Chương 2: Hoàng Tử Sủng Trong Lòng Bàn Tay (2)
Phi Dực
01/10/2023
Nhóm dịch: Phù Du
Đối mặt với hệ thống đang gào thét chói tai, Bạch Hi mắt điếc tai ngơ.
Nàng có thể cảm giác được hoàng đế thật lòng yêu thương mình, vậy là đủ rồi.
Ánh mắt hoàng đế và trưởng công chúa Nguyên Hòa đều đồng loạt dừng ở góc bên kia.
Nơi đó, có một khuôn mặt nhỏ dài, đẹp như tranh vẽ, nhu nhược như một làn khói nhẹ của thiếu nữ lộ ra, nằm ở trên mặt đất không dám nói lời nào, chỉ khẽ khụt khịt.
“Phụ hoàng, Uyển Nhi là bởi vì……” Dung Dự cũng không có thời gian quan tâm đến việc nói không giữ lời của Bạch Hi nữa, vội vàng quỳ gối trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế vẫy vẫy tay, kêu hắn câm miệng.
Đôi mắt ông dừng ở trên người Bạch Uyển Nhi, một lúc sau, ông nhíu mày nói: “Nhìn rất quen mắt.”
Có thể không quen mắt sao.
Trưởng công chúa Nguyên Hòa đã nhảy dựng lên.
“Tiện nhân! Ở trong phủ náo loạn cũng thôi đi, bây giờ còn dám mưu hại Hi Nhi của ta!” Bà đẩy mạnh Bạch Hi vào trong lồng ngực hoàng đế, tự mình đứng dậy hùng hổ tiến lên, đưa tay tát cho Bạch Uyển Nhi một bạt tai.
Bạch Hi nằm trong lòng hoàng đế tò mò ló đầu ra xem, liền nghe thấy một tiếng thét chói tai, Bạch Uyển Nhi lập tức ngã xuống trên mặt đất, bụm mặt khóc nấc lên. Thấy hoàng đế lộ ra vài phần mờ mịt, Bạch Hi liền yếu ớt nắm chặt tay áo của hoàng đế. Nàng năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, đã kiều diễm như hoa, mắt ngọc mày ngài, một đôi mắt cho dù là đang bệnh, vẫn cứ rực rỡ lấp lánh.
Thấy nàng dù đang suy yếu, mà vẫn như thể muốn nói gì đó, trong mắt hoàng đế liền lộ ra ý cười, dung túng thuận thế cúi đầu đặt lỗ tai bên miệng Bạch Hi.
“Là… là thứ nữ trong phủ Thừa Ân Công.” Bạch Hi lí nhí nói, còn nhăn cái mũi tinh xảo, mang theo vài phần nhõng nhẽo và bá đạo mà nói: “Hứ!”
Đôi mắt hoàng đế hơi trầm xuống.
Lại nhìn về phía thiếu nữ nhu nhược như không có xương, đáng thương vô cùng quỳ rạp trên mặt đất không dám đứng dậy, suy nhược bất lực bị trưởng công chúa Nguyên Hòa trong cơn giận dữ quát lớn kia, liền lộ ra chút phiền chán.
Năm đó, ông không nỡ gả muội muội cho mấy tên mưu tính thế lực của trưởng công chúa, bởi vậy mới gả thấp trưởng công chúa Nguyên Hòa cho bên nhà mẹ đẻ là phủ Thừa n Công.
Ai biết trưởng công chúa Nguyên Hòa vừa vào cửa, phủ Thừa Ân Công liền bị tuôn ra những lời dèm pha kinh thiên động địa.
Phò mã vậy mà trước ngày đại hôn với trưởng công chúa Nguyên Hòa đã ở bên ngoài lập ngoại thất, vô cùng ân ái, nghe nói vị ngoại thất kia đều được mọi người gọi là phu nhân.
Vị ngoại thất kia còn nhanh hơn trưởng công chúa Nguyên Hòa một bước, sinh hạ cho phò mã một trưởng nữ, cũng chính là cái người yếu ớt mảnh mai trước mắt - Bạch Uyển Nhi.
Việc này náo loạn một thời gian, cả nhà phủ Thừa Ân Công vào cung thỉnh tội, trưởng công chúa làm loạn không ngừng, phò mã thế mà lại mạnh mẽ bất thường, ôm ngoại thất của mình luôn mồm nói muốn đồng sinh cộng tử.
