Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Cá Mặn Được Đại Lão Nuôi Dưỡng
Chương 5: Thiếu Niên Hoang Dã Chưa Khai Hóa
Phát Điện Cơ
22/11/2024
Suốt mười sáu năm ấy, hắn sống hoàn toàn như một con sói, tự nhận thức mình cũng là sói. Gặp con người, hắn chỉ phân loại thành “có thể ăn” và “không thể ăn.”
Các tiền bối từng tham gia thử thách thế giới này, dù tránh được bãi tha ma, gấu đen, rắn độc và vô vàn nguy hiểm khác, cuối cùng đều chạm mặt Từ Đình.
Rồi bị hắn xếp vào loại “không thể ăn” và kết liễu chỉ bằng một đòn. Không ai sống sót.
Hắn được đặt mã hiệu là [Sói].
Lan Nhứ hiểu ra: “Vậy hắn chính là boss giữ cửa nhỉ.”
[Hệ thống: “... Cô hiểu như thế cũng đúng.”]
Hắn đang từng bước từng bước tiến về phía Lan Nhứ. Vì đôi chân dính máu gấu đen, tiếng bước chân của hắn nghe ướt át và dính dớp.
Khi hắn đến gần, Lan Nhứ nhìn xuyên qua mái tóc bù xù và bắt gặp một đôi mắt đen trắng rõ ràng, sắc lạnh như lưỡi dao.
Đôi mắt đầy vẻ hoang dã.
[Hệ thống vẫn còn chút lương tâm: “Khi hắn ra tay tấn công cô, tôi sẽ lập tức đưa cô rời khỏi thế giới này, sẽ không đau đớn đâu.”]
Lan Nhứ: “Ồ, được thôi.”
Nàng chỉ đợi boss ra tay để được đưa về điểm hồi sinh.
Lúc này, ánh mắt của Từ Đình không tự chủ bị thu hút bởi ánh sáng trên xe — dưới trời trăng mờ gió lạnh, một chút ánh đèn còn sót lại trên mặt đất như điểm xuyết một giọt màu nước hồng nhạt giữa đất trời, soi rõ đường nét của thiếu nữ.
Thân hình nàng mảnh mai, trông như một con sói con suy dinh dưỡng. Chỉ một tay hắn cũng có thể nhấc bổng nàng lên.
Hắn cúi thấp đầu xuống.
Thấy hắn tới gần, Lan Nhứ hoảng sợ lùi lại, nhưng bị Từ Đình một tay giữ chặt vai. Hắn phát ra tiếng “gừ gừ” cảnh báo trong cổ họng.
Lan Nhứ hỏi hệ thống: “Hắn đang làm gì vậy?”
[“Tôi cũng không biết!”] Hệ thống còn mơ hồ hơn cả nàng, nhưng nhanh chóng phấn khích: [“Cô đừng né! Sói xác định mối quan hệ thân sơ bằng khứu giác. Đây là dấu hiệu tốt đấy! Cô là người đầu tiên gặp hắn mà không bị giết ngay!”]
“Tôi cũng không muốn né,” Lan Nhứ nhăn nhó, đưa tay bịt mũi, “nhưng hắn có mùi mà!”
Mùi máu tanh, mùi mồ hôi, hòa quyện thành mùi hương đặc trưng của loài thú hoang.
Hắn mạnh đến phi lý như vậy, sao không thể “phi lý” thêm chút nữa, không có chút mùi gì cả chứ!
Nhưng Từ Đình hoàn toàn không tự nhận thức được điều đó.
Hắn cúi thấp đầu xuống, mũi khẽ phập phồng, đầu mũi chạm nhẹ vào nàng, thậm chí còn cọ râu vào má nàng.
Trên râu còn dính máu. Rất bẩn.
Cứu! Mạng! Tôi!
Đồng tử Lan Nhứ co rút lại.
