Chương 467: Linh Đồ Sư
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Khe Thiên Khê không phải là một khe núi nhỏ mà là một khe núi chiếm diện tích cực lớn.
Sông ngòi trong khe núi đan xen, trên mặt sông mọc lên san sát vô số căn nhà tinh xảo tao nhã, có phong vị cổ kính, nối dài từ trong khe núi lên tận sườn núi.
Từ trên cao nhìn xuống, cả khe Thanh Khê như một con rồng uốn lượn, linh khí trong khe dồi dào, đa số người trên phố đều sống ung dung, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh bên ngoài.
Nhân tộc quyết định tổ chức hội nghị ở đây, còn có một nguyên nhân nữa chính là khe Thanh Khê không thuộc về bất cứ thế lực nào, nó là một nơi độc lập có Kiếm Sư cấp Hoàng tọa trấn, đồng thời còn có linh đồ trận được bố trí từ thời thượng cổ vô cùng an toàn.
Sau khi một đoàn người tiến vào khe Thanh Khê, tự khắc có người dẫn bọn họ vào nơi ở được đặt giữa rừng Đào.
Rừng Đào vây quanh, khe nước chảy lững lờ, khung cảnh xinh đẹp, đến cả những Vu tộc trước giờ yêu thích tự nhiên cũng không thể tìm ra được bất cứ điểm gì không phải.
Thủy Nguyệt Hoa là người dẫn đường lần này, sau khi sắp xếp ổn thoả cho Đại Vu Vu tộc bèn vội vội vàng vàng rời đi tới căn biệt viện của Thuỷ gia giữa trung tâm khe Thanh Khê tìm kiếm tâm phúc hỏi chuyện.
Đám người Nhân tộc Thiên Thanh cũng lần lượt tự mình đi tìm người trong tộc mình, nhất thời căn phòng sâu trong rừng đào chỉ còn lại một đám Vu tộc với duy nhất một Nhân tộc là Trì Am.
Mỗi khi đến một nơi mới lạ, Trì Am không nhịn được muốn đi dạo một vòng, thưởng thức đồ ăn ngon ở nơi đó.
“Đời người trên thế gian này cũng phải tự tìm niềm vui cho chính mình, niềm vui của ta chính là nhìn ngắm cảnh đẹp nhất, ăn đồ ăn ngon nhất, đi con đường tốt nhất.” Trì Am nói xong quay đầu nhìn chàng trai đẹp nhất thế gian bên cạnh mình, bổ sung thêm một câu: “Ngủ với nam nhân đẹp nhất.”
Tư Ngang: “…” Cũng may là hắn đủ đẹp trai!
Man vừa hay nghe được: “…”
Trì Am liếc nhìn Man đang đứng bên cửa tiến thoái lưỡng nan, hắng giọng không biết xấu hổ, nói: “Man, ông có muốn ra ngoài dạo phố không? Ta nghe nói ở khe Thanh Khê có rất nhiều đồ ăn ngon đặc sắc của Nhân tộc, rượu hoa đào ở khe Thanh Khê vô cùng đậm đà, rất nhiều người Vu tộc đều thích đấy.”
Cái nghe nói này chính là điều Tùng La nói, Trì Am ra ngoài rất nhung nhớ người bạn nhỏ Tùng La, mỗi lần gặp được đồ gì mà Tùng La thích là lại không nhịn được mà muốn đem về, đợi tới khi về Vu tộc rồi sẽ lại tặng cho Tùng La.
Man rất nhanh hoàn hồn lại, như không có chuyện gì, nói: “Ta không đi đâu, đại nhân và tiểu thư đi chơi đi.” Nói xong, bèn đưa một túi tiền a qua.
Ra ngoài đi chơi làm sao thiếu được linh tệ chứ?
Trì Am vô cùng tán thưởng sự chu đáo của Man, sau khi nhận lấy bèn cùng Tư Ngang vui vẻ ra ngoài.