……Đối mặt với những kẻ si tình như vậy, hoàng đế vô cùng cảm động, đột nhiên muốn thành toàn cho tấm chân tình này.
Vì thế phò mã và ngoại thất cùng nắm tay nhau… đi chết.
Từ đây, trưởng công chúa Nguyên Hòa đã không còn lui tới phủ Thừa Ân Công nữa, mang theo nữ nhi duy nhất của mình là Bạch Hi về phủ trưởng công chúa. Mối hôn sự này do chính hoàng đế tự mình làm chủ, không ngờ lại là tặng cho muội muội một bãi cứt chó, bởi vậy hoàng đế luôn mang theo áy náy với mẹ con trưởng công chúa Nguyên Hòa.
Nhiều năm trôi qua, vì e sợ muội muội sẽ vì những lời đàm tiếu mà đau khổ, bởi vậy mới luôn che chở, nâng niu Bạch Hi trong lòng bàn tay, còn lạnh nhạt với Bạch gia của phủ Thừa Ân Công. Chỉ là hoàng đế đã lâu không còn để ý đến tin tức của Bạch gia nữa, không ngờ được là, Bạch gia này thế mà lại đem đứa con ngoại thất sinh ra năm đó về phủ nuôi nấng.
Nhìn qua, có thể thấy được nuôi dưỡng vô cùng tốt.
Sắc mặt hoàng đế càng thêm không vui, có chút thất vọng mà nhìn về phía Dung Dự.
“A Dự, con ở trước mặt trẫm, quỳ xuống vì ai?” Ông vốn tưởng rằng Dung Dự là mối lương duyên có thể chăm sóc Bạch Hi cả đời.
Ông đem Bạch Hi nâng niu trong tay như nữ nhi ruột thịt nhiều năm như vậy, đã thành thói quen, đương nhiên hy vọng Bạch Hi chọn được mối lương duyên tốt nhất.
Trong thiên hạ, lương duyên tốt nhất chỉ có người trong hoàng gia, hoàng tử.
Cứ nghĩ nếu Bạch Hi gả cho Dung Dự, sau này Dung Dự đăng cơ, nàng chính là Hoàng Hậu chí tôn, không ai có thể khi dễ nàng.
Hoàng đế cảm thấy mình tính toán rất tốt, nhưng bây giờ thấy ánh mắt Dung Dự cứ liên tục nhìn về phía Bạch Uyển Nhi, lại nhíu mày.
“Phụ hoàng, chuyện này thật sự có hiểu lầm.”
“Đẩy Hi Nhi xuống nước, có phải nàng ta hay không?”
Nhớ tới việc Bạch Hi đã lừa mình một lần, Dung Dự không biết bản thân nên nói gì nữa.
Hắn sợ rằng nếu mình nói “không phải”, Bạch Hi sẽ vả mặt hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dung Dự cảm thấy vài phần không kiên nhẫn với Bạch Hi, lại nghe thấy thanh âm thiếu nữ nghẹn ngào suy yếu, còn mang theo vài phần ngang ngược kiêu ngạo nói: “Là nàng ta!”
“Một khi đã như vậy……” Hoàng đế liền trầm ngâm.
“Nhưng cữu cữu...” Nam nhân anh tuấn ở bên cạnh lập tức căng thẳng, ngay lúc khuôn mặt anh tuấn lộ ra vài phần khẩn trương, Bạch Hi thưởng thức đủ sự lo lắng của hắn rồi, mới nhẹ nhàng nói với hoàng đế: “Hay là thôi đi.”
Thấy hoàng đế kinh ngạc cúi đầu nhìn mình, thấp thoáng hoài nghi mình đột nhiên đổi tính, thiếu nữ kiều diễm tái nhợt nở một nụ cười, đè lên cánh tay hoàng đế nhẹ nhàng nói: “Nếu đổi lại là ngày thường, ai dám hại con, con phải một roi đánh chết nàng ta mới được. Nhưng cữu cữu ơi, hôm nay là thánh thọ của cữu cữu, không thể nhìn thấy máu, cũng không thể đánh người. Ở bên ngoài đều nói cữu cữu đại xá thiên hạ là tích phúc, hôm nay chúng ta bỏ qua cho nàng ta được không? Hi Nhi cũng muốn tích phúc vì cữu cữu, được không?”
