Chương 466: Linh Đồ Sư
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Sau khi ăn xong bữa sáng, Trì Am và Tư Ngang đi dạo quanh thành Khương Châu.
Bình thường ở thành Khương Châu vẫn gặp được Vu tộc qua lại, cho nên Tư Ngang mặc nguyên áo choàng Vu Thần ra ngoài cũng không bị người nào chú ý, nhiều nhất cũng chỉ bởi vì áo choàng Vu Thần trên người hắn có điểm khác biệt với những Vu tộc khác nên mấy Nhân tộc nhìn kỹ hơn chút thôi.
Nếu là người không hiểu rõ lịch sử của Vu tộc, không tự mình từng đến Vu tộc, rất ít người phân biệt được cách ăn mặc của người Vu tộc bình thường và Đại Vu Thần Điện có gì khác nhau.
Ngược lại các Vu tộc lại vô cùng phấn khích, ngoài phấn khích phần nhiều còn là biểu cảm cung kính.
Tuy thành Khương Châu không lớn nhưng phố xá đều vô cùng phồn hoa, người tới người lui, hai người đi một đoạn, thiếu chút nữa đã bị người ta đẩy vào góc.
Đi qua một cửa hàng bán linh đồ, Trì Am muốn mua một ít giấy linh trắng nên kéo theo Tư Ngang tiến vào.
Trì Am đi dạo một lúc trong cửa hàng, ngắm đủ rồi, lúc chuẩn bị mua ít giấy linh trắng, bút phù và chu sa bỗng phát hiện ra một vấn đề lớn.
Nàng quay đầu nhìn về phía vị Thiên Vu đại nhân, thì thầm hỏi: “Huynh có tiền tệ giao dịch của Nhân tộc không?”
Thiên Vu đại nhân: “…”
Hai người quay mặt nhìn nhau, sau đó Trì Am âm thầm nghiêng đầu mỉm cười vừa ấm áp lại vừa thân mật, dịu dàng nói với nhân viên trong cửa hàng đang đứng bên cạnh: “Thực xin lỗi quá, ta ra ngoài mà quên mất đem theo linh tệ rồi.”
Nhân viên cửa hàng nghi hoặc nhìn bọn họ, hai người ăn mặc sáng sủa đẹp đẽ, nhìn không giống với người thiếu tiền.
“Đợi lát nữa chúng ta lại tới nhé, những giấy linh này ta vẫn cần, ngươi yên tâm đi.”
Khuôn mặt Trì Am nghiêm túc đảm bảo, sau đó đưa Tư Ngang ra cửa, trong lòng lại thấy ảo não.
Nàng chưa từng biết rằng thì ra mình là một kẻ nghèo rớt mồng tơi thế này, càng không biết Thiên Vu đại nhân được cả bộ lạc Vu tộc tôn sùng cũng là một người không một xu dính túi.
Chuyện này cũng không trách Trì Am được, kể từ sau khi nàng tỉnh lại hoàn toàn mất đi trí nhớ, vẫn luôn sinh sống ở Vu tộc, ăn mặc đồ dùng đều có người chuẩn bị nên chưa từng nghĩ đến mua đồ phải cần tiền. Trong bộ lạc của Vu tộc, đa số đều có tập tục đổi đồ lấy đồ, không cần tiền tệ mua sắm mà nàng cũng chưa từng chủ động cần mua thứ gì.
Còn với Tư Ngang, hắn là Thiên Vu, ăn mặc đi lại của hắn đều tự có Thần Điện lo liệu chuẩn bị, vốn không cần hắn phải lo lắng chuyện này, những Đại Vu phụng sự có Man dẫn đầu đã sớm chuẩn bị đầy đủ hết rồi.
Tiền tệ thông dụng là thứ gì? Thiên Vu vốn không cần đến.
Như bộ quần áo trên người Trì Am thực ra cũng là do Man chuẩn bị.
