Chương 694: Thế Giới Vô Vực
Vụ Thỉ Dực
26/01/2024
Năm năm sau, Trì Am lại bước lên máy bay đi Brisu.
Cùng cô đi tới Brisu còn có một cô gái có vài phần giống cô, vẻ mặt hoảng sợ nhìn máy bay thông minh nhân tạo không người lái kia, nói cái gì cũng không chịu đi lên.
“Trì Am, mày không thể làm như vậy được!” Cô ta thét chói tai.
“Sao lại không được?” Trì Am không chút sứt mẻ nói: “Lúc trước khi chị đưa tôi lên cái máy bay này thì có thể đấy à? Mà so với hành vi của chị lần trước thì lần này còn có tôi đi cùng chị cơ mà? Thấy tôi tốt với chị không?”
“Tốt cục cức! Ai muốn theo mày đi chịu chết chứ?” Trì Hoan vẫn thét chói tai không ngớt.
Trì Am lười không thèm quan tâm tới cô ta, ý bảo người khác đánh ngất, sau đấy khiêng cô ta lên máy bay.
Máy bay nhanh chóng cất cánh, chở một trăm người trẻ tuổi bay đến Brisu thần bí.
Ngoại trừ Trì Am, những người trẻ tuổi khác đều có vẻ thấp thỏm bất an. Đương nhiên, cũng có mấy người thanh niên giống với Cố Duy khi trước, kiên định hướng tới mục tiêu mà đi.
Trì Am liếc thoáng qua mấy người trẻ tuổi kia, cười khẽ.
Dọc theo đoạn đường từng đi qua, khi bước vào sơn cốc, nháy mắt như cả thế giới đều thay đổi.
Loài chim thật lớn từ không trung đáp xuống, bao phủ cả một tầng bóng ma khổng lồ. Con người đứng dưới bóng ma kia gần như suy sụp tới nơi.
Trì Am tốt bụng nắm chị họ đi tới, mỗi lần đều cứu đối phương một mạng vào thời khắc khẩn cấp.
Những người khác thấy cảnh này đều hâm mộ Trì Hoan có một cô em họ cứu khổ cứu nạn, có thể bảo hộ cô ta chu toàn như vậy.
Trì Hoan lại sụp đổ, khóc thét to: “Ai muốn mày cứu? Nếu không phải vì mày thì tao đã không cần vào thế giới này rồi, tao phải về nhà!”
Tuy mỗi lần Trì Am đều cứu cô ta trong lúc nguy cấp. Nhưng cô ta vẫn bị dọa sợ không nhẹ. Nếu không phải ý chí muốn sống duy trì thì Trì Hoan đã hận không thể trực tiếp chết tại chỗ, đỡ cho bị Trì Am đùa bỡn như vậy.
Một đám người nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng cũng rời khỏi sơn cốc.
Khoảnh khắc ra khỏi sơn cốc, mọi người chợt nghe một tiếng hót đinh tai, một con đại bàng khổng lồ từ trên bầu trời đáp xuống, quặp một con rắn ngoài sơn cốc lên, ném ném vài cái rồi nuốt vào bụng.
Đám người sợ tới mức dính sát vào nhau ngoài vách núi, hoảng hốt nhìn con đại bàng kia, sợ nó sẽ xem bọn họ như sâu mà nuốt chửng.
Con đại bàng khổng lồ nhanh chóng hạ cánh xuống mặt cỏ trước sơn cốc, một người nhảy xuống khỏi lưng nó.
Khi thấy người kia, cả đám người đều giật mình, cho dù là quân trang chỉnh tề thuộc về thế giới khác trên người anh hay gương mặt tuấn mỹ của anh, hoặc đôi mắt đỏ tươi như ác quỷ kia.
Tư Ngang lạnh lùng nhìn đám người, ánh mắt chợt dừng lại, chợt lên tiếng: “Am Am.”
Trì Am cười rộ lên, chạy mạnh tới vọt vào lòng anh.
Tư Ngang ôm cô thật chặt, cũng không màng những người khác, cứ như vậy ôm cô nhảy lên lưng con đại bàng khổng lồ, đại bàng kêu vang một tiếng, bay vút lên không trung.
Một đám người chỉ có thể ngơ ngác nhìn hai người rời đi, mãi đến khi con đại bàng khổng lồ kia khuất hẳn, đám rắn khổng lồ lần nữa bò về sơn cốc mới làm bọn họ sực tỉnh.
“Trì Am!” Trì Hoan gần như rít gào ra tiếng.