Nữ hài nhỏ bé ngẩng đầu nhìn ông. Trong đôi mắt kia tràn ngập chân thành và quan tâm.
Yết hầu của hoàng đế trong nháy mắt cảm thấy như bị bóp nghẹn.
Nhìn tiểu cô nương trong lòng toàn tâm toàn ý nghĩ cho mình, thậm chí nguyện ý vì mình tha thứ cho kẻ tổn thương bản thân mà nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, ông nở một nụ cười từ ái.
“Hi Nhi nói đúng, vậy đều nghe Hi Nhi.”
Thiếu nữ nhỏ bé nở một nụ cười đơn thuần xinh đẹp.
“Vâng!” Nàng dùng sức gật đầu.
Hệ thống: “Đúng là một con hồ ly giảo hoạt.” Hù chết biểu ca A Dự của ngài chưa?
Bạch Hi: “Còn dám gọi ta là hồ ly, ta sẽ trở mặt với ngươi.”
Hệ thống: “À, đúng rồi, li miêu với hồ ly các ngài có thù oán gì ấy nhỉ?”
Bạch Hi im lặng.
Nàng quyết định không để ý tới cái hệ thống rác rưởi chuyên môn chọc ngoáy vào vết sẹo người khác này nữa.
“Hi Nhi, sao con lại tha cho nàng ta?” Trưởng công chúa Nguyên Hòa không nghĩ tới, đã từng là đứa con gái ti tiện của một ngoại thất mà bây giờ lại có thể náo loạn vào tận trong cung. Bà biết được nhiều chuyện hơn hoàng đế một chút, đương nhiên cũng biết phủ Thừa Ân Công đã đưa Bạch Uyển Nhi về phủ nuôi dưỡng.
Khi đó tuy rằng bà chán ghét Bạch Uyển Nhi, nhưng cũng không định giận chó đánh mèo lên đứa trẻ vô tội mà phò mã và ngoại thất sinh ra. Không ngờ đến khi Bạch Uyển Nhi lớn đến đậu khấu niên hoa (*), trở nên nhu nhược thướt tha, liễu yếu đào tơ, mỹ lệ thêm vài phần sầu bi, bà lập tức liền nghĩ tới ngoại thất năm đó.
(*) Đậu khấu niên hoa: cô gái 13 ~ 14 tuổi. Nghĩa chung là chỉ thanh xuân của người con gái.
Phủ Thừa Ân Công là nhà mẹ đẻ của hoàng đế và trưởng công chúa Nguyên Hòa, hiện giờ thái phu nhân của nhà đó chính là bà ngoại của hai người.
Bởi vậy, các hoàng tử cũng thường đi bái kiến thái phu nhân Thừa Ân Công.
Lại không ngờ thường xuyên qua lại, Bạch Uyển Nhi và Yến Vương thế mà lại thông đồng với nhau.
Cả đất nước này ai mà không biết nữ nhi duy nhất của trưởng công chúa Nguyên Hòa - Bạch Hi sắp tứ hôn với Yến Vương đâu cơ chứ?
Vậy mà Bạch Uyển Nhi ngay lúc này lại cùng với Yến Vương mắt đi mày lại, nói nàng ta không phải cố ý, trưởng công chúa Nguyên Hòa có thể tin được sao?
Lúc này bà mới bắt đầu chán ghét Bạch Uyển Nhi, cũng bắt đầu không còn giả vờ nữa.
“Thánh thọ của cữu cữu quan trọng, mẫu thân, đừng làm lớn chuyện. Con cùng lắm chỉ bị đẩy xuống nước, cũng không bị sao cả.” Bạch Hi làm nũng với trưởng công chúa Nguyên Hòa, nhưng đôi mắt lại lén lút nhìn về phía gương mặt trầm mặc của Dung Dự.
Nàng nhấp cái miệng nhỏ nhẹ nhàng cười khẽ, thấy hắn ngây ngẩn cả người, liền vội vàng thu mắt, lôi kéo sự chú ý của trưởng công chúa Nguyên Hòa, thấp giọng nói: “Người… người mang nàng ta vào cung là lão thái thái. Cữu cữu còn phải gọi lão thái thái một tiếng bà ngoại……”
Khi nghe nàng nói Bạch Uyển Nhi là do thái phu nhân Thừa Ân Công mang vào trong cung, quả nhiên sắc mặt hoàng đế càng thêm không vui.
“Bạch lão phu nhân càng ngày càng không biết nặng nhẹ.”