Lúc Man đưa họ ra ngoài, âm thầm đối mắt với Tư Ngang, tuy ông còn có việc muốn bẩm báo nhưng cũng ngại vào lúc này phá bầu không khí mà gọi Thiên Vu đi, vẫn nên đợi bọn họ trở về rồi nói vậy.
…
Rượu hoa Đào là đặc sản của khe Thanh Khê, Trì Am ra ngoài, tiến đến cửa hàng Đào Hoa Ổ mà Thiên Thanh nói.
Trước khi đến khe Thanh Khê, Trì Am đã cố ý hỏi Thiên Thanh, biết được khe Thanh Khê nơi nào có phong cảnh đẹp nhất, nơi đâu nhiều người nhất, nơi đâu đồ ăn ngon nhất, nên cơ bản không cần hỏi người khác nữa.
Khách trong Đào Hoa Ổ rất nhiều, đều đến đây để mua rượu hoa Đào.
Trì Am mạnh mẽ chen vào, cướp được mười hũ rượu hoa Đào, đưa toàn bộ nhét vào túi càn nạp.
Sau khi ra khỏi Đào Hoa Ổ, Trì Am kêu ca với Tư Ngang: “Tuy túi càn nạp đựng được nhiều đồ nhưng bên trong không giữ tươi được, đợi tới khi trở về, huynh nhớ dùng vu thuật tạo kết giới có tác dụng giữ tươi của chúng lâu một chút nhé.”
Tư Ngang đồng ý, cứ như chẳng có khái niệm vu thuật không thể dùng như thế.
Dù sao nàng vui là được.
Hai người vui vẻ đi trên phố, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.
Nhân tộc ấn định đại hội trừ quỷ lần này đặt ở khe Thanh Khê, người các thế lực Nhân tộc vì thế đều kéo tới đây, biết được Nhân tộc cũng mời cả Vu tộc tham dự nên cũng không hề cảm thấy có gì kỳ lạ khi thấy Đại Vu của Thần Điện Vu tộc xuất hiện ở khe Thanh Khê.
Nhưng hai người này, một người là Đại Vu của Thần Điện Vu tộc, một người là Kiếm Sư, hành động của cả hai thân mật mới khiến cho mọi người chú ý.
Hai người đều đã quen với ánh nhìn của mọi người nên chẳng có gì không thoải mái đối với những ánh mắt này, vẫn cứ tự làm theo ý mình.
Trì Am đang bón một miếng đào ngâm rượu cho Tư Ngang bỗng cảm thấy một ánh mắt vô cùng mãnh liệt.
Nàng quay đầu nhìn lại bèn thấy nơi không xa có bóng hình người đàn ông mặc áo choàng dài màu đỏ rực rỡ với ánh mắt phức tạp nhìn nàng, biểu cảm trên khuôn mặt hắn ta vô cùng phức tạp, có kinh ngạc, có vui sướng và cả không dám tin.
Điều khiến Trì Am đặc biệt chú ý chính là khí huyết dồi dào trên người hắn ta là người duy nhất trong số những Kiếm Sư mà từ trước tới giờ nàng nhìn thấy, chứng tỏ hắn ta là một kiếm sư cao cấp, còn lợi hại hơn cả Kiếm Sư cấp Thiên như Thiên Thanh.
Các cấp bậc của Kiếm Sư chia ra bao gồm: cấp Địa, cấp Nhân, cấp Thiên, cấp Đế, cấp Hoàng. Nhìn vào khí huyết trên người đàn ông này có thể đoán định hắn ta là một vị Kiếm Sư cấp Đế. Trì Am không khỏi tính toán trong lòng, nếu nàng đối đầu với hắn ta, không biết kiếm thuật của ai cao hơn.
Nam nhân kia không dám tin, sau đó bỗng nhiên áo choàng đỏ rực bay phấp phới, chốc lát đã tới trước mặt nàng.
Hắn ta vươn tay muốn bắt lấy nàng, Trì Am còn chưa ra tay, Tư Ngang đã không kiên nhẫn xuất một luồng vu thuật đánh ra, hắn không dùng vu thuật cao siêu gì nên để hắn ta nhanh nhạy tránh thoát, vu thuật tạo thành một vết nứt lưu lại trên mặt đường.