Man giống như vị quản gia toàn năng của những gia tộc lớn ở Nhân tộc, chuyện gì cũng không khiến bọn họ phải bận tâm.
Nhưng Man không biết hôm nay bọn họ muốn ra ngoài đi mua đồ, càng không biết thứ bọn họ muốn mua là đồ dùng của Linh Đồ Sư.
Phía Nhân tộc có hai loại tiền tệ thông dụng, một loại là linh tệ, còn một loại là vàng bạc. Linh tệ là tiền tệ thông dụng của Linh Đồ Sư và Kiếm Sư, còn vàng bạc là tiền thông dụng của người bình thường.
Vậy là hai người trở về khách điếm tìm Man lấy chút ít linh tệ.
Tuy linh tệ là tiền tệ của Nhân tộc nhưng Vu tộc cũng không thiếu, vì dù sao cũng là tiền tệ thông dụng mà Nhân tộc công nhận, hai tộc khi giao dịch cũng sẽ đến tay Vu tộc, người Vu tộc rất ít khi dùng loại tiền này nên giữ lại.
Lần này phải đến Nhân tộc, ai biết đến lúc ấy có thích đồ vật gì của Nhân tộc cần dùng tiền tệ mua hay không, cho nên lúc ra ngoài Man đã chuẩn bị rất nhiều linh tệ.
“Đại nhân và A Am tiểu thư cần mua thứ gì? Có cần ta giúp hai người mua về không?” Man quan tâm hỏi han.
“Không cần đâu.”
Khuôn mặt Tư Ngang lạnh tanh nhận lấy túi tiền, kéo theo Trì Am ra ngoài.
Man nhìn bóng lưng của hắn, bỗng dưng cảm thấy tâm trạng của Thiên Vu đại nhân lúc này rất không vui, lẽ nào bởi vì lúc trước bọn họ ra ngoài mua đồ lại phát hiện ra hắn là một người đàn ông nhưng không thể trả tiền cho người yêu của mình nên thẹn quá hoá giận rồi sao?
Cuối cùng cũng mua được thứ đồ cần về tay, Trì Am liếc nhìn hắn, cười nói: “Huynh đừng giận nữa mà. Huynh nhìn này, so với huynh thì hiện giờ ta chẳng có thứ gì hết, đều là ăn của huynh, uống của huynh, ở nơi của huynh, bây giờ còn tiêu tiền của huynh nữa. Xem ra lệnh chủ Bạch Hổ như ta này cũng thất bại lắm, toàn bắt vạ huynh nuôi thôi.”
Nét mặt Tư Ngang bớt giận: “Nuôi nàng ta rất vui.”
Da mặt Trì Am rất dày, nói tiếp: “Vậy tốt, sau này để huynh nuôi đấy.”
Khoé môi hắn cong lên, vui vẻ không sao nói hết.
Đợi bọn họ trở về, Man đang đứng dưới hiên, nhìn thấy trên mặt Thiên Vu đại nhân có ý cười như có như không bèn biết bây giờ tâm trạng hắn đã rất tốt, chắc hắn lại được A Am tiểu thư dỗ cho vui vẻ rồi.
Đúng là người trẻ tuổi.
Đúng vậy, tuổi thọ của Vu tộc rất dài, Thiên Vu mới hai trăm tuổ đầu, trong mắt Man cũng chỉ là một người trẻ tuổi thôi.
Mọi người nghỉ ngơi hai ngày ở thành Khương Châu rồi lại xuất phát.
Thần sắc Thủy Nguyệt Hoa vô cùng tiều tuỵ, còn mệt mỏi hơn cả hai tháng vội trên đường lúc trước, dường như hai ngày này bà ta không hề được nghỉ ngơi mà đang làm chuyện gì lớn.
Thiên Thanh lo lắng nhìn cô cô nhà mình, hai hôm nay cô cô đều ở trong phòng, chẳng hề đi đâu mà thế nào nhìn lại càng tiều tuỵ hơn thế?