Nơi tụ tập của hoàng tộc, lại mang theo nữ nhi của ngoại thất tới mừng thọ hoàng đế, đây đâu giống là tới mừng thọ, mà là đi đòi mạng đúng không?
"Bà ta luôn như thế.” Nghĩ đến việc năm đó của phò mã với trưởng công chúa Nguyên Hòa đều do lão thái thái bất công, trưởng công chúa Nguyên Hòa cười lạnh một tiếng.
Bạch Hi không hé răng.
Vận mệnh biến chuyển, bắt đầu từ đây.
Đời trước, nguyên chủ nhất định phải trị tội Bạch Uyển Nhi, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, bởi vậy hoàng đế sai người kéo Bạch Uyển Nhi ra ngoài đánh tám mươi đại bản, còn ném vào hồ nước, thiếu chút nữa dìm chết Bạch Uyển Nhi.
Thái phu nhân Thừa Ân Công vì muốn cầu tình cho Bạch Uyển Nhi mà tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không được, lại đi năn nỉ nguyên chủ niệm tình Bạch Uyển Nhi là tỷ tỷ của nàng mà xin thánh thượng tha cho Bạch Uyển Nhi, lại không biết những lời này kích thích đến cơn giận của nguyên chủ, nói ra vài câu hỗn hào, về đến nhà thái phu nhân vì kinh giận đan xen, tức đến tắt thở.
Chuyện này ồn ào huyên náo một thời gian, mọi người đều nói nguyên chủ bất hiếu, chọc cho thái phu nhân Thừa Ân Công tức chết. Nguyên chủ làm việc vốn có chút ngang ngược kiêu ngạo, bởi vậy lời đồn này vô cùng đáng tin, nguyên chủ cũng vì chuyện này, thanh danh cũng mất sạch. Cũng bởi vậy, phẩm đức của nàng bị người khác lên án.
Bây giờ nghĩ tới, sự việc bị làm ầm ĩ như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ đều là lời đồn nguyên chủ làm thái phu nhân tức chết, hẳn là có người phía sau thúc đẩy.
Hiện giờ Bạch Hi tha thứ Bạch Uyển Nhi, nếu thái phu nhân còn lăn ra chết, vậy thì cũng chẳng liên quan đến nàng.
Một đời này của Bạch Hi, sẽ làm một người con tốt, không để trưởng công chúa Nguyên Hòa lo lắng nữa.
Còn Bạch Uyển Nhi……
Hôm nay là thánh thọ nên mới buông tha, đợi thánh thọ qua rồi, sẽ còn có rất nhiều cơ hội báo thù.
Bạch Hi nghiêng đầu, Nở một nụ cười an ủi với thiếu nữ nhu nhược đang nhút nhát sợ sệt ở bên kia.
Bạch Uyển Nhi phát ra một tiếng kêu tinh tế.
“Thấp kém.” Trưởng công chúa Nguyên Hòa khinh thường quay đầu nhìn Bạch Uyển Nhi đang đứng nép ở mép giường.
Bạch Hi đang muốn thu hồi ánh mắt của mình, nhưng mà đôi mắt lại lập tức dừng lại trước một hình dáng gầy ốm mặc huyền y đang quỳ gối trong góc.
Nàng nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại, mặt hơi biến sắc.
“Còn một việc nữa.” Nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, thấy hoàng đế vội vàng đặt mình xuống giường rồi ém lại mép chăn, lúc này mới nở một nụ cười mỉm, thấp giọng nói: “Hôm nay con còn muốn cảm tạ Thập biểu ca đã cứu con khỏi hồ. Cữu cữu, người có thể khen thưởng biểu ca được không?” Nàng nhìn về phía bóng người đang quỳ thẳng tắp sống lưng kia, trong mắt lộ ra chút sáng ngời, nghiêm túc nói với thiếu niên đang rũ đầu xuống: “Hôm nay đa tạ Thập biểu ca đã cứu muội. Biểu ca, ở trước mặt cữu cữu, muội trịnh trọng cảm tạ huynh……”
Nàng vừa nói dứt lời, đã thấy thiếu niên kia ngẩng đầu lên.
Trên khuôn mặt anh tuấn có chút trẻ con, mang theo chút lạnh nhạt, đôi mắt hơi rũ xuống như mất bình tĩnh, nhưng lại có cảm giác nguy hiểm tiềm ẩn và hơi thở sắc bén.