Lần này cuối cùng người đàn ông cũng chú ý đến Tư Ngang bên cạnh Trì Am, nhìn cách ăn mặc của hắn, bèn biết hắn là Đại Vu của Thần Điện Vu tộc, lại nghĩ tới màn lúc trước, biểu cảm hắn ta càng thêm phức tạp.
“… Thì ra là thế, hôm đó nàng ngã xuống từ đỉnh núi A Nhĩ, dưới vực sâu vạn trượng ấy chính là địa bàn của Vu tộc, thì ra nàng chưa chết…”
Hắn ta lẩm bẩm nói, trong giọng nói còn xen lẫn biến ơn và sợ hãi khi hồi tưởng lại mọi chuyện, còn có những cảm xúc phức tạp không thể nói ra.
Tuy giọng nói của hắn rất nhẹ nhưng Trì Am và Tư Ngang đều không phải người thường, nào không nghe thấy được?
Thân hình Trì Am đứng lên thẳng tắp, phút chốc bèn đến trước mặt người đàn ông, một kiếm quét bay hắn ta.
Gã đàn ông lại chẳng có chút phản kháng, cơ thể bị nàng đánh bay, đập mạnh vào bức tường không xa, phun bắn ra một ngụm máu, cả người ủ rũ vật ra đất.
Hắn ta thảm hại bò dậy, ánh mắt như muốn khóc nhìn nàng, trên khuôn mặt để lộ vẻ dở khóc dở cười xen lẫn niềm vui ngạc nhiên và biểu cảm chấp nhận, vết máu chảy bên khoé môi càng thêm phần mị hoặc khiến khuôn mặt diễm lệ của hắn ta càng thêm đặc sắc.
Trì Am không tiếp tục ra tay nữa.
Dù sao đây vẫn là địa bàn của Nhân tộc, hơn nữa sắp tiến hành đại hội trừ quỷ rồi, ở khe Thanh Khê có Kiếm Sư cấp Hoàng trấn giữ, Trì Am có thể cảm nhận được nơi kín đáo có Kiếm Sư cấp Hoàng đang tồn tại nên tự khắc phải để lại mặt mũi cho người ta.
Quả nhiên, vào lúc nàng ra tay đánh bay tên đàn ông kia, ngay tức khắc có thể cảm nhận được mấy người khí huyết mạnh mẽ đang đi tới nơi đây.
“Điện hạ!”
Có hai Kiếm Sư trong đó nhìn thấy hắn ta ngã trên mặt đất, cực kỳ sợ hãi.
Bốn người khác nhìn rõ là chấp pháp giả của khe Thanh Khê này, cũng dùng ánh mắt không vui nhìn nàng, đanh mặt nói: “Cô nương này, khe Thanh Khê nghiêm cấm đánh nhau, mời cô nương đi theo chúng ta đến Chấp Pháp Đường một chuyến.”
Trì Am mếu máo, có hơi chút hối hận vừa rồi ra tay nhanh quá, đáng lẽ nên để Tư Ngang thiết lập kết giới rồi hãy ra tay.
Tư Ngang ung dung lên trước, đứng bên cạnh Trì Am, đối mặt với mấy chấp pháp giả, thản nhiên hỏi: “Bọn ta ra tay đấy, rồi sao?”
Đám đông chấp pháp: “…” Bà mẹ, lại là Đại Vu của Vu tộc luôn à.
Những chấp pháp này rõ ràng cảm nhận được vu lực mạnh mẽ trên người Tư Ngang, không dễ đối phó hắn, lại thêm quan hệ đồng minh giữa Nhân tộc và Vu tộc, bọn họ cũng không thể thực sự không nể mặt mà đưa người đến Chấp Pháp Đường.
Còn nữa, cũng cần phải để bọn họ mang được người đi mới được chứ.