Đôi mắt Thủy Nguyệt Hoa rất sáng, cười đáp: “Thiên Thanh, ta không sao, ta rất ổn, không thể tốt hơn bây giờ nữa.”
Thiên Thanh nhìn dáng vẻ ấy của bà ta, ngược lại càng cảm thấy lo lắng hơn.
Từ thành Khương Châu đến khe Thanh Khê hết gần một tháng lộ trình, lại thêm chuyện bọn Quỷ tộc tấn công xuất quỷ nhập thần nên có khả năng sẽ mất thêm chút thời gian, mọi người đều không dám thiếu cảnh giác.
Trì Am làm tổ trong xe thú hoang, ban ngày dùng giấy linh vẽ linh đồ, buổi tối khoanh chân tu luyện, lúc nghỉ ngơi dọc đường lại trốn đám đông luyện kiếm, nhất thời vô cùng bận rộn.
Ngoài những lúc bận rộn, Tư Ngang cũng dành thời gian giải thích cho nàng những thế lực của Nhân tộc, để nàng có khái niệm cơ bản.
Thế lực của Nhân tộc chia làm hai phe, một phe là Linh Đồ Sư, một phe là Kiếm Sư.
Linh Đồ Sư và Kiếm Sư cũng không có nhiều thế lực lắm, trong đó chủ yếu là ba thế lực: Tông gia, nước Đông Lâm, nước Tây Hải.
Hai nước Đông Lâm và Tây Hải là đất nước do hai vị Kiếm Sư cấp Hoàng gây dựng lên, cùng với Tông gia hình thành lên ba thế lực thế chân vạc.
“Lịch sử của Tông gia Linh Đồ Sư đã có hơn một vạn năm, còn lịch sử của hai nước Đông Lâm và Tây Hải ít hơn, mới chỉ có mấy nghìn năm. Mỗi một đời Hoàng đế của bọn họ đều có thực lực Kiếm Sư cấp Hoàng, chỉ có Kiếm Sư cấp Hoàng mới có thể được xưng là Hoàng đế.” Tư Ngang trải giấy sơ đồ quan hệ thế lực Nhân tộc trước mặt nàng, nói: “Nàng cần nhớ những điều này.”
Trì Am liếc mắt, không khỏi cảm thấy đau đầu: “Nhiều quá, còn phức tạp hơn cả Vu tộc nữa…”
“Đương nhiên, Vu tộc chỉ có một Thần Điện, mà người trong tộc của ta cũng đáng yêu hơn nhiều, bọn họ đều không giỏi bày âm mưu.” Tư Ngang nói đến đây, khóe miệng cũng hơi giương cao.
Nếu như không có sức mạnh của các vì sao, lại có Thiên Vu dõi theo, chỉ sợ rằng với tính cách thuần lương của Vu tộc, đã sớm bị Nhân tộc thôn tính từ nghìn năm trước rồi.
Tư Ngang có thể nói là khác biệt trong Thiên Vu, từ khi hắn trở thành Thiên Vu, thực lực của cả Vu tộc càng lúc càng nâng cao, Nhân tộc muốn kiếm lời của Vu tộc cũng không dễ dàng như trước nữa.
Trì Am chỉ đành nhọc nhằn cố nhớ hết, nàng lướt một lần, phát hiện ra quen thuộc nhất là Thuỷ gia và Thiên gia, bởi vì nhân vật đại diện của hai nhà ấy đều ở đây. = =!
Xem xong hết, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ vì sao Thủy Nguyệt Hoa và Thiên Thanh rõ ràng là cô cháu nhưng lại không cùng họ.
“Thì ra Thủy Nguyệt Hoa vì muốn làm tộc trưởng của Thuỷ gia nên đã vứt bỏ họ của mình, như trở mặt với Thiên gia.” Trì Am bừng hiểu ra: “Đủ nhẫn tâm, chẳng trách có thể đi tới được bây giờ.”