Nàng không còn sợ làm mất lòng Từ Đình nữa, chỉ sợ không thể khiến hắn tức giận. Nhanh chóng, nàng túm lấy tay hắn, đặt lên cổ mình, nhắm mắt, giọng dứt khoát: “Đúng, chính chỗ này, bóp chết tôi đi.”
Giọng nàng trong trẻo, lảnh lót, trong tai loài sói nghe như tiếng rên rỉ của một sói con.
Từ Đình nhíu mày.
Ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve làn da dưới tay. Mềm mại như thế này, hắn không biết phải so sánh với điều gì, vì chẳng có lông thú, vỏ cây hay lá nào có được độ mềm và ấm áp như vậy.
Nếu hắn sinh ra trong gia đình vương công quý tộc, có lẽ sẽ biết rằng làn da này còn mịn màng hơn cả lụa là gấm vóc.
Hắn thấp giọng gầm nhẹ một tiếng.
Lan Nhứ chờ mãi chẳng thấy đau đớn hay cảm giác nghẹt thở, liền cảm thấy lạ lùng. Ngay khoảnh khắc đó, nàng đột nhiên bị nhấc bổng, cả người bị Từ Đình vác lên vai.
Vị trí này đè lên dạ dày của Lan Nhứ, nàng cố gắng nhịn mới không ói ra.
Hắn huýt sáo một tiếng, con sói trắng đang ăn xác gấu đen gần đó quay đầu lại. Sau khi để lại một vũng nước tiểu đánh dấu lãnh thổ bên cạnh xác gấu, nó lập tức lạch bạch chạy đến.
Một người một sói, mang theo Lan Nhứ rời đi.
Đầu Lan Nhứ chúc xuống, hai tay đung đưa, đầy thắc mắc: “Là sao nữa đây?”
[Hệ thống: “Tôi biết rồi! Nhiều loài động vật khi mang con, thường tha con bằng cách cắn cổ. Sói cũng thế. Lúc nhỏ, Từ Đình từng bị sói mẹ cắn cổ tha đi, đến giờ vẫn còn dấu hai chiếc răng trên cổ.”]
Hệ thống khâm phục hết sức: [“Ký chủ, hành động vừa rồi của cô khiến Từ Đình tưởng cô là sói con. Hắn định mang cô về! Cô quả thực là thiên tài!”]
Lan Nhứ: “…”
Các tiền bối từng tham gia thử thách thế giới này, dù tránh được bãi tha ma, gấu đen, rắn độc và vô vàn nguy hiểm khác, cuối cùng đều chạm mặt Từ Đình.
Rồi bị hắn xếp vào loại “không thể ăn” và kết liễu chỉ bằng một đòn. Không ai sống sót.
Hắn được đặt mã hiệu là [Sói].
Lan Nhứ hiểu ra: “Vậy hắn chính là boss giữ cửa nhỉ.”
[Hệ thống: “... Cô hiểu như thế cũng đúng.”]
Hắn đang từng bước từng bước tiến về phía Lan Nhứ. Vì đôi chân dính máu gấu đen, tiếng bước chân của hắn nghe ướt át và dính dớp.
Khi hắn đến gần, Lan Nhứ nhìn xuyên qua mái tóc bù xù và bắt gặp một đôi mắt đen trắng rõ ràng, sắc lạnh như lưỡi dao.
Đôi mắt đầy vẻ hoang dã.
[Hệ thống vẫn còn chút lương tâm: “Khi hắn ra tay tấn công cô, tôi sẽ lập tức đưa cô rời khỏi thế giới này, sẽ không đau đớn đâu.”]
Lan Nhứ: “Ồ, được thôi.”
Nàng chỉ đợi boss ra tay để được đưa về điểm hồi sinh.
Lúc này, ánh mắt của Từ Đình không tự chủ bị thu hút bởi ánh sáng trên xe — dưới trời trăng mờ gió lạnh, một chút ánh đèn còn sót lại trên mặt đất như điểm xuyết một giọt màu nước hồng nhạt giữa đất trời, soi rõ đường nét của thiếu nữ.