“Đợi một chút, đây chỉ là hiểu lầm thôi.” Tên đàn ông áo đỏ được tùy tùng đỡ đứng dậy, vội vàng nói: “Không liên quan gì tới nàng ấy, là do ta quá kích động khiến nàng hiểu lầm…”
Sông ngòi trong khe núi đan xen, trên mặt sông mọc lên san sát vô số căn nhà tinh xảo tao nhã, có phong vị cổ kính, nối dài từ trong khe núi lên tận sườn núi.
Từ trên cao nhìn xuống, cả khe Thanh Khê như một con rồng uốn lượn, linh khí trong khe dồi dào, đa số người trên phố đều sống ung dung, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh bên ngoài.
Nhân tộc quyết định tổ chức hội nghị ở đây, còn có một nguyên nhân nữa chính là khe Thanh Khê không thuộc về bất cứ thế lực nào, nó là một nơi độc lập có Kiếm Sư cấp Hoàng tọa trấn, đồng thời còn có linh đồ trận được bố trí từ thời thượng cổ vô cùng an toàn.
Sau khi một đoàn người tiến vào khe Thanh Khê, tự khắc có người dẫn bọn họ vào nơi ở được đặt giữa rừng Đào.
Rừng Đào vây quanh, khe nước chảy lững lờ, khung cảnh xinh đẹp, đến cả những Vu tộc trước giờ yêu thích tự nhiên cũng không thể tìm ra được bất cứ điểm gì không phải.
Thủy Nguyệt Hoa là người dẫn đường lần này, sau khi sắp xếp ổn thoả cho Đại Vu Vu tộc bèn vội vội vàng vàng rời đi tới căn biệt viện của Thuỷ gia giữa trung tâm khe Thanh Khê tìm kiếm tâm phúc hỏi chuyện.
Đám người Nhân tộc Thiên Thanh cũng lần lượt tự mình đi tìm người trong tộc mình, nhất thời căn phòng sâu trong rừng đào chỉ còn lại một đám Vu tộc với duy nhất một Nhân tộc là Trì Am.
Mỗi khi đến một nơi mới lạ, Trì Am không nhịn được muốn đi dạo một vòng, thưởng thức đồ ăn ngon ở nơi đó.
“Đời người trên thế gian này cũng phải tự tìm niềm vui cho chính mình, niềm vui của ta chính là nhìn ngắm cảnh đẹp nhất, ăn đồ ăn ngon nhất, đi con đường tốt nhất.” Trì Am nói xong quay đầu nhìn chàng trai đẹp nhất thế gian bên cạnh mình, bổ sung thêm một câu: “Ngủ với nam nhân đẹp nhất.”
Tư Ngang: “…” Cũng may là hắn đủ đẹp trai!
Man vừa hay nghe được: “…”
Trì Am liếc nhìn Man đang đứng bên cửa tiến thoái lưỡng nan, hắng giọng không biết xấu hổ, nói: “Man, ông có muốn ra ngoài dạo phố không? Ta nghe nói ở khe Thanh Khê có rất nhiều đồ ăn ngon đặc sắc của Nhân tộc, rượu hoa đào ở khe Thanh Khê vô cùng đậm đà, rất nhiều người Vu tộc đều thích đấy.”
Cái nghe nói này chính là điều Tùng La nói, Trì Am ra ngoài rất nhung nhớ người bạn nhỏ Tùng La, mỗi lần gặp được đồ gì mà Tùng La thích là lại không nhịn được mà muốn đem về, đợi tới khi về Vu tộc rồi sẽ lại tặng cho Tùng La.
Man rất nhanh hoàn hồn lại, như không có chuyện gì, nói: “Ta không đi đâu, đại nhân và tiểu thư đi chơi đi.” Nói xong, bèn đưa một túi tiền a qua.
Ra ngoài đi chơi làm sao thiếu được linh tệ chứ?
Trì Am vô cùng tán thưởng sự chu đáo của Man, sau khi nhận lấy bèn cùng Tư Ngang vui vẻ ra ngoài.
Lúc Man đưa họ ra ngoài, âm thầm đối mắt với Tư Ngang, tuy ông còn có việc muốn bẩm báo nhưng cũng ngại vào lúc này phá bầu không khí mà gọi Thiên Vu đi, vẫn nên đợi bọn họ trở về rồi nói vậy.