Tư Ngang bỏ bút, cười đáp: “Vừa hay có thể lợi dụng.”
Trì Am ồ một tiếng, tiếp tục phấn đấu.
Cùng với hướng bọn họ đi sâu vào địa bàn của Nhân tộc, Quỷ tộc càng lúc càng đông.
Sau khi Quỷ tộc đột phá phong ấn thi nhau phá tổ xông ra, liên tiếp đánh chiếm ba thành của Nhân tộc, tuy rằng ba thành đó cuối cùng cũng bị Nhân tộc cướp lại được, nhưng thiệt hại thương vong của Nhân tộc thảm trọng, có rất nhiều Quỷ tộc chạy thoát du thử du thực ở địa bàn của Nhân tộc.
Cả một đường này, bọn họ gặp mấy đám Quỷ tộc.
Mỗi lần Quỷ tộc xuất hiện, Trì Am là người xông ra đầu tiên, lấy Quỷ tộc để thử kiếm.
Kiếm thuật của nàng trong hoàn cảnh chiến đầu không ngừng nghỉ dần dần được nâng cao, cũng không còn ai hoài nghi thân phận Kiếm Sư của nàng nữa. Mà chuyện này cũng khiến cho Thiên Thanh và Thủy Nguyệt Hoa càng thêm phờ phạc.
So với những người khác, Thiên Thanh - người được mệnh danh là thiên tài Kiếm Sư từ nhỏ, trong lòng cảm thấy chấn động vô cùng, mỗi một lần hắn ta nhìn thấy Trì Am múa kiếm đều cảm thấy nghi ngờ cuộc đời mình.
Không đúng, phải là nghi ngờ thân phận của Trì Am.
Vị này thực sự là lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh của Tông gia sao?
Cứ theo nghi ngờ này của Thiên Thanh, cuối cùng bọn họ đã đi tới khe Thiên Khê.
Bình thường ở thành Khương Châu vẫn gặp được Vu tộc qua lại, cho nên Tư Ngang mặc nguyên áo choàng Vu Thần ra ngoài cũng không bị người nào chú ý, nhiều nhất cũng chỉ bởi vì áo choàng Vu Thần trên người hắn có điểm khác biệt với những Vu tộc khác nên mấy Nhân tộc nhìn kỹ hơn chút thôi.
Nếu là người không hiểu rõ lịch sử của Vu tộc, không tự mình từng đến Vu tộc, rất ít người phân biệt được cách ăn mặc của người Vu tộc bình thường và Đại Vu Thần Điện có gì khác nhau.
Ngược lại các Vu tộc lại vô cùng phấn khích, ngoài phấn khích phần nhiều còn là biểu cảm cung kính.
Tuy thành Khương Châu không lớn nhưng phố xá đều vô cùng phồn hoa, người tới người lui, hai người đi một đoạn, thiếu chút nữa đã bị người ta đẩy vào góc.
Đi qua một cửa hàng bán linh đồ, Trì Am muốn mua một ít giấy linh trắng nên kéo theo Tư Ngang tiến vào.
Trì Am đi dạo một lúc trong cửa hàng, ngắm đủ rồi, lúc chuẩn bị mua ít giấy linh trắng, bút phù và chu sa bỗng phát hiện ra một vấn đề lớn.
Nàng quay đầu nhìn về phía vị Thiên Vu đại nhân, thì thầm hỏi: “Huynh có tiền tệ giao dịch của Nhân tộc không?”
Thiên Vu đại nhân: “…”
Hai người quay mặt nhìn nhau, sau đó Trì Am âm thầm nghiêng đầu mỉm cười vừa ấm áp lại vừa thân mật, dịu dàng nói với nhân viên trong cửa hàng đang đứng bên cạnh: “Thực xin lỗi quá, ta ra ngoài mà quên mất đem theo linh tệ rồi.”
