Chương 295: Người Cá Biển Xanh
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Một thanh kiếm đổi từ một cây Beatrice thì cũng chỉ được thế này thôi, Trì Am quyết định tạm sử dụng nó trước.
Chờ đến khi Trì Am bước vào khoang nghỉ ngơi, mấy thủy thủ đoàn mới đi đến bên cạnh Grey rồi cười lớn: "Ông chủ, cậu nhóc tên Joy này trông còn xinh xắn hơn cả phụ nữ, khí chất trên người nhìn không giống thường dân. Anh có nghĩ cậu ta là cậu chủ của một gia đình quyền quý nào đó không?”
“Ha ha, sao một cậu chủ lại có thể ở một nơi nghèo nàn như đảo Little State được chứ?” Một thủy thủ đoàn khác đáp lại.
"Nhưng cậu ta có Beatrice! Đây là cây cộng sinh của cây huyết sâm. Người bình thường có thể lấy được ở đâu?”
Boss Grey sờ cằm rồi nói với thủy thủ đoàn: "Cho dù thân phận của cậu ta là gì thì tôi cảm thấy tên nhóc này không dễ chọc đâu. Tốt nhất là mấy người không nên gây rối với nó.”
Tàu viên vẫn rất nghe lời ông chủ, nghe vậy đều đáp lời đồng ý.
Trì Am ngồi trong khoang tu luyện, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài. Sau khi tu luyện được một tháng, ngũ quan của cô đã trở nên nhạy bén hơn, tuy rằng thực lực không quá cao nhưng cũng thừa sức đối phó với một số kiếm sự bình thường.
Tàu đi được nửa tháng thì gặp bão.
Trì Am bị xóc nảy đến mức gần như muốn nôn mửa, rõ ràng cơ thể này không thể chịu được kiểu lắc lư thế này, có cảm giác như say sóng.
Cô hít một hơi thật sâu, kìm lại cảm giác khó chịu, ngồi thiền tiếp tục tu luyện, cố gắng hết sức coi nhẹ những va chạm xóc nảy do cơn bão, để mình đắm chìm trong việc tu luyện.
Một tiếng sấm chợt vang lên, con tàu lại bị va đập dữ dội.
Lần này Trì Am thực sự không kìm được mà phun ra. Cô vịn cột giường, nôn trắng bệch cả mặt.
Chết tiệt!
Cô rủa thầm trong lòng, rốt cuộc không nhịn được mà chạy ra ngoài, xuống bếp tìm một chai giấm hoa quả uống cho đỡ buồn nôn.
Trì Am vào bếp tìm giấm hoa quả uống mấy ngụm, cuối cùng cũng chịu được cảm giác buồn nôn. Đột nhiên có một tia nước bắn vào từ cửa sổ phòng bếp không kín, hình như có thứ gì đó đang va chạm với tàu ở bên ngoài cửa.
Trì Am cau mày nghi ngờ nhìn qua, vừa định mở rộng cửa sổ thì lại chạm phải một thứ gì đó ấm ướt trơn trượt.
Trì Am bị chạm vào liền giật lùi về phía sau một bước, nhìn thấy mỏ cá heo cắm thẳng vào cửa sổ, biểu tượng tia chớp trên đầu nó hiện ra rõ ràng, khi nhìn thấy cô liền cười, trông vô cùng hoạt bát dễ thương.
“Là mày à!” Trì Am bật cười.
Cô đưa tay ra sờ đầu nó, con cá heo này lại chạy ra ngoài chơi trong cơn bão như vậy, đúng là quá tinh nghịch.
"Sao mày lại ở đây? Giờ trời đang mưa to, mày nên tìm chỗ trú mưa trước, đừng ham chơi." Trì Am dặn dò nó, đẩy mạnh đầu nó ra ngoài, lo lắng sẽ đập vỡ cửa sổ.
Cá heo lùi lại bơi theo tàu, thỉnh thoảng sẽ nhảy qua cửa sổ để quan sát cô.
Bộp một tiếng, đuôi con cá heo quật qua, trực tiếp quật thắng một thứ gì đó vào trong.
Trì Am nhìn xuống, phát hiện trên mặt đất có một cái hộp nhỏ, lớn hơn lòng bàn tay một chút, khi rơi xuống đất thì nắp hộp cũng đúng lúc mở ra, trong đó rơi ra một ít đồng vàng.
Trì Am càng không nói nên lời.
Không cần nói cô cũng hiểu đây là quà của con cá heo, mỗi lần đến chơi với cô nó đều mang theo quà, lần này cũng không ngoại lệ, mà lại còn rất chu đáo, mang tới một hộp tiền vàng cho người không một xu dính túi là cô.