…
Rượu hoa Đào là đặc sản của khe Thanh Khê, Trì Am ra ngoài, tiến đến cửa hàng Đào Hoa Ổ mà Thiên Thanh nói.
Trước khi đến khe Thanh Khê, Trì Am đã cố ý hỏi Thiên Thanh, biết được khe Thanh Khê nơi nào có phong cảnh đẹp nhất, nơi đâu nhiều người nhất, nơi đâu đồ ăn ngon nhất, nên cơ bản không cần hỏi người khác nữa.
Khách trong Đào Hoa Ổ rất nhiều, đều đến đây để mua rượu hoa Đào.
Trì Am mạnh mẽ chen vào, cướp được mười hũ rượu hoa Đào, đưa toàn bộ nhét vào túi càn nạp.
Sau khi ra khỏi Đào Hoa Ổ, Trì Am kêu ca với Tư Ngang: “Tuy túi càn nạp đựng được nhiều đồ nhưng bên trong không giữ tươi được, đợi tới khi trở về, huynh nhớ dùng vu thuật tạo kết giới có tác dụng giữ tươi của chúng lâu một chút nhé.”
Tư Ngang đồng ý, cứ như chẳng có khái niệm vu thuật không thể dùng như thế.
Dù sao nàng vui là được.
Hai người vui vẻ đi trên phố, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.
Nhân tộc ấn định đại hội trừ quỷ lần này đặt ở khe Thanh Khê, người các thế lực Nhân tộc vì thế đều kéo tới đây, biết được Nhân tộc cũng mời cả Vu tộc tham dự nên cũng không hề cảm thấy có gì kỳ lạ khi thấy Đại Vu của Thần Điện Vu tộc xuất hiện ở khe Thanh Khê.
Nhưng hai người này, một người là Đại Vu của Thần Điện Vu tộc, một người là Kiếm Sư, hành động của cả hai thân mật mới khiến cho mọi người chú ý.
Hai người đều đã quen với ánh nhìn của mọi người nên chẳng có gì không thoải mái đối với những ánh mắt này, vẫn cứ tự làm theo ý mình.
Trì Am đang bón một miếng đào ngâm rượu cho Tư Ngang bỗng cảm thấy một ánh mắt vô cùng mãnh liệt.
Nàng quay đầu nhìn lại bèn thấy nơi không xa có bóng hình người đàn ông mặc áo choàng dài màu đỏ rực rỡ với ánh mắt phức tạp nhìn nàng, biểu cảm trên khuôn mặt hắn ta vô cùng phức tạp, có kinh ngạc, có vui sướng và cả không dám tin.
Điều khiến Trì Am đặc biệt chú ý chính là khí huyết dồi dào trên người hắn ta là người duy nhất trong số những Kiếm Sư mà từ trước tới giờ nàng nhìn thấy, chứng tỏ hắn ta là một kiếm sư cao cấp, còn lợi hại hơn cả Kiếm Sư cấp Thiên như Thiên Thanh.
Các cấp bậc của Kiếm Sư chia ra bao gồm: cấp Địa, cấp Nhân, cấp Thiên, cấp Đế, cấp Hoàng. Nhìn vào khí huyết trên người đàn ông này có thể đoán định hắn ta là một vị Kiếm Sư cấp Đế. Trì Am không khỏi tính toán trong lòng, nếu nàng đối đầu với hắn ta, không biết kiếm thuật của ai cao hơn.
Nam nhân kia không dám tin, sau đó bỗng nhiên áo choàng đỏ rực bay phấp phới, chốc lát đã tới trước mặt nàng.
Hắn ta vươn tay muốn bắt lấy nàng, Trì Am còn chưa ra tay, Tư Ngang đã không kiên nhẫn xuất một luồng vu thuật đánh ra, hắn không dùng vu thuật cao siêu gì nên để hắn ta nhanh nhạy tránh thoát, vu thuật tạo thành một vết nứt lưu lại trên mặt đường.