Cô ta nhìn rắn lớn ngoài sơn cốc, tinh tường hiểu được, không có Trì Am che chở, thứ tiếp theo chờ đợi mình sẽ là thứ gì. Tuy thời gian này cô ta luôn hận Trì Am đưa mình tới thế giới này. Nhưng không có Trì Am, người bình thường như cô ta hoàn toàn không cách nào sinh tồn tại thế giới này.
Trì Hoan không nín được tiếng nức nở nữa.
…
Trì Am không biết tâm tình lúc này của cô chị họ kia của mình, cô nằm trong lòng Tư Ngang, xoa xoa mặt anh, phát hiện năm năm gặp lại, người này lại chết não nữa rồi.
Con đại bàng khổng lồ dừng tại biển hoa.
Tư Ngang ôm cô nhảy vào biển hoa, sau đó nằm xuống, để mặc cho chất lỏng từ hoa thấm bẩn quân trang chỉnh tề trên người mình.
Trì Am cúi đầu nhìn anh, phát hiện màu máu trong mắt anh đỏ tươi như khi mới gặp, không nhịn được mà khẽ thở dài.
Cảm giác nỗ lực năm năm hình như uổng phí rồi, trở về một lần, người đàn ông này lại dằn vặt chính mình thành ra như vậy, khiến cô đau lòng vô cùng.
“Anh tới từ lúc nào?” Trì Am ghé vào lòng anh hỏi.
Người đàn ông chết não kia mặt không chút thay đổi, nghĩ ngợi một hồi: “Vừa đến, tới tìm em.”
“Tư Ngôn đâu?”
“Không biết.”
Trì Am nghiến răng nghiến lợi: “Sao cái gì anh cũng không biết thế?”
Tư Ngang không vui nheo mắt lại, ngồi dậy ôm eo cô, kéo cô vào lòng: “Anh biết, em là Am Am.”
Trì Am: “...”
“Đi tìm Tư Ngôn!” Trì Am nói, không nói thêm lời nào nữa, lập tức kéo người dậy, thấy anh lạnh tanh nhìn mình thì thuận tay hái một bó hoa Astana nhét vào lòng anh.
Vẻ mặt Tư Ngang nhanh chóng dịu xuống, một tay ôm hoa, một tay ôm Trì Am, chờ đại bàng khổng lồ đi tới thì ôm cô nhảy lên.
Đại bàng nhanh chóng chở bọn họ tới một dãy núi, Trì Am thấy một đám người đang trèo đèo lội suối, trong đó còn có Tư Ngôn.
Tư Ngôn cũng thấy hai người, vui sướng reo lên: “Cô Trì, cô cũng đến rồi.”
Trì Am ‘ừ’ một tiếng, nhìn đám người cũng mặc quân trang kia, biết bọn họ là người của thế giới chiều không gian thứ ba, hơn nữa có thể là đến từ cùng một quân đội.
“Đây là quân Liên Minh, là cấp dưới của đại nhân.” Tư Ngôn giải thích.
Trì Am gật đầu với bọn họ, hỏi qua tình huống thế giới chiều không gian thứ ba ở chỗ Tư Ngôn, biết được Tư Ngang dùng thời gian năm năm, không nghỉ không ngủ, mạnh mẽ vang dội gần như nhổ sạch phản quân thế giới chiều không gian thứ ba, những chuyện còn lại giao hết cho Tổng thống đi hao tâm tổn trí, sau đó mang theo cấp dưới chạy đến Thế giới vô vực.
Người đàn ông lại trở nên chết não này vẫn không thích cô đến quá gần Tư Ngôn, hoàn toàn ngó lơ đám người kia, lôi kéo cô rời khỏi.
Trì Am đành phải cười xin lỗi Tư Ngôn, theo anh cưỡi đại bàng khổng lồ rời đi.
Lần nữa trở lại biển hoa, Trì Am nhìn người ngồi giữa biển hoa kia, nắm mặt anh nói: “Tư Ngang, em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh.”
Tư Ngang dùng cặp mắt đỏ tươi như máu nhìn cô, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng: “Anh không bị bệnh.”
“Đúng đúng đúng, anh không bị bệnh, là em bệnh!” Trì Am luôn miệng nói, ngón tay lướt qua đuôi mắt anh, dán trán mình lên trán anh, cười nói: “Tư Ngang, chuyện của em xong rồi, sau này chúng ta sống bên nhau ở đây cả đời nhé!”
Lần này, cô sẽ nỗ lực sống sót, sẽ không rời đi giữa chừng nữa.
Anh đáp một tiếng, lại ôm cô vào lòng, gác cằm lên đầu cô nhìn biển hoa lấp lánh dưới ánh nắng, thỏa mãn nheo mắt lại.