Như thể một con sói cô độc.
Đối mặt với hệ thống đang gào thét chói tai, Bạch Hi mắt điếc tai ngơ.
Nàng có thể cảm giác được hoàng đế thật lòng yêu thương mình, vậy là đủ rồi.
Ánh mắt hoàng đế và trưởng công chúa Nguyên Hòa đều đồng loạt dừng ở góc bên kia.
Nơi đó, có một khuôn mặt nhỏ dài, đẹp như tranh vẽ, nhu nhược như một làn khói nhẹ của thiếu nữ lộ ra, nằm ở trên mặt đất không dám nói lời nào, chỉ khẽ khụt khịt.
“Phụ hoàng, Uyển Nhi là bởi vì……” Dung Dự cũng không có thời gian quan tâm đến việc nói không giữ lời của Bạch Hi nữa, vội vàng quỳ gối trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế vẫy vẫy tay, kêu hắn câm miệng.
Đôi mắt ông dừng ở trên người Bạch Uyển Nhi, một lúc sau, ông nhíu mày nói: “Nhìn rất quen mắt.”
Có thể không quen mắt sao.
Trưởng công chúa Nguyên Hòa đã nhảy dựng lên.
“Tiện nhân! Ở trong phủ náo loạn cũng thôi đi, bây giờ còn dám mưu hại Hi Nhi của ta!” Bà đẩy mạnh Bạch Hi vào trong lồng ngực hoàng đế, tự mình đứng dậy hùng hổ tiến lên, đưa tay tát cho Bạch Uyển Nhi một bạt tai.
Bạch Hi nằm trong lòng hoàng đế tò mò ló đầu ra xem, liền nghe thấy một tiếng thét chói tai, Bạch Uyển Nhi lập tức ngã xuống trên mặt đất, bụm mặt khóc nấc lên. Thấy hoàng đế lộ ra vài phần mờ mịt, Bạch Hi liền yếu ớt nắm chặt tay áo của hoàng đế. Nàng năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, đã kiều diễm như hoa, mắt ngọc mày ngài, một đôi mắt cho dù là đang bệnh, vẫn cứ rực rỡ lấp lánh.
Thấy nàng dù đang suy yếu, mà vẫn như thể muốn nói gì đó, trong mắt hoàng đế liền lộ ra ý cười, dung túng thuận thế cúi đầu đặt lỗ tai bên miệng Bạch Hi.
“Là… là thứ nữ trong phủ Thừa Ân Công.” Bạch Hi lí nhí nói, còn nhăn cái mũi tinh xảo, mang theo vài phần nhõng nhẽo và bá đạo mà nói: “Hứ!”
Đôi mắt hoàng đế hơi trầm xuống.
Lại nhìn về phía thiếu nữ nhu nhược như không có xương, đáng thương vô cùng quỳ rạp trên mặt đất không dám đứng dậy, suy nhược bất lực bị trưởng công chúa Nguyên Hòa trong cơn giận dữ quát lớn kia, liền lộ ra chút phiền chán.
Năm đó, ông không nỡ gả muội muội cho mấy tên mưu tính thế lực của trưởng công chúa, bởi vậy mới gả thấp trưởng công chúa Nguyên Hòa cho bên nhà mẹ đẻ là phủ Thừa n Công.
Ai biết trưởng công chúa Nguyên Hòa vừa vào cửa, phủ Thừa Ân Công liền bị tuôn ra những lời dèm pha kinh thiên động địa.
Phò mã vậy mà trước ngày đại hôn với trưởng công chúa Nguyên Hòa đã ở bên ngoài lập ngoại thất, vô cùng ân ái, nghe nói vị ngoại thất kia đều được mọi người gọi là phu nhân.
Vị ngoại thất kia còn nhanh hơn trưởng công chúa Nguyên Hòa một bước, sinh hạ cho phò mã một trưởng nữ, cũng chính là cái người yếu ớt mảnh mai trước mắt - Bạch Uyển Nhi.
Việc này náo loạn một thời gian, cả nhà phủ Thừa Ân Công vào cung thỉnh tội, trưởng công chúa làm loạn không ngừng, phò mã thế mà lại mạnh mẽ bất thường, ôm ngoại thất của mình luôn mồm nói muốn đồng sinh cộng tử.