Nhân viên cửa hàng nghi hoặc nhìn bọn họ, hai người ăn mặc sáng sủa đẹp đẽ, nhìn không giống với người thiếu tiền.
“Đợi lát nữa chúng ta lại tới nhé, những giấy linh này ta vẫn cần, ngươi yên tâm đi.”
Khuôn mặt Trì Am nghiêm túc đảm bảo, sau đó đưa Tư Ngang ra cửa, trong lòng lại thấy ảo não.
Nàng chưa từng biết rằng thì ra mình là một kẻ nghèo rớt mồng tơi thế này, càng không biết Thiên Vu đại nhân được cả bộ lạc Vu tộc tôn sùng cũng là một người không một xu dính túi.
Chuyện này cũng không trách Trì Am được, kể từ sau khi nàng tỉnh lại hoàn toàn mất đi trí nhớ, vẫn luôn sinh sống ở Vu tộc, ăn mặc đồ dùng đều có người chuẩn bị nên chưa từng nghĩ đến mua đồ phải cần tiền. Trong bộ lạc của Vu tộc, đa số đều có tập tục đổi đồ lấy đồ, không cần tiền tệ mua sắm mà nàng cũng chưa từng chủ động cần mua thứ gì.
Còn với Tư Ngang, hắn là Thiên Vu, ăn mặc đi lại của hắn đều tự có Thần Điện lo liệu chuẩn bị, vốn không cần hắn phải lo lắng chuyện này, những Đại Vu phụng sự có Man dẫn đầu đã sớm chuẩn bị đầy đủ hết rồi.
Tiền tệ thông dụng là thứ gì? Thiên Vu vốn không cần đến.
Như bộ quần áo trên người Trì Am thực ra cũng là do Man chuẩn bị.
Man giống như vị quản gia toàn năng của những gia tộc lớn ở Nhân tộc, chuyện gì cũng không khiến bọn họ phải bận tâm.
Nhưng Man không biết hôm nay bọn họ muốn ra ngoài đi mua đồ, càng không biết thứ bọn họ muốn mua là đồ dùng của Linh Đồ Sư.
Phía Nhân tộc có hai loại tiền tệ thông dụng, một loại là linh tệ, còn một loại là vàng bạc. Linh tệ là tiền tệ thông dụng của Linh Đồ Sư và Kiếm Sư, còn vàng bạc là tiền thông dụng của người bình thường.
Vậy là hai người trở về khách điếm tìm Man lấy chút ít linh tệ.
Tuy linh tệ là tiền tệ của Nhân tộc nhưng Vu tộc cũng không thiếu, vì dù sao cũng là tiền tệ thông dụng mà Nhân tộc công nhận, hai tộc khi giao dịch cũng sẽ đến tay Vu tộc, người Vu tộc rất ít khi dùng loại tiền này nên giữ lại.
Lần này phải đến Nhân tộc, ai biết đến lúc ấy có thích đồ vật gì của Nhân tộc cần dùng tiền tệ mua hay không, cho nên lúc ra ngoài Man đã chuẩn bị rất nhiều linh tệ.
“Đại nhân và A Am tiểu thư cần mua thứ gì? Có cần ta giúp hai người mua về không?” Man quan tâm hỏi han.
“Không cần đâu.”
Khuôn mặt Tư Ngang lạnh tanh nhận lấy túi tiền, kéo theo Trì Am ra ngoài.
Man nhìn bóng lưng của hắn, bỗng dưng cảm thấy tâm trạng của Thiên Vu đại nhân lúc này rất không vui, lẽ nào bởi vì lúc trước bọn họ ra ngoài mua đồ lại phát hiện ra hắn là một người đàn ông nhưng không thể trả tiền cho người yêu của mình nên thẹn quá hoá giận rồi sao?