Cùng cô đi tới Brisu còn có một cô gái có vài phần giống cô, vẻ mặt hoảng sợ nhìn máy bay thông minh nhân tạo không người lái kia, nói cái gì cũng không chịu đi lên.
“Trì Am, mày không thể làm như vậy được!” Cô ta thét chói tai.
“Sao lại không được?” Trì Am không chút sứt mẻ nói: “Lúc trước khi chị đưa tôi lên cái máy bay này thì có thể đấy à? Mà so với hành vi của chị lần trước thì lần này còn có tôi đi cùng chị cơ mà? Thấy tôi tốt với chị không?”
“Tốt cục cức! Ai muốn theo mày đi chịu chết chứ?” Trì Hoan vẫn thét chói tai không ngớt.
Trì Am lười không thèm quan tâm tới cô ta, ý bảo người khác đánh ngất, sau đấy khiêng cô ta lên máy bay.
Máy bay nhanh chóng cất cánh, chở một trăm người trẻ tuổi bay đến Brisu thần bí.
Ngoại trừ Trì Am, những người trẻ tuổi khác đều có vẻ thấp thỏm bất an. Đương nhiên, cũng có mấy người thanh niên giống với Cố Duy khi trước, kiên định hướng tới mục tiêu mà đi.
Trì Am liếc thoáng qua mấy người trẻ tuổi kia, cười khẽ.
Dọc theo đoạn đường từng đi qua, khi bước vào sơn cốc, nháy mắt như cả thế giới đều thay đổi.
Loài chim thật lớn từ không trung đáp xuống, bao phủ cả một tầng bóng ma khổng lồ. Con người đứng dưới bóng ma kia gần như suy sụp tới nơi.
Trì Am tốt bụng nắm chị họ đi tới, mỗi lần đều cứu đối phương một mạng vào thời khắc khẩn cấp.
Những người khác thấy cảnh này đều hâm mộ Trì Hoan có một cô em họ cứu khổ cứu nạn, có thể bảo hộ cô ta chu toàn như vậy.
Trì Hoan lại sụp đổ, khóc thét to: “Ai muốn mày cứu? Nếu không phải vì mày thì tao đã không cần vào thế giới này rồi, tao phải về nhà!”
Tuy mỗi lần Trì Am đều cứu cô ta trong lúc nguy cấp. Nhưng cô ta vẫn bị dọa sợ không nhẹ. Nếu không phải ý chí muốn sống duy trì thì Trì Hoan đã hận không thể trực tiếp chết tại chỗ, đỡ cho bị Trì Am đùa bỡn như vậy.
Một đám người nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng cũng rời khỏi sơn cốc.
Khoảnh khắc ra khỏi sơn cốc, mọi người chợt nghe một tiếng hót đinh tai, một con đại bàng khổng lồ từ trên bầu trời đáp xuống, quặp một con rắn ngoài sơn cốc lên, ném ném vài cái rồi nuốt vào bụng.
Đám người sợ tới mức dính sát vào nhau ngoài vách núi, hoảng hốt nhìn con đại bàng kia, sợ nó sẽ xem bọn họ như sâu mà nuốt chửng.
Con đại bàng khổng lồ nhanh chóng hạ cánh xuống mặt cỏ trước sơn cốc, một người nhảy xuống khỏi lưng nó.
Khi thấy người kia, cả đám người đều giật mình, cho dù là quân trang chỉnh tề thuộc về thế giới khác trên người anh hay gương mặt tuấn mỹ của anh, hoặc đôi mắt đỏ tươi như ác quỷ kia.
Tư Ngang lạnh lùng nhìn đám người, ánh mắt chợt dừng lại, chợt lên tiếng: “Am Am.”
Trì Am cười rộ lên, chạy mạnh tới vọt vào lòng anh.
Tư Ngang ôm cô thật chặt, cũng không màng những người khác, cứ như vậy ôm cô nhảy lên lưng con đại bàng khổng lồ, đại bàng kêu vang một tiếng, bay vút lên không trung.
Một đám người chỉ có thể ngơ ngác nhìn hai người rời đi, mãi đến khi con đại bàng khổng lồ kia khuất hẳn, đám rắn khổng lồ lần nữa bò về sơn cốc mới làm bọn họ sực tỉnh.
“Trì Am!” Trì Hoan gần như rít gào ra tiếng.
