Chương 150: Nhập Ma Vì Nàng
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Trong cung điện lúc này có một đám cung nhân tràn vào, họ vây quanh một cậu bé đang ngồi trên chiếc ghế phủ miếng đệm hình rồng cuộn mây màu đỏ tươi, động tác rất bài bản, bưng thuốc và khăn trắng đưa tới, một người lau đi vết máu do cậu họ ra, một người để lọ thuốc trước mũi cậu, người khác bưng ra một bát thuốc từ trong hộp đựng sơn hồng mạ vàng.
Cả đám người đều căng thẳng, trầm mặc hầu hạ cậu bé kia, khung cảnh yên tĩnh vô cùng.
Đám trẻ con phía dưới rốt cuộc không nhịn được nữa mà nhìn về phía cậu bé được một đám cung nữ vây quanh ở phía trên.
Cậu bé kia trông rất gầy, khoảng năm sáu tuổi, nước da trắng đến mức trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu màu xanh dưới da, nhưng ngũ quan của cậu lại hết sức tinh xảo, giống như một bức họa đẹp đẽ, mi mắt màu đen cong vút hơi cụp xuống che đi đôi mắt cậu.
Tóc cậu được túm lại bằng kim quan, phần tua rua đính đá quý màu tím rủ xuống, đan xen cùng bím tóc, hiện lên vẻ huyền bí. Cậu mặc áo bào bằng gầm xanh ngọc viền đen, dùng chỉ vàng khâu mép. Thắt lưng có màu vàng mơ, tượng trưng cho thân phận hoàng tử của cậu.
Những đứa trẻ lớn tuổi hơn dường như đã phát hiện ra thân phận của vị hoàng tử này, lại nghĩ đến mục đích vào cung của mình thì sắc mặt chúng lập tức thay đổi, cố gắng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người kia vì sợ sẽ thu hút sự chú ý của cậu. Những đứa bé nhỏ tuổi hơn không nghĩ được nhiều như vậy mà nhìn cậu bé với ánh mắt tò mò, khi thấy cậu nôn ra máu chúng còn hơi ngơ ngác.
Khi Trì Am nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo vô cùng quen thuộc của cậu bé thì vốn dĩ đang vui mừng, nhưng thấy cậu ho ra máu thì sắc mặt hơi biến đổi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Cho đến khi cậu bé uống xong thuốc, rốt cuộc không còn ho khan nữa thì mới súc miệng bằng nước do cung nhân đưa tới. Hai hàng lông mi dày khẽ rung động, nhếch lên lộ ra đôi màu tím như có bùa mê nhìn xuống đám trẻ con trong điện.
Khi những đứa trẻ vốn đang tò mò nhìn cậu, bắt gặp đôi mắt đó thì chúng liền há hốc mồm kinh hãi, bị dọa cho mở to mắt, thậm chí còn có một cô bé sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất, khóc rống lên.
Hành động của cô bé khiến những thị vệ và cung nhân xung quanh lộ vẻ không vui, sau đó một thị vệ đi đến, vẻ mặt lạnh lùng đưa cô bé ra ngoài, ngay sau đó chợt có tiếng la hét thất thanh ở bên ngoài, rồi hoàn toàn im bặt.
Khuôn mặt của những đứa trẻ trong sảnh liền trắng bệch như lớp băng tuyết chưa tan ở bên ngoài.
Vị Thập Thất hoàng tử ngồi trên ghế như không nghe thấy gì, chậm rãi cầm khăn trắng che môi, nhìn xuống đám trẻ con trong đại điện. Thập Thất hoàng tử ngồi cao hơn chúng vài bậc, cho nên dù đang ngồi nhưng cũng có thể nhìn rõ đám trẻ con phía dưới.
Cung nhân đứng chung quanh cậu cũng lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm, khuôn mặt bằng giá, không hề có cảm giác của con người, như ác ma chỉ xem mạng người như cỏ rác, khiến những đứa trẻ này càng thêm sợ hãi, thân thể khẽ run lên.
Lúc này không có ai lên tiếng, toàn bộ đại điện im phăng phắc.
Thời gian dần trôi qua, sự im lặng quỷ dị bao trùm khắp trong điện, đồng thời cũng âm thầm làm cho niềm tin trong lòng người ta sụp đổ, khiến người ta bất giác suy sụp.