……Đối mặt với những kẻ si tình như vậy, hoàng đế vô cùng cảm động, đột nhiên muốn thành toàn cho tấm chân tình này.
Vì thế phò mã và ngoại thất cùng nắm tay nhau… đi chết.
Từ đây, trưởng công chúa Nguyên Hòa đã không còn lui tới phủ Thừa Ân Công nữa, mang theo nữ nhi duy nhất của mình là Bạch Hi về phủ trưởng công chúa. Mối hôn sự này do chính hoàng đế tự mình làm chủ, không ngờ lại là tặng cho muội muội một bãi cứt chó, bởi vậy hoàng đế luôn mang theo áy náy với mẹ con trưởng công chúa Nguyên Hòa.
Nhiều năm trôi qua, vì e sợ muội muội sẽ vì những lời đàm tiếu mà đau khổ, bởi vậy mới luôn che chở, nâng niu Bạch Hi trong lòng bàn tay, còn lạnh nhạt với Bạch gia của phủ Thừa Ân Công. Chỉ là hoàng đế đã lâu không còn để ý đến tin tức của Bạch gia nữa, không ngờ được là, Bạch gia này thế mà lại đem đứa con ngoại thất sinh ra năm đó về phủ nuôi nấng.
Nhìn qua, có thể thấy được nuôi dưỡng vô cùng tốt.
Sắc mặt hoàng đế càng thêm không vui, có chút thất vọng mà nhìn về phía Dung Dự.
“A Dự, con ở trước mặt trẫm, quỳ xuống vì ai?” Ông vốn tưởng rằng Dung Dự là mối lương duyên có thể chăm sóc Bạch Hi cả đời.
Ông đem Bạch Hi nâng niu trong tay như nữ nhi ruột thịt nhiều năm như vậy, đã thành thói quen, đương nhiên hy vọng Bạch Hi chọn được mối lương duyên tốt nhất.
Trong thiên hạ, lương duyên tốt nhất chỉ có người trong hoàng gia, hoàng tử.
Cứ nghĩ nếu Bạch Hi gả cho Dung Dự, sau này Dung Dự đăng cơ, nàng chính là Hoàng Hậu chí tôn, không ai có thể khi dễ nàng.
Hoàng đế cảm thấy mình tính toán rất tốt, nhưng bây giờ thấy ánh mắt Dung Dự cứ liên tục nhìn về phía Bạch Uyển Nhi, lại nhíu mày.
“Phụ hoàng, chuyện này thật sự có hiểu lầm.”
“Đẩy Hi Nhi xuống nước, có phải nàng ta hay không?”
Nhớ tới việc Bạch Hi đã lừa mình một lần, Dung Dự không biết bản thân nên nói gì nữa.
Hắn sợ rằng nếu mình nói “không phải”, Bạch Hi sẽ vả mặt hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dung Dự cảm thấy vài phần không kiên nhẫn với Bạch Hi, lại nghe thấy thanh âm thiếu nữ nghẹn ngào suy yếu, còn mang theo vài phần ngang ngược kiêu ngạo nói: “Là nàng ta!”
“Một khi đã như vậy……” Hoàng đế liền trầm ngâm.
“Nhưng cữu cữu...” Nam nhân anh tuấn ở bên cạnh lập tức căng thẳng, ngay lúc khuôn mặt anh tuấn lộ ra vài phần khẩn trương, Bạch Hi thưởng thức đủ sự lo lắng của hắn rồi, mới nhẹ nhàng nói với hoàng đế: “Hay là thôi đi.”
Thấy hoàng đế kinh ngạc cúi đầu nhìn mình, thấp thoáng hoài nghi mình đột nhiên đổi tính, thiếu nữ kiều diễm tái nhợt nở một nụ cười, đè lên cánh tay hoàng đế nhẹ nhàng nói: “Nếu đổi lại là ngày thường, ai dám hại con, con phải một roi đánh chết nàng ta mới được. Nhưng cữu cữu ơi, hôm nay là thánh thọ của cữu cữu, không thể nhìn thấy máu, cũng không thể đánh người. Ở bên ngoài đều nói cữu cữu đại xá thiên hạ là tích phúc, hôm nay chúng ta bỏ qua cho nàng ta được không? Hi Nhi cũng muốn tích phúc vì cữu cữu, được không?”
Nữ hài nhỏ bé ngẩng đầu nhìn ông. Trong đôi mắt kia tràn ngập chân thành và quan tâm.
