tư Ngang ghét bỏ hỏi.
Ngao Dẫn nhanh chóng cầm máu trên vai của Đào Vi Lan. Nhìn thấy vết thương nhìn thấy được cả xương, vừa tức giận vừa đáp: “Con sinh vật dị hình cấp A này thực lực quá mạnh, tôi đánh không lại nó. Vốn dĩ là muốn dẫn nó ra bên ngoài thành, ai ngờ nó đột nhiên quay trở lại, đoán chừng là đã hiểu được kế hoạch của chúng ta không phải để đối phó nó mà là Đào Vi Lan.”
Ngao Dẫn cũng rất đau khổ, sau tận thế, do nhiều nguyên nhân khác nhau, thực lực của anh ta vẫn luôn mạnh mẽ, đã lọt vào top năm cường giả mạnh nhất của nhân loại. Hiếm có sinh vật nào có thể làm khó được anh ta, thế nhưng hôm nay anh ta suýt nữa thì bại trong tay của một sinh vật dị hình cấp A.
Con sinh vật dị hình này có IQ của một người trưởng thành, sau khi phát hiện ra mục đích của Ngao Dẫn, nó hiểu rằng chỗ Đào Vi Lan đã xảy ra chuyện, cho nên lập tức chạy về.
…
Phương Lạc Chương và những người khác cũng đi theo anh, nhìn sang tòa nhà đối diện. Bên đó đang có hai người đánh nhau từ trong phòng ra đến tận ban công, sau đó trực tiếp nhảy ra khỏi ban công.
Vãi chùy ạ! Tầng mười mấy luôn đấy, các người muốn làm gì thế!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt lên.
Nhưng khi nhìn thấy hai người họ vẫn tiếp tục đánh nhau từ lầu trên xuống lầu dưới, rồi từ lầu dưới đánh lên trên, mọi người đều không nhịn được mà há hốc mồm miệng =口= !
Thực ra đây không phải là mạt thế, mà là đang quay phim võ hiệp đúng không?
“Hóa ra… chị Trì lợi hại đến như vậy sao?” Irya lắp bắp nói. Cho dù là con người ở năm trăm năm sau cũng không thể nào có thể vượt nóc băng tường mà không có công cụ hỗ trợ như bọn họ bây giờ!
Phương Lạc Chương ngây người một lúc, hồi tưởng lại câu chuyện fanfic trọng sinh, giới thiệu Đào Vi Lan tu luyện pháp thuật của thiên sư, nghe nói trong đó có một bộ nội công tâm pháp, nếu như tu luyện thành công sẽ có thể băng tường vượt nóc như vậy. Như vậy có nghĩa là hiện tại Đào Vi Lan đã tu luyện thành công rồi đúng không? Còn về phần Trì Am, cô là miếng vá bug của thế giới này, cũng là thiên sư, lợi hại một chút cũng không có gì.
Phương Lạc Chương rất nhanh chóng tiếp nhận thiết lập của hai người đó, hưng phấn theo dõi trận đánh của hai người, trong lòng thầm mong muốn có thêm hai con mắt nữa để không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.
Hai người đánh nhau khoảng nửa giờ, Tư Ngang đột nhiên xuống lầu.
“Cậu chủ Tư, anh định đi đâu thế?” Phương Lạc Chương vội vội vã vã đi theo xuống dưới.
Irya, La Thành và những người khác cũng đang bận rộn thu dọn đồ đạc của họ, chạy xuống với anh. Thế còn những sinh vật dị hình đang bao vây khắp nơi thì làm thế nào? Căn bản không cần lo lắng nữa, không thấy những cái kia sinh vật dị hình ở cách nơi này trong vòng bán kính một dặm đều nghe tiếng mà chạy rồi sao?
Khi Tư Ngang đi tới chiến trường thì đã thấy Đào Vi Lan máu me khắp người đang dựa vào bức tường, nhìn Trì Am với ánh mắt oán hận.
Trì Am không nhìn cô ta, cầm thanh kiếm gỗ đào trên tay với vẻ mặt hoài niệm.
Bước chân của Tư Ngang hơi ngừng lại, thành thật mà nói, anh không thích cô lộ ra vẻ mặt như vậy, như thể có chuyện mà anh không biết đã xảy ra, khiến tâm tình của anh trở nên bực bội vô cớ.
Anh ghét tất cả những thứ mà bản thân không thể kiểm soát, nhưng sự tồn tại của người phụ nữ này luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Tư Ngang hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, cất tiếng gọi: “Am Am.”