Chỉ cần nghĩ đến số phận của cô bé vừa rồi, cho dù những đứa trẻ này cũng đã sợ hãi sắp gục ngã đến nơi, nhưng bản năng sinh tồn đã khiến chúng lựa chọn liều mạng chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, dù cho chân đã hơi run nhẹ, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Trong mắt đám trẻ con này, vị Thập Thất hoàng tử trời sinh có được đôi đồng tử khác biệt này là yêu ma chuyển thế, ngay cả Quốc sư cũng khẳng định là yêu ma không thể sống sót đến khi trưởng thành thì làm sao chúng có thể không So?
Trong số những người đang sợ hãi này thì sự bình tĩnh của Trì Am lại có vẻ rất đặc biệt.
Thời gian Trì Am đi vào thế giới này quá ngắn, hơn nữa nàng lại còn nhỏ, luôn sống ở Giang Nam, Trì gia chỉ là thế gia trừ ma, không phải là người trong triều đình nên không có mấy hiểu biết về triều đình, nàng cũng ít biết về cung đình. Vì vậy trong trí nhớ của tiểu cô nương tất nhiên không có ấn tượng liên quan tới Thập Thất hoàng tử, chuyện nàng biết được là hỏi thăm từ Bùi Cảnh Tuấn, nhưng vẫn đang còn phải chờ kiểm chứng xem có đúng hay không.
Mặc dù không nghe nói về truyền thuyết của Thập Thất hoàng tử, nhưng nàng lại hết sức quen thuộc với đôi đồng tử màu tím sẫm này, cho nên nhất thời không có vẻ sợ hãi như những người khác. Khi nàng kịp nhận ra rằng biểu hiện của mình không quá bình thường thì đã không kịp làm ra phản ứng hợp với lẽ thường được nữa. Bây giờ mà làm thì lại có vẻ cố ý lộ liễu quá, làm ngược lại sẽ hợp lý hơn.
Vì vậy, nàng chỉ bình tĩnh đứng đó, đối diện với ánh mắt của vị Thập Thất hoàng tử, ánh mắt ngây thơ. Dù sao hiện giờ nàng cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi vô tri thôi mà.
Nàng vừa dò xét Thập Thất hoàng tử vừa nghĩ tới cô bé mới bị bắt ra ngoài kia, không biết bây giờ cô bé đó thế nào, chắc là chưa chết. Lúc tiếng kêu thảm thiết kếa ngừng lại thì cũng không có độ rung như tiếng của người kêu lên trước khi chết, mà giống như bị người ta bịt miệng hơn. Hơn nữa, nếu đám người này có tác dụng kéo dài tính mạng cho Thập Thất hoàng thì thị vệ cũng sẽ không tuỳ tiện giết cô bé kia.
Cả đám người đều căng thẳng, trầm mặc hầu hạ cậu bé kia, khung cảnh yên tĩnh vô cùng.
Đám trẻ con phía dưới rốt cuộc không nhịn được nữa mà nhìn về phía cậu bé được một đám cung nữ vây quanh ở phía trên.
Cậu bé kia trông rất gầy, khoảng năm sáu tuổi, nước da trắng đến mức trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu màu xanh dưới da, nhưng ngũ quan của cậu lại hết sức tinh xảo, giống như một bức họa đẹp đẽ, mi mắt màu đen cong vút hơi cụp xuống che đi đôi mắt cậu.
Tóc cậu được túm lại bằng kim quan, phần tua rua đính đá quý màu tím rủ xuống, đan xen cùng bím tóc, hiện lên vẻ huyền bí. Cậu mặc áo bào bằng gầm xanh ngọc viền đen, dùng chỉ vàng khâu mép. Thắt lưng có màu vàng mơ, tượng trưng cho thân phận hoàng tử của cậu.
Những đứa trẻ lớn tuổi hơn dường như đã phát hiện ra thân phận của vị hoàng tử này, lại nghĩ đến mục đích vào cung của mình thì sắc mặt chúng lập tức thay đổi, cố gắng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người kia vì sợ sẽ thu hút sự chú ý của cậu. Những đứa bé nhỏ tuổi hơn không nghĩ được nhiều như vậy mà nhìn cậu bé với ánh mắt tò mò, khi thấy cậu nôn ra máu chúng còn hơi ngơ ngác.
Khi Trì Am nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo vô cùng quen thuộc của cậu bé thì vốn dĩ đang vui mừng, nhưng thấy cậu ho ra máu thì sắc mặt hơi biến đổi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Cho đến khi cậu bé uống xong thuốc, rốt cuộc không còn ho khan nữa thì mới súc miệng bằng nước do cung nhân đưa tới. Hai hàng lông mi dày khẽ rung động, nhếch lên lộ ra đôi màu tím như có bùa mê nhìn xuống đám trẻ con trong điện.