Yết hầu của hoàng đế trong nháy mắt cảm thấy như bị bóp nghẹn.
Nhìn tiểu cô nương trong lòng toàn tâm toàn ý nghĩ cho mình, thậm chí nguyện ý vì mình tha thứ cho kẻ tổn thương bản thân mà nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, ông nở một nụ cười từ ái.
“Hi Nhi nói đúng, vậy đều nghe Hi Nhi.”
Thiếu nữ nhỏ bé nở một nụ cười đơn thuần xinh đẹp.
“Vâng!” Nàng dùng sức gật đầu.
Hệ thống: “Đúng là một con hồ ly giảo hoạt.” Hù chết biểu ca A Dự của ngài chưa?
Bạch Hi: “Còn dám gọi ta là hồ ly, ta sẽ trở mặt với ngươi.”
Hệ thống: “À, đúng rồi, li miêu với hồ ly các ngài có thù oán gì ấy nhỉ?”
Bạch Hi im lặng.
Nàng quyết định không để ý tới cái hệ thống rác rưởi chuyên môn chọc ngoáy vào vết sẹo người khác này nữa.
“Hi Nhi, sao con lại tha cho nàng ta?” Trưởng công chúa Nguyên Hòa không nghĩ tới, đã từng là đứa con gái ti tiện của một ngoại thất mà bây giờ lại có thể náo loạn vào tận trong cung. Bà biết được nhiều chuyện hơn hoàng đế một chút, đương nhiên cũng biết phủ Thừa Ân Công đã đưa Bạch Uyển Nhi về phủ nuôi dưỡng.
Khi đó tuy rằng bà chán ghét Bạch Uyển Nhi, nhưng cũng không định giận chó đánh mèo lên đứa trẻ vô tội mà phò mã và ngoại thất sinh ra. Không ngờ đến khi Bạch Uyển Nhi lớn đến đậu khấu niên hoa (*), trở nên nhu nhược thướt tha, liễu yếu đào tơ, mỹ lệ thêm vài phần sầu bi, bà lập tức liền nghĩ tới ngoại thất năm đó.
(*) Đậu khấu niên hoa: cô gái 13 ~ 14 tuổi. Nghĩa chung là chỉ thanh xuân của người con gái.
Phủ Thừa Ân Công là nhà mẹ đẻ của hoàng đế và trưởng công chúa Nguyên Hòa, hiện giờ thái phu nhân của nhà đó chính là bà ngoại của hai người.
Bởi vậy, các hoàng tử cũng thường đi bái kiến thái phu nhân Thừa Ân Công.
Lại không ngờ thường xuyên qua lại, Bạch Uyển Nhi và Yến Vương thế mà lại thông đồng với nhau.
Cả đất nước này ai mà không biết nữ nhi duy nhất của trưởng công chúa Nguyên Hòa - Bạch Hi sắp tứ hôn với Yến Vương đâu cơ chứ?
Vậy mà Bạch Uyển Nhi ngay lúc này lại cùng với Yến Vương mắt đi mày lại, nói nàng ta không phải cố ý, trưởng công chúa Nguyên Hòa có thể tin được sao?
Lúc này bà mới bắt đầu chán ghét Bạch Uyển Nhi, cũng bắt đầu không còn giả vờ nữa.
“Thánh thọ của cữu cữu quan trọng, mẫu thân, đừng làm lớn chuyện. Con cùng lắm chỉ bị đẩy xuống nước, cũng không bị sao cả.” Bạch Hi làm nũng với trưởng công chúa Nguyên Hòa, nhưng đôi mắt lại lén lút nhìn về phía gương mặt trầm mặc của Dung Dự.
Nàng nhấp cái miệng nhỏ nhẹ nhàng cười khẽ, thấy hắn ngây ngẩn cả người, liền vội vàng thu mắt, lôi kéo sự chú ý của trưởng công chúa Nguyên Hòa, thấp giọng nói: “Người… người mang nàng ta vào cung là lão thái thái. Cữu cữu còn phải gọi lão thái thái một tiếng bà ngoại……”
Khi nghe nàng nói Bạch Uyển Nhi là do thái phu nhân Thừa Ân Công mang vào trong cung, quả nhiên sắc mặt hoàng đế càng thêm không vui.
“Bạch lão phu nhân càng ngày càng không biết nặng nhẹ.”