Trì Am quay đầu, nhìn thấy người đàn ông bước đi trong thành phố hoang vu cũ nát. Ký ức về những thế giới khác xuất hiện chống chéo lên nhau, những kí ức mà cô nghĩ rằng đã bị khóa chặt lại thực sự vẫn luôn được cất giữ trong tâm trí cô, cô không bao giờ quên được
Cô nở một nụ cười rạng rỡ, nói với anh: “Tư Ngang, thanh kiếm này rất đẹp.”
Ánh mắt của Tư Ngang rơi xuống thanh kiếm gỗ đào kia, mặc dù cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cũng không nghĩ nhiều về nó. Anh chỉ ừ bừa một tiếng rồi đi đến bên cạnh cô, nhìn về phía Đào Vi Lan đang uể oải ngồi dựa vào bên tường.
Đối tượng cho sự oán hận của Đào Vi Lan chuyển sang anh.
Tư Ngang nở một nụ cười lạnh, ngạo mạn nói: “Đào Vi Lan, nhìn cô thật là thê thảm.”
“Tư … Ngang!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng, hận không thể xé nát khuôn mặt của người đàn ông này.
Tư Ngang cười một tiếng, giọng nói nghe như đang thở dài: “Kẻ bại trận vẫn luôn là kẻ bại trận! Kiếp trước đã thất bại, thì kiếp này cũng sẽ như vậy thôi!”
Lời nói này đã kích thích Đào Vi Lan cực mạnh, cô ta không để ý thân thể đang bị thương, vội vàng xông lên nhưng lại bị Tư Ngang đạp một cước bay ngược lại vào tường. Cô ta phun ra một ngụm máu, nằm co quắp ở đó không dậy nổi.
“Grừ … “
Một bóng người nhanh chóng nhào tới, Irya và những người khác vừa chạy từ trên lầu xuống bất giác hét lớn.
Trì Am trở tay ném kiếm gỗ đào đi qua, mũi kiếm xuyên qua không khí, đâm trúng người con sinh vật dị hình đang nhào tới chỗ Đào Vi Lan, ghim nó vào trên tường. Con sinh vật dị hình kia nắm lấy cơ thể của Đào Vi Lan, cắn xé da thịt trên vai cô ta với vẻ mặt thích thú.
Ngao Dẫn đuổi theo con sinh vật dị hình kia tới đây thì thấy được thấy cảnh này. Hai mắt anh ta giật giật, hét lên: “Đào Vi Lan, em không sao chứ?”
Lúc này, tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ ràng, con sinh vật dị hình bị kiếm gỗ đào ghim trên tường kia đang mặc quần áo của nhân loại, tứ chi mảnh khảnh không khác gì con người. Ngoại trừ một số vảy nhỏ quanh cổ và má, làn da ở những nơi khác đều có màu trắng sữa. Các đường nét trên khuôn mặt khá rõ ràng, nhìn rất giống với ngũ quan của con người, trên đỉnh đầu còn có mấy sợi lông mọc ra rất giống với tóc người.
Nếu như không nhìn kỹ, con sinh vật dị hình này trông hoàn toàn giống với nhân loại.
Đây chính là con sinh vật dị hình cấp A được Đào Vi Lan dùng linh tuyền nuôi dưỡng thành.
Ngao Dẫn nhanh chóng xông tới, kéo Đào Vi Lan đang chảy máu ở vai tránh xa con sinh vật dị hình kia, đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm vào nó. Nhưng khi phát hiện con dị hình đang được ghim chặt trên tường bằng một thanh kiếm không biết làm từ loại gỗ gì, anh ta thoáng kinh ngạc.
“Tại sao anh lại ở đây?” Tư Ngang ghét bỏ hỏi.
Ngao Dẫn nhanh chóng cầm máu trên vai của Đào Vi Lan. Nhìn thấy vết thương nhìn thấy được cả xương, vừa tức giận vừa đáp: “Con sinh vật dị hình cấp A này thực lực quá mạnh, tôi đánh không lại nó. Vốn dĩ là muốn dẫn nó ra bên ngoài thành, ai ngờ nó đột nhiên quay trở lại, đoán chừng là đã hiểu được kế hoạch của chúng ta không phải để đối phó nó mà là Đào Vi Lan.”
Ngao Dẫn cũng rất đau khổ, sau tận thế, do nhiều nguyên nhân khác nhau, thực lực của anh ta vẫn luôn mạnh mẽ, đã lọt vào top năm cường giả mạnh nhất của nhân loại. Hiếm có sinh vật nào có thể làm khó được anh ta, thế nhưng hôm nay anh ta suýt nữa thì bại trong tay của một sinh vật dị hình cấp A.
Con sinh vật dị hình này có IQ của một người trưởng thành, sau khi phát hiện ra mục đích của Ngao Dẫn, nó hiểu rằng chỗ Đào Vi Lan đã xảy ra chuyện, cho nên lập tức chạy về.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.