Khi những đứa trẻ vốn đang tò mò nhìn cậu, bắt gặp đôi mắt đó thì chúng liền há hốc mồm kinh hãi, bị dọa cho mở to mắt, thậm chí còn có một cô bé sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất, khóc rống lên.
Hành động của cô bé khiến những thị vệ và cung nhân xung quanh lộ vẻ không vui, sau đó một thị vệ đi đến, vẻ mặt lạnh lùng đưa cô bé ra ngoài, ngay sau đó chợt có tiếng la hét thất thanh ở bên ngoài, rồi hoàn toàn im bặt.
Khuôn mặt của những đứa trẻ trong sảnh liền trắng bệch như lớp băng tuyết chưa tan ở bên ngoài.
Vị Thập Thất hoàng tử ngồi trên ghế như không nghe thấy gì, chậm rãi cầm khăn trắng che môi, nhìn xuống đám trẻ con trong đại điện. Thập Thất hoàng tử ngồi cao hơn chúng vài bậc, cho nên dù đang ngồi nhưng cũng có thể nhìn rõ đám trẻ con phía dưới.
Cung nhân đứng chung quanh cậu cũng lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm, khuôn mặt bằng giá, không hề có cảm giác của con người, như ác ma chỉ xem mạng người như cỏ rác, khiến những đứa trẻ này càng thêm sợ hãi, thân thể khẽ run lên.
Lúc này không có ai lên tiếng, toàn bộ đại điện im phăng phắc.
Thời gian dần trôi qua, sự im lặng quỷ dị bao trùm khắp trong điện, đồng thời cũng âm thầm làm cho niềm tin trong lòng người ta sụp đổ, khiến người ta bất giác suy sụp.
Chỉ cần nghĩ đến số phận của cô bé vừa rồi, cho dù những đứa trẻ này cũng đã sợ hãi sắp gục ngã đến nơi, nhưng bản năng sinh tồn đã khiến chúng lựa chọn liều mạng chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, dù cho chân đã hơi run nhẹ, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Trong mắt đám trẻ con này, vị Thập Thất hoàng tử trời sinh có được đôi đồng tử khác biệt này là yêu ma chuyển thế, ngay cả Quốc sư cũng khẳng định là yêu ma không thể sống sót đến khi trưởng thành thì làm sao chúng có thể không So?
Trong số những người đang sợ hãi này thì sự bình tĩnh của Trì Am lại có vẻ rất đặc biệt.
Thời gian Trì Am đi vào thế giới này quá ngắn, hơn nữa nàng lại còn nhỏ, luôn sống ở Giang Nam, Trì gia chỉ là thế gia trừ ma, không phải là người trong triều đình nên không có mấy hiểu biết về triều đình, nàng cũng ít biết về cung đình. Vì vậy trong trí nhớ của tiểu cô nương tất nhiên không có ấn tượng liên quan tới Thập Thất hoàng tử, chuyện nàng biết được là hỏi thăm từ Bùi Cảnh Tuấn, nhưng vẫn đang còn phải chờ kiểm chứng xem có đúng hay không.
Mặc dù không nghe nói về truyền thuyết của Thập Thất hoàng tử, nhưng nàng lại hết sức quen thuộc với đôi đồng tử màu tím sẫm này, cho nên nhất thời không có vẻ sợ hãi như những người khác. Khi nàng kịp nhận ra rằng biểu hiện của mình không quá bình thường thì đã không kịp làm ra phản ứng hợp với lẽ thường được nữa. Bây giờ mà làm thì lại có vẻ cố ý lộ liễu quá, làm ngược lại sẽ hợp lý hơn.
Vì vậy, nàng chỉ bình tĩnh đứng đó, đối diện với ánh mắt của vị Thập Thất hoàng tử, ánh mắt ngây thơ. Dù sao hiện giờ nàng cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi vô tri thôi mà.
Nàng vừa dò xét Thập Thất hoàng tử vừa nghĩ tới cô bé mới bị bắt ra ngoài kia, không biết bây giờ cô bé đó thế nào, chắc là chưa chết. Lúc tiếng kêu thảm thiết kếa ngừng lại thì cũng không có độ rung như tiếng của người kêu lên trước khi chết, mà giống như bị người ta bịt miệng hơn. Hơn nữa, nếu đám người này có tác dụng kéo dài tính mạng cho Thập Thất hoàng thì thị vệ cũng sẽ không tuỳ tiện giết cô bé kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.