Lần này cuối cùng người đàn ông cũng chú ý đến Tư Ngang bên cạnh Trì Am, nhìn cách ăn mặc của hắn, bèn biết hắn là Đại Vu của Thần Điện Vu tộc, lại nghĩ tới màn lúc trước, biểu cảm hắn ta càng thêm phức tạp.
“… Thì ra là thế, hôm đó nàng ngã xuống từ đỉnh núi A Nhĩ, dưới vực sâu vạn trượng ấy chính là địa bàn của Vu tộc, thì ra nàng chưa chết…”
Hắn ta lẩm bẩm nói, trong giọng nói còn xen lẫn biến ơn và sợ hãi khi hồi tưởng lại mọi chuyện, còn có những cảm xúc phức tạp không thể nói ra.
Tuy giọng nói của hắn rất nhẹ nhưng Trì Am và Tư Ngang đều không phải người thường, nào không nghe thấy được?
Thân hình Trì Am đứng lên thẳng tắp, phút chốc bèn đến trước mặt người đàn ông, một kiếm quét bay hắn ta.
Gã đàn ông lại chẳng có chút phản kháng, cơ thể bị nàng đánh bay, đập mạnh vào bức tường không xa, phun bắn ra một ngụm máu, cả người ủ rũ vật ra đất.
Hắn ta thảm hại bò dậy, ánh mắt như muốn khóc nhìn nàng, trên khuôn mặt để lộ vẻ dở khóc dở cười xen lẫn niềm vui ngạc nhiên và biểu cảm chấp nhận, vết máu chảy bên khoé môi càng thêm phần mị hoặc khiến khuôn mặt diễm lệ của hắn ta càng thêm đặc sắc.
Trì Am không tiếp tục ra tay nữa.
Dù sao đây vẫn là địa bàn của Nhân tộc, hơn nữa sắp tiến hành đại hội trừ quỷ rồi, ở khe Thanh Khê có Kiếm Sư cấp Hoàng trấn giữ, Trì Am có thể cảm nhận được nơi kín đáo có Kiếm Sư cấp Hoàng đang tồn tại nên tự khắc phải để lại mặt mũi cho người ta.
Quả nhiên, vào lúc nàng ra tay đánh bay tên đàn ông kia, ngay tức khắc có thể cảm nhận được mấy người khí huyết mạnh mẽ đang đi tới nơi đây.
“Điện hạ!”
Có hai Kiếm Sư trong đó nhìn thấy hắn ta ngã trên mặt đất, cực kỳ sợ hãi.
Bốn người khác nhìn rõ là chấp pháp giả của khe Thanh Khê này, cũng dùng ánh mắt không vui nhìn nàng, đanh mặt nói: “Cô nương này, khe Thanh Khê nghiêm cấm đánh nhau, mời cô nương đi theo chúng ta đến Chấp Pháp Đường một chuyến.”
Trì Am mếu máo, có hơi chút hối hận vừa rồi ra tay nhanh quá, đáng lẽ nên để Tư Ngang thiết lập kết giới rồi hãy ra tay.
Tư Ngang ung dung lên trước, đứng bên cạnh Trì Am, đối mặt với mấy chấp pháp giả, thản nhiên hỏi: “Bọn ta ra tay đấy, rồi sao?”
Đám đông chấp pháp: “…” Bà mẹ, lại là Đại Vu của Vu tộc luôn à.
Những chấp pháp này rõ ràng cảm nhận được vu lực mạnh mẽ trên người Tư Ngang, không dễ đối phó hắn, lại thêm quan hệ đồng minh giữa Nhân tộc và Vu tộc, bọn họ cũng không thể thực sự không nể mặt mà đưa người đến Chấp Pháp Đường.
Còn nữa, cũng cần phải để bọn họ mang được người đi mới được chứ.
“Đợi một chút, đây chỉ là hiểu lầm thôi.” Tên đàn ông áo đỏ được tùy tùng đỡ đứng dậy, vội vàng nói: “Không liên quan gì tới nàng ấy, là do ta quá kích động khiến nàng hiểu lầm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.