Cuối cùng cũng mua được thứ đồ cần về tay, Trì Am liếc nhìn hắn, cười nói: “Huynh đừng giận nữa mà. Huynh nhìn này, so với huynh thì hiện giờ ta chẳng có thứ gì hết, đều là ăn của huynh, uống của huynh, ở nơi của huynh, bây giờ còn tiêu tiền của huynh nữa. Xem ra lệnh chủ Bạch Hổ như ta này cũng thất bại lắm, toàn bắt vạ huynh nuôi thôi.”
Nét mặt Tư Ngang bớt giận: “Nuôi nàng ta rất vui.”
Da mặt Trì Am rất dày, nói tiếp: “Vậy tốt, sau này để huynh nuôi đấy.”
Khoé môi hắn cong lên, vui vẻ không sao nói hết.
Đợi bọn họ trở về, Man đang đứng dưới hiên, nhìn thấy trên mặt Thiên Vu đại nhân có ý cười như có như không bèn biết bây giờ tâm trạng hắn đã rất tốt, chắc hắn lại được A Am tiểu thư dỗ cho vui vẻ rồi.
Đúng là người trẻ tuổi.
Đúng vậy, tuổi thọ của Vu tộc rất dài, Thiên Vu mới hai trăm tuổ đầu, trong mắt Man cũng chỉ là một người trẻ tuổi thôi.
Mọi người nghỉ ngơi hai ngày ở thành Khương Châu rồi lại xuất phát.
Thần sắc Thủy Nguyệt Hoa vô cùng tiều tuỵ, còn mệt mỏi hơn cả hai tháng vội trên đường lúc trước, dường như hai ngày này bà ta không hề được nghỉ ngơi mà đang làm chuyện gì lớn.
Thiên Thanh lo lắng nhìn cô cô nhà mình, hai hôm nay cô cô đều ở trong phòng, chẳng hề đi đâu mà thế nào nhìn lại càng tiều tuỵ hơn thế?
Đôi mắt Thủy Nguyệt Hoa rất sáng, cười đáp: “Thiên Thanh, ta không sao, ta rất ổn, không thể tốt hơn bây giờ nữa.”
Thiên Thanh nhìn dáng vẻ ấy của bà ta, ngược lại càng cảm thấy lo lắng hơn.
Từ thành Khương Châu đến khe Thanh Khê hết gần một tháng lộ trình, lại thêm chuyện bọn Quỷ tộc tấn công xuất quỷ nhập thần nên có khả năng sẽ mất thêm chút thời gian, mọi người đều không dám thiếu cảnh giác.
Trì Am làm tổ trong xe thú hoang, ban ngày dùng giấy linh vẽ linh đồ, buổi tối khoanh chân tu luyện, lúc nghỉ ngơi dọc đường lại trốn đám đông luyện kiếm, nhất thời vô cùng bận rộn.
Ngoài những lúc bận rộn, Tư Ngang cũng dành thời gian giải thích cho nàng những thế lực của Nhân tộc, để nàng có khái niệm cơ bản.
Thế lực của Nhân tộc chia làm hai phe, một phe là Linh Đồ Sư, một phe là Kiếm Sư.
Linh Đồ Sư và Kiếm Sư cũng không có nhiều thế lực lắm, trong đó chủ yếu là ba thế lực: Tông gia, nước Đông Lâm, nước Tây Hải.
Hai nước Đông Lâm và Tây Hải là đất nước do hai vị Kiếm Sư cấp Hoàng gây dựng lên, cùng với Tông gia hình thành lên ba thế lực thế chân vạc.
“Lịch sử của Tông gia Linh Đồ Sư đã có hơn một vạn năm, còn lịch sử của hai nước Đông Lâm và Tây Hải ít hơn, mới chỉ có mấy nghìn năm. Mỗi một đời Hoàng đế của bọn họ đều có thực lực Kiếm Sư cấp Hoàng, chỉ có Kiếm Sư cấp Hoàng mới có thể được xưng là Hoàng đế.” Tư Ngang trải giấy sơ đồ quan hệ thế lực Nhân tộc trước mặt nàng, nói: “Nàng cần nhớ những điều này.”