Nơi tụ tập của hoàng tộc, lại mang theo nữ nhi của ngoại thất tới mừng thọ hoàng đế, đây đâu giống là tới mừng thọ, mà là đi đòi mạng đúng không?
"Bà ta luôn như thế.” Nghĩ đến việc năm đó của phò mã với trưởng công chúa Nguyên Hòa đều do lão thái thái bất công, trưởng công chúa Nguyên Hòa cười lạnh một tiếng.
Bạch Hi không hé răng.
Vận mệnh biến chuyển, bắt đầu từ đây.
Đời trước, nguyên chủ nhất định phải trị tội Bạch Uyển Nhi, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, bởi vậy hoàng đế sai người kéo Bạch Uyển Nhi ra ngoài đánh tám mươi đại bản, còn ném vào hồ nước, thiếu chút nữa dìm chết Bạch Uyển Nhi.
Thái phu nhân Thừa Ân Công vì muốn cầu tình cho Bạch Uyển Nhi mà tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không được, lại đi năn nỉ nguyên chủ niệm tình Bạch Uyển Nhi là tỷ tỷ của nàng mà xin thánh thượng tha cho Bạch Uyển Nhi, lại không biết những lời này kích thích đến cơn giận của nguyên chủ, nói ra vài câu hỗn hào, về đến nhà thái phu nhân vì kinh giận đan xen, tức đến tắt thở.
Chuyện này ồn ào huyên náo một thời gian, mọi người đều nói nguyên chủ bất hiếu, chọc cho thái phu nhân Thừa Ân Công tức chết. Nguyên chủ làm việc vốn có chút ngang ngược kiêu ngạo, bởi vậy lời đồn này vô cùng đáng tin, nguyên chủ cũng vì chuyện này, thanh danh cũng mất sạch. Cũng bởi vậy, phẩm đức của nàng bị người khác lên án.
Bây giờ nghĩ tới, sự việc bị làm ầm ĩ như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ đều là lời đồn nguyên chủ làm thái phu nhân tức chết, hẳn là có người phía sau thúc đẩy.
Hiện giờ Bạch Hi tha thứ Bạch Uyển Nhi, nếu thái phu nhân còn lăn ra chết, vậy thì cũng chẳng liên quan đến nàng.
Một đời này của Bạch Hi, sẽ làm một người con tốt, không để trưởng công chúa Nguyên Hòa lo lắng nữa.
Còn Bạch Uyển Nhi……
Hôm nay là thánh thọ nên mới buông tha, đợi thánh thọ qua rồi, sẽ còn có rất nhiều cơ hội báo thù.
Bạch Hi nghiêng đầu, Nở một nụ cười an ủi với thiếu nữ nhu nhược đang nhút nhát sợ sệt ở bên kia.
Bạch Uyển Nhi phát ra một tiếng kêu tinh tế.
“Thấp kém.” Trưởng công chúa Nguyên Hòa khinh thường quay đầu nhìn Bạch Uyển Nhi đang đứng nép ở mép giường.
Bạch Hi đang muốn thu hồi ánh mắt của mình, nhưng mà đôi mắt lại lập tức dừng lại trước một hình dáng gầy ốm mặc huyền y đang quỳ gối trong góc.
Nàng nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại, mặt hơi biến sắc.
“Còn một việc nữa.” Nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, thấy hoàng đế vội vàng đặt mình xuống giường rồi ém lại mép chăn, lúc này mới nở một nụ cười mỉm, thấp giọng nói: “Hôm nay con còn muốn cảm tạ Thập biểu ca đã cứu con khỏi hồ. Cữu cữu, người có thể khen thưởng biểu ca được không?” Nàng nhìn về phía bóng người đang quỳ thẳng tắp sống lưng kia, trong mắt lộ ra chút sáng ngời, nghiêm túc nói với thiếu niên đang rũ đầu xuống: “Hôm nay đa tạ Thập biểu ca đã cứu muội. Biểu ca, ở trước mặt cữu cữu, muội trịnh trọng cảm tạ huynh……”
Nàng vừa nói dứt lời, đã thấy thiếu niên kia ngẩng đầu lên.
Trên khuôn mặt anh tuấn có chút trẻ con, mang theo chút lạnh nhạt, đôi mắt hơi rũ xuống như mất bình tĩnh, nhưng lại có cảm giác nguy hiểm tiềm ẩn và hơi thở sắc bén.
Như thể một con sói cô độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.