Cô ta nhìn rắn lớn ngoài sơn cốc, tinh tường hiểu được, không có Trì Am che chở, thứ tiếp theo chờ đợi mình sẽ là thứ gì. Tuy thời gian này cô ta luôn hận Trì Am đưa mình tới thế giới này. Nhưng không có Trì Am, người bình thường như cô ta hoàn toàn không cách nào sinh tồn tại thế giới này.
Trì Hoan không nín được tiếng nức nở nữa.
…
Trì Am không biết tâm tình lúc này của cô chị họ kia của mình, cô nằm trong lòng Tư Ngang, xoa xoa mặt anh, phát hiện năm năm gặp lại, người này lại chết não nữa rồi.
Con đại bàng khổng lồ dừng tại biển hoa.
Tư Ngang ôm cô nhảy vào biển hoa, sau đó nằm xuống, để mặc cho chất lỏng từ hoa thấm bẩn quân trang chỉnh tề trên người mình.
Trì Am cúi đầu nhìn anh, phát hiện màu máu trong mắt anh đỏ tươi như khi mới gặp, không nhịn được mà khẽ thở dài.
Cảm giác nỗ lực năm năm hình như uổng phí rồi, trở về một lần, người đàn ông này lại dằn vặt chính mình thành ra như vậy, khiến cô đau lòng vô cùng.
“Anh tới từ lúc nào?” Trì Am ghé vào lòng anh hỏi.
Người đàn ông chết não kia mặt không chút thay đổi, nghĩ ngợi một hồi: “Vừa đến, tới tìm em.”
“Tư Ngôn đâu?”
“Không biết.”
Trì Am nghiến răng nghiến lợi: “Sao cái gì anh cũng không biết thế?”
Tư Ngang không vui nheo mắt lại, ngồi dậy ôm eo cô, kéo cô vào lòng: “Anh biết, em là Am Am.”
Trì Am: “...”
“Đi tìm Tư Ngôn!” Trì Am nói, không nói thêm lời nào nữa, lập tức kéo người dậy, thấy anh lạnh tanh nhìn mình thì thuận tay hái một bó hoa Astana nhét vào lòng anh.
Vẻ mặt Tư Ngang nhanh chóng dịu xuống, một tay ôm hoa, một tay ôm Trì Am, chờ đại bàng khổng lồ đi tới thì ôm cô nhảy lên.
Đại bàng nhanh chóng chở bọn họ tới một dãy núi, Trì Am thấy một đám người đang trèo đèo lội suối, trong đó còn có Tư Ngôn.
Tư Ngôn cũng thấy hai người, vui sướng reo lên: “Cô Trì, cô cũng đến rồi.”
Trì Am ‘ừ’ một tiếng, nhìn đám người cũng mặc quân trang kia, biết bọn họ là người của thế giới chiều không gian thứ ba, hơn nữa có thể là đến từ cùng một quân đội.
“Đây là quân Liên Minh, là cấp dưới của đại nhân.” Tư Ngôn giải thích.
Trì Am gật đầu với bọn họ, hỏi qua tình huống thế giới chiều không gian thứ ba ở chỗ Tư Ngôn, biết được Tư Ngang dùng thời gian năm năm, không nghỉ không ngủ, mạnh mẽ vang dội gần như nhổ sạch phản quân thế giới chiều không gian thứ ba, những chuyện còn lại giao hết cho Tổng thống đi hao tâm tổn trí, sau đó mang theo cấp dưới chạy đến Thế giới vô vực.
Người đàn ông lại trở nên chết não này vẫn không thích cô đến quá gần Tư Ngôn, hoàn toàn ngó lơ đám người kia, lôi kéo cô rời khỏi.
Trì Am đành phải cười xin lỗi Tư Ngôn, theo anh cưỡi đại bàng khổng lồ rời đi.
Lần nữa trở lại biển hoa, Trì Am nhìn người ngồi giữa biển hoa kia, nắm mặt anh nói: “Tư Ngang, em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh.”
Tư Ngang dùng cặp mắt đỏ tươi như máu nhìn cô, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng: “Anh không bị bệnh.”
“Đúng đúng đúng, anh không bị bệnh, là em bệnh!” Trì Am luôn miệng nói, ngón tay lướt qua đuôi mắt anh, dán trán mình lên trán anh, cười nói: “Tư Ngang, chuyện của em xong rồi, sau này chúng ta sống bên nhau ở đây cả đời nhé!”
Lần này, cô sẽ nỗ lực sống sót, sẽ không rời đi giữa chừng nữa.
Anh đáp một tiếng, lại ôm cô vào lòng, gác cằm lên đầu cô nhìn biển hoa lấp lánh dưới ánh nắng, thỏa mãn nheo mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.