Trì Am liếc mắt, không khỏi cảm thấy đau đầu: “Nhiều quá, còn phức tạp hơn cả Vu tộc nữa…”
“Đương nhiên, Vu tộc chỉ có một Thần Điện, mà người trong tộc của ta cũng đáng yêu hơn nhiều, bọn họ đều không giỏi bày âm mưu.” Tư Ngang nói đến đây, khóe miệng cũng hơi giương cao.
Nếu như không có sức mạnh của các vì sao, lại có Thiên Vu dõi theo, chỉ sợ rằng với tính cách thuần lương của Vu tộc, đã sớm bị Nhân tộc thôn tính từ nghìn năm trước rồi.
Tư Ngang có thể nói là khác biệt trong Thiên Vu, từ khi hắn trở thành Thiên Vu, thực lực của cả Vu tộc càng lúc càng nâng cao, Nhân tộc muốn kiếm lời của Vu tộc cũng không dễ dàng như trước nữa.
Trì Am chỉ đành nhọc nhằn cố nhớ hết, nàng lướt một lần, phát hiện ra quen thuộc nhất là Thuỷ gia và Thiên gia, bởi vì nhân vật đại diện của hai nhà ấy đều ở đây. = =!
Xem xong hết, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ vì sao Thủy Nguyệt Hoa và Thiên Thanh rõ ràng là cô cháu nhưng lại không cùng họ.
“Thì ra Thủy Nguyệt Hoa vì muốn làm tộc trưởng của Thuỷ gia nên đã vứt bỏ họ của mình, như trở mặt với Thiên gia.” Trì Am bừng hiểu ra: “Đủ nhẫn tâm, chẳng trách có thể đi tới được bây giờ.”
Tư Ngang bỏ bút, cười đáp: “Vừa hay có thể lợi dụng.”
Trì Am ồ một tiếng, tiếp tục phấn đấu.
Cùng với hướng bọn họ đi sâu vào địa bàn của Nhân tộc, Quỷ tộc càng lúc càng đông.
Sau khi Quỷ tộc đột phá phong ấn thi nhau phá tổ xông ra, liên tiếp đánh chiếm ba thành của Nhân tộc, tuy rằng ba thành đó cuối cùng cũng bị Nhân tộc cướp lại được, nhưng thiệt hại thương vong của Nhân tộc thảm trọng, có rất nhiều Quỷ tộc chạy thoát du thử du thực ở địa bàn của Nhân tộc.
Cả một đường này, bọn họ gặp mấy đám Quỷ tộc.
Mỗi lần Quỷ tộc xuất hiện, Trì Am là người xông ra đầu tiên, lấy Quỷ tộc để thử kiếm.
Kiếm thuật của nàng trong hoàn cảnh chiến đầu không ngừng nghỉ dần dần được nâng cao, cũng không còn ai hoài nghi thân phận Kiếm Sư của nàng nữa. Mà chuyện này cũng khiến cho Thiên Thanh và Thủy Nguyệt Hoa càng thêm phờ phạc.
So với những người khác, Thiên Thanh - người được mệnh danh là thiên tài Kiếm Sư từ nhỏ, trong lòng cảm thấy chấn động vô cùng, mỗi một lần hắn ta nhìn thấy Trì Am múa kiếm đều cảm thấy nghi ngờ cuộc đời mình.
Không đúng, phải là nghi ngờ thân phận của Trì Am.
Vị này thực sự là lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh của Tông gia sao?
Cứ theo nghi ngờ này của Thiên Thanh, cuối cùng bọn họ đã đi tới khe Thiên Khê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.