Làm sao lại có một con vật chu đáo đển thể chứ?
Trì Am không quan tâm đến quần áo đang ướt, đưa tay ra sờ vào con cá heo, dặn vài câu rồi cầm hộp tiền vàng trở về phòng.
Ngày hôm sau, cuối cùng cũng gió êm sóng lặng.
Khi Trì Am bước ra khỏi cabin đi ăn cơm thì nghe thấy thủy thủ đoàn bàn bạc về cơn bão đêm qua. Họ nói rằng hình như có thứ gì đó đang bám theo xung quanh con tàu, thỉnh thoảng lại đụng vào tàu.
Nghe đến đây, Trì Am liền im lặng không nói gì.
“Chỉ cần nó không phải tiên cá và hải tặc thì sao cũng được.” Có người nói giọng lạc quan.
"Nói cũng phải.”
Boss Grey đi tới, cầm một cái bát ngồi xuống bên cạnh Trì Am.
Trì Am liếc nhìn anh ta, sau đó thu hồi ánh mắt tiếp tục ăn.
“Này nhóc, hình như hôm qua cậu không ở trong phòng trong lúc có bão, cậu đã đi đâu vậy?” Boss Grey hỏi.
“Hôm qua tôi hơi say sóng nên vào bếp tìm một chai giấm hoa quả để kiềm cơn buồn nôn.” Trì Am nói thật.
Boss Grey nhìn cô dò xét rồi không tiếp tục hỏi nữa.
Sau khi ăn xong, Trì Am lại trở lại cabin tu luyện.
Mấy ngày này, trên tàu không có chuyện gì nên cô dành toàn bộ thời gian cho việc tu luyện, ngoại trừ giờ ăn hàng ngày thì cô không bao giờ bước ra khỏi cabin. Điều này khiến hình ảnh của cô trong mắt thủy thủ đoàn lại thay đổi một lần nữa. Họ coi cậu như một cậu chủ nhà giàu không bao giờ bước ra cửa.
Con tàu đi thêm nửa tháng nữa, sau nhiều lần đi qua những hòn đảo cằn cỗi để thu mua sản vật thì cuối cùng tàu của Boss Grey cũng quay đầu hướng đến đảo Whale.
Sau khi rẽ hướng, bầu không khí trên tàu lập tức thay đổi, mặc dù thủy thủ đoàn trông vẫn thoải mái nhưng sự cảnh giác của họ đã tăng lên hơn rất nhiều. Trì Am chứng kiến điều đó, hiểu ra ngay những gì Boss Grey nói lúc đầu là sự thật.
Trên thế giới này tồn tại hai thứ khiến nhân loại đau đầu nhất, đó là hải tặc và tiên cá.
Trước tiên không nói tới tiên cá, chỉ nói đến việc sự tồn tại của những tên cướp biển thôi, mấy người này vĩnh viễn không thể diệt hết, cứ giết lứa này lại sinh ra lứa khác, tầng tầng lớp lớp. Cuối cùng, cách các chính phủ đối phó với cướp biển là miễn là chúng không gây rắc rối ở vùng hải vực chung, còn lại thì họ không quan tâm.
Sau hai ngày đi tàu nữa thì cuối cùng họ cũng chạm trán với những tên cướp biển.
"Là cướp biển! Tất cả chú ý!" Giọng Boss Grey vang lên trên tàu.
Tất cả thủy thủ đoàn đều cầm vũ khí, sẵn sàng chiến đấu.
Chẳng mấy chốc mà trên biển đã xuất hiện một con tàu hải tặc, cờ hiệu bay phất phơ trong gió là nền đỏ với hoa văn đầu lâu màu trắng, trông rất khó coi.
"Chết tiệt! Hóa ra là băng hải tặc Skeleton." Boss Grey lập tức chửi tục.
Trì Am vừa ra khỏi khoang đã nghe được lời nói của Boss Grey, nhìn con tàu hải tặc càng lúc càng gần, cô đã nhanh chóng thấy được lá cờ trên tàu, cũng không khỏi nhíu mày.
Băng cướp biển Skeleton này rất nổi tiếng, số lượng thành viên đông đảo, cực kỳ khó đối phó. Mặc dù bây giờ chỉ có một con tàu nhưng cũng rất khó giải quyết. Chuyện càng khó giải quyết hơn là theo truyền thuyết, băng cướp biển Skeleton có thể điều khiển tiên cá. Nếu tiên cá hợp tác với họ thì họ quả thực là những kẻ bất khả chiến bại trên biển.
Trì Am trầm mặt, tay đè lên thân kiếm.
Phía xa sóng biển đang cuồn cuộn, có một con cá heo nhảy khỏi biến, liên tục nhảy múa vài lần trên biển sau đó lại bơi về phía hai chiếc tàu đang giao chiến cách đó không xa...