Thân hình nàng mảnh mai, trông như một con sói con suy dinh dưỡng. Chỉ một tay hắn cũng có thể nhấc bổng nàng lên.
Hắn cúi thấp đầu xuống.
Thấy hắn tới gần, Lan Nhứ hoảng sợ lùi lại, nhưng bị Từ Đình một tay giữ chặt vai. Hắn phát ra tiếng “gừ gừ” cảnh báo trong cổ họng.
Lan Nhứ hỏi hệ thống: “Hắn đang làm gì vậy?”
[“Tôi cũng không biết!”] Hệ thống còn mơ hồ hơn cả nàng, nhưng nhanh chóng phấn khích: [“Cô đừng né! Sói xác định mối quan hệ thân sơ bằng khứu giác. Đây là dấu hiệu tốt đấy! Cô là người đầu tiên gặp hắn mà không bị giết ngay!”]
“Tôi cũng không muốn né,” Lan Nhứ nhăn nhó, đưa tay bịt mũi, “nhưng hắn có mùi mà!”
Mùi máu tanh, mùi mồ hôi, hòa quyện thành mùi hương đặc trưng của loài thú hoang.
Hắn mạnh đến phi lý như vậy, sao không thể “phi lý” thêm chút nữa, không có chút mùi gì cả chứ!
Nhưng Từ Đình hoàn toàn không tự nhận thức được điều đó.
Hắn cúi thấp đầu xuống, mũi khẽ phập phồng, đầu mũi chạm nhẹ vào nàng, thậm chí còn cọ râu vào má nàng.
Trên râu còn dính máu. Rất bẩn.
Cứu! Mạng! Tôi!
Đồng tử Lan Nhứ co rút lại.
Nàng không còn sợ làm mất lòng Từ Đình nữa, chỉ sợ không thể khiến hắn tức giận. Nhanh chóng, nàng túm lấy tay hắn, đặt lên cổ mình, nhắm mắt, giọng dứt khoát: “Đúng, chính chỗ này, bóp chết tôi đi.”
Giọng nàng trong trẻo, lảnh lót, trong tai loài sói nghe như tiếng rên rỉ của một sói con.
Từ Đình nhíu mày.
Ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve làn da dưới tay. Mềm mại như thế này, hắn không biết phải so sánh với điều gì, vì chẳng có lông thú, vỏ cây hay lá nào có được độ mềm và ấm áp như vậy.
Nếu hắn sinh ra trong gia đình vương công quý tộc, có lẽ sẽ biết rằng làn da này còn mịn màng hơn cả lụa là gấm vóc.
Hắn thấp giọng gầm nhẹ một tiếng.
Lan Nhứ chờ mãi chẳng thấy đau đớn hay cảm giác nghẹt thở, liền cảm thấy lạ lùng. Ngay khoảnh khắc đó, nàng đột nhiên bị nhấc bổng, cả người bị Từ Đình vác lên vai.
Vị trí này đè lên dạ dày của Lan Nhứ, nàng cố gắng nhịn mới không ói ra.
Hắn huýt sáo một tiếng, con sói trắng đang ăn xác gấu đen gần đó quay đầu lại. Sau khi để lại một vũng nước tiểu đánh dấu lãnh thổ bên cạnh xác gấu, nó lập tức lạch bạch chạy đến.
Một người một sói, mang theo Lan Nhứ rời đi.
Đầu Lan Nhứ chúc xuống, hai tay đung đưa, đầy thắc mắc: “Là sao nữa đây?”
[Hệ thống: “Tôi biết rồi! Nhiều loài động vật khi mang con, thường tha con bằng cách cắn cổ. Sói cũng thế. Lúc nhỏ, Từ Đình từng bị sói mẹ cắn cổ tha đi, đến giờ vẫn còn dấu hai chiếc răng trên cổ.”]
Hệ thống khâm phục hết sức: [“Ký chủ, hành động vừa rồi của cô khiến Từ Đình tưởng cô là sói con. Hắn định mang cô về! Cô quả thực là thiên tài!”]
Lan Nhứ: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.