Chờ đến khi Trì Am bước vào khoang nghỉ ngơi, mấy thủy thủ đoàn mới đi đến bên cạnh Grey rồi cười lớn: "Ông chủ, cậu nhóc tên Joy này trông còn xinh xắn hơn cả phụ nữ, khí chất trên người nhìn không giống thường dân. Anh có nghĩ cậu ta là cậu chủ của một gia đình quyền quý nào đó không?”
“Ha ha, sao một cậu chủ lại có thể ở một nơi nghèo nàn như đảo Little State được chứ?” Một thủy thủ đoàn khác đáp lại.
"Nhưng cậu ta có Beatrice! Đây là cây cộng sinh của cây huyết sâm. Người bình thường có thể lấy được ở đâu?”
Boss Grey sờ cằm rồi nói với thủy thủ đoàn: "Cho dù thân phận của cậu ta là gì thì tôi cảm thấy tên nhóc này không dễ chọc đâu. Tốt nhất là mấy người không nên gây rối với nó.”
Tàu viên vẫn rất nghe lời ông chủ, nghe vậy đều đáp lời đồng ý.
Trì Am ngồi trong khoang tu luyện, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài. Sau khi tu luyện được một tháng, ngũ quan của cô đã trở nên nhạy bén hơn, tuy rằng thực lực không quá cao nhưng cũng thừa sức đối phó với một số kiếm sự bình thường.
Tàu đi được nửa tháng thì gặp bão.
Trì Am bị xóc nảy đến mức gần như muốn nôn mửa, rõ ràng cơ thể này không thể chịu được kiểu lắc lư thế này, có cảm giác như say sóng.
Cô hít một hơi thật sâu, kìm lại cảm giác khó chịu, ngồi thiền tiếp tục tu luyện, cố gắng hết sức coi nhẹ những va chạm xóc nảy do cơn bão, để mình đắm chìm trong việc tu luyện.
Một tiếng sấm chợt vang lên, con tàu lại bị va đập dữ dội.
Lần này Trì Am thực sự không kìm được mà phun ra. Cô vịn cột giường, nôn trắng bệch cả mặt.
Chết tiệt!
Cô rủa thầm trong lòng, rốt cuộc không nhịn được mà chạy ra ngoài, xuống bếp tìm một chai giấm hoa quả uống cho đỡ buồn nôn.
Trì Am vào bếp tìm giấm hoa quả uống mấy ngụm, cuối cùng cũng chịu được cảm giác buồn nôn. Đột nhiên có một tia nước bắn vào từ cửa sổ phòng bếp không kín, hình như có thứ gì đó đang va chạm với tàu ở bên ngoài cửa.
Trì Am cau mày nghi ngờ nhìn qua, vừa định mở rộng cửa sổ thì lại chạm phải một thứ gì đó ấm ướt trơn trượt.
Trì Am bị chạm vào liền giật lùi về phía sau một bước, nhìn thấy mỏ cá heo cắm thẳng vào cửa sổ, biểu tượng tia chớp trên đầu nó hiện ra rõ ràng, khi nhìn thấy cô liền cười, trông vô cùng hoạt bát dễ thương.
“Là mày à!” Trì Am bật cười.
Cô đưa tay ra sờ đầu nó, con cá heo này lại chạy ra ngoài chơi trong cơn bão như vậy, đúng là quá tinh nghịch.
"Sao mày lại ở đây? Giờ trời đang mưa to, mày nên tìm chỗ trú mưa trước, đừng ham chơi." Trì Am dặn dò nó, đẩy mạnh đầu nó ra ngoài, lo lắng sẽ đập vỡ cửa sổ.
Cá heo lùi lại bơi theo tàu, thỉnh thoảng sẽ nhảy qua cửa sổ để quan sát cô.
Bộp một tiếng, đuôi con cá heo quật qua, trực tiếp quật thắng một thứ gì đó vào trong.
Trì Am nhìn xuống, phát hiện trên mặt đất có một cái hộp nhỏ, lớn hơn lòng bàn tay một chút, khi rơi xuống đất thì nắp hộp cũng đúng lúc mở ra, trong đó rơi ra một ít đồng vàng.
Trì Am càng không nói nên lời.
Không cần nói cô cũng hiểu đây là quà của con cá heo, mỗi lần đến chơi với cô nó đều mang theo quà, lần này cũng không ngoại lệ, mà lại còn rất chu đáo, mang tới một hộp tiền vàng cho người không một xu dính túi là cô.
Làm sao lại có một con vật chu đáo đển thể chứ?
Trì Am không quan tâm đến quần áo đang ướt, đưa tay ra sờ vào con cá heo, dặn vài câu rồi cầm hộp tiền vàng trở về phòng.
Ngày hôm sau, cuối cùng cũng gió êm sóng lặng.
Khi Trì Am bước ra khỏi cabin đi ăn cơm thì nghe thấy thủy thủ đoàn bàn bạc về cơn bão đêm qua. Họ nói rằng hình như có thứ gì đó đang bám theo xung quanh con tàu, thỉnh thoảng lại đụng vào tàu.
Nghe đến đây, Trì Am liền im lặng không nói gì.
“Chỉ cần nó không phải tiên cá và hải tặc thì sao cũng được.” Có người nói giọng lạc quan.
"Nói cũng phải.”
Boss Grey đi tới, cầm một cái bát ngồi xuống bên cạnh Trì Am.
Trì Am liếc nhìn anh ta, sau đó thu hồi ánh mắt tiếp tục ăn.
“Này nhóc, hình như hôm qua cậu không ở trong phòng trong lúc có bão, cậu đã đi đâu vậy?” Boss Grey hỏi.
“Hôm qua tôi hơi say sóng nên vào bếp tìm một chai giấm hoa quả để kiềm cơn buồn nôn.” Trì Am nói thật.
Boss Grey nhìn cô dò xét rồi không tiếp tục hỏi nữa.
Sau khi ăn xong, Trì Am lại trở lại cabin tu luyện.
Mấy ngày này, trên tàu không có chuyện gì nên cô dành toàn bộ thời gian cho việc tu luyện, ngoại trừ giờ ăn hàng ngày thì cô không bao giờ bước ra khỏi cabin. Điều này khiến hình ảnh của cô trong mắt thủy thủ đoàn lại thay đổi một lần nữa. Họ coi cậu như một cậu chủ nhà giàu không bao giờ bước ra cửa.
Con tàu đi thêm nửa tháng nữa, sau nhiều lần đi qua những hòn đảo cằn cỗi để thu mua sản vật thì cuối cùng tàu của Boss Grey cũng quay đầu hướng đến đảo Whale.
Sau khi rẽ hướng, bầu không khí trên tàu lập tức thay đổi, mặc dù thủy thủ đoàn trông vẫn thoải mái nhưng sự cảnh giác của họ đã tăng lên hơn rất nhiều. Trì Am chứng kiến điều đó, hiểu ra ngay những gì Boss Grey nói lúc đầu là sự thật.
Trên thế giới này tồn tại hai thứ khiến nhân loại đau đầu nhất, đó là hải tặc và tiên cá.
Trước tiên không nói tới tiên cá, chỉ nói đến việc sự tồn tại của những tên cướp biển thôi, mấy người này vĩnh viễn không thể diệt hết, cứ giết lứa này lại sinh ra lứa khác, tầng tầng lớp lớp. Cuối cùng, cách các chính phủ đối phó với cướp biển là miễn là chúng không gây rắc rối ở vùng hải vực chung, còn lại thì họ không quan tâm.
Sau hai ngày đi tàu nữa thì cuối cùng họ cũng chạm trán với những tên cướp biển.
"Là cướp biển! Tất cả chú ý!" Giọng Boss Grey vang lên trên tàu.
Tất cả thủy thủ đoàn đều cầm vũ khí, sẵn sàng chiến đấu.
Chẳng mấy chốc mà trên biển đã xuất hiện một con tàu hải tặc, cờ hiệu bay phất phơ trong gió là nền đỏ với hoa văn đầu lâu màu trắng, trông rất khó coi.
"Chết tiệt! Hóa ra là băng hải tặc Skeleton." Boss Grey lập tức chửi tục.
Trì Am vừa ra khỏi khoang đã nghe được lời nói của Boss Grey, nhìn con tàu hải tặc càng lúc càng gần, cô đã nhanh chóng thấy được lá cờ trên tàu, cũng không khỏi nhíu mày.
Băng cướp biển Skeleton này rất nổi tiếng, số lượng thành viên đông đảo, cực kỳ khó đối phó. Mặc dù bây giờ chỉ có một con tàu nhưng cũng rất khó giải quyết. Chuyện càng khó giải quyết hơn là theo truyền thuyết, băng cướp biển Skeleton có thể điều khiển tiên cá. Nếu tiên cá hợp tác với họ thì họ quả thực là những kẻ bất khả chiến bại trên biển.
Trì Am trầm mặt, tay đè lên thân kiếm.
Phía xa sóng biển đang cuồn cuộn, có một con cá heo nhảy khỏi biến, liên tục nhảy múa vài lần trên biển sau đó lại bơi về phía hai chiếc tàu đang giao chiến cách